“Tuyên Tuyên, con về rồi sao?”
“Dạ...” Đường Tuyên ngập ngừng lên tiếng.
“Mau lại đây ngồi đi!”
Đường Tuyên gỡ cánh tay đang nắm tay mình ra: “Con chỉ về lấy một ít đồ rồi đi thôi.”
“Vậy sao?” Mẹ cô Võ Thiên Thiên trong mắt có một chút buồn, sau đó đã khôi phục lại bình thường.
“Không muốn nhìn thấy chị hạnh phúc đến vậy sao?” Đường Hoa lên tiếng, ngăn chặn bước chân của Đường Tuyên.
“Hoa Hoa, em gái con làm sao có ý đó được?” Võ Thiên Thiên lên tiếng giảng hòa.
“Nó còn qua lại với vị hôn phu của tôi, dì không biết sao?” Đường Hoa hoàn toàn không cho Võ Thiên Thiên một chút mặt mũi.
“Tuyên Tuyên, có thật không?” Võ Thiên Thiên lại kéo tay con gái.
“Con nói thế nào thì mẹ vẫn không tin mà.” Đường Tuyên lần nữa rút cánh tay ra: “Vậy thì hỏi con làm gì?”
“Tuyên Tuyên, đó là anh rể con, con đừng có…”
“Ồn ào đủ chưa?” Chủ Đường gia – Đường Ấn Nam cuối cùng cũng lên tiếng, ông ta quay sang Đường Tuyên: “Con đừng quên thân phận của mình.”
Đường Tuyên không nói gì nữa im lặng bỏ về phòng.
Thật ra hôm nay cô về đây, chỉ vì muốn lấy bộ lễ phục để tối nay đi dự tiệc.
Ban đầu cô muốn chuyển toàn bộ đồ đạc của mình ra khỏi nơi này, Võ Thiên Thiên sống chết không cho phép.
Nghĩ lại căn hộ của cô và Diệp Thanh Vy không tính là lớn, nên chỉ đem một vài vật quan trọng theo.
Sờ lên bộ lễ phục màu vàng nhạt, đây là màu anh thích.
Lúc đầu cô đặt may chiếc váy này để dự sinh nhật Đoàn Huy Vũ, sau đó thì xảy ra chuyện.
Cô mang nó cất vào tủ, suốt ba năm nay chưa từng lấy ra.
Có lẽ đã đến lúc phải đối mặt, đồng nghĩa với đến lúc dứt khoát buông tay.
“Tuyên Tuyên…” Võ Thiên Thiên đi vào: “Con phải hiểu cho mẹ, được không?”
“Không, cả đời con cũng không muốn hiểu.” Đường Tuyên xoay người bỏ đi, nếu có thể cô thật sự mong mình không cần trở về nơi này nữa.
Nhớ năm ấy, cô và Đoàn Huy Vũ bên nhau rất vui vẻ, vô cùng hạnh phúc, hai người hoàn toàn không biết thân phận thật sự của đối phương.
Đường Ấn Nam gọi cô về và bắt cô phải cắt đứt mọi quan hệ với anh, lúc này cô mới biết anh là vị hôn phu từ bé của Đường Hoa.
Đường Tuyên không đồng ý, cô sinh ra ở thời đại bình đẳng, cô căm ghét hôn nhân sắp đặt.
Hơn nữa người Đoàn Huy Vũ yêu là cô, không phải Đường Hoa, dựa vào đâu chia cắt hai người?
Có điều cô vĩnh viễn không ngờ tới, mẹ ruột của cô Võ Thiên Thiên lại bảo vệ người ngoài.
Bà lại dùng tính mạng của mình để uy hiếp, bắt cô phải rời xa Đoàn Huy Vũ.
Người này là mẹ, là người thân nhất cũng là người xa lạ nhất với cô.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Đường Tuyên trở về căn hộ của mình để thay lễ phục, hiện tại chỉ có nơi này mới khiến cô vui vẻ.
Đường Tuyên nhìn qua nhìn lại bản thân trong gương, rất hài lòng.
Chiếc váy trễ vai màu vàng nhạt dày đến mắt cá, tạo nên vẻ đẹp duyên dáng, nữ tính.
Cô còn đặc biệt búi tóc cao, để lộ bờ vai trắng nõn.
Hôm nay cô muốn mình trở nên thật xinh đẹp, xem như lần cuối cùng vì anh.
