Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh
Một người đàn ông dáng dong dỏng cao, tóc hơi ngả bạc nhưng được chải nếp rất gọn gàng, tiến đến cúi người thông báo với Mỹ Lan:
- Thưa tiểu thư, cô Nhược Lan cho gọi cô.
Mỹ Lan gật đầu, dặn người đàn ông quay lại thông báo rằng cô sẽ đến ngay.
Người đàn ông vâng lời rời đi.
Sau đó Tống Mỹ Lan quay qua bên cạnh, bảo Y Linh cùng đi với mình.
Y Linh đồng ý, đứng dậy, bước theo sau Tống Mỹ Lan.
Tống Nhược Lan đang đứng tiếp chuyện với những vị khách ở một bàn tiệc thuộc khu vực trung tâm của hội trường.
Một tay cô nâng ly chào hỏi những người có mặt trong bàn tiệc, tay còn lại đặt lên vai của người đàn ông có mái tóc màu cam cháy nổi bật đang ngồi ở cạnh vị trí cô đứng.
Người đàn ông cũng đặt tay mình lên tay của Tống Nhược Lan, ánh mắt trìu mến dõi theo cô.
Nhìn qua cử chỉ thân mật của đôi trai gái, người ngoài nhìn vào cũng có thể đoán được mối quan hệ đặc biệt của hai người.
Thấy em gái đến, Nhược Lan tiến lên phía trước ba bước.
Nhược Lan hôm nay diện một chiếc đầm màu hồng nhạt bằng chất liệu satin ánh nhũ.
Phần eo váy được chiết bằng những nếp gấp mềm mại tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
Nhược Lan diện trang sức đơn giản nhưng lại càng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết.
Cử chỉ nhẹ nhàng, thanh thoát, Tống Nhược Lan thật sự mang vẻ đẹp yêu kiều của một thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Trái ngược lại, Tống Mỹ Lan là một cô nàng rất tinh nghịch, vừa nhìn thấy chị gái, cô đã nhanh chân chạy đến ôm lấy cánh tay của chị.
- Chị Nhược Lan, để em giới thiệu với chị, đây là Y Linh.
Tống Nhược Lan ngước nhìn cô gái váy trắng đứng phía sau em gái mình.
Lướt thật nhanh từ đầu đến chân, có thể thấy trên người cô gái này không có món đồ hiệu nào quá mắc tiền nhưng cách phối hợp trang phục lại chứng tỏ cô là người rất có gu ăn mặc.
Nhược Lan nở một nụ cười rất duyên dáng:
- Chào em.
Chị nghe Mỹ Lan nói đến em nhiều lần rồi nhưng bây giờ mới được gặp mặt.
Y Linh cũng gật đầu chào đáp lễ.
Cô cũng không quên gửi lời cảm ơn vì sự giúp đỡ mà Nhược Lan và em gái đã dành cho cô.
Cả hai trao đổi qua lại vài câu.
Y Linh rất thán phục trước cách nói chuyện đầy nhẹ nhàng, thần thái sáng ngời, tỏ rõ cốt cách con nhà khuê các của Nhược Lan.
Biết Y Linh là người ngại giao tiếp, Mỹ Lan tìm cơ hội chen vào nhân một khoảng trống trong đoạn hội thoại của cả hai:
- Chị hai, có vẻ anh Lục Khiêm đang nóng lòng chờ chị quay lại tiếp chuyện kìa.
Nhược Lan bật cười, xoay người nhìn về nơi chàng trai tóc màu cam cháy đang ngồi.
Y Linh cũng đưa mắt nhìn về phía bên đó.
Đúng là những người trong bàn đang hướng ánh nhìn về phía ba cô gái đang đứng.
Y Linh tự đánh giá trong lòng, chàng trai tóc cam đó trông rất nổi loạn, nhìn qua đã biết là một dân chơi chính hiệu.
Thật khó để nghĩ vì sao một cô gái thùy mị như Tống Nhược Lan lại thích anh ta.
Y Linh khẽ đưa mắt nhìn những người khác trong bàn.
Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của người đàn ông ngồi cạnh bên Lục Khiêm.
Người đàn ông này chắc chắn đã trên ba mươi tuổi.
Anh ta có vẻ đẹp quyến rũ đầy mê hoặc của một người đàn ông trưởng thành mà những cậu trai trẻ sẽ không có được.
Ánh mắt anh ta như có ma lực, cuốn hút lấy người nào nhìn thấy nó.
Anh ta đang nhìn cô.
Như kẻ nhìn trộm bị bắt quả tang, Y Linh bối rối nhìn đi nơi khác, vờ như mình chỉ vô tình nhìn về phía đó.
Nhược Lan có quay lại nói thêm vài câu gì đó với cô nhưng Y Linh đang mãi nghĩ về ánh mắt kia nên cũng không nghe rõ.
Chỉ biết khi Mỹ Lan chào chị gái để quay về chỗ ngồi thì cô cũng làm theo như một phản xạ.
Thái Y Linh ngồi xuống vị trí lúc ban đầu của mình.
Sao cảm giác bối rối ban nãy vẫn chưa biến đi nhỉ? Cô tự trấn an bản thân không nên quá mất bình tĩnh trong trường hợp này.
Cô chỉ mong buổi tiệc nhanh chóng kết thúc, nơi này đúng là không thích hợp với con người cô một chút nào.
Phần sau của bữa tiệc, ba mẹ của Mỹ Lan lên phát biểu để cảm ơn các vị quan khách đã đến tham dự.
Các vị khách có mặt được xem một đoạn trình chiếu trên màn hình lớn gồm những hình ảnh thân mật, đầy hạnh phúc của hai ông bà Tống gia trong ba mươi năm qua.
Khi hình ảnh cuối cùng được chiếu xong, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay và hò hét nhiệt liệt.
Một vài vị khách đã lên sân khấu biểu diễn vài tiết mục góp vui.
Khi buổi tiệc kết thúc cũng đã là mười hai giờ kém.
Phần lớn khách mời đều đi xe riêng đến đây.
Thái Y Linh chào tạm biệt mọi người rồi ra sảnh ngoài đón taxi để về.
Vì ở ngay khu trung tâm thành phố, nên dù trễ thế này, Y Linh vẫn rất dễ dàng đón được một chiếc xe taxi.
Lúc bước lên xe, cô có cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô tự nhủ, chỉ là bản thân cô đang mệt mỏi quá nên đâm ra tưởng tượng mà thôi.
Không sao, bữa tiệc kết thúc rồi, giờ là lúc quên đi và quay về nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...