Quân Dao đau bụng không thôi, vừa buông điện thoại ra đã lăn lộn trên giường.
Viên Lục không thể làm gì hơn, bèn gọi mấy người giúp việc nấu một ít cháo đậu đỏ.
Thấy môi cô khô khốc, anh rót một ly nước ấm đưa đến, bảo cô uống cầm hơi trước.
Sau đó đương nhiên cô ngay cả cầm ly nước lên cũng cầm không nổi, Viên Lục bất đắc dĩ phải đỡ cô dậy giúp cô uống nước.
Thím An có kinh nghiệm, nghe nói Quân Dao hành kinh đau bụng liền đi nấu cho cô một chén canh gừng táo, sau đó đưa Viên Lục mang lên cho cô, còn nhiệt tình vắt thêm một cái khăn ấm, nói là chườm lên bụng sẽ đỡ nhiều.
Viên Lục trong tâm lo lắng nhưng bên ngoài y như một tảng băng, mặt không cảm xúc lần lượt đút canh cho cô, sau đó là chườm khăn ấm lên bụng nhỏ của cô.
Một lúc sau, người làm bưng đến một bát cháo đậu đỏ nóng hổi.
Viên Lục thổi thổi cho ngụi rồi bón cho cô ăn.
Đây cũng là lần đầu anh làm chuyện này với một cô gái ngoài mẹ mình.
Quân Dao được chăm sóc tận tình chu đáo, trong lòng cảm động không thôi.
Chỉ là cháo đậu đỏ vừa ăn được vài muỗng, lần này đến bao tử không nghe lời, muỗng cháo thứ năm vừa được nuốt xuống lại phản ứng dữ dội, bao tử cuộn lên ép cô ngoài ý muốn nôn ra ọc ọc...
Cô nôn mạnh đến nỗi sặc lên mũi, hai mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt.
Viên Lục lập tức hoảng hốt, cơ mặt căng thẳng, đầu óc nhất thời trống rỗng, tay chân luống cuống vỗ lưng cho cô nôn dễ hơn.
Người làm được gọi lên dọn dẹp bãi chiến trường ác liệt này, trong phòng ám mùi nên Viên Lục đã bế cô lên nghỉ ngơi ở phòng mình.
Quân Dao mệt mỏi tựa lưng lên thành giường, bụng dưới khi nãy do tác động mạnh của dạ dày mà đau âm ỉ, Viên Lục đặt khăn ấm vào cho cô kẹp bụng.
Người giúp việc bưng lên một thau nước sạch cho cô xúc miệng, sau đó một chén cháo đậu đỏ mới được bưng lên, lần này Viên Lục đút từng muỗng nhỏ, rất chậm.
Cuối cùng ăn được gần hết chén cháo, bụng cũng đỡ đau hơn một chút, thím An lại vắt thêm một cái khăn ấm thay phiên cho cô chườm vào bụng.
Quân Dao kiệt sức nhắm mắt liền đi vào giấc ngủ.
Viên Lục thấy cô ngủ rồi, anh thở phào, mệt mỏi lấy quần áo đi vào phòng tắm.
...
3 giờ sáng, vị bác sĩ Phó kia đáp chuyến bay đến Biền Thành tức tốc gọi lại vào số Viên Lục.
Viên Lục nghe máy, nói rằng đã lệnh cho người đến đón bác sĩ ở sân bay từ trước.
Từ 1 giờ rưỡi khuya, Quân Dao bị cơn đau ập đến đánh thức, lại tiếp tục tình trạng như ban ngày, vật lộn nằm trên giường chịu đựng.
Đã thay mấy cái khăn chườm rồi vẫn không có dấu hiệu giảm đau, rõ ràng những lần gần đây khi hết đau rồi sẽ không bị lại, không hiểu sao lần này lại khó khăn đến vậy.
Lúc bác sĩ Phó đến nhà, Viên Lục đánh giá sơ qua, là một người đàn ông gốc Á khá trẻ, cũng chỉ trạc tuổi anh, vậy mà Quân Dao với anh ta là quan hệ chú cháu.
Viên Lục đón vị bác sĩ này ở phòng khách rồi dẫn đường lên tầng ba.
Vừa nhìn thấy bác sĩ Phó bước vào, Quân Dao liền nhõng nhẽo:
"Huhu, Phó thúc thúc mau cứu cháu"
Phó Giai Thụy đang nghiêm mặt, nhìn thấy cô bé trước mặt đau bụng môi mặt tái mét thì ánh mắt dịu đi vài phần.
Trên tay xách hai hòm thuốc nhỏ đặt lên bàn, Phó Giai Thụy ngồi xuống ghế bên cạnh giường, tiến hành tứ chẩn cho Quân Dao.
Tứ chẩn bao gồm vọng chẩn, văn chẩn, vấn chẩn và thiết chẩn.
Đây là phương pháp chẩn đoán bệnh lí của Đông y.
