Chờ Ngày Anh Nhận Ra


Lý Hạo trên đường lái xe đến tòa SV hỏi Quân Dao xem cô có muốn anh ta đưa về biệt thự Lục Đình luôn hay không.
Quân Dao vừa "trói gô" được Viên Lục bên cạnh, cảm giác có chút thành tựu.

Cô bây giờ muốn ở bên cạnh anh.
"Không cần, giờ tôi không thể chia lìa với Viên tổng được đâu"
Lý Hạo sượng trân, anh ta đờ mặt ra trước ngữ khí bông đùa của cô, liếc sang Viên Lục từ kính chiếu hậu thì thấy trên mặt anh hai hàng mày đã hơi cau lại.
Tiểu thư này được ghê ấy chứ! Suốt ngày lởn vởn xung quanh Viên tổng như bướm với hoa, vậy mà chủ tịch của anh ta bình thường dễ nổi nóng hiện tại lại không ho ra tiếng nào, cứ như là đang nhẫn nhịn vậy.

Lý Hạo từng chứng kiến qua Viên tổng bị cô gái này thu gọn dưới lòng bàn tay đến mức bối rối đỏ tai.

Anh ta không khỏi cảm thán đây đích thị là một loại thành công mà chỉ phụ nữ mới có được.
Xe đáp ở hầm đỗ xe công ty, Lý Hạo rút kinh nghiệm từ mấy lần trước, lặng lẽ bước xuống đi khỏi đó để cho đôi nam nữ này tiếp tục "việc ai người ấy làm".
Quân Dao rất yêu thích xúc cảm rắn chắc nơi cánh tay Viên Lục, vậy nên cô có chút cảm thấy êm ái mà không nỡ buông ra.
Viên Lục nãy giờ cứ ngồi yên bất động, mặt mày thì cau có.

Đây có lẽ là phản ứng tự nhiên của anh, mỗi khi gặp chuyện gì khiến lòng rối ren, dù là tích cực hay tiêu cực thì hai hàng mày của anh đều vô ý mà hôn nhau.

"Buông tôi ra được chưa?"
Giọng trầm nam tính của anh bây giờ đã khàn đi vài phần, chắc là do cái hôn khi nãy.
Quân Dao bày ra vẻ nũng nịu: "Tôi ôm cũng không mất miếng thịt nào của anh"
Viên Lục thử lắc lắc cánh tay mảnh khảnh đang dính chặt lấy tay mình, sau mấy giây anh đành thở dài từ bỏ.

Có cơ thể ai lại yếu ớt như vậy chứ, anh thiết nghĩ nếu dùng lực mạnh chắc sẽ hất văng được cô ra xa luôn rồi.
Anh để mặc cánh tay như con rắn của cô đang bám lấy mình, đưa tay phải mở cửa xe bước xuống.

Người kia cực kỳ phối hợp, theo sát anh bước xuống mà không gây cho anh cảm giác vướng víu gì sất.
Lúc này cô mới chịu thả tay anh ra.

Hôm nay đến đây là đã phá được kỷ lục mới rồi, dù sao ở công ty không thể ôm khư khư chủ tịch được, nhất định sẽ tạo ra một khung cảnh kỳ lạ cho xem.

Kỷ lục mới ngày ngày sẽ phá sạch, Quân Dao tự nghĩ đến kỷ lục cuối cùng của cô đối với Viên Lục.
Hẳn là...!sẽ rất kích thích cho xem!
Cô đang ngây người tưởng tượng thì đã thấy bóng lưng cao ngất của Viên Lục đi xa dần.
"Viên tổng, chờ tôi với"
Viên Lục cùng cô lên đến tầng 100 bằng thang máy chủ tịch.
Anh vặn đẩy cửa gỗ cao lớn bước vào bên trong.

Quân Dao thấy phòng làm việc hơi âm u nên đi đến kéo màn che nắng cửa sổ ra.

Căn phòng đã trở nên ngập tràn ánh sáng, bên ngoài là khung cảnh người xe qua lại, mấy tòa nhà cao tầng đứng sừng sững dưới cái nắng chói chang.

Thật hiếm có một ngày mùa đông mà nắng lại đẹp thế này.
Quân Dao bất động, mắt nhắm lại hướng ra cửa sổ, lẳng lặng nhấm nháp cảnh đẹp của đô thị trước mặt.
Do là đứng ngược sáng, váy sơ mi suông màu trắng cô đang mặc bị nắng xuyên qua, phô bày ra tất thảy đường cong cơ thể xinh đẹp của người con gái.
Viên Lục không biết đang nhìn gì bỗng dưng chói mắt, quay mặt ngồi vào bàn làm việc.