"Nếu là đàn ông, tớ nhất định theo đuổi cậu.” Diệp Thanh Vy nhìn Đường Tuyên, thật sự quá xinh đẹp rồi.
Còn nhớ lúc đi học, Đường Tuyên được bình chọn là hoa khôi.
Vừa xinh đẹp vừa học giỏi, số lượng nam sinh theo đuổi cô đếm mãi không hết.
Khi ấy Đường Tuyên từng thử tìm hiểu với một vài người, cuối cùng đều kết thúc vội vàng.
Mãi đến khi cô nhận ra tình cảm của mình với Đoàn Huy Vũ, hai người bên nhau vô cùng nghiêm túc thì bị Đường gia ngăn cấm.
“Không sao, chỉ cần cậu đá kẻ bên cạnh ra, chúng ta vẫn có thể bên nhau.” Đường Tuyên bật cười.
Hai người vừa cười nói, vừa đi xuống lầu, mấy lời này tình cờ rơi vào tai người đang đứng phía trước.
“Anh phải bảo vệ bạn em thật tốt đó!” Diệp Thanh Vy nhìn thấy Giang Duy Bảo, đôi môi không nhịn được cong lên.
Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy anh, cô đều cảm thấy vui vẻ.
“Cô ấy vừa kêu em đá anh.” Ánh mắt sắc bén phóng về phía Đường Tuyên.
Hôm nay là kỷ niệm thành lập Đoàn thị, Giang Duy Bảo và Đường Tuyên sẽ đại diện cho Giang thị tham gia.
Vì lý do này mà Đường Tuyên trở về Đường gia lấy lễ phục.
Sau khi bị ép chia tay, thật ra cô và Đoàn Huy Vũ vẫn không cam tâm, hai người luôn dây dưa không dứt, lén lút bên nhau.
Giang Duy Bảo thường xuyên bắt cô đi công tác, thật ra cô hiểu rõ cậu ấy đang giúp hai người có thể gặp nhau.
Chỉ là Đường Tuyên đã quá mệt mỏi rồi, cô muốn hôm nay mình thật xinh đẹp, đứng trước mặt anh chính thức đặt dấu chấm hết cho cuộc tình này.
“Không được uống!” Giang Duy Bảo nhíu mày cướp lấy ly rượu trong tay Đường Tuyên.
“Cậu không đi giao tiếp với mấy người sếp lớn đó đi, quản tôi làm gì?” Đường Tuyên muốn cướp lại ly rượu.
“Nhiệm vụ của tôi hôm nay là trông chừng cậu, nếu không làm sao tôi ăn nói với Vy Vy?”
Thật ra Giang Duy Bảo rất ghét đến dự mấy bữa tiệc thế này, cảm thấy vô cùng giả tạo.
Nhưng đây là Đoàn thị, Đoàn Huy Vũ là anh em tốt của anh, lại thêm chuyện của Đường Tuyên, anh cuối cùng vẫn phải đi.
Trước khi đi, Diệp Thanh Vy đã dặn đi dặn lại, nếu để Đường Tuyên uống rượu sẽ không tha cho anh đâu.
Được rồi, ngoài việc sợ cô gái nhà mình tức giận, anh cũng rất sợ bộ dạng Đường Tuyên khi say.
Anh từng nghe Diệp Thanh Vy kể lại, lúc học đại học Đường Tuyên từng uống say, sau đó ôm cột điện, đứng ngoài đường la hét muốn phi thăng.
Kể từ đó về sau, Diệp Thanh Vy sẽ liều mạng không để Đường Tuyên uống rượu nữa.
“Anh có thể mời em một ly được không?” Lại thêm một người nữa muốn bắt chuyện với Đường Tuyên.
Dù sao cô rất xinh đẹp, nếu nói cô nổi bật nhất bữa tiệc hôm nay cũng không sai.
Từ đầu đến giờ có nhiều người đến làm quen, cô đều khéo léo từ chối.
Nếu có thể, Đường Tuyên thật sự không muốn có quan hệ gì với những người có tiền này.
“Được thôi, nhưng trước tiên anh phải hỏi người này đã.” Đường Tuyên nhìn về phía Giang Duy Bảo.
“Xin lỗi, sức khỏe cô ấy không tốt.” Giang Duy Bảo giúp cô từ chối.
“Không được rồi.” Đường Tuyên xua tay: “Cậu mau đi chỗ khác chơi, lỡ tình yêu của đời tôi xuất hiện bị cậu đuổi đi phải làm sao?”
