Ai đồn lên đại học rảnh lắm vậy = =!?!?!?!!?!?!?
Rượu tới đây rượu tới đây~~ Ủ lâu mới ngon:v
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Thứ sáu, Chương Chiêu nhận được một tin dữ: căn cứ theo quy định quốc gia, trường học chỉ nghỉ một ngày cuối tuần.
“Đã đặt kèo thứ bảy đi chơi rồi.” Anh nghe Tần Yến Yến oán giận: “Không phải trước đó còn như đinh đóng cột kêu cố định ngày nghỉ à?”
Chương Chiêu chợt nhớ đến mình và Lâm Hoài Đông cũng có một buổi “hẹn hò”: Vốn định nói Lâm Hoài Đông tối thứ bảy đến nhà mình. Tất nhiên, khách quan mà nói, điều chỉnh ngày nghỉ cũng không ảnh hưởng đến buổi tối, nên Chương Chiêu vẫn nhấc điện thoại lên, mở WeChat, do dự nhìn ảnh đại diện của Lâm Hoài Đông trên màn hình.
Hai người họ đã không liên lạc gì với nhau hai ngày nay, Chương Chiêu tình cờ thấy trạng thái của Lâm Hoài Đông trên vòng bạn bè, toàn là đang đi chơi hoặc đá bóng với bạn bè. Thế thì tốt rồi, Chương Chiêu nhắc nhở chính mình: Bọn họ không cần tiến thêm bước nào cả. Anh cũng chẳng nhất thiết phải giao lưu tán dóc với Lâm Hoài Đông. Bởi nếu xét kỹ ngọn nguồn, hai người họ đến cả “bạn bè” cũng không bằng.
Anh thở ra một hơi, gửi một tin nhắn cho Lâm Hoài Đông: “Thứ bảy tôi phải đi làm, tối đó cậu đừng đến.”
Bình tĩnh lại một chút, Chương Chiêu nghĩ, ít nhất trong khoảng thời gian này, không thể gặp Lâm Hoài Đông được.
Lâm Hoài Đông cũng không hỏi nhiều: “Được.” Cậu hồi âm rất nhanh: “Anh nghỉ ngơi thật tốt.”
Vỏn vẹn nửa hàng chữ, Chương Chiêu đọc xong trong ba giây. Anh thở dài, không rõ là do trút được gánh nặng, hay là thấy mất mát. Anh thả điện thoại xuống, nhìn xung quanh không có ai, bèn cụng đầu lên bàn, thầm nghĩ —— má nó thật là phiền phức.
Thứ bảy Chương Chiêu phải dạy thêm buổi, khi về đến nhà đã gần tám giờ, anh cũng lười nấu cơm nên gọi đồ ăn ngoài rồi đi tắm. Không ngờ giao hàng nhanh đến vậy, Chương Chiêu vừa mới tắt nước, đang cầm khăn lau mặt thì chuông cửa đã vang lên. Anh đành khoác đại cái áo ngủ, cột thắt lưng đi ra mở cửa.
“Chờ một chút, tôi đi lấy tiền…” Anh mở rộng cửa, xoay người định đi, ngước mắt lên lại thấy Lâm Hoài Đông đứng ngay cửa, vẻ mặt cười nhưng không cười.
“Sao?” Lâm Hoài Đông nói: “Anh gọi gái à?”
Chương Chiêu hơi sửng sốt, hồi lâu mới mở miệng: “Tôi không gọi sao cậu đến?”
“Cho anh niềm vui bất ngờ mừ.” Lâm Hoài Đông tự nhiên bước qua cửa: “Dù sao anh cũng chả phiền.”
Chương Chiêu nhếch miệng, trong lòng chợt thấy có chút cáu, lẽ nào mình thật sự dễ bắt nạt đến thế? Hay do chắc rằng anh sẽ không bao giờ tức giận? Anh nhắm mắt, đưa chân ra ngăn Lâm Hoài Đông lại, nghiêm mặt: “Cậu đừng có tự quyết định như vậy.”
Lâm Hoài Đông dừng lại, cậu liếc nhìn Chương Chiêu, lại nhìn đằng sau Chương Chiêu một lúc, nhướng mày cười: “Chắc không có người thật đâu ha? Nếu có —— tốt nhất anh nên nói em biết. Em phải có biện pháp an toàn…”
Lời này thật khó nghe, dù Chương Chiêu có tốt tính đến mấy, bấy giờ nghe được cũng thấy tức giận trong lòng. Lâm Hoài Đông không phải đang chửi xéo anh không sạch sẽ sao? Anh giật đầu, chỉ về phía cửa: “Bước. Cậu có đi không?”
