- Chị…
Duy gần như chết đứng khi nhìn thấy Thiên Thy, còn tên nghiện thì khẽ nhếch môi, tạo thành một đường cong kì dị. Cười mà như không cười.
- Em đang làm gì vậy Duy? Tại sao em lại…
- Đến bây giờ mày vẫn chưa biết gì à?
Thiên Thy mặt tối sầm, còn chưa hết bàng hoàng đã bị đánh thức bởi giọng nói khè khè đáng sợ của gã nghiện đó. Hằn nhìn Thy bằng con mắt nhỏ xíu nhưng đầy ám ảnh, ra vẻ mặt ngây ngốc để cố tình trêu trọc cô, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về với giọng điệu mà đối với Thy là rất – khốn – nạn.
- Mà thôi! Đó là chuyện của bọn mày. Còn tao đã làm xong việc cần làm rồi. – Gã vừa nói vừa khua khua những tờ tiền đang cầm trên tay với nụ cười cực kì đểu. Khi đi qua Thy, gã còn vỗ vai cô với giọng điệu bỡn cợt – À quên! Cho tao gửi lời thăm đến thằng bạn đẹp trai của mày ha! Mấy ngày nay đi đâu cũng thấy nó trên mặt báo. Không ngờ cũng có ngày một đứa phong độ như nó cũng phải chịu cảnh nhục tù. Nếu biết trước nó có ngày này, tao cũng đã nhẹ tay với nó hơn… Haiz! Cuộc đời này nhiều lúc cũng thật là công bằng. Một thằng tay trắng nay lại có tiền xài, một thằng giàu kếch xù thì lại bị ngồi tù. Em có thấy vậy không? Người đẹp?
Gã cười! Nụ cười cực kì khoái trá để lộ hàm răng vàng ố dơ bẩn. Thấy Thiên Thy không nói gì gã lại càng thích thú hơn. Rồi cất bước đi với dáng vẻ thư thái yêu đời bỏ lại hai con người đang chìm ngập trong cảm xúc của riêng mình.
Lúc ấy, bàn tay Thy khẽ nắm lại thật chặt tựa như muốn bóp nát tất cả khi hắn đụng chạm đến người cô. Phải kiềm chế lắm, Thiên Thy mới có thể đứng yên chờ cho bóng dáng hắn khuất dạng trong màn đêm đen tĩnh mịch mà không động tay động chân gì đến hắn. Bởi từ khi cái đêm định mệnh ấy diễn ra, đêm mà Minh Đăng đã bất chấp tính mạng làm lá chắn cho Thy, cô đã luôn tự nhủ với bản thân sau này nếu gặp gã nghiện ấy thêm một lần nữa, nhất định Thy sẽ bắt gã trả một cái giá thật đắt, đắt gấp đôi cho những gì gã đã làm với Minh Đăng.
Nhưng hôm nay. Ngay tại lúc này đây, Thiên Thy không còn tâm trí đâu để tính chuyện bắt gã trả giá. Không phải vì sự hận thù của cô đối với gã phai đi, mà bởi Thy đang cố gắng chịu một cú shock kinh khủng nhất mà cô chưa bao giờ ngờ tới.
Rốt cục, Thiên Thy phải suy nghĩ làm sao, phải suy diễn theo hướng nào khi nhìn thấy Bảo Duy đang đưa cho hắn một sấp tiền đây? Rốt cục, con người mà Thy luôn đặt trọn niềm tin của mình ngay từ còn nhỏ đang giấu giếm cô những điều gì?
- Chị…
Bảo Duy vẫn đứng cứng đờ ở đó, và hình như đang rất sợ hãi, cậu không muốn nhìn vào đôi mắt Thy một chút nào. Bởi nó như một ngọn lửa kinh hoàng, thiêu đốt lương tâm và trái tim cậu ngay trong lúc này.
- Lên phòng! Nhanh!
Sau câu nói ngắn gọn cùng ánh nhín sắc nhọn, Thiên Thy nhanh chóng vào nhà để mặc Duy với bao nỗi lo lắng như muốn nuốt chửng bản thân khiến cậu nghẹt thở.
Thật ra, Duy đã lường trước được ngày này thế nào cũng phải đến. Cậu cũng luôn chuẩn bị sẵn tâm lí khi bị Thy phát hiện. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt buồn dại mà nghiêm nghị xen lẫn sự thất vọng ấy, tất cả mọi thứ Duy chuẩn bị từ bấy lâu đều tan biến như cơn gió thoảng qua, một chút dấu vết cũng không còn lại. Giờ đây, tất cả những gì Duy có được chỉ là sự trống rỗng. Đầu óc trống rỗng. Lòng dạ trỗng rỗng. Còn trái tim nơm nớp một nỗi lo sợ không thể định hình.
Duy biết phải đối mặt với Thy ra sao đây? Khi mà chính cậu cũng đang rất hối hận vì những phút giây nông nổi, đã bị ngọn lửa thù oán điều khiển mà quên hết cả lí lẽ, đánh mất cả lương tâm của chính mình?
