Hoàng hôn đỏ tía, ánh màu cam đỏ phủ lên người Mạc Đình Quân, anh gục xuống đường, gục ngã giữa hai người phụ nữ.
Lăng Nhữ Y sững người, cô mở to mắt nhìn Mạc Đình Quân nằm dài trên đất, gương mặt anh đau đớn chau lại, vũng máu đỏ ở trước ngực cưa liên tục chảy ra, nhuộm áo sơ mi của anh thành màu đỏ thẫm.
Lăng Nhữ Nhi cũng kinh hoảng trừng to mắt nhìn người đàn ông gục ngã, đôi bàn tay cô run lên, cô bắt đầu hoảng hốt thở dốc.
"A...! Không...!Không phải như này..." Lăng Nhữ Nhi lùi bước, cô nhìn thấy trên bàn tay run rẩy của mình đã nhuộm máu, hai đôi tay chậm rãi đưa lên ôm lấy đầu, mắt mở to nhìn người đàn ông nằm thoi thóp trong vũng máu.
"Không phải..." Lăng Nhữ Nhi kích động mạnh, cô run rẩy toàn thân thục lùi, tay ôm lấy đầu, mọi người xung quanh chứng kiến xì xầm, nhìn cô bằng con mắt phán xét, bằng con mắt kinh ngạc xen lẫn ghê tởm.
Một số người đã nhanh chóng cầm điện thoại gọi chứ thương, họ lo lắng cho người bị thương nằm trên đất.
Còn Nhữ Y, cô nhìn anh đau đớn trên đất, hồn phách như thể lìa khỏi xác mà chết đứng mấy giây, cô vội vàng ngồi xuống đỡ lấy anh, nhưng vì cô bầu bì khó khăn quá, cô không thể đỡ anh ngồi dậy.
Đôi mắt đỏ ngấn ra lớp nước mù sương, môi cô phát run, hai bàn tay nhanh chóng chặn lên trên ngực anh, cô muốn chặn lại dòng máu đang chảy ra kia.
Mấy ngón tay trở nên tê lạnh chặn trước vết thương đẫm máu, máu tươi ướm đầy hai bàn tay cô, mùi tanh máu nhanh chóng xộc vào mũi Lăng Nhữ Y.
Mạc Đình Quân đau đớn gương mặt nhăn nhó, hơi thở của anh nặng nề lại chậm một cách đầy khó khăn, anh giống như đang thoi thóp, vết thương sâu như thế, máu nhiều như thế.
"Mạc Đình Quân...!Anh cố gắng một chút" Lăng Nhữ Y cố gắng dùng hai tay bịt lại vết thương trên ngực anh, anh chau mày lại vô cùng đau đớn, cô liền hạ nhẹ lực trên vũng máu, hình như cô làm anh đau thêm rồi.
Lăng Nhữ Y nhăn mày, đôi tay đầy máu run lẩy bẩy chặn nhẹ trên ngực anh, cô không dám dùng lực, cô cảm thấy rõ từng luồng máu đang chảy ra.
"Đình Quân...!Anh có nghe em nói không..." Lăng Nhữ Y run rẩy, giọng nói cũng theo thân thể cô mà phát run, đôi mắt đỏ hoe ứa ra giọt lệ nóng rực rơi tí tách xuống ngực áo anh "Anh cố gắng một chút...!Không được phép có chuyện gì cả...!Không được..."
Âm thanh cô nhỏ dần, nhỏ dần chỉ còn lại tiếng nấc, Mạc Đình Quân nghe âm thanh hoảng sợ của Nhữ Y, anh cố gắng nâng lên mi mắt nặng trĩu nhìn cô.
Gương mặt cô đỏ bừng, phủ theo ánh tía của hoàng hôn đỏ ửng xinh đẹp, trên mắt cô đầy nước, gương mặt nhăn nhó mếu máo khóc.
Anh đột nhiên cảm thấy vết thương trên ngực không còn đau nữa, nhìn thấy cô vẫn an toàn như vậy, đổi lại anh cảm thấy vui mừng một chút vì con dao này cắm vào anh, không phải cô.
