“Nghĩ gì chăm chú vậy?” Không biết từ khi nào, Giang Duy Bảo đi vào ôm Diệp Thanh Vy từ phía sau.
Cô đưa bức ảnh về phía mặt anh so sánh: “Đang nghĩ xem anh có phẫu thuật không, sao lại khác như vậy?”
“Em họ của em lớn lên cũng đâu giống lúc nhỏ.” Bản thân anh nhiều lúc cũng không nghĩ mình thay đổi nhiều như thế.
Diệp Thanh Vy thấy cũng đúng, Diệp Thanh Tú so với lúc trước quả thật rất khác, cô ở bên cạnh anh ấy thường xuyên nên không thấy quá nhiều thay đổi.
Nhưng mà nếu nhìn kỹ sẽ thấy, ánh mắt Giang Duy Bảo chưa từng thay đổi, luôn rất đẹp.
Trước đó nhất định cô bị thu hút bởi ánh mắt này, cho nên mới yêu anh.
“Làm sao đây?” Cô thở dài: “Em thích anh của trước đây hơn.”
Giang Duy Bảo ngẩn người trước câu nói của cô, anh cũng không biết phải làm sao.
Diệp Thanh Vy hả hê kéo anh ra phòng khách, hay lắm, ai kêu suốt ngày chỉ biết trêu đùa cô.
“Không thể trả.”
“Hửm?”
“Bởi vì tình yêu dành cho em ngày một nhiều hơn, không thể quay về như trước nữa.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cô chỉ có thể ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Cái người này, mồm mép ngày càng lợi hại, được rồi, cô không đấu lại anh.
Diệp Thanh Vy ngồi trên sofa xem tin tức, Giang Duy Bảo xuống bếp lấy nước cho cô.
“Lần đầu tiên được giám đốc pha cafe, cảm động quá.” Khi ở công ty, cafe cô pha nếu không bị anh chê quá nóng, thì là quá lạnh.
“Pha cho em uống cả đời cũng được.” Giang Duy Bảo ngồi xuống, thuận tay ôm cô vào lòng.
“Giang tổng, anh có thể kể chuyện cho em nghe được chưa?” Cô không quên mục đích ban đầu của mình khi bám theo anh đến đây.
“Em gấp gì chứ?” Anh véo má cô gái trong lòng mình, nhìn cô nhăn nhó lườm anh, không nhịn được liền bật cười.
Lý Mai qua đời không bao lâu, Giang Gia Bảo bị tai nạn, Lý Chính còn đang bị truy nã, Diệp Thanh Vy rời xa anh, khi ấy thế giới của Giang Duy Bảo gần như sụp đổ.
Lúc này, Giang Tường Lĩnh xuất hiện, mang theo kết quả xét nghiệm ADN, nói anh là con của ông ta.
Giang Gia Bảo mới mất chỉ mấy ngày, ông ta không một chút ưu thương, liền đi tìm đứa con trai khác, xem ra người này khá bận rộn.
Anh đương nhiên không theo ông ta về, từ nhỏ đã không có bố, đã quen với cuộc sống này.
Anh và Giang Gia Bảo bằng tuổi, lại nhỏ hơn cậu ấy vài tháng, xem ra người đàn ông này có vợ còn đi tìm người khác, mẹ anh lương thiện như vậy, chắc chắn bị ông ta dụ dỗ.
Lúc đó anh không biết tên trước mặt đã từng làm chuyện cầm thú với mẹ mình, nếu không anh đã kéo ông ta cùng chết, xuống tạ tội với Lý Mai.
Khi ấy, anh không hiểu được mục đích để mình tiếp tục sống là gì.
Có lẽ muốn trả thù cho mẹ, cũng có thể vì lời hứa với cô gái đã bỏ mình đi, anh từng hứa với cô sẽ sống thật tốt.
Một hôm trong lúc đi học về, anh thấy có người đứng trong nhà mình, là Lý Chính.
“Ông còn dám trở lại đây?” Giang Duy Bảo tức giận chỉ vào người ông, anh phải nghĩ cách bắt ông lại trả thù cho mẹ.
“Cậu thật sự không giết mẹ con.” Lý Chính xúc động khi thấy Giang Duy Bảo, thời gian qua ông luôn tìm cách trốn tránh cảnh sát, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội về nhà.
“Mấy lời này, ông đi mà nói với cảnh sát.” Trong mắt anh chỉ còn lại sự căm thù, không muốn nói nhiều với con người vô nhân tính này.
Từ nhỏ đến lớn dù Lý Chính có mang lại bao nhiêu đau khổ cho mẹ con anh, Giang Duy Bảo chưa từng ghét ông, vì anh nhớ rõ lời mẹ nói, ông là người tốt với bà nhất trên đời.
Nhưng hôm nay người này là hung thủ giết chết bà, làm sao anh có thể bỏ qua được?
“Lúc cậu đi, mẹ con còn khỏe mạnh, sau đó cậu trở về, đã bị cảnh sát truy nã.” Lý Chính cố gắng giải thích: “A Duy, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ lớn tiếng với mẹ con, làm sao cậu có thể ra tay sát hại em gái mình? Hơn nữa, hôm đó cậu vừa thắng lớn trở về, đưa tiền cho mẹ con trả nợ, thì cậu còn lấy tiền làm gì?”
“Nếu ông vô tội, tại sao phải trốn?” Nghe những lời kia, tuy thấy có lý, nhưng anh không dám tin.
Dù sao nếu bản thân trong sạch, Lý Chính nên nhờ cảnh sát giúp mình chứ không phải bỏ trốn.
“Cậu chưa trả thù cho mẹ con, tuyệt đối không thể chết.” Lý Chính siết chặt nắm đấm, thù hận ngập tràn trong đôi mắt.
Sau đó, Lý Chính kể cho về nghe về xuất thân của anh, rằng năm đó Lý Mai bị Giang Tường Lĩnh c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c nên mang thai, bỏ lỡ cả cuộc đời.
Ông tức giận tìm ông ta trả thù, kết quả phải ngồi tù, dù một cọng tóc của tên khốn đó cũng chưa chạm đến.
Lý Mai trước khi chết, từng gặp lại Giang Tường Lĩnh, bị ông ta bám theo, Lý Chính nghi ngờ ông ta có liên quan đến cái chết của em gái mình.
Giang Duy Bảo cuối cùng đã hiểu vì sao mẹ từng nói đã hại cậu, dù cậu có làm gì anh cũng không được hận cậu.
Giang Gia Bảo vừa mất, Giang Tường Lĩnh đến tìm anh, quả thật không thể nào là trùng hợp.
“Theo gia quy của Giang gia, muốn tiếp quản gia sản, phải có người kế thừa.” Giang Duy Bảo dùng giọng điệu bình thường để kể chuyện, chỉ là Diệp Thanh Vy có thể cảm nhận được, khi nhắc đến Giang Tường Lĩnh, giọng nói có phần lạnh lẽo.
“Thảo nào ông ta vừa mất đứa con này, lại lập tức tìm đứa con khác.” Diệp Thanh Vy cảm thấy thật đáng sợ, con cái đối với Giang Tường Lĩnh chỉ là công cụ giữ tài sản sao?
“Thật ra sau khi biết Gia Bảo không khỏe, ông ta vốn không còn xem trọng cậu ấy nữa.” Giang Duy Bảo sống mười mấy năm trong khổ cực, chưa bao giờ oán trách ông trời.
Sau khi trở về Giang gia, anh liền hận ông trời vì sao cho anh làm con người đàn ông đó.
“Sau đó thì sao?” Diệp Thanh Vy tò mò, giết người là tội lớn, Lý Chính không đi tự thú, cũng không thể nào sống thoải mái như hiện tại được.
Giang Duy Bảo đã chọn tin tưởng Lý Chính, lúc đó anh đi tìm Giang Tường Lĩnh, chỉ cần ông ta có cách giúp cậu, anh sẽ theo ông ta về.
Không ngờ, ngay lập tức tên nhân chứng kia đứng ra tự thú, nói hắn mới là kẻ giết người.
Chuyện này sau đó được kết thúc rất nhanh, kẻ ngốc cũng nhìn ra được có người đứng phía sau sắp đặt.
“Không bao lâu, tên đó tự sát trong tù, nếu ngày ấy anh chọn báo cảnh sát, người chết có thể là cậu.” Giọng nói của anh có chút run run, nếu lúc đó anh chọn quay lưng, có lẽ ngày hôm Lý Chính đã không thể sống tiếp.
Sau khi vào Giang gia, anh lại phát hiện Giang Tường Lĩnh làm nhiều chuyện phạm pháp, dù c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c hay giết người, ông ta đều có thể tìm người gánh tội thay.
Điều này khiến anh càng khẳng định, cái chết của mẹ có liên quan đến ông ta.
“Cô gái ngốc này, đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi.” Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Giá như khi ấy em có thể ở bên anh thì tốt biết mấy.” A Duy của cô lúc đó đã rất đau khổ và tuyệt vọng, vậy mà cô còn tổn thương anh.
Còn một lí do khiến anh quyết định đến Giang gia, năm đó Diệp Thanh Vy từng nói cô thích Giang Gia Bảo bởi vì cậu ấy có tiền, anh không có gì.
Anh đã tin đó là sự thật, còn ngu ngốc cho rằng chỉ cần biến thành kiểu người cô thích, cô sẽ quay về bên mình.
“Từ giờ trở đi, cho dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không để anh một mình nữa.” Diệp Thanh Vy đau lòng ôm lấy anh, là cô ngu ngốc mới khiến hai người chia xa lâu như thế.
Giang Duy Bảo nhẹ nhàng cúi xuống hôn cô, anh thầm cảm ơn ông trời cho hai người gặp lại nhau, nhờ có cô, anh mới có thể tìm lại được bản thân mình.
“À, nhưng có một chuyện tạm thời không thể nói cho em biết được.”
“Chuyện gì cơ?”
“Đã nói tạm thời không thể nói mà.” Anh bất đắc dĩ bật cười.
“Vậy bây giờ anh thông báo làm gì?” Muốn cô tò mò chết hả?
“Sợ em biết chuyện sẽ giận anh.” Anh không muốn lừa cô, nhưng đã hứa với người kia rồi, không thể nuốt lời.
Hay lắm, biết rằng cô sẽ giận mà còn giấu?
“Yên tâm, ngoài chuyện đó ra, còn lại anh đều nói với em, được không?”
Cô nắm tay anh, cắn nhẹ lên cổ tay, lưu lại một dấu răng khá mờ: “Đây là trừng phạt.”
Đã phạt rồi, thế nên về chuyện anh che giấu, cô sẽ không giận anh.
Đành chịu thôi, ai kêu cô không có cách nào giận người đàn ông này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...