Mở cửa phòng một cách rụt rè, Duy cảm nhận được nhịp đập của con tim cứ nhanh lên theo tỉ lệ thuận của thời gian. Có lẽ sau tối nay, Thiên Thy sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu nữa cũng nên. Nghĩ đến đó, cơn hối hận lại tựa như một con sóng trào đổ ập vào người Duy khiến cậu chới với. Cậu thực sự không muốn điều đó xảy ra. Ngàn lần không muốn!
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra một cách hoàn toàn, để lộ dáng vẻ gầy hao của Thiên Thy đang ngồi bắt chân chữ ngũ nghiêm nghị trên chiếc giường trắng xanh. Giọng nói cô cũng vì thế mà đanh lại một cách lạ lùng. Thy, đang cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
- Bây giờ thì nói đi Duy! Nói tất cả cho chị nghe.
Khẽ dựa tấm lưng vào thành tường đối diện với Thiên Thy, Bảo Duy vừa nói vừa cúi mặt.
- Em… thực sự… em không có gì để nói cả.
- Vậy thì trả lời những câu hỏi của chị. Tại sao em quen hắn. Em gặp gã đó để làm gì?
Như một người chị xử phạt đứa em hư hỏng, Thiên Thy gặng hỏi từng câu để làm sáng tỏ những khúc mắc trong lòng. Cô cố gắng điều khiển cho trí óc không được nghĩ đến Minh Đăng trong lúc này, dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi. Nếu không, tất cả cảm xúc sẽ bùng nổ theo ý muốn của trái tim. Lúc ấy, Thiên Thy sẽ không thể nào mà kiểm soát bản thân trước cơn giận được nữa. Sẽ không còn khả năng định hình và suy xét con người trước mắt được nữa. Hơn lúc nào hết, cô cần phải thật tỉnh táo và bình tĩnh để suy xét con người cô đã quá tin tưởng này.
- Em gặp hắn trong một lần hắn trốn cảnh sát. Quen từ đó đến bây giờ.
Duy nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi thứ nhất, nhưng tuyệt nhiên không đụng chạm gì đến câu hỏi thứ hai. Hai bàn tay trong túi quần Duy nắm lại thật chặt,ướt đẫm vì đổ mồ hôi. Hơn ai hết, Bảo Duy đã biết Thy đã nắm rõ tất cả. Nhìn hành động cậu đưa tiền cho tên nghiện lúc nãy, không ai là không thể đoán được sự việc. Huống gì là Thiên Thy, cô đã biết Bảo Duy có thù oán với Minh Đăng. Hơn nữa còn là một cô gái cực kì nhạy cảm. Làm sao có thể không hiểu cho được. Nhưng tại sao? Tại sao Thy lại cố gắng bình tĩnh như thế? Thà cô cứ hét, cứ nổi giận, hay là cứ dùng bạo lực với cậu còn hơn. Còn bình tĩnh hỏi Duy từng câu như thế này, chỉ càng khiến cậu thêm cắn rứt mà dày vò lương tâm mình.
- Sao em không trả lời câu thứ hai? Lúc nãy em gặp hắn để làm gì?
- Em…như chị đã thấy đó… em đưa tiền cho hắn.
- Tiền gì? Em mắc nợ gì hắn sao?
- Sao em em không nói?
Thiên Thy vẫn cố gắng bình tĩnh, đôi mắt mệt mỏi vẫn cố cương nghị nhìn Bảo Duy nhưng cậu em thì không như thế. Cậu đã chịu thua. Thua sự tra khảo rất nhẹ nhàng và cũng rất đáng sợ này của Thy. Bằng giọng điệu tức tối, cậu hét lên như một kẻ bị truy đuổi đến đường cùng, không còn khả năng chạy trốn hay quanh co.
- ĐỦ RỒI! CHỊ ĐÃ BIẾT TẤT CẢ. TẠI SAO CÒN HỎI EM?
- Tại sao? Tại sao em làm như thế?
Giọng Thy lạc hẳn đi vì cố kiềm chế cơn giận đang muốn bùng nổ trong lòng. Cô nhắm mắt lại để kiềm chế cơn đau. Và để không phải nhìn thấy con người mình đã từng hết tin tưởng đang đau đớn trong sự phản bội. Trong thâm tâm, Thiên Thy thực sự không muốn tin Bảo Duy là kẻ đứng sau tất cả. Thực sự không muốn và không thể chấp nhận được!
- TẠI SAO Ư? TẠI VÌ HẮN MÀ GIA ĐÌNH EM TAN RÃ. TẠI VÌ HẮN MÀ BA ĐÃ BỎ EM Ở LẠI MỘT MÌNH TRÊN ĐỜI NÀY. TẠI VÌ HẮN MÀ CHỊ…
Duy nói mà như hét lên bằng cả trái tim và lương tâm của mình. Nhưng câu nói của Duy đã không thể trọn vẹn khi vô tình nhắc đến Thiên Thy. Bảo Duy bật khóc trong tức tối. Cậu thực sự cảm thấy chịu hết nổi rồi. Bao nhiêu cơn dằn vặt suốt những ngày như qua ùa về, nuốt chửng cậu trong đau đớn và hối hận. Khiến cho đôi chân không còn sức để chống đỡ thân thể được nữa. Tấm lưng men theo bờ tường, Duy ngồi thụp xuống đất, tiếng nói đan xen tiếng khóc tạo thành một thứ âm thanh ồm ồm thật thương tâm và khó nghe.