Anh giật mình nhận ra cổ họng mình hơi khô.

Quân Dao để ý thấy anh đã bắt đầu làm việc bèn có ý định pha cho anh một ly cà phê.
Phòng nghỉ chứa máy pha cà phê nằm ngay bên cạnh phòng chủ tịch, ngoài ra còn có nhiều tiện nghi khác như tủ lạnh, bếp từ, ấm siêu tốc, máy ép trái cây...
Quân Dao lấy một viên nén espresso đổ vào bộ lọc porta, dùng temper với lực vừa phải nén bột cà phê, sau đó nhấn nút xả nước nóng trên máy để thử nhiệt độ nước, cuối cùng mới tiến hành các bước pha bằng máy, động tác chuyên nghiệp như việc đã làm mỗi ngày.
Đây không phải lần đầu cô pha cà phê cho Viên Lục, lúc ở biệt thự cô có thói quen uống cà phê vào buổi sáng nên cũng từng pha cho anh vài lần.

Tuy nhiên mấy lần đó đều là theo sở thích của anh qua miệng thím An mà làm, chỉ có cà phê đen cùng một ít đá lạnh, hôm nay cô quyết định sẽ cho anh "đổi gió".
Quân Dao lục lọi trong tủ lạnh tìm thấy một hộp sữa không đường, dùng ca đánh bọt đánh bông lên.
Cô đổ sữa vào tách cà phê, tay khéo léo tạo thành hình trái tim như cái mà cô muốn tặng cho Viên Lục.

Hoàn thành một ly latte nóng đẹp mắt cho mùa đông.
Cô đẩy cửa phòng chủ tịch, mùi cà phê latte thơm lừng đánh thức khứu giác của anh.

Anh ngước lên đã thấy cô bước đến gần, đặt lên bàn một tách cà phê ấm nóng, trên đó còn có...!một trái tim.
Anh nhìn cô thắc mắc, cô liền nhanh miệng giải thích:
"Pha cho anh đó, uống đi"
Viên Lục khựng lại như suy nghĩ gì đó, sau cùng vẫn khẽ khàng cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ.
Vị đắng đặc thù của espresso trộn lẫn với vị sữa tươi béo bùi lan ra trong khoang miệng khô cằn của anh, ấm nóng trượt xuống cổ, hương thơm tiếp tục xộc lên mũi, lên đầu, làm người anh hơi lâng lâng, sau đó là tỉnh táo ập tới.

Anh không kiềm được mà làm thêm một ngụm nữa.

Cảm giác ấm áp đọng lại nơi cổ họng làm người ta thấy thật lưu luyến.

"Có ngon không?" - Quân Dao vẫy đuôi mong chờ hỏi.
Viên Lục lại bày ra nét mặt điềm nhiên, tách latte này đã khuấy động tinh thần của anh không ít nên anh cũng không tiếc lời: "Không tồi"
Quân Dao liền nở một nụ cười rạng rỡ:
"Vậy anh làm việc tiếp đi"
Cô nói rồi xoay người đến sofa ngồi xuống.

Tâm trạng rất tốt, cô vui vẻ nhắn tin tán gẫu với Diêu Tử Đồng vài câu rồi dễ nhịu nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Viên Lục ngồi làm việc một lúc ngước lên đã thấy người phía trước dựa vào sofa ngủ êm ái, thời khắc này trông cô cực kỳ đáng yêu.

Nhớ lại lần cô tựa vào vai anh ngủ trên xe, anh bất giác cong môi cười nhẹ.
Anh đứng dậy bước đến gần ghế sofa, lấy trong ngăn kéo bàn lớn ra một cái chăn bông rồi đắp lên người cô, sẵn tiện chỉnh lại tư thế nằm của cô cho thoải mái.
Gương mặt trắng trẻo, cái môi hồng hồng, mắt nhắm lại chỉ trừa hai hàng mi dài cong cong.

Lúc đắp chăn ghé sát mặt cô, Viên Lục ngửi được mùi cà phê nhè nhẹ bên mặt cô, hẳn là đã nếm vị trong tách cà phê của anh rồi.
Không ngờ người như cô lại ngủ ngon được đến vậy.
Viên Lục quay về ngồi ở bàn làm việc, không nhịn được lại đưa tách cà phê kề sát lên môi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận