Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh
Y Linh cố tình đến sớm năm phút nhưng vừa ngồi xuống đã thấy mái tóc nổi bật của anh ta xuất hiện ở cửa ra vào của quán cà phê.
Từ Lục Khiêm dù không mấy thân thiện với cô nhưng xem ra vẫn là người rất đúng hẹn, không để cô phải chờ đợi.
Anh ta ngồi xuống ghế, bắt chéo chân thành tư thế chữ ngũ.
- Cô hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?
Từ Lục Khiêm cầm chiếc tách cà phê còn nóng hổi đưa lên miệng thổi nhẹ, phớt lờ ánh mắt đầy hiềm khích của Y Linh.
Cô cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu rõ ràng đang bực bội:
- Chuyện của thư ký Hà là anh cố tình đúng không?
Lục Khiêm nhíu mày nhìn cô, làm vẻ mặt như không hiểu.
Thái độ giả vờ đó càng khiến Y Linh cảm thấy khó chịu.
- Anh đã biết Hà Xuân Hy có tình ý với Hồng Quân mà vẫn sắp xếp cho cô ta làm thư ký cho anh ấy.
Anh rõ ràng là muốn tạo cơ hội cho cô ta.
Lục Khiêm khẽ hừ một tiếng, nói bằng giọng mỉa mai:
- Ra là cô hẹn tôi đến để chất vấn tôi…
Nhưng anh ta nhanh chóng tỏ ra dửng dưng.
- Cô đừng suy diễn.
Tôi chỉ lựa người có năng lực phù hợp với công việc thôi.
Y Linh dịu giọng, cụp mi mắt xuống, nói rất chậm rãi, nghe giống như một lời đề nghị hơn là một câu hỏi.
- Anh không thể kiếm người khác được hay sao?
Lục Khiêm nhún vai, khoé môi cong lên, không vì cô xuống nước mà có chút nhượng bộ nào.
- Xuân Hy có học vấn thuộc loại xuất sắc, mọi việc được giao trong công ty đều hoàn thành rất tốt.
Tại sao tôi không thể chọn chị ấy?
Anh dừng lại một chút trước khi nói tiếp:
- Tại cô ghen với chị ấy sao?
Y Linh im lặng không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận.
Từ Lục Khiêm đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt nhìn cô đầy thách thức.
- Nếu thật sự là tôi cố tình giúp thư ký Hà tiếp cận anh ấy thì cô định làm gì tôi?
- Anh…
Y Linh cảm thấy đúng là bản thân bị anh ta làm cho tức chết mất rồi.
Cô hôm nay là muốn tìm cách thương lượng với Từ Lục Khiêm nhưng anh ta lại chỉ muốn ra vẻ trịch thượng với cô.
Từ Lục Khiêm vẻ mặt ngạo nghễ, nhìn chằm chằm vào mắt cô không chút kiêng dè.
- Nếu anh Hồng Quân thật sự yêu cô, dù có thêm bao nhiêu người như Hà Xuân Hy ở bên cạnh cũng không thể khiến anh ấy lay chuyển.
Là cô không tin anh ấy yêu cô thật lòng hay cô không tin bản thân đủ tốt để xứng đáng giữ anh ấy?
Cô nheo mắt, lườm anh ta một cái thật sắc.
- Xứng đáng hay không cũng không đến lượt anh nhận xét.
Những ngón tay giấu dưới gầm bàn của cô cung lại, nắm chặt, cố gắng trấn giữ bình tĩnh của bản thân đối diện với biểu cảm trơ trẽn của người đàn ông trước mặt.
- Anh nhất định phải phá hoại chuyện tình cảm của tôi thì mới vừa lòng hay sao? Tôi đã làm gì để anh ghét tôi đến vậy chứ?
Từ Lục Khiêm hơi khựng lại suy nghĩ nhưng chưa đến năm giây đã đưa ra câu trả lời:
- Cô không làm gì tôi cả.
Nhưng cô cũng không làm gì tốt đẹp cho Hồng Quân.
Anh ấy yêu cô đến mù quáng, làm quá nhiều chuyện cho cô.
Cô chẳng qua là đang lợi dụng tình cảm của anh ấy.
Y Linh cảm nhận được ánh mắt Lục Khiêm nhìn cô đầy vẻ coi thường.
Khớp hàm của cô như bị đông cứng, không thể trả lời.
Nhận ra bản thân đang áp đảo cuộc trò chuyện, dồn được đối phương vào chỗ thất thế, Từ Lục Khiêm càng lấn tới.
- Tôi thấy cô điểm nào cũng không tốt bằng Xuân Hy.
Chẳng qua là tôi đang giúp Hồng Quân nhận ra còn có người xứng đáng với anh ấy hơn cô gấp nhiều lần.
Cô phải để anh ấy được quyền lựa chọn chứ.
Tình yêu thì đâu thể gượng ép.
Y Linh không biết mình đã nuốt bao nhiêu cục tức xuống cổ họng để kìm nén không giơ tay tát anh ta một cái.
- Anh cư xử cũng khốn nạn quá rồi đó.
Anh ta cười lớn, khuôn mặt rất đẹp trai nhưng trong mắt Y Linh lại quá đáng ghét.
Xem ra càng làm cho cô tức giận, Từ Lục Khiêm càng tỏ ra hả hê.
- Cô đang chửi tôi sao? Giọng điệu cũng đanh đá quá nhỉ? Anh trai tôi mà trông thấy bộ dạng chua ngoa của cô lúc này chắc sẽ thích thú lắm.
Y Linh trừng mắt đáp trả.
- Anh ấy trông thấy cái thái độ xấc xược mà anh dùng để nói chuyện với tôi cũng sẽ vui lòng lắm đó.
Lục Khiêm nghe vậy cũng thu về nụ cười, giọng nói trở nên cộc cằn hơn.
- Cô đang uy hiếp tôi sao? Nên nhớ, tôi là em họ của Hồng Quân, mãi mãi là như vậy.
Còn mối quan hệ của hai người lại chẳng biết đi được đến đâu.
Y Linh định thốt ra gì đó nhưng lời nói lại bị nuốt ngược vào trong.
Cuộc trò chuyện rơi vào sự im lặng đầy căng thẳng.
Ánh mắt hai bên nhìn nhau như phát ra tia lửa điện, không ai chịu nhường ai.
Chỉ đến khi tiếng chuông báo nhắc giờ trên điện thoại của Từ Lục Khiêm vang lên, anh ta mới thu lại ánh mắt đứng dậy.
- Tôi còn có việc ở công ty, xin phép đi trước.
Hoá đơn tôi sẽ thanh toán.
Cô cứ ngồi tự nhiên.
Mới đi được hai bước, anh ta bỗng quay người lại, thái độ nghiêm túc hiếm khi thấy trên mặt Từ Lục Khiêm.
- Nếu đến sau cùng anh ấy vẫn chọn cô.
Lúc đó tôi sẽ thật tâm chúc phúc cho hai người.
Lời anh ta nói nghe giống như xuất phát từ suy nghĩ thật sự, không có vẻ cợt nhả như mọi khi.
Thái Y Linh nhìn theo bóng dáng của Lục Khiêm rất nhanh đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt.
Bàn tay cô đưa lên day trán, suy nghĩ rồi thở dài.
Tâm trạng buồn bực trong lòng cô chẳng vơi đi chút nào.
Ly hồng trà trên bàn vẫn còn y nguyên như lúc mới được đem ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...