Lăng Nhữ Y tựa hồ như mọi thứ sụp đổ, nhất thời không chấp nhận được, cô nhìn anh đang cố kéo lá thư ấy ngay thẳng lại.
Nhìn cách anh vuốt ve trân trọng nó, trái tim cô nặng trĩu.
Cái gì mà đồ của cô ấy, đó là của cô.
Với anh nó là của cô ấy nhưng sự thật nó là của cô, bất cứ cái gì cũng có thể nói là của cô ấy, chỉ riêng tâm tư năm ấy đang nằm trên tay anh đó là của cô.
Lăng Nhữ Y trừng mắt, hai hàng nước mắt lấp lánh chảy xuống, bước chân cô lập tức nâng lên lao vào anh, hai tay nhỏ chụp lấy tờ giấy ấy, Mạc Đình Quân muốn nắm lại, nhưng nó sẽ vì giằng co mà rách mất.
Đó là vật quan trọng, anh không muốn nó bị hao tổng, anh buông tờ giấy để cô chụp lấy, dự là sẽ nhanh cướp lại.
Nhưng anh còn chưa kịp hoạt động, Lăng Nhữ Y cướp được lá thư liền ngấu nghiến nhét lá thư vào miệng, anh bị hành động của cô doạ.
Cũng không biết phải làm sao để lấy lại bức thư đã trong miệng cô rồi, anh chỉ có thể nắm lấy gương mặt nhỏ nâng lên, trừng đôi mắt đỏ máu muốn nuốt chửng cô.
"Nhữ Y em! Nhả ra!"
Lăng Nhữ Y chỉ có cười, thoả mãn khi đã giành lại thứ thuộc về mình, khoé môi nâng lên nụ cười nhạt, liên tục nhai ngấu nghiến giấy cũ trong miệng.
Mạc Đình Quân thật sự bị cô làm cho tức điên, anh vung lên bạt tay, Lăng Nhữ Y phản xạ vội nghiên mặt tránh, hai mắt nhắm chặt lại vẫn không chịu mở miệng, cô cắn chặt giấy vụng trong miệng.
Bàn tay to vung lên không trung nhưng không có hạ xuống, nó chịu đựng kiềm ném rung rẩy trong không trung, do dự không ván xuống cái tát.
Mắt anh mở to trừng trừng đẫm ra giọt nước đục, bàn tay kia nắm chặt gương mặt cô, siết chặt đến cơ hàm cô đau buốt.
Lăng Nhữ Y đợi mãi không cảm thấy đau đớn, cô hé mắt nhìn anh, miệng nhanh vội nhai nghiền lá thư ấy rồi nuốt ực xuống.
Đã lấy lại được rồi, cuối cùng cô cũng lấy được thứ thuộc về mình, Lăng Nhữ Y nỡ ra một nụ cười cực kì thoả mãn, nụ cười vui vẻ khi phá hủy vật định tình của anh, Mạc Đình Quân càng lúc càng phẫn nộ, bàn tay anh chỉ run rẩy trong không khí chứ không thể hạ xuống được.
"Em..." Anh điên tiếc cứng hết cả người, trì trệ chửi rủa một tiếng "Mẹ nó."
Bàn tay hạ xuống, hai tay anh túm lấy thân thể ngọc ném lên bàn ăn, nhào đến nắm lấy trước ngực áo, hai tay dùng lực lớn cấu xé vải vóc trước ngực cô rách ra.
Âm thanh vải rách roẹt roẹt lạnh người, áo ngủ của cô trong tay anh chỉ giống như tấm vải mục, nắm xuống quần ngủ tụt xuống ném xuống sàn, hành động điên cuồng của anh, Lăng Nhữ Y không một tia sợ hãi.
Cô chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn, vô cùng thoải mái khi cô đã phá hủy được vật đính ước của hai người, anh gìn giữ nó bảy năm qua, cô chỉ trong một giây đã phá hủy tất cả.
Đồ của cô ấy, cô không được phép chạm vào sao? Haha, đây là của cô, vật đình tình của hai người thì có gì quan trọng khi nó là tâm ý của cô.
Mạc Đình Quân rút ra chính mình to lớn khủng khiếp, trực tiếp nhép vào nhỏ nhắn u hoa kia.
Không thẳng tay đánh cô được, anh dùng dày vò này dìm chết cô.
Lăng Nhữ Y nhíu nhẹ đôi mi, chuyện này với cô mà nói đã quen rồi, cô không có gì phải sợ hãi nữa, Lăng Nhữ Y thở ra hơi nặng trĩu, ngửa đầu nhìn trần nhà tinh xảo đèn lồng, đôi mi mệt mỏi chớp nhẹ.
Cảm giác đau đớn đay điếng từ hạ thể nhanh chóng nuốt chửng cô, mắt cô u uất, bàn tay nắm thành quả đấm nhỏ ngăn cản cơn sảng khoái trong cơ thể, không để cho khoái cảm kia đánh gục cắn chặt môi.
Hai người bắt đầu dây dưa, trừu đưa không dứt, Mạc Đình Quân dùng chính mình cắm vào trong cô một cách thô bạo, tưởng như anh đang cầm một cái gậy to đâm liên tục vào người cô, bức ép hạ thể chảy ra chất dịch khoái hạc.