Lâm Hoài Đông ngậm miệng, có lẽ cậu cũng nhận ra mình lỡ lời. Nhưng cậu không nhúc nhích, cố chấp đứng đó mãi, sau hồi lâu đôi lông mày nhướng cao mới dần dần hạ xuống, môi cũng bĩu ra hệt như trẻ con, cúi đầu: “Xin lỗi…”
Chương Chiêu nghiêng mặt đi không thèm nhìn cậu ta, Lâm Hoài Đông trộm nhìn sắc mặt anh, rồi nhích lên phía trước nửa bước, vươn tay sờ eo Chương Chiêu: “Em không có ý đó…”
Chương Chiêu “Bốp” một cái đánh lên tay cậu ta.
Lâm Hoài Đông “Ai ya” một tiếng, làm bộ nhăn mặt, thấy Chương Chiêu vẫn chẳng thèm đếm xỉa đến mình, không biết làm gì ngoài nói: “Vậy anh đánh em mấy cái đi. Đều tại cái miệng của em. Anh đánh em rồi bớt giận…”
Cậu định nắm lấy tay Chương Chiêu, anh nghiêng người tránh đi, tức giận: “Đánh cậu làm gì? Tôi không có hứng ầm ĩ với cậu. Tôi hỏi cậu, cậu có đi hay không?”
Lâm Hoài Đông nhìn anh, vẫn không nhúc nhích, Chương Chiêu bị chọc tức bèn mỉm cười, giơ hai tay lên: “Vậy cậu cứ đứng đây đi, tùy cậu.” Xoay người định đóng cửa, Lâm Hoài Đông lại tưởng anh muốn ra ngoài, vội vàng bắt lấy cánh tay Chương Chiêu, nói to: “EM ĐÃ NÓI XIN LỖI RỒI MÀ!”
Chương Chiêu chợt hiểu được phần nào: Dường như Lâm Hoài Đông cũng cảm thấy anh ít nhiều dung túng. Bởi thế nên mới trắng trợn không kiêng dè… Cậu ta quyết định có chủ ý, biết chắc rằng Chương Chiêu sẽ không trách mình.
Cho nên nói qua nói lại, vẫn là lỗi ở Chương Chiêu.
Ý niệm này không khỏi khiến Chương Chiêu có hơi mất mát, anh rũ mắt nhìn cánh tay của mình đang bị Lâm Hoài Đông nắm lấy, đột nhiên cũng không còn tức giận, chỉ còn lại chút bất đắc dĩ nhàn nhạt. Anh triệt để hiểu được: Anh thật sự thích Lâm Hoài Đông.
“Tôi làm việc cả ngày…” Anh bình thản lên tiếng: “Rất mệt. Cậu về trước được không?”
Lâm Hoài Đông im lặng nhìn anh một chốc, bỗng nhiên buông tay anh ra, quay đầu ngồi xuống sô pha, cầm gối ôm thật chặt trong lòng: “Iêm tới đây cũng rất mệt. Iêm không về.” Cậu ta cúi đầu, vùi mặt vào gối.
Chương Chiêu nhướn mày, huyệt thái dương nhói lên từng cơn: “Lâm Hoài Đông…”
Lâm Hoài Đông bất chợt mở miệng: “Có phải anh không muốn tiếp tục với em không?” Giọng cậu buồn buồn, hệt như một nhóc học sinh tiểu học bị bắt nạt.
Chương Chiêu ngẩn ra, nói: “Cái gì?”
Lâm Hoài Đông ngẩng mặt, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Chương Chiêu như đang lên án: “Anh đã bảo sẽ cưỡi em. Anh vẫn chưa cưỡi!” Nét mặt nghiêm túc, giọng điệu trầm trọng, cứ như việc Chương Chiêu cưỡi hắn là việc trọng đại có quan hệ mật thiết với sự phát triển của nhân loại.
Chương Chiêu nhất thời mắt chữ O miệng chữ A, đứng đơ ra đó không biết nên tiếp lời thế nào. Hồi lâu sau anh mới mở miệng, do dự nói: “Tôi không…”
Có người gõ gõ lên cánh cửa nửa mở.
Hai người cùng lúc xoay mặt nhìn sang, cậu thanh niên giao thức ăn bị nhìn chằm chằm đến run lên, ôm hộp trong tay yếu ớt nói: “Cái này, tôi giao thức ăn ngoài…”
Chương Chiêu ngừng một chút: Bị Lâm Hoài Đông làm rối, anh suýt nữa quên mất người giao thức ăn. Anh cứng đơ cười cười với cậu thanh niên, tiến đến nhận hộp, đóng cửa, thuận thế ngồi xuống bàn ăn, những lời nghĩ sẵn trong đầu rốt cuộc lại loạn lên.
Tóm lại, anh không thể nói ra tâm tư ngớ ngẩn của mình được…
Chương Chiêu ngồi đó ra sức suy nghĩ, chợt nghe Lâm Hoài Đông thấp giọng hỏi: “Anh còn chưa ăn cơm à?”
Anh xoay mặt liếc Lâm Hoài Đông một cái, do dự đáp: “Ờm.”
Giọng Lâm Hoài Đông trầm hơn: “Mấy ngày nay anh cực kì bận đúng không?”
Bận thì chắc chắn là ngày nào chