Diệp Thanh Vy đi ra ngoài lấy trà, nghe những người trợ lý khác nói hôm nay Giang Duy Bảo lại không đi ăn.
Cái tên này, sao suốt ngày không chịu ăn uống đầy đủ vậy hả? Lúc trở về cô thuận tay lấy cho anh vài cái bánh, nhưng chợt nhớ anh không thích ăn đồ ngọt, may là trong tủ lạnh còn một ít trái cây.
Giang thị đối với nhân viên rất tốt, không chỉ nhiều loại thức uống hảo hạng, mà bánh ngọt và trái cây cũng nhiều.
Mặc dù điều kiện để vào tuy khó, nhưng lương cao và đãi ngộ tốt thế này, nhiều người vẫn muốn lao vào.
“Cảm ơn, cảm ơn, không cần khách sáo như thế.” Diệp Thanh Vy chưa kịp phản ứng, Đoàn Huy Vũ đã lấy tách trà, cả bánh và trái cây cô chuẩn bị cho Giang Duy Bảo.
Người này xuất hiện lúc nào vậy? Nhìn đồ trên tay bị cướp đi, Diệp Thanh Vy chỉ biết cam chịu, chào hỏi Đoàn Huy Vũ một tiếng, sau đó lại đi ra ngoài.
Khi trở về, thấy hai người nói chuyện trong có vẻ khá nghiêm túc, cô không dám làm phiền nữa, tạm thời để bánh ngọt trên bàn của mình.
Cô còn định xử lí Giang Duy Bảo vì tội không chịu đi ăn, may cho anh, xem như Đoàn sư huynh cứu anh lần này, hừ.
“Được, cứ tiến hành như vậy.” Đoàn Huy Vũ thấy Diệp Thanh Vy trở về, quay lại dáng vẻ ngày thường, cười cười với cô.
“Giám đốc, nghe nói buổi trưa anh không ăn gì, ăn tạm một ít bánh ngọt đi.” Trái cây đã hết mất rồi.
Đoàn Huy Vũ ngồi một bên ganh tị: “Hóa ra em không phải chuẩn bị cho anh sao?”
“Đoàn tổng, đây là đãi ngộ của người trong Giang Thị.” Diệp Thanh Vy không khách sáo nói.
Mặc dù biết Đoàn Huy Vũ đến với tư cách đối tác, nhưng nghĩ đến kẻ này ngày trước dạy cô chơi game, còn cùng nhau trốn học, thật sự không có cách nào nói chuyện nhẹ nhàng với anh được.
“Đau lòng quá đó.” Đoàn Huy Vũ vừa nói, vừa đổi chỗ từ bàn làm việc của Giang Duy Bảo xuống bàn tiếp khách, không quên mang theo phần bánh và trái cây.
“Mặc kệ anh ta!” Lúc này Giang Duy Bảo mới lên tiếng, mặc dù bên ngoài không có nhiều biểu hiện, bên trong lại đang vui vẻ thưởng thức bánh ngọt.
Anh vốn không thích những món này, hôm nay phát hiện nó ngon đến lạ.
“Trợ lý…” Giang Duy Bảo vừa lên tiếng gọi, Diệp Thanh Vy đã nhanh chóng đứng dậy, đi lấy cafe cho anh.
“Trợ lý…” Cô lấy hồ sơ trên bàn, lật từng trang, đến khi anh gật đầu mới dừng lại.
“Trợ lý, đưa xuống phòng kinh doanh!” Diệp Thanh Vy nhận lấy tài liệu, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.
Đoàn Huy Vũ đứng dậy, nhìn Giang Duy Bảo một lúc: “Cậu bị liệt sao?”
Lấy cafe, chuyển tài liệu đã thôi đi, ngay cả những việc như nhấc điện thoại, lật sách, mở nắp bút cũng muốn Diệp Thanh Vy làm thay.
“Liên quan gì đến anh?” Giang Duy Bảo thản nhiên lên tiếng.
“Cậu không biết trọng dụng nhân tài, cẩn thận cướp đi.” Đoàn Huy Vũ nửa thật nửa đùa, dù sao Diệp Thanh Vy cũng là người tài, nếu Giang Duy Bảo không biết quý trọng, chỉ sợ bị cướp mất.
“Người của tôi, ai dám cướp?” Giang Duy Bảo hững hờ lên tiếng, dù công hay tư, cô chỉ thuộc về một mình anh.