Cô vẫn an toàn, Mạc Đình Quân khó khăn nâng lên cách môi bạc màu, nặng nề trống rỗng bị đục khoét một lỗ hỏng trước ngực làm cho anh đau đớn, thật khó để cất lên tiếng nói, đến thở cũng thật khó khăn, dù anh cố gắng thở nhẹ đến mấy, lồng ngực bung bấy vẫn đau đến tận xương tủy.
Anh muốn chạm lên gương mặt nhỏ nhắn, muốn lau đi giọt nước mắt trên mi cô, nhưng tay anh không có lực nữa, anh không thể nào nhấc lên cánh tay của mình.
Mạc Đình Quân chỉ có thể nâng mắt nhìn cô, dùng toàn bộ sức lực bình sinh còn lại vận vào cánh tay phải, chậm rãi nâng lên chạm vào gương mặt cô.
Bàn tay to ôm lấy gò má nhỏ, cô cảm giác tay anh rất yêu, vội vàng chụp lấy tay anh, đỡ lấy mu bàn tay của anh áp trên mặt mình.
Mạc Đình Quân thở ra một hơi thật nặng, ngón tay cái chậm rãi xoa xoa hình vòng tròn trên gò má Lăng Nhữ Y.
Cảm giác da thịt ấm truyền vào những ngón tay đang dần lạnh, anh thật thoả mãn làm sao.
Cảm giác nhẹ nhõm đến mức không còn gì có thể luyến tiếc nữa, bạc môi nâng lên nụ cười thoả mãn, trên mắt anh chỉ có hình bóng cô trong ánh chiều tà.
"Đừng khóc..." Anh thốt lên hai âm thật thấp, gần như chẳng thể nghe thấy giọng nói nữa, mà chỉ còn là những hơi thiều thào.
"Anh nợ em và chị của em...!Tất cả đều do anh cho nên..."
Cho nên kết quả của anh như thế, xem ra là quả báo, là anh đáng bị trả giá.
Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu, cô cầm chặt tay anh, nước mắt liên tục đổ xuống lồng ngực anh, đôi mắt đỏ hoe tức giận trừng lên liền ứa ra một hàng nước mắt nóng hổi.
"Anh đừng có nói bậy...!Cố gắng một chút, cứu thương sẽ tới ngay..."
Mạc Đình Quân mãn nguyện nâng cao bạc môi đầy tự đắc, đến cuối cùng anh vẫn rất cao ngạo cười với cô, đôi mắt anh trở nên nặng, hai hàng mi cứ muốn sụp xuống.
Nhưng anh vẫn cố gắng níu kéo thêm vài giây tỉnh táo, anh cảm nhận gò má ấm áp mình đang chạm vào, giây phút bước một chân vào quan tài, cảm giác mọi thứ xung quanh thật xao nhãn, anh chỉ nhìn thấy cô, ánh hoàng hôn làm nền phủ trên người cô khiến cô thật xinh đẹp.
Dù gương mặt mếu máo khóc lóc, cô vẫn xinh đẹp đến mức trái tim thoi thóp rung rẩy mấy nhịp vì rung động, mọi xúc giác của Mạc Đình Quân lúc này tăng vọt.
Anh có thể cảm nhận được từng hơi thở nấc vội của cô, cảm nhận làn da mềm ấm áp trong lòng tay, những giọt nước mắt cứ không ngừng tí tách xuống ngực áo.
Âm thanh anh trầm, khàn đặc như màn đêm trầm lắng, thổi ra những hơi nặng nề trong đau đớn, nhưng anh không cảm thấy khó chịu là bao, anh chỉ cảm thấy thật thoả mãn.
"Em không sao là tốt rồi...!Hai chị em em...!Đều là lỗi của anh nhưng...!Nhữ Y..."
Lăng Nhữ Y nấc nghẹn, cô nắm chặt tay anh, tay kia chặn trên ngực anh một cách vô vọng, không tài nào ngăn cản máu kia ngừng chảy.
Mi tâm Lăng Nhữ Y chau chặt lại, cô cũng trở nên thều thào vì nước mắt và trái tim đau nhói làm cô run rẩy.
"Anh đừng nói nữa...!Giữ sức một chút..."
Cô ngẩn đầu nhìn mọi người xung quanh, vừa tuyệt vòng vừa oán trách vô cớ lẩm bẩm.
"Sao cứu thương còn chưa đến, hu..."
Mạc Đình Quân chợt cười, nếu anh không nói, anh sợ rằng mình sẽ không có cơ hội để nói nữa.
