Đoàn Huy Vũ thật ra là đàn anh khóa trên của Diệp Thanh Vy, một sinh viên “ưu tú” mà khi nhắc đến, các giảng viên đều phải rơi nước mắt.
Lúc cô học năm nhất, khóa của Đoàn Huy Vũ đã tốt nghiệp một năm, nhưng anh ta mãi chưa trả xong nợ môn.
Bởi vì chương trình năm nhất, còn nhiều môn chưa hoàn thành, nên Đoàn Huy Vũ học cùng Diệp Thanh Vy rất nhiều buổi.
Ban đầu, cô không quan tâm lắm, nhưng bởi vì thành tích của Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên rất tốt, nên giảng viên nhờ hai người giúp đỡ Đoàn Huy Vũ nhiều hơn.
Có một lần, phải chia nhóm làm đề tài báo cáo, giảng viên trực tiếp phân cho Đoàn Huy Vũ vào nhóm của hai người.
Gần đến ngày báo cáo, Đoàn Huy Vũ chưa có hành động gì, việc Đường Tuyên phân công cũng chưa xong.
Hai người tìm giảng viên kháng nghị, khi nhìn thấy ánh mắt tha thiết của thầy trưởng khoa, chỉ đành trở về.
Bởi vì thành tích của Đoàn Huy Vũ, ảnh hưởng đến khoa rất nhiều, nhưng gia đình anh lại không thể đắc tội, giảng viên ở trường thật sự không biết phải làm sao.
Đường Tuyên tức đến bật khóc, nếu bị Đoàn Huy Vũ làm ảnh hưởng không có học bổng, xem như học phí kỳ sau của cô toang rồi.
“Cái báo cáo đầy lỗi của hai người, dù tôi có làm cũng không được điểm cao đâu.” Đoàn Huy Vũ miệng thì nói, nhưng cả người đều đang tập trung chơi điện tử.
“Có giỏi thì anh làm đi.” Đường Tuyên thức giận hét lên.
Bao nhiêu người không giải quyết được tên thiếu gia này, vì sao cô phải chịu đựng hắn?
“Nếu tôi có thể làm được một bản báo cáo được điểm tối đa, hai người phải gọi tôi một tiếng sư phụ.
Được không?” Đoàn Huy Vũ đắc ý, mấy cái trò trẻ con này không thể nào làm khó được anh.
“Nhưng chỉ còn ba ngày là đến kì hạn.” Diệp Thanh Vy lo lắng, cô và Đường Tuyên phải mất suốt một tuần để hoàn thành bài báo cáo này.
Cô thật sự không tin, trong thời gian ba ngày, Đoàn Huy Vũ có thể làm được.
“Ngày mai giờ này, gặp ở đây.” Nói rồi, Đoàn Huy Vũ liền bỏ đi, không cho hai cô gái có cơ hội nghi ngờ.
“Đồ điên.” Đường Tuyên tức giận: “Tớ và cậu vẫn dựa vào bài báo cáo này đi, chắc là thầy sẽ hiểu thôi mà.”
Đoàn Huy Vũ đã học lại môn này sáu lần, giảng viên nhìn mặt anh cũng quá chán rồi.
Chuyện mà hai người không ngờ được, là hôm sau, Đoàn Huy Vũ rất đúng giờ mang một bản báo cáo hoàn chỉnh đứng đó.
Sắc mặt không được tốt lắm, xem ra anh đã thức cả đêm để viết.
“Đây là do anh làm?” Đường Tuyên nghi hoặc, bài báo cáo không những hoàn chỉnh, mà lại viết rất hay, tốt hơn nhiều cái của cô và Diệp Thanh Vy làm.
“Được rồi hai đệ tử, sư phụ về ngủ đây.”
Đoàn Huy Vũ lần nữa bỏ đi, không cho hai cô gái có ý kiến.
Mặc dù bài báo cáo của họ không phải điểm tối đa, nhưng cũng là điểm cao nhất lớp.