Thật ra, việc Diệp Thanh Vy trở thành trợ lý cho Giang Duy Bảo, trong mắt người khác, hay thậm chí trong suy nghĩ của cô, anh đang lấy việc công để làm chuyện riêng.
Dù sao chỉ một trợ lý nhỏ, lại được sắp xếp vị trí làm việc bên trong phòng giám đốc.
Giang Duy Bảo đối xử tốt với Diệp Thanh Vy, cả công ty đều biết, cũng may cô có đủ năng lực để chứng minh bản thân không đi cửa sau vào Giang thị.
Chỉ có điều, trước đó một số đồng nghiệp vẫn xem cô như cái gai trong mắt, đặc biệt là Đường Hoa.
Là cấp trên trực tiếp của Diệp Thanh Vy, Đường Hoa không cho cô tham gia vào bất kỳ dự án quan trọng nào.
Giang Duy Bảo từ lâu đã muốn lấy người đi, nhưng anh biết với tính cách của Diệp Thanh Vy, cô nhất định từ chối.
Vừa hay nhân lúc nghe được cô nói với đồng nghiệp anh chính là tên ác ma, làm trợ lý cho anh quả thật rất thê thảm.
Mượn nước đẩy thuyền, anh liền để cho người khác nghĩ mình “lấy công báo tư thù” đem cô về bên cạnh mình.
Những dự án Giang Duy Bảo cho Diệp Thanh Vy tham gia, đa phần rất quan trọng.
Không khiến anh thất vọng, cô luôn hoàn thành tốt nhiều nhiệm vụ khó khăn anh giao cho.
Còn về việc thích sai bảo cô làm việc vặt, anh không có gì để nói, trêu ghẹo cô là niềm vui của anh.
Dù sao cũng chỉ có thể làm ở công ty, ra ngoài anh làm gì còn lá gan đó.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Buổi chiều, Giang Duy Bảo còn có cuộc họp quan trọng, Đoàn Huy Vũ chưa đi, lúc nhàm chán còn nằm ngủ trên sofa.
Diệp Thanh Vy không hiểu nổi vị đại thiếu gia này, có rất nhiều chỗ cho anh đi, lại đến công ty người khác ngủ.
Cô cố gắng tập trung làm việc, quên đi sự tồn tại của vị khách nào đó.
Cuộc họp kết thúc, Giang Duy Bảo trở về, sắc mặt vô cùng tệ.
Diệp Thanh Vy đã quá quen với việc này, lần nào gặp mấy lão cổ đông kia anh cũng đều trở về như vậy, xem ra lại bị làm khó rồi.
Cô biết anh cần sự yên tĩnh để bình tĩnh lại, thế nên không dám làm phiền anh, chỉ nhẹ nhàng đặt tách trà nóng lên bàn anh sau đó tiếp tục làm việc.
“Bốp!” Trần Diệu Linh trực tiếp vào, không nói tiếng nào đã tặng cho Diệp Thanh Vy một cái tát.
“Cô nổi điên gì vậy?” Trần Diệu Linh còn muốn tiếp tục đánh, Diệp Thanh Vy nhanh tay hơn đỡ lại.
Dù sao năm đó cô cũng “tung hoành ngang dọc” cùng đám học sinh cá biệt, số lần Diệp Thanh Vy đánh nhau còn nhiều hơn đến trường.
Vừa rồi nếu không phải Trần Diệu Linh ra tay quá bất ngờ, còn lâu cô ta mới có thể đánh được cô.
“Xin lỗi giám đốc.” Hai trợ lý cúi người xin lỗi, họ không cản được Trần Diệu Linh, hơn nữa vì thân phận của cô ta mà e sợ.
Giang Duy Bảo ra hiệu cho hai người ra ngoài, sau đó nhìn về phía Trần Diệu Linh: “Tự đi hay cần bảo vệ?”
Dám tự tiện xông vào văn phòng đánh người của anh, xem ra người phụ nữ này cần được dạy dỗ lại.
Trước mặt anh còn quá đáng như vậy, không dạy cô ta một bài học liền nghĩ đây là Trần gia muốn làm gì thì làm sao?
“Cô ta dám vứt bánh cưới tôi đã chuẩn bị, tại sao tôi không thể đánh?” Trần Diệu Linh sau khi nghe Đường Hoa nói Diệp Thanh Vy vứt bánh cưới của mình, đã bỏ tất cả mọi việc chạy đến đây.