- Thời gian đó, em thực sự không thể kìm nổi cơn giận giữ, chỉ cần nghĩ đến hắn đã làm những việc tổn thương chị, và vì hắn mà em trở thành đứa trẻ mồ côi. Em ghét hắn. Em muốn hắn biến mất khỏi cõi đời này khi mà hắn cướp đi của em tất cả. Nhưng mà… em đâu có ngờ rằng hắn lại dám bất chấp sống – chết để bảo vệ chị…Em lại càng không thể biết chính hắn cũng chẳng hơn gì em… Hắn cũng là nạn nhân của lão cáo già đó. Hắn là một con sói đội lốt cừu. Từ trước đến nay em luôn nghĩ thế…cho nên…
- Cho nên em là kẻ đứng sau tất cả.
Cố nuốt những giọt nước mắt vào tận đáy tim, đến bây giờ Thiên Thy vẫn còn chưa đủ dũng cảm để mở mắt ra nhìn con người mà từ nhỏ đến giờ, cô luôn xem là một thiên thần. Mặc dù biết rất rõ Bảo Duy không hề ưa Minh Đăng nhưng chưa bao giờ trong đầu óc Thy có thể tưởng tượng ra sự việc như thế này. Thiên Thy chưa bao giờ nghi ngờ Duy bất cứ chuyện gì, vậy mà lần này cậu đã cho cô một cú shock quá lớn. Bây giờ bảo Thy phải đối mặt với cậu em ấy như thế nào đây?
- Em biết bây giờ chị đang rất ghét em, có thể là hận nữa. Chị muốn làm gì em cũng được. Chửi em cũng được. Đánh em cũng được. Hoặc là… từ mặt em cũng được. Nhưng làm ơn… đừng chịu đựng… một mình như thế. Em biết… em sai rồi…
Ngồi co ro ôm gối dưới nền đất lạnh lẽo, từng giọt nước mắt hối hận và dằn vặt của Bảo Duy như càng mặn chát hơn, khiến làn da cậu xót rát hơn khi nhìn Thiên Thy ngồi nhắm mắt yên lặng qua màng nước mờ đục. Duy hiểu, chắc hẳn lúc này Thiên Thy đang phải cố kìm chế những cảm xúc tạp nham của chính mình. Thy chưa bao giờ tức giận với ai mà không nói những lời cay nghiệt khiến kẻ đó tổn thương. Vậy mà giờ đây, đến nửa lời trách móc, Thiên Thy cũng chẳng thèm quăng cho cậu. Điều đó đã cho Duy biết, lần này Thiên Thy đã thất vọng và shock đến mức nào.
- Em biết không Duy? Minh Đăng đã từng nói với chị rằng “hãy mở lòng ra đón nhận tất cả, kể cả hạnh phúc lẫn đau thương” Những ngày qua, chị luôn cố gắng mở lòng ra đón nhận những thứ kinh khủng xảy đến với mình. Làm như thế, chị thấy mọi thứ nhẹ đi, bớt đau hơn dù chỉ là rất ít. Nhưng lần này… chị thực sự không thể nào làm như thế nữa rồi. Nếu em tiếp xúc gần hơn với Minh Đăng, hiểu rõ tính cách và con người thật của anh ấy, chị nghĩ em sẽ chẳng bao giờ có thể tha thứ cho bản thân được đâu.
Những lời nói của Thiên Thy khiến Bảo Duy ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên với thái độ chết sững vì quá ngạc nhiên. Vẫn là giọng nói điềm tĩnh khi nãy, vẫn nhắm mắt lại và không thèm ban cho cậu một ánh nhìn. Thiên Thy vẫn ngồi đó, chịu đựng tất cả. Lần đầu tiên Duy thấy Thy điềm tĩnh như thế. Lần đầu cậu thấy cô gái cậu thích sao mà trưởng thành quá, già dặn quá. Ấy vậy mà đối với Duy, lời nói nhẹ nhàng chân tình không hề có chút oán trách của Thy lại có sức tàn sát hơn tất cả mọi hình phạt kinh khủng mà cậu đã từng tưởng tượng ra. Lời nói ấy vừa bảo vệ người cô yêu thương vừa gián tiếp oán trách và sự - không- thể- tha-thứ dành cho cậu.
Bảo Duy cứ ngồi bất động ở đó nhìn Thy, quan sát từng sắc nét trên gương mặt cô, cậu quan sát kĩ đến mức tưởng chừng như có thể biết một phút Thiên Thy thở ra bao nhiêu nỗi buồn nặng nề. Cậu cứ ngồi yên lặng quan sát như thế, cho đến khi đôi mắt mệt mỏi kia từ từ mở ra, đôi chân nặng trĩu từ từ đứng lên và cất bước đi buồn bã. Thiên Thy không muốn ở đây lâu thêm nữa. Cô không muốn đối mặt với sự thực cay đắng này nữa, mặc dù từ giờ trở đi, chắc chắn nó luôn hiện hữu trong tâm trí Thy một cách đầy ám ảnh.
- Vậy là từ giờ trở đi… chị sẽ không bao giờ nhìn mặt em nữa… đúng không?
Bảo Duy vẫn cứ ngồi ôm gối thất thần ở đó với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cho đến khi bàn tay Thy chạm đến cái xoay cửa màu vàng kim loại lạnh ngắt. Cậu dường như vẫn muốn níu kéo, mặc dù biết chắc sẽ chẳng được gì.
- Đối với chị, từ trước đến giờ em vẫn mãi là một thiên thần, cho nên hãy cho chị thời gian để chấp nhận điều đó chỉ là ảo tưởng.
Tiếng sập cửa lạnh lùng cuối cùng cũng vang lên, bỏ lại cậu trai ngồi gục đầu vào gối trong ân hận tột cùng. Chắc hẳn, Thiên Thy đã rất thất vọng về và mất niềm tin nơi cậu. Chính cái cảm giác ân hận vì đánh mất niềm tin của những người mình yêu thương mới là hình phạt nặng nề, đau đớn nhất. Nó! Sẽ dằn vặt ta cho đến suốt cuộc đời.
Ngoài trời đêm lại lấm tấm đổ mưa. Mùa mưa năm nay thật dai dẳng. Kéo dài cho đến mấy tháng liền. Chỉ một tuần trước, cũng trong một đêm mưa như hôm nay, Thiên Thy đang được say đắm trong vòng tay Đăng. Vậy mà giờ đây anh đang ở chốn nào trong trái đất rộng lớn này? Có đau khổ giống Thy không? Có dằn vặt giống Thy không? Có mất đi niềm tin, thứ quan trọng nhất của lòng người giống Thy không?
Khẽ tựa người vào lan cang ngắm những giọt mưa rơi, Thiên Thy để mặc cho những giọt mưa lạnh buốt hắt vào người mình. Dần dà thấm ướt đẫm quần áo. Như bao lần khác, Thy muốn lao tấm thân nhỏ bé, gầy gộc của mình vào màn mưa giăng kín lối ngoài kia, để cho những giọt mưa lạnh buốt hả hê vùi dập cơ thể, dập tắt những nỗi đau tựa ngọn lửa đang đốt cháy trong lòng cô, từ đó mà tê dại với cảm xúc và nỗi đau hiện tại. Nhưng bây giờ Thy nhận ra, những cơn mưa ấy không phải liều thuốc tiên giúp cô chai lì với những tổn thương suốt một đời. Muốn quên đi những nỗi đau, chỉ còn cách tập sống với nó theo thời gian. Cũng giống như không khí luôn hiện hữu, nhưng có mấy ai là nhớ đến sự tồn tại của nó vì quá quen thuộc. Cái gì quen thuộc quá mức, nó sẽ dần dà bị chìm vào lãng quên. Nỗi đau chắc là cũng thế?
Tuy rằng những giọt mưa giá buốt đang tạt mạnh vào mặt, nhưng Thiên Thy vẫn có thể cảm nhận được một giọt nước nóng hổi đang chảy ra từ khoé mắt.
“Bảo Duy! Tại sao em lại có thể… khiến chị đau như thế này?”
….
Những ngày sau đó, mọi người trong nhà đều âm thầm thắc mắc khi thấy Thiên Thy và Bảo Duy luôn tìm cách tránh mặt nhau.
Tuy không hỏi nhưng Tiến Hào cũng đã mường tượng ra được lí do. Trong việc này, anh cũng là người có lỗi không hề nhỏ. Khi nghe theo lời nài nỉ, phân tích của cậu em trai cưng mà giúp nó thực hiện một điều quá sức kinh khủng. Cho đến bây giờ Tiến Hào vẫn không thể hiểu nổi tại sao anh lại làm như thế. Có những lỗi lầm mà suốt cuộc đời này ta vẫn không thể hiểu tại sao ta lại va vấp vào chúng.
- Thằng em của con mấy tháng nay nó làm sao thế hả Hào.
Bỗng, tiếng hỏi của bà Mỹ từ đâu vang lên khiến Tiến Hào giật mình, thoát khỏi mớ lồng bồng trong đầu.
- Mẹ là mẹ nó, sao mẹ đi hỏi con?
- Nhưng nó có coi mẹ là mẹ bao giờ đâu. – Bà Mỹ thở dài.
- Nó không coi mẹ là mẹ cũng là điều dễ hiểu thôi. Mẹ có nuôi nó lớn được ngày nào đâu.
Lời nói vô tình của Tiến Hào khiến đôi mắt bà Mỹ hằn lên những vệt sọc tức giận, nhưng rất nhanh sau đó lại dịu lại một cách kì lạ. Tiến Hào nói đúng, bà có nuôi nó được một ngày nào đâu mà bắt nó xem bằng mẹ kia chứ.
- Tại sao mẹ lại bỏ em và ba? – Bỗng, đôi mắt Tiến Hào trầm tư, nhìn mẹ với những tia tạp nham ẩn khuất –vì tiền phải không?
- Lúc đó ba mày sắp phá sản, không bỏ lão ấy, kiếm người khác thì chết đói à?
- Mẹ… tại sao mẹ có thể nói ra những lời vô tâm như vậy được chứ? Mẹ không yêu ba sao?
Trước sự ngạc nhiên và khó chịu ra mặt của Tiến Hào, bà Mỹ đột nhiên bật cười méo mó.
- Ba mày không yêu tao, tại sao tao phải yêu ông ấy? Tao bỏ đi tất cả cũng vì mày cả thôi. Nếu không chắc gì bây giờ mày được như thế này?. Vậy mà bây giờ mày còn lên giọng trách mẹ mày ư?
Nghe giọng nói và thái độ của mẹ, chỉ càng làm Tiến Hào thêm mệt mỏi. Thì ra ba mẹ anh đã có một cuộc kết hôn không phải vì tình yêu. Bỗng, Hào thở hắt ra…Buột miệng phát ra câu hỏi khiến anh dằn vặt suốt mười mấy năm qua, bao nhiêu lần định hỏi mẹ nhưng lại thôi.
- Vậy tại sao mẹ không dắt Duy theo cùng?
Nếu dắt theo Bảo Duy đi… có lẽ bây giờ đã không xảy ra những chuyện đau lòng như thế này. Tiến Hào lại thở dài vì suy nghĩ của chính mình. Là anh đang đùn đẩy oán trách số phận ư?
- Để nó ở lại tao cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng tại nó còn quá nhỏ, một mình tao làm sao nuôi cả hai đứa, nên mới để lại cho ba nó. Ai ngờ… ông ta… cũng chỉ vì con của ả mà … ra đi.
Nói đến đây, bà Mỹ cười một cách nhạt nhẽo, đôi môi son đỏ cong lên kì dị, rồi trầm lặng bước đi lên cầu thang, nào ngờ đụng mặt Thy ngay tại đó. Hóa ra, cô đã vô tình nghe được trọn vẹn cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con. Lần đầu tiên Thy thấy bà Mỹ trầm lặng như thế, nhìn sâu vào đôi mắt bà, cô thấy có điều gì đó gọi là cô đơn, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về với điệu bộ sắc sảo, ganh ghét tựa phù thuỷ như thường ngày.
- Tránh ra coi. Cái cầu thang này là của một mình cô hay sao mà không cho ai đi hết hả?
Thy khẽ lách qua một bên nhường lối đi cho bà Mỹ, khi đi ngang qua, bà còn lườm cô cái sắc nhọn. Và Thy đã quá quen với những hành động đáng ghét mà bà Mỹ dành cho cô trong suốt mười mấy năm qua. Nhưng có điều, Thiên Thy chưa bao giờ lường tới trong con người đó cũng tồn tại một nỗi cô đơn hiếm có.
- Thiên Thy! Lại đây ngồi một lát được chứ? Đã rất lâu rồi, chúng ta chưa nói chuyện với nhau.
Bỗng, giọng điệu và đôi mắt buồn vương của Tiến Hào khiến Thiên Thy xao lòng. Hào nói đúng, dường như trong suốt thời gian qua, Thy đã vô tình ném người anh trai thân thương không cùng dòng máu này vào quên lãng. Đã rất lâu rồi, cô không còn nói chuyện với anh, hay bị anh lôi dậy tập thể dục mỗi sáng. Lại càng không còn cảm giác ghen tị khi ba chiều chuộng yêu thương anh nhiều hơn. Thời gian qua, dường như Thiên Thy đã vô tình vứt rất nhiều thứ giản dị xung quanh mình vào lãng quên chỉ vì bận bịu với những nỗi buồn, vui của riêng mình.
Khẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện, Thiên Thy yên lặng chờ cho Tiến Hào mở lời trước. Tuy anh chưa nói, nhưng Thy biết rõ Tiến Hào đang định nói với cô chuyện gì.
- Em gặp Duy từ khi nào ấy nhỉ? – Hào vừa cười vừa hỏi Thy. Một nụ cười buồn.
- Lớp sáu.
- Lâu vậy rồi sao? Sao không thấy em nhắc gì vậy ta? - Hào làm bộ dạng ngạc nhiên rồi tự vỡ lẽ ra – À! Phải rồi, hồi nhỏ em có bao giờ kể truyện gì cho anh nghe đâu. Toàn anh kể cho em nghe thôi.
Thiên Thy vẫn ngồi yên lặng, nhìn Tiến Hào tự cười tự nói. Cô biết anh đang muốn nói gì với mình, và đang chờ anh đi vào vấn đề chính đó. Như hiểu ý Thy, Tiến Hào thôi “diễn trò” tự kể tự cười gượng gạo nữa. Khuôn mặt cũng trở nên trầm tư hơn nhiều. Anh đang cố gắng lựa lời để nói với cô em gái đã luôn biết giữ và bảo vệ quan điểm riêng của mình ngay từ nhỏ.