Nhưng cô một tiếng rên rỉ cũng không có, gương mặt cô chỉ có đỏ bừng nhăn nhúm lại, khó khăn hít thở bằng hai cánh mũi nghẹn, hơi thở có chút dồn dập, miệng vẫn ngậm chặt không phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ có âm thanh cơ thể va chạm cơ thể lạch bạch thao túng cả căn phòng.
Mạc Đình Quân thao trừu cắm rút như điên như dại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô nhăn nhúm cắn chặt miệng, trên con ngươi càng lúc càng đỏ, những tơ máu chạy dọc trong mắt anh, nhìn cánh môi hồng đang cầm cự cắn chặt, tưởng chừng môi dưới đã bị chính cô cắn ra máu để kiềm lại bản thân rên rỉ.
Hai bả vai nhỏ run lên bần bật mỗi khi u hoa phía dưới bị anh thao cắm bắn ra mật ngọt, dẫu vậy vẫn tuyệt đối không có một âm nào phát ra tự miệng cô.
Cô không phục sao? Cô kháng nghị? Anh nắm lấy đùi cô, ngón tay bấu vào hai bên đùi non giữ chặt lấy hông đùi, nhìn cô chịu đựng mãi không khuất phục càng lúc càng điên tiết, anh thô rống.
"Con mẹ nó, em cương với ai!"
Bấu chặt hai bên đùi non, nhấc hông cô lên cao nâng khỏi mặt bàn, hai tay giữ chặt hông, anh lui ra hạ thể thô to, lui đến tần cùng của gậy th*t chỉ vướng lại duy nhất mỗi y đầu.
Thắc lưng hướng thẳng huyệt đạo hoa tâm, dùng lực sát nhập đâm vào tận cùng hoa tâm, cái đâm vào thô thiển mạnh mẽ đến mức Lăng Nhữ Y cả người co rút, xém chút đã nấc ra tiếng, hai vai run lẩy bẩy, mày thanh tú chau chặt vào nhau, há miệng ra hít lấy hít để không khí.
Chỉ lấy được mấy hơi không khí, Mạc Đình Quân lại thoái lui, y hệt như cách vừa rồi, lui ra đến tận cùng dùng lực cắm đến tận sâu trong hoa thịt.
Anh kéo ra cắm vào liên tục như thế, u hoa buộc phải nhã ra nuốt vào một thứ to lớn thô dài, hoa tâm bị y đầu kia vỗ lụp bụp, Lăng Nhữ Y chỉ nghe thấy âm thanh bùm bụp kia, cô không cảm được nhịp tim của mình nữa.
Cô cũng chẳng rên rỉ một tiếng nào, đè nén xuống mấy âm thanh rên rỉ mê hoặc kia, cô tuyệt đối sẽ không, những rên rỉ ấy đã lên tới cổ họng, Lăng Nhữ Y vẫn cứng đầy đè nén nó xuống, gương mặt cô nửa trắng bệch nửa đỏ bừng vì dục niệm, cơ thể không ngừng run lên liên hồi, hai chân vô thức nâng lên, dùng gối chân đạp vào thắc lưng anh, cố gắng ngăn chặn lại va chạm của anh.
Đôi mắt cô ướt đẫm nhìn anh, trong ánh mắt có đau khổ, có bi ai, rồi nó nổi lên một tia oán trách, lần đầu tiên cô oán trách như thế nhìn anh.
Mạc Đình Quân không hiểu cô có cái gì mà oán trách, cô thì có tư cách gì ở đây mà oán hận? Thế nhưng bỗng nhiên anh lại lạnh người, không hiểu bản thân vì sao nhìn thấy oán trách kia mà lại rùng mình.
Anh vội cúi đầu né đi ánh mắt ai oán kia, khom xuống hôn lên gò bồng đào, há miệng cắn lên da thịt cô, ngấu nghiến da thịt cô như cái cách cô ngấu nghiến lá thư của anh.
Trước ngực cô đau đớn tê rần, chất lỏng chảy xuống, mùi máu tươi xộc vào miệng anh cũng không ngừng lại, gần như anh cắn đứt da thịt cô.
Phía dưới anh vẫn điên cùng rút cắm, cứ cắm rút bức u hoa tiết mật ngọt bấy nhầy.
Lăng Nhữ Y nghẹn ở ngực, đau đớn quá mức, cô không nhịn được nữa, cuối cùng bật ra rên rỉ chua xót, nghe chỉ có thê lương.
Còn tiếp...
(P/s Vừa mới khỏi bệnh, không hiểu sao mà giờ này lại đau đầu rồi, chắc Dii phải ngủ sớm đây aaa, mai Dii sẽ viết tiếp nhé.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè, à mà chương này có gì đâu mà vui vẻ, có thịt mlem thui hô hô, nhớ để lại bình luận nhé, Dii thích đọc bình luận của mọi người lắm, cảm giác được nạp thêm động lực nhiều lắm đó *Xoè hai tay xin bình luận*)
_ThanhDii.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...