Tuy công lao thuộc về Đoàn Huy Vũ, anh lại đứng trước lớp cảm ơn thầy vì đã phân công vào nhóm của hai học sinh xuất sắc, khiến anh được mở rộng tầm nhìn.
Đường Tuyên vẫn nghi ngờ Đoàn Huy Vũ, sau này thường chủ động kéo Diệp Thanh Vy chung nhóm với anh.
Trải qua quá trình làm việc cùng nhau, Đường Tuyên hoàn toàn nhìn Đoàn Huy Vũ bằng ánh mắt khác.
Diệp Thanh Vy thì trái ngược, mặc dù cũng trở nên thân thiết với Đoàn Huy Vũ hơn, chỉ là bị anh dạy hư.
Không những theo anh chơi game, còn dám trốn học, hai người thường xuyên thức tới sáng để chơi game online, lên lớp cũng toàn ngủ.
Đường Tuyên thật sự hết cách, đành tuyên bố sẽ tuyệt giao với hai người kia nếu không chịu thay đổi.
Diệp Thanh Vy khó khăn lắm mới tìm được người bạn này, không dám tái phạm, Đoàn Huy Vũ thỉnh thoảng vẫn lén chơi, nhưng không còn trốn học và ngủ trong lớp như trước.
Giang Duy Bảo lái xe, nghe Đoàn Huy Vũ kể lại quá khứ huy hoàng của mình.
Diệp Thanh Vy ngồi ở ghế phụ bên cạnh, thật muốn đào lỗ chui xuống, quá mất mặt rồi.
Cô quay lại dùng ánh mắt van xin nhìn Đoàn Huy Vũ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện xấu của cô thời đại học, sẽ bị Giang Duy Bảo biết hết.
Giang Duy Bảo nhìn dòng xe tấp nập, nhớ lại những ngày tháng cô đơn sau khi trở về nhà họ Giang.
Thanh xuân của cô, vui vẻ như thế, nhưng không có anh, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
“Em còn trốn học?” Giang Duy Bảo quay sang nhìn cô gái bên cạnh.
“Không có, không có.” Diệp Thanh Vy yếu đuối xua tay, chuyện mất mặt này có đánh chết cũng không nhận.
Hơn nữa, cô từng hứa với anh khi còn là Lý Nhật Duy sẽ không trốn học, không đánh nhau.
Dù lúc học đại học cô mất trí nhớ, nhưng vẫn thấy chột dạ.
Đoàn Huy Vũ nhìn thấy ánh mắt van xin của Diệp Thanh Vy, bật cười đổi chủ đề: “Phải rồi, bao giờ thì cậu và Diệu Linh kết hôn?”
Đoàn thiếu gia, cách chuyển chủ đề này của anh, thật sự rất đáng đánh.
“Không cần anh quan tâm.
Lo cho hôn sự của mình và tiểu thư nhà họ Đường trước đi.” Giang Duy Bảo không chịu thua, cách hai người làm bạn bao năm nay là xoáy vào vết thương của đối phương.
“Đại ca, tôi sai rồi.” Đoàn Huy Vũ đầu hàng, lẽ ra anh không nên lấy Giang Duy Bảo làm đối tượng trêu đùa.
Phải biết, tên nhóc này ngoài mặt đẹp trai, nhưng bụng dạ lại rất đen tối, có thù tất báo.
Nghe đến chuyện này, Diệp Thanh Vy chỉ có thể âm thầm thở dài.
Giang Duy Bảo dừng xe trước một nhà hàng, Diệp Thanh Vy đang suy nghĩ có nên vào cùng hay không thì tay đã bị Giang Duy Bảo nắm lấy.
“Giám đốc, đã hết giờ làm việc, anh có trả lương tăng ca cho em không?” Diệp Thanh Vy cười cười nhìn anh.
“Cho nên lúc này em đi ăn với tư cách bạn gái anh.” Giang Duy Bảo bật cười, cưng chiều véo má cô.
Diệp Thanh Vy lườm anh: “Giang tổng, anh rõ ràng đang bóc lột sức lao động.”
“Sao có thể, yêu em không hết làm sao nỡ bóc lột được?”
“Hai vị lại quên tôi sao?” Đoàn Huy Vũ lên tiếng nhắc nhở về sự tồn tại của mình.
Hôm nay anh về nước gọi cho Giang Duy Bảo đến đón mình, nào ngờ tên nhóc kia quên mất, anh phải gọi nhắc nhở.
“Anh là ai?” Đôi tình nhân nào đó không chút khách khí lên tiếng, Đoàn Huy Vũ chỉ có thể âm thầm rơi lệ, ai kêu người ta có hai người.
Ba người đi vào trong, nhân viên nhà hàng nhìn thấy Giang Duy Bảo liền cúi chào, dẫn họ vào phòng VIP.
Bình thường Diệp Thanh Vy không thích ăn nhà hàng lắm, nên Giang Duy Bảo chưa từng dẫn cô đến chỗ này.
“Vy Vy, ăn tự nhiên đi.” Đoàn Huy Vũ cười vô cùng rạng rỡ, còn nhiệt tình gắp thức ăn cho Diệp Thanh Vy.
“Cảm ơn, sư huynh.” Diệp Thanh Vy mỉm cười nhận lấy.
Đoàn Huy Vũ lại tiếp tục tâm sự về chủ đề lúc học đại học với Diệp Thanh Vy.
Giang Duy Bảo nhìn hai người trước mắt quên đi sự tồn tại của anh, có chút không vui.
“Ăn nhanh đi anh đưa em về.” Lại nhìn sang Đoàn Huy Vũ: “Còn anh tự gọi người Đoàn gia rước về đi.”
“Được.” Đoàn Huy Vũ trả lời theo phản xạ tự nhiên, sau đó thấy không đúng: “Đại ca ơi, đừng bỏ mặc tôi mà.”
Thật ra lần này Đoàn Huy Vũ trở về, chỉ có một mình Giang Duy Bảo biết, nếu để bố anh hay tin, nhất định bắt anh về đính hôn, lại còn thừa kế gia sản.
Đoàn Huy Vũ là một con chim bay lượn trên bầu trời, tuyệt đối không thể để người khác giam cầm, sắp xếp cuộc đời được.
Đoàn gia và Đường gia có hôn ước, những chuyện thế này đều không hiếm gặp trong các nhà hào môn.
Đoàn gia muốn sau khi Đoàn Huy Vũ tốt nghiệp đại học sẽ tổ chức kết hôn cùng tiểu thư Đường gia, nên anh cứ mãi không chịu tốt nghiệp, nhờ thế mới có cơ duyên quen biết Đường Tuyên và Diệp Thanh Vy.
Đoàn Khiêm trước giờ vẫn luôn bận tâm cho công việc, nào có thời gian quan tâm đến chuyện học hành của Đoàn Huy Vũ, ông thật sự nghĩ con trai của mình là tên bất tài.
Vì thế ông liền nghĩ ra kế sách, đưa Đoàn Huy Vũ ra nước ngoài du học, nếu có thể lấy được bằng tốt nghiệp, chuyện hôn ước ông sẽ suy nghĩ lại.
Đoàn Huy Vũ ngoan ngoãn ra nước ngoài du học, mới gặp được Giang Duy Bảo.
Không chỉ lấy bằng tốt nghiệp, hơn nữa còn sớm hơn dự định.
Anh quyết định trở về nước, nhưng chỉ thông báo cho người anh em tốt Giang Duy Bảo ra đón.
Một lát sau, Diệp Thanh Vy cũng hiểu chuyện cơ mật buổi chiều Giang Duy Bảo nhắc đến là gì.
Anh và Đoàn Huy Vũ dùng cơm xong không còn đùa giỡn mà chuyển sang bàn bạc công việc.
Giang tổng của cô lúc làm việc đúng là rất đẹp trai, nhìn sang bộ dạng nghiêm túc của Đoàn Huy Vũ, cô có chút không quen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...