- Thiên Thy! Em biết đó, Bảo Duy là một cậu bé không được như những bạn bè đồng trang lứa khác. Mẹ anh đã bỏ nó đi từ khi nó còn chưa chậm chững vững bước, ít năm sau thì ba mất. Một mình nó phải phiêu bạt, lang thang. Cũng may gặp được người tốt nên đã dẫn nó đến làng mồ côi. Một đứa trẻ sống và lớn lên không được hưởng một chút mái ấm của gia đình, đem lòng hận thù với kẻ đã gây ra những điều ấy cũng là điều dễ hiểu.
Nói đến đây, Tiến Hào ngừng lại, khẽ quan sát thái độ của Thy. Cô vẫn chẳng có gì là thay đổi cảm xúc. Vẫn ngồi đó lắng nghe anh nói với khuôn mặt điềm tĩnh nhất có thể. Thấy vậy, Tiến Hào nói tiếp.
- Hơn nữa, nó lại đang trong giai đoạn mới lớn, suy nghĩ và việc làm còn rất nông nổi. Cũng đã rất hối hận. Sai lầm này tuy lớn nhưng vẫn có thể … tha thứ được… Phải không em?
- Không! Em chẳng có quyền buộc tội hay tha thứ gì cho Duy cả. Vì người cậu ấy hại không phải là em. Chỉ có điều, em cần thời gian để chấp nhận những điều kinh khủng mà Duy làm, khiến em không bao giờ ngờ tới.
Nói rồi, Thy lạnh lùng đứng lên và bước đi, bỏ lại Tiến Hào ngồi sững người vì câu nói mạnh mẽ nhưng rất có lý ấy. Thiên Thy nói đúng, chấp nhận việc làm ác độc của một người mà mình luôn xem là thiên thần đâu phải là điều dễ dàng. Cô ấy cần có thời gian để chấp nhận một mặt khác hoàn toàn của con người Duy. Một mặt mà Thy chưa bao giờ nghĩ là sẽ tồn tại trong con người Bảo Duy.
- À! Tiến Hào! Bây giờ anh có thể đánh thức em dậy đi tập thể dục vào mỗi sáng được không?
Bỗng, Thy quay lại nói với Hào khiến anh ngạc nhiên trong thoáng chốc. Rồi khẽ mỉm cười. Gật đầu.
- Tất nhiên là được.
…
Một buổi chiều bình yên lại đến, ánh nắng dịu nhẹ trải khắp mặt nước lung linh, dềnh dang những gợn sóng bé xíu trên con sông Hàn. Không biết từ nhỏ đến lớn, Thiên Thy đã đi qua con đường này biết bao nhiêu lần, nhất là những lúc cảm thấy chênh vênh, cô lại dạo bộ đến đây chỉ để ngửi thấy mùi gió bên sông và ngắm mặt nước dềnh dang rất đỗi thanh bình này. Hơn nữa, nơi này còn cất giấu những kỉ niệm tình yêu đẹp đẽ mà Thy có được khi bên Đăng, và cả những trò rồ dại của tuổi trẻ ngông cuồng của cô và Duy. Khiến Thy chẳng bao giờ quên.
“Tuổi trẻ là những khát khao
Tuổi trẻ là phút mê say
Biết yêu nhưng mãi nói không nên lời
Hờn giận rồi sẽ qua đi
Cùng nhau bước trên con đường
Nắm tay mình sẽ mãi không rời nhau”
Bỗng, tiếng nhạc ở đâu đó vang lên khắp một vùng trời. Là điệu nhạc sôi động của bài hát Biết Yêu. Thy khẽ bật cười trong vô thức khi âm thanh quen thuộc ấy chạm đến tai. Bởi nó khiến cho những kỉ niệm một thời nông nổi của mười lăm, mười sáu ùa về trong tâm trí Thy. Hồi ấy, cả cô và Duy đều xem việc học như trò chơi, thích thì đi, không thích thì cúp. Tối nào hứng hứng lại rủ nhau ra đây, mở bài hát này và nhảy điên cuồng loạn xạ, vậy mà khiến cho người đi đường thích thú trả tiền mua vui. Và lần nào số tiền ấy cũng được dùng để mua đồ ăn cho những đứa trẻ ở gầm cầu gần đó.
Nhưng tiếc thay! Đó chỉ là những kỉ niệm đẹp đẽ không bao giờ quay trở lại.
Khẽ mỉm cười nhạt nhẽo, Thiên Thy lại tiếp tục bước đi để rồi lặng thinh khi bắt gặp cậu trai đang ngồi bệt trên vỉa hè, nhìn ra mặt sông với ánh mắt xa xăm. Bên cạnh là chiếc iphone phát ra bài hát quen thuộc đó. Thì ra chủ nhân của điệu nhạc sôi động ấy lại chính là người đang hiện diện trong tâm trí Thy. Người luôn gắn bước với tuổi trẻ ngông cuồng của cô.
Nhưng bây giờ trông Bảo Duy sao mà hao gầy và trầm tư quá, một chút dấu vết tinh nghịch và dễ thương của ngày xưa cũng không còn, càng lúc càng thay đổi theo ngày tháng. Thời gian, là thứ đáng sợ đến như vậy sao?
- Chị…
Bảo Duy giật mình ngước lên khi đôi giày cổ cao màu xám kia bước đến gần mình. Qua ánh hoàng hôn phản chiếu, cậu thấy khuôn mặt thân thuộc hao gầy của Thiên Thy đang mỉm cười với cậu. Đây là sự thật hay chỉ là ảo tưởng?
- Sao lại ngồi đây?
- Em…không muốn về nhà.
- Tại sao?
- Em biết chị không muốn nhìn thấy em.
Câu trả lời ngượng ngùng của Bảo Duy khiến Thiên Thy sững lại. Kể từ khi nào cô không còn muốn nhìn thấy cậu em thân thương này nữa? Kể từ khi nào mà cả hai đều sợ sệt luôn tránh mặt nhau? Có lẽ khoảng cách đáng ghét này đã xuất hiện kể từ khi cả cô và Duy lạc mất niềm tin trong nhau, thay vào đó là một sự thất vọng vô bờ bến.
- Sao cũng được. Nhưng đừng về trễ quá!
Sau lời căn dặn nhạt nhẽo, Thiên Thy tiếp tục cất bước đi, mặc kệ cho Bảo Duy vẫn ngồi đó ôm hi vọng vì Thy vẫn còn quan tâm đến cậu.
- Thiên Thy!
Bỗng, tiếng gọi bất ngờ từ phía khiến đôi chân buồn bã dừng lại.
- Em sẽ không bao giờ được vui đùa… hoặc được nhảy nhót cùng chị nữa phải không? Chúng ta sẽ không bao giờ được như ngày trước nữa…phải không Thy?
Vẫn đứng yên và không hề quay lại, Thiên Thy nói mà như thở dài.
- Bảo Duy! Có những thứ chỉ có thể tồn tại trong quá khứ. Nhưng tiếc là… quá khứ là thứ không bao giờ lấy lại được.
Và rồi, đôi giầy cổ cao xám tiếp tục bước đi, nhưng lần này nó không còn độc bước như khi nãy nữa. Bởi có một đôi giày thể thao khác đã quyết định đi theo nó ở phía sau.
Sau những ngày chần chừ sống trong dằn vặt và hối hận, Bảo Duy đã rất muốn đứng lên và đạp vỡ những cảm giác tội lỗi ấy bằng cách chuộc lỗi. Nếu không muốn sống trong dằn vặt tội lỗi nữa, chỉ có cách là nhận lỗi và chuộc tội. Nhưng cậu thực sự không biết bắt đầu từ đâu khi mà Thy đến cả một ánh nhìn cũng không dành cho cậu.
Vậy mà hôm nay, cô ấy đã mỉm cười và quan tâm đến cậu đấy. Dù chỉ là rất hời hợt. Nhưng bấy nhiêu đó cũng khiến cho Duy có động lực hơn rất nhiều. Bấy nhiêu đó cũng đủ để cho Duy biết, Thiên Thy chưa hề muốn vứt bỏ cậu. Và Duy chỉ cần có thế.
Kể từ ngày hôm nay, cậu sẽ cố gắng không sống trong dằn vặt nữa. Nếu như những kí ức đẹp đẽ trong quá khứ không bao giờ lấy lại được, thì Bảo Duy sẽ cố gắng tạo ra những điều tươi đẹp trong hiện tại và tương lai để chuộc lỗi. Chỉ cần cho cậu thời gian. Chỉ cần Thiên Thy tha thứ cho cậu dù chỉ là một chút ít.
Giây phút trôi qua, nối tiếp nhau trong lặng lẽ. Hai người họ vẫn cứ bước đi trong thinh lặng. Kẻ trước người sau, và luôn giữ một khoảng cách vừa đủ để không thể biết được cảm xúc của nhau. Qua bao nhiêu tháng ngày, nhìn vào tấm lưng nhỏ bé đang đi phía trước, Bảo Duy thấy nó vẫn cứ cô độc như ngày nào. Biết đến bao giờ, nỗi cô độc hữu hình ấy mới được phá vỡ đi?
Bảo Duy cứ đi theo Thiên Thy như thế cho đến khi một khu trọ tồi tàn hiện ra trước mắt cậu. Một thoáng bất ngờ khi Duy thấy Thiên Thy bước vào con đường nhỏ xíu để gõ cửa phòng trọ số năm từ ngoài đếm vô. Sau đó, có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa cho Thy với khuôn mặt và nụ cười phúc hậu.
- Thy đến rồi đó hả. Vào nhà đi cháu.
Người phụ nữ niềm nở khi nhìn thấy Thiên Thy, nhưng rất nhanh sau đó lại chuyển qua sự nghi ngờ khi nhìn thấy cậu trai đang đứng tần ngần ở đầu lối đi. Thấy người phụ nữ nhìn mình, Bảo Duy liền cúi người chào.