Anh dùng hết sức vào ngón tay cái xoa xoa gò má cô, trấn an cô, giọng nói yếu ớt nhỏ đi.
"Em đừng giận...!Đừng ghét anh nữa...!Anh thật sự xin lỗi..."
Lăng Nhữ Y bậm môi, cô nuốt xuống mấy ngụm nước mắt, nước mắt vẫn cứ trào ra như suối mơ, cô thổn thức khóc nấc.
"Em không có giận anh...!Em không giận anh nữa...!Em không giận nữa."
Cô lặp đi lặp lại câu trả lời của mình để anh nghe cho rõ, Mạc Đình Quân nghe thấy vô cùng mãn nguyện, bạc môi nâng cao nụ cười tuấn lãm.
"Đừng khóc nữa...!Sẽ không đẹp..."
Lăng Nhữ Y nhăn mặt, giờ phút này anh còn có thể trêu chọc cô, nhưng mà Nhữ Y không cười nổi, cô chỉ càng nức nở thêm.
Anh thở ra hơi nặng nề, đôi mi nặng sụp xuống, anh đã nghe được câu trả lời mình mong muốn, cơ thể cố gắng cầm cự đã không còn níu giữ được nữa.
Anh giống như ngọn đèn dầu cạn kiệt, cố gắng kiên trì chờ đợi từ cô một câu tha thứ.
Cô không giận nữa...!Như thế thật tốt.
Mạc Đình Quân thả lỏng cơ thể, mi mắt nặng nề khép lại, hơi thở trên lòng ngực cũng chậm đi.
Tay cô vẫn giữ tay anh ôm lấy gò má mình, thấy anh nhắm mắt một cách yên tĩnh, cô nhìn xuống lồng ngực máu đỏ lại nhìn lên gương mặt trắng bệch nhắm nghiền mắt, Lăng Nhữ Y bị doạ sợ.
"Quân...! Anh làm sao vậy?" Lăng Nhữ Y vẫn nắm tay anh áp trên mặt mình, cô dụi dụi gò má vào lòng bàn tay đang lạnh ngắt kia "Anh bị làm sao vậy?"
Tay cô run rẩy giữ lấy tay anh, cô biết rõ cô mà buông ra tay anh sẽ vô lực rơi xuống, Lăng Nhữ Y nắm chặt lấy tay anh chạm trên gò má mình.
"Đình Quân...!Anh đừng như vậy...!Có nghe em nói gì không?" Giọng cô run càng thêm run, toàn thân run rẩy nước mắt lã chã rơi xuống, gương mặt lạnh băng của anh làm trái tim cô như chết đi "Mạc Đình Quân anh đừng như vậy...!Em giận anh đấy...!Đừng như vậy mà..."
Cứu thương đến, các bác sĩ mang anh đến bệnh viện trung ương thành phố, tình trạng của anh rất khẩn cấp, họ đẩy thẳng anh vào phòng cấp cứu.
Lăng Nhữ Y đứng ngây người ở trước phòng cấp cứ, lớp áo khoác ngoài chiều nay anh đã mặc cho cô nhuộm đầy máu, đôi bàn tay cô cũng đầy máu.
Mũi máu của anh xộc vào mũi cô, Lăng Nhữ Y đứng ngây ra, toàn thân đông cứng còn trái tim chết lặng trong từng giây chờ đợi.
Anh nói...!Đều do anh cho nên...
Tất cả chuyện này, chuyện với chị, chuyện với cô, hai chị em hai người thành ra thế này đều là do anh cả.
Nói cho cùng, cả hai người, ai cũng là người anh thương, một người anh đã từng rất yêu thương, dù bị Nhữ Nhi gạt mấy lần, anh vẫn nhẹ nhàng bỏ qua.
Bởi vì cô và anh cũng đã từng yêu nhau, nhẹ nhàng của anh là sự tôn trọng cuối cùng giành cho cô.
Vì anh từng thương, vì anh xót xa cho phận người luôn sống trong nổi ám ảnh ghen tỵ, vì cô từ nhỏ đã bị bỏ rơi, sau đó được cha mẹ Lăng cưu mang, cô nhận được tình thương hiếm có trên cõi đời này cho đến khi em gái xuất hiện, tỉnh yêu của cha mẹ giành cho cô bị san sẻ.
