Thật ra, đại phu nhân Giang gia là người Đường gia, trước đã bỏ về quê sinh sống, sau đó di dân ra nước ngoài.
Đó chỉ là cô họ của Đường Tuyên, nên cô không quan tâm lắm, nhưng mà dù sao cô và đại thiếu gia nhà họ Giang vẫn là chị em họ, muốn cô đi quyến rũ người ta đúng là nực cười.
Đường Tuyên nhân lúc không ai để ý, nghĩ cách bỏ về, mấy người kia vì tiền và địa vị, chuyện gì cũng dám làm, cô thì không.
Trong lúc tìm đường lui, Đường Tuyên lại vô tình nghe được cuộc đối thoại của ông chủ Giang gia – Giang Tường Lĩnh và con trai ông ta.
“Con tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nên nhớ, những gì ta cho con được, sẽ lấy lại được.” Giọng người đàn ông mang thái độ áp bức khiến người khác không dám cãi lại.
Đường Tuyên lén nhìn, chỉ thấy người thanh niên kia hoàn toàn xa lạ với cô.
Mặc dù không gặp nhau nhiều, nhưng trong trí nhớ của cô đại thiếu gia Giang gia, không phải thế này.
Sau này Đường Tuyên mới biết, em họ của cô là Giang Gia Bảo, còn người ở buổi tiệc kia là Giang Duy Bảo.
Đường Tuyên nhiều lần bị ép đến gặp Giang Duy Bảo, sau đó hai người đều xem thường những quy tắc ngầm ở hào môn, cô càng có thiện cảm với vị thiếu gia này.
Cô của Đường Tuyên đã không còn địa vị ở Giang gia, nên muốn cô thay thế.
Khi Đường gia đã nghĩ Đường Tuyên có thể thuận lợi gả và Giang gia, Trần Diệu Linh lại xuất hiện.
Người của Trần gia nói, hôn ước của hai nhà là thiếu gia Giang gia và tiểu thư Trần gia, dù có thay đổi người, hôn ước không được phép thay đổi.
Thế lực Đường gia không bằng Trần gia, lúc này họ không dám nghĩ nhiều nữa, Đường Tuyên cũng thoát được một nạn.
“Tớ chỉ có thiện cảm thôi, hoàn toàn không có ý nghĩ khác với Giang tổng nhà cậu.” Đường Tuyên sợ Diệp Thanh Vy hiểu lầm nên giải thích.
Hơn nữa khi ấy cô đã có bạn trai, chỉ đáng tiếc đó là một tên hèn nhát, vừa bị Đường gia đe dọa liền chạy mất.
“Ý cậu là, rất ít người biết chuyện A Duy và Gia Bảo là hai người khác nhau?” Diệp Thanh Vy đau lòng, bao năm qua anh không được làm chính mình.
“Chủ tịch Giang giấu rất kỹ.”
Giang Gia Bảo sức khỏe rất kém, thế nên từ nhỏ Đường Tâm Khanh không cho tiếp xúc với bên ngoài.
Ngay cả Đường gia cũng chỉ đến gặp mặt một vài trưởng bối rồi trở về, thế nên trước giờ Đường Tuyên dù là họ hàng vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với người này.
Khi đi học, người ta chỉ biết Giang Gia Bảo là người của Giang gia, dù sao con cháu của đại gia tộc cũng rất nhiều, không ai biết rõ cậu ấy là con trai Giang Tường Lĩnh.
Giang Gia Bảo qua đời, Giang Duy Bảo đến Giang gia rất ít người biết, mãi đến buổi lễ trưởng thành của Giang Duy Bảo người bên ngoài mới biết thiếu gia Giang gia trông ra sao.
Sau khi đến Giang gia, những kẻ biết được sự thật về thân thế của Giang Duy Bảo đều xem thường anh.
Đám người hầu ở Giang gia trước đó phục vụ mẹ con Đường Tâm Khanh chẳng đặt anh vào mắt.
Trước mặt cung kính, sau lưng lại nói xấu, không xem anh ra gì.
Diệp Thanh Vy không kiềm được nước mắt, trước đó Lý Nhật Duy đã chịu nhiều đau khổ, chỉ là anh luôn có nhiều người bên cạnh.
Sau khi trở thành Giang Duy Bảo, điều kiện sống tuy có cải thiện, nhưng lại trở nên cô độc, đánh mất bản thân.
Cô biết nhất định anh có lý do gì đó, bởi vì theo tính cách của anh, sẽ không dễ dàng đồng ý đến Giang gia.
“Cảm ơn cậu đã nói chuyện này với tớ.” Nhờ có câu chuyện của Đường Tuyên, Diệp Thanh Vy có thể hiểu thêm về cuộc sống trước kia của Giang Duy Bảo.
“Những chuyện tớ biết, quả thật không nhiều, hi vọng giúp được hai người.
Tớ không thể hạnh phúc, thì cũng mong cậu có thể.” Từ ngày chia tay với Đoàn Huy Vũ, cô đã không dám mơ đến hai từ ấy nữa rồi.
“Tuyên Tuyên, nếu một người cứ tiến, một người cứ lùi, làm sao hai người có thể gặp nhau?” Kiếp trước cô đã từng chứng kiến bạn thân của mình vì gia đình vô cảm đó mà đánh mất đi bản thân.
“Cậu thì hay rồi, dùng lời của tớ dạy lại tớ.” Đường Tuyên bĩu môi, những lời Diệp Thanh Vy vừa nói là những lời mấy tháng trước cô dùng để khuyên bạn mình khi trốn tránh tình cảm với Giang Duy Bảo.