- Đây là…?
- Em trai cháu. – Thy mỉm cười nhẹ, giải thích.
- Bảo cậu ấy vào nhà chơi luôn đi cháu. – người phụ nữ vui vẻ nhìn cả hai rồi quay vào nhà – Để bác lấy cái gì cho hai đứa ăn nhé.
- Dạ thôi, không cần đâu bác.
Thy vừa nói vừa bước vào cánh cửa, còn Bảo Duy vẫn đứng tần ngần ngay tại chỗ, chỉ chờ đến khi nhận được cái gật đầu nhẹ của Thiên Thy, cậu mới dám bước vào.
- Cháu có đứa em đẹp trai quá! Sao bác chưa nghe cháu và Minh Đăng nhắc đến bao giờ nhỉ?
Người phụ vừa rót nước vừa vui vẻ nói chuyện với hai người trẻ tuổi đang ngồi bệt dưới đất, vì phòng trọ quá nhỏ để kê thêm bất cứ thứ gì khác ngoài cái tủ gỗ đựng quần áo. Và câu nói vô tình ấy khiến Bảo Duy hết sức ngỡ ngàng. Hoá ra, người phụ nữ này chính là mẹ của Minh Đăng.
- Hai đứa uống nước đi.
Bà Huệ niềm nở đưa hai ly nước lọc cho Thy và Duy khiến họ vội vàng lễ phép đón lấy. Dường như Bảo Duy vẫn chưa hết lúng túng khi ly nước trong tay cậu sóng sánh như muốn trào ra ngoài.
- Mấy ngày nay bác đỡ ho chưa?
- Ôi, mấy cơn ho tuổi già ấy mà cháu, lúc đến lúc đi chẳng biết đường nào mà lần.
- Dù gì bác cũng nên uống thuốc, sẽ đỡ hơn mà.
- Ừ bác biết rồi – Bà Huệ tươi cười nhìn Thy rồi quay sang Duy – Cháu biết không, chị của cháu chu đáo lắm đấy. Từ ngày anh Đăng đi, lúc nào cũng quan tâm bác còn hơn cả con ruột nữa.
Nói đến đây, bà Huệ bỗng trở nên trầm tư, đôi mắt lại lấp loá những màng nước mỏng, khiến Bảo Duy cảm nhận được phần nào nỗi đau của người mẹ có đứa con trai bị hại oan ức. Bỗng thấy Bảo Duy nhìn mình chăm chăm, bà Huệ biết nỗi đau của mình lại đến không đúng lúc. Cố nuốt đi những giọt nước mắt chưa kịp trào, bà gượng gạo tươi cười hỏi thăm Duy.
- Trông cháu chắc tầm mười sáu, mười bảy nhỉ? Không biết cháu đã gặp anh Đăng bao giờ chưa? Chị Thy có giới thiệu anh Đăng với cháu không?
- Cháu… cháu…
Lúc này, Bảo Duy bối rối cực độ, miệng lưỡi cứng đờ nói chẳng thành lời. Còn Thiên Thy vẫn ngồi im lặng quan sát thái độ của Bảo Duy. Cô thực sự muốn xem lần này Bảo Duy sẽ ứng xử thế nào. Nhưng đáng tiếc là không được, bởi ngay sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt phăng cuộc trò chuyện dang dở.
- Hai cháu cứ ngồi chơi đi nhé, bác ra đây nghe điện thoại một lát.
Nói rồi bà Huệ vội vàng đứng lên, đi ra ngoài cửa nghe điện thoại, bỏ lại Thiên Thy khẽ nhấp môi ly nước mát, còn Bảo Duy khẽ thở phào vì những phú căng thẳng qua đi. Nhưng rồi đôi mắt cậu chợt loé lên những tia hoảng hốt khi vô tình nhìn thấy một tấm hình trắng đen cũ kĩ, được lồng khung cẩn thận đặt trên nóc tủ.
- Xin lỗi hai cháu vì đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện nhé – Bà Huệ nói cười trở vô phòng.
- Dạ không có gì đâu – Thy lễ phép đáp lại.
Còn Bảo Duy vẫn chưa hết sửng sốt, mắt cậu vẫn không rời tấm hình dù chỉ một giây, vừa lắp bắp nói, vừa đưa tay chỉ vào nó.
- Bác… bác ơi! Tại sao bác lại có tấm hình đó vậy?
- À! Đó là một người bạn thân của bác. – Bà Huệ nói với đôi mắt trầm buồn, rồi quay sang Thy – Chính ông ấy đấy cháu ạ.
- Dạ? Ý bác nói đó là ba ruột của Minh Đăng sao? – Thy hiểu ý bà Huệ, ngạc nhiên.
- Ừ. Đúng rồi.
XOẢNG!!!!!!!!!!!!!
Cùng lúc đó, ly nước trên tay Duy đột nhiên rớt xuống. Vỡ tan thành từng mảnh. Nước chảy lênh láng ra sàn nhà, làm ướt bàn chân đang run lên từng hồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...