“Là tôi.” Giang Duy Bảo lạnh lùng lên tiếng, lúc này anh đã tiến lên đứng trước mặt Diệp Thanh Vy.
“Anh nói gì?” Hai tay Trần Diệu Linh siết chặt.
Từ nhỏ, cô ta đã là viên ngọc quý được người người yêu thương, chưa từng có ai dám lớn tiếng với cô ta.
Nhưng mà Giang Duy Bảo, một đứa con hoang lại hết lần này đến lần khác xem cô ta không ra gì, đúng là quá đáng.
“Trần tiểu thư có vấn đề về tai sao? Tôi nói là tôi vứt số bánh đó.” Giang Duy Bảo thật sự không có kiên nhẫn đối với người này: “Tôi muốn nhắc lại lần nữa, giữa tôi vô, không hề có hôn ước.
Mong cô tự trọng!”
“Chuyện đó, tôi nói có là có!”
“Gọi bảo vệ đi.” Giang Duy Bảo ra lệnh cho Diệp Thanh Vy, cuộc họp vừa rồi đủ để anh mệt mỏi, cô ta muốn điên thì đi tìm chỗ khác.
“Lý Nhật Duy, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận vì những gì ngày hôm nay.” Trần Diệu Linh xoay người rời đi, cô ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, lại còn trước mặt người cô ta ghét.
Chờ sau khi được gả và Giang gia, cô ta nhất định sẽ khiến hai người họ sống không bằng chết.
“Xem đủ chưa?” Giang Duy Bảo trừng mắt nhìn Đoàn Huy Vũ không biết thức dậy từ lúc nào đang ngồi một góc xem kịch.
“Rất hay, rất đặc sắc!” Sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Đoàn Huy Vũ còn nhiệt tình tán dương.
“Đúng là đáng chết!” Giang Duy Bảo nhíu mày, trên mặt Diệp Thanh Vy còn dấu tay rất rõ.
“Em không sao đâu.” Cô an ủi anh: “Đừng tức giận!”
“Ừm, không tức giận.” Anh chỉ đau lòng vì cô.
Cô ngốc này, người chịu thiệt thòi là cô mà còn an ủi ngược lại anh.
Diệp Thanh Vy cười: “Giang tổng, anh vẫn nên về làm việc thôi, còn có khách ở đây kìa.”
Giang Duy Bảo liếc nhìn Đoàn Huy Vũ đang ngồi trên sofa giả vờ ăn bánh, tai lại đang nghe lén người khác nói chuyện.
Cái tên này thật sự nghĩ văn phòng của anh là nơi nghỉ dưỡng sao? Vừa ăn bánh thưởng trà, còn xem kịch vui?
“Nghe đủ chưa?”
Đoàn Huy Vũ giả chết, đúng thật quá khủng bố rồi.
Ánh mắt Giang Duy Bảo nhìn Diệp Thanh Vy vô cùng dịu dàng, ôn nhu, nhìn anh lại không một tia cảm xúc.
Hôm nay không phải ngày đẹp trời để đi ra khỏi nhà.
Hai người quay trở lại công việc, Đoàn Huy Vũ vẫn ở đó thong thả xem hồ sơ.
Không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy và đánh máy.
Lúc này có người gõ cửa, chỉ nghe Giang Duy Bảo nói một tiếng kêu vào.
“Giang tổng, bản kế hoạch này cậu xem qua giúp tôi.” Đường Tuyên đem kế hoạch đến cho Giang Duy Bảo.
Khi thấy Đoàn Huy Vũ ngồi đó cô thoáng ngạc nhiên, sau đó rất nhanh liền trở lại bình thường.
“Để đó đi!” Giang Duy Bảo gật đầu, ánh mắt luôn dán vào màn hình máy tính.
Đường Tuyên không ở lại nữa, quay người rời đi, không nhìn Đoàn Huy Vũ thêm lần nào.
Khi đi đến bàn làm việc của Diệp Thanh Vy, hai người nhìn nhau cười một cái.
Nhìn thái độ thờ ơ của người mình yêu, Đoàn Huy Vũ chỉ có thể cười trừ.
Có phải hiện tại ngay cả tư cách làm bạn với cô anh cũng không còn hay không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...