Viên Lục đứng bên cạnh quan sát, đến khi thấy vị bác sĩ họ Phó này bắt mạch cho cô mới vỡ lẽ, đây là y học cổ truyền.
"Phó thúc thúc...!sao lần này cháu lại đau những hai lần..." còn đau hung hơn mấy tháng trước nữa.
Nhưng vế sau vì dưới bụng lại quặn nên nên không thể nói tiếp nữa.
Cô co người, nét mặt xinh đẹp mà xanh xao mè nheo.
Phó Giai Thụy lườm cô một cái, đối với đau đớn của cô nhỏ này tỏ ra hết sức bình tĩnh, đưa tay véo vũi cô:
"Không phải do cháu cẩu thả quá à?"
Ý là đang nói cơ thể cô khi tiếp xúc với rượu bia, cộng thêm thời tiết mùa đông sẽ làm tăng tính hàn, dẫn đến đau bụng dữ dội vào ngày hành kinh.
Viên Lục thấy giữa Phó Giai Thụy và Quân Dao có phần thân thuộc thoải mái thì không tránh khỏi bực mình.
Chú nào lại véo mũi cháu như vậy?
Giây tiếp theo, Phó Giai Thụy mở hòm thuốc gỗ, lấy ra một hộp nhung hẹp dài, lúc mở ra thì bên trong là một hàng 5 viên gì đó tròn tròn đen đen.
Mùi thuốc bắc ngay lập tức xộc thẳng vào mũi, chẳng có gì thơm tho hết.
Viên Lục kiêng kỵ việc uống thuốc từ nhỏ, dù mẹ là bác sĩ nhưng anh không hề thích động đến thuốc than tí nào.
Mỗi lần bệnh vặt được mẹ kê toa cho uống, anh đều lén bỏ đi, cứ như vậy chầm chậm khỏi bệnh.
Viên Lục nhăn mặt đưa tay bịt mũi, thái độ mười phần đều là chán ghét cái mùi thuốc nồng nặc này.
Vậy mà lúc nhìn qua Quân Dao, anh thấy cô gái đưa tay nhận lấy một cục đen đó từ tay Phó Giai Thụy, nhịn thở bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.
Phó Giai Thụy lấy một viên đường mật ong trong túi vải đưa lại gần miệng cô, cô mau chóng há miệng ngậm lấy.
Viên Lục tựa hồ muốn ọe tại chỗ.
Nhìn thôi đã thấy kinh khủng rồi, không lẽ Quân Dao đã phải uống hàng tá viên thuốc bắc như vậy sao?
Tiếp đó vang lên lời dặn dò của Phó Giai Thụy:
"Nhớ kỹ là mỗi lần đến chỉ được dùng 1 viên thôi nghe chưa"
Cô gái trên giường sau khi nuốt cái cục đen đó xuống, nghe lời dặn của bác sĩ Phó ngoan ngoãn gật đầu.
Viên Lục thấy đầu mình ong ong.
Chứ người ta thèm vào cái thứ kinh khủng kia chắc?
Em chịu đau nhất quyết không muốn ai khác khám cho, chờ hơn nửa ngày mời vị bác sĩ Phó này đến chỉ là để ăn cái cục thuốc bắc đen ngòm đó thôi sao?
Trên đời này đúng là có nhiều chuyện không thể hiểu hết được.
Phó Giai Thụy sau khi giải quyết chuyện cho cô nhỏ này xong, dặn dò thêm đôi ba câu nữa liền lập tức rời đi, nói là còn có việc ở Anh chưa xử lý xong.
Quân Dao đã bắt đầu ngấm thuốc, cường độ đau giảm thấy rõ, gương mặt bây giờ cũng có chút thần sắc hơn.
Cô bước vào nhà tắm, vệ sinh sạch sẽ rồi đi ra nằm xuống giường, hương gỗ hồng thoang thoảng xung quanh khiến cô thấy trong người dễ chịu hơn rất nhiều.
Đang định nhắm mắt làm một giấc thật ngon lành, người cô bỗng dưng bị bế xốc lên.
Cô bàng hoàng mở mắt ra đã nghe thấy chất giọng âm trầm của Viên Lục:
"Về phòng của em mà ngủ"
Hiện trường nôn ói ban ngày của cô đã được dọn dẹp khử trùng sạch sẽ, Viên Lục bế Quân Dao về phòng đặt lên giường, còn cẩn thận vén chăn lên đắp ngang cổ cho cô.
Anh đang cúi người chỉnh lại gối kê đầu của cô, bỗng bị cô níu nhẹ lấy tay, chỉ nghe giọng nói ngọt ngào của cô thủ thỉ nhỏ xíu bên tai:
"Viên Lục, hôm nay cảm ơn anh"
Tim anh lập tức trở nên mềm mại, anh dịu giọng:
"Ngủ đi"
Nói rồi xoay lưng lên phòng.
Đã gần 5 giờ sáng rồi, ngủ nghỉ gì nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...