Lúc Giang Duy Bảo theo đuổi Diệp Thanh Vy, cô không dám đón nhận, vì biết bản thân và anh có quá nhiều khoảng cách.
Nhưng Đường Tuyên khuyên cô phải cố gắng nắm lấy tình cảm của mình, cuối cùng cô cũng dũng cảm đáp lại anh.
Diệp Thanh Vy nhớ lại thời gian đó, trong lòng có chút ngọt ngào, khi ấy Giang Duy Bảo vẫn rất hận cô lại không cam tâm buông tay.
Nếu lúc đó cô có kí ức, nhất định ngày đầu tiên tương phùng, người theo đuổi anh nhất định là cô, không để anh vất vả như vậy.
“Nếu vị hôn thê của anh không phải họ Đường, thì tốt quá.” Đường Tuyên rất xem thường những quy tắc ở hào môn, là một người hiện đại, cô luôn phản đối chuyện hôn ước sắp đặt.
Dù sao hôn nhân không dựa vào tình yêu mà dựa vào lợi ích, chắc chắn không bền lâu.
Đường Tuyên nhất định sẽ giữ lấy tình yêu của mình, giá như Đoàn gia và Đường gia không có hôn ước, hoặc giá như cô và nhà họ Đường kia không liên quan.
Buồn cười thật, trên đời này làm gì có “giá như” chứ.
Từ khi sinh ra, cô đã biết số phận của mình không thoát khỏi nơi ấy, cô muốn trốn chạy, lại không thể.
Dù không cam tâm, nhưng cô có thể làm gì khác đây?
“Tớ xin lỗi.” Diệp Thanh Vy thấy có lỗi, có lẽ cô đã quá nóng vội, muốn Đường Tuyên có thể hoàn toàn thoát khỏi Đường gia không phải chuyện một hai ngày.
“Ngốc quá, cậu có lỗi gì chứ?” Đường Tuyên hiểu rõ, Diệp Thanh Vy thật lòng quan tâm mình.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có Diệp Thanh Vy và Đoàn Huy Vũ là thật lòng đối đãi với Đường Tuyên.
Đường gia chưa bao giờ xem cô là người nhà, ngay cả người sinh ra mình cũng chưa từng khiến cô cảm thấy ấm áp.
Lúc đi học, đám con cháu hào môn luôn xem thường cô là con vợ nhỏ, không muốn làm bạn.
Sau khi rời khỏi Đường gia tự lập, người ta lại chê cô không có gia thế.
Chỉ có hai người chưa từng quan tâm cô xuất thân thế nào, sẵn sàng bên cạnh khi cô cần.
“Hai cô tiểu thư, chuẩn bị mau lên.” Triệu Long gõ cửa phòng.
“Triệu Long, cậu vội cái gì?” Đường Tuyên ra mở cửa, bình thường quan hệ của cô với trợ lý Triệu cũng rất tốt.
“Đành chịu, Đoàn tổng chờ hai người đói sắp khóc rồi.” Triệu Long kéo tay Đường Tuyên, sau đó gọi Diệp Thanh Vy: “Mau đi thôi.”
Vừa nghĩ đến Đoàn Huy Vũ, Đường Tuyên cảm thấy đau đầu, cô muốn từ chối, Triệu Long lại không cho cơ hội.
Mấy ngày nay cô đều phải trốn tránh anh, quả thật rất mệt mỏi.
Cô là nhân viên Giang thị, đến để công tác, còn anh lấy tư cách là bạn bè của Giang Duy Bảo, đến để thăm bệnh.
Cô không thể đuổi anh về, không có quyền cũng không nỡ.
Hôm nay bọn họ tổ chức tiệc nướng ở một khu đất trống.
Nhìn thấy Giang Duy Bảo một mình đứng đó, xoay lưng về phía mọi người.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao áo trắng, quần đen đơn giản, hình ảnh chàng thiếu niên năm nào chợt hiện về trong tâm trí Diệp Thanh Vy.
Cô không nghĩ nhiều, chạy đến ôm anh.
“Sao vậy?” Giang Duy Bảo xoay người lại, ôm cô vào lòng.
Diệp Thanh Vy lắc đầu cô chỉ muốn ôm anh, đơn giản vậy thôi.
Nghĩ đến những chuyện Đường Tuyên vừa kể, cô cảm thấy đau nhói trong tim.
Mẹ bị cậu ruột sát hại, người yêu bỏ đi, bạn thân qua đời, phải sống trong thân phận của người khác, anh làm sao có thể vượt qua những ngày tháng đó?
“Đói chưa, anh nướng thịt cho em ăn.”
Cô tiếp tục lắc đầu, áp má vào lòng anh, cảm nhận nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người cô yêu.
“Bọn họ đang nhìn kìa.” Bình thường ở công ty cô còn ngại nắm tay anh, vậy mà bây giờ ôm anh trước mặt nhiều người như vậy.
Thật thắc mắc chuyện gì đã kích động cô gái da mặt mỏng này.
Diệp Thanh Vy quay người nhìn lại, đám người kia không ăn đồ nướng mà chỉ đứng nhìn hai người.
Tên lưu manh Đoàn Huy Vũ còn không ngại mà huýt sáo một cái.
Đáng ghét, mặt mũi cô giữ gìn bao lâu nay, tại sao gần đây lại mất sạch hết vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...