“Vậy xin lỗi trước.” Giang Duy Bảo hoàn toàn không có ý định rời đi, lời nói của Diệp Thanh Vy đối với anh là mệnh lệnh.
Đường Tuyên thật sự tức chết, cô chỉ muốn uống một chút thôi, đâu có say được.
Tại sao cô lại có thể làm bạn với hai kẻ cố chấp như Diệp Thanh Vy và Giang Duy Bảo được chứ?
“Xem kìa, không câu được anh rể, giờ quay sang bạn trai của bạn thân hả? Giang tổng đây cũng có vị hôn thê rồi, không ngờ lại đào hoa vậy.”
Đường Tuyên che mũi lại: “Chị đi tiệc mà quên đánh răng sao? Mồm thối quá!”
Nếu là ở Đường gia, Đường Tuyên sẽ cố gắng nhẫn nhịn, còn lúc này đang ở ngoài.
Đường Hoa luôn xây dựng hình tượng con nhà gia giáo trước mặt người khác, cô biết chị ta có bị chọc giận cũng không dám làm gì cô ở chỗ đông người.
Còn Giang Duy Bảo dứt khoát xem chị ta như không khí.
“Miệng chó không mọc được ngà voi.” Quả nhiên Đường Hoa chỉ để lại một câu rồi bỏ đi.
Mối quan hệ của Trần gia và Đoàn gia không được tốt, thế nên hôm nay Trần Diệu Linh không có mặt đứng về phía Đường Hoa.
Nếu phải chiến đấu một mình, chị ta nhất định không thể thắng được Đường Tuyên.
Dù sao cô đã tự lập từ rất sớm, có chuyện gì, loại người nào mà chưa từng gặp.
Đường Tuyên lắc đầu nhìn Đường Hoa bỏ đi: “Sức chiến đấu yếu quá!”
Từ nhỏ, Đường Hoa chỉ dựa vào thân phận tiểu thư Đường gia mới có khả năng bắt nạt người khác.
Nếu cãi nhau, chị ta hoàn toàn không phải đối thủ của cô và Diệp Thanh Vy.
“Giang tổng, chào anh.” Có người nhận ra Giang Duy Bảo, đến chào hỏi.
Anh ta muốn hợp tác với Giang thị, tìm cách tiếp cận để nhờ Giang Duy Bảo giúp đỡ mình.
Giang Duy Bảo chỉ nói mọi việc phải theo trình tự để từ chối anh ta, nhưng sẽ cân nhắc.
Đúng là anh sẽ cân nhắc, bởi vì anh rất ghét loại người đi cửa sau thế này, nếu cảm thấy hoàn toàn không dùng được, phải dứt khoát từ chối hợp tác ngay từ đầu.
“Cậu là Đường Tuyên sao?” Người thanh niên kia vừa định ngại ngùng bỏ đi, thì nhận ra cô gái bên cạnh Giang Duy Bảo.
“Cậu là…” Đường Tuyên nhíu mày, giả vờ nhớ lại, thôi được rồi, đối với những người không quan trọng, cô chưa từng cố gắng ghi nhớ.
“Tôi là Trương Minh đây, chúng ta từng học cùng nhau, cậu không nhớ sao?”
“À…” Đường Tuyên làm vẻ ngạc nhiên, cô đã nhớ ra hắn: “Lâu rồi mới gặp.”
Đường Tuyên và Trương Minh giao tiếp xã giao vài câu, thấy không còn chuyện gì để nói anh ta liền rời đi.
Sau đó, Đường Tuyên cũng không che giấu sự chán ghét trên gương mặt.
“Lại là hoa đào cũ?” Giang Duy Bảo đưa ly nước ép cho cô.
“Đúng vậy.” Đường Tuyên nhìn ly nước ép trong tay, ánh mắt có chút gian xảo: “Nhưng không phải của tôi, là của Vy Vy nhà cậu.”
Được rồi, không phải cô muốn nói ra đâu, chỉ là muốn trả đũa một chút.
Ai kêu Giang Duy Bảo và Diệp Thanh Vy không cho cô chạm vào rượu, không uống làm sao cô có can đảm đi nói chuyện với Đoàn Huy Vũ?
Đường Tuyên bỗng nhiên rùng mình, cảm thấy nhiệt độ bỗng hạ xuống, nhìn thấy hàn khí trên gương mặt Giang Duy Bảo, cô bất giác lùi ra sau.
Nguy rồi, anh tức giận thật sao, cô không cố ý đốt nhà hai người đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...