Năm đó, cô đã nói với anh một cách đầy tủi thân, anh thương cô, anh xót cô, cho nên thời gian đó anh đã dùng hết mọi yêu thương giành cho cô xem như một cách để bù đắp.
Cho đến bây giờ, anh vẫn giành cho cô một sự tôn trọng nhẹ nhàng, anh vẫn luôn dịu dàng dù cô đã lừa gạt anh.
Còn một người anh đang rất yêu thương, nhưng những yêu thương của anh giành cho cô đều quá muộn màng.
Anh đã tổn thương cô đến mức cô từ một người khao khát tình yêu của anh trở thành một người, không dám cầu, không dám mong và cũng không dám tin tưởng tình yêu của anh nữa.
Ngày anh nhận ra trái tim mình hướng về cô thì trái tim cô đã không còn cần anh nữa, anh giành tình cảm cho cô, Lăng Nhữ Nhi lại càng thêm ghen ghét Lăng Nhữ Y.
Nếu nhát dao này không phải cắm vào anh, mà cắm vào Lăng Nhữ Y, Lăng Nhữ Nhi sẽ vô cùng thoả mãn vì giết được cái gai trong mắt, Lăng Nhữ Y tổn thương một đời lại chịu thêm đau khổ, còn anh sẽ càng đau đớn hơn, anh sẽ lại lần nữa mất đi tình yêu của mình và một lần nữa mất đi sinh linh bé nhỏ.
Cho nên nhát dao cắm vào anh, anh vô cùng mãn nguyện.
Cái mạng này của anh có thể đổi được Lăng Nhữ Y bình an, anh sẽ không hối tiếc.
Cái mạng này của anh, hi vọng Lăng Nhữ Nhi sẽ tỉnh ngộ.
Bởi anh biết, cơn phẫn nộ và lòng đố kỵ của Nhi Nhữ sẽ càng ngày càng lớn nếu anh càng yêu Lăng Nhữ Y, cô càng ở bên anh, Nhữ Nhi sẽ càng căm hận cô hơn.
Cho nên vừa hay, nhát dao chí mạng này sẽ hoà giải tất cả, đây là kết quả mỹ mãn nhất cho ba người.
Anh là ngọn nguồn đau khổ của hai chị em nhà họ Lăng, hai người phụ nữ mà anh đã yêu thương, từ hai chị em lại trở nên xa lạ với nhau.
Khi Lăng Nhữ Nhi cắm con dao ấy vào lồng ngực anh, anh không oán trách, anh không phẩn nộ mà chỉ có đau khổ, chỉ có phiền muộn cầu xin cô đừng như thế nữa.
Anh muốn cầu xin Lăng Nhữ Nhi, đừng như thế nữa, buông đi tạp niệm trong lòng, buông ra đố kỵ trong tim, buông tha cho em gái mình.
Dù Lăng Nhữ Nhi lừa gạt anh, anh vẫn dịu dàng để tôn trọng cô chỉ vì mong muốn cô buông đi tạp niệm tha cho Lăng Nhữ Y.
Lăng Nhữ Y đứng trước phòng cấp cứu, đôi tay cô lạnh ngắt, hai tay nắm lấy gấu váy, đôi mắt vô thần đầy nước mắt.
Cô hiểu...
Cô biết là anh muốn tốt cho cô, anh muốn bảo vệ cô và rồi...!Anh muốn trả giá vì những lỗi lầm, những thương tổn giành cho cô.
Anh là ngọn ngành của hai chị em cô, nhưng...!Anh tuyệt đối không được có mệnh hệ gì.
Lăng Nhữ Y trở nên run rẩy, ánh mắt hướng vào phòng cấp cứu mà thỉnh cầu.
Nếu anh muốn trả giá thì dùng cả đời này bù đắp cho cô đi, không được phép xảy ra bất kỳ mệnh hệ gì.
Nếu không thì làm sao mà cô tha thứ cho anh được, anh phải thật mạnh mẽ vượt qua cửa tử, khoẻ mạnh rồi mới phải trả giá.
Anh phải bù đắp lại một đời bình an cho cô, không được phép bỏ rơi cô dù một lần nào nữa.
Chẳng phải anh muốn bù đắp lắm sao?
Thế thì trả lại một đời cho cô đi, anh có hiểu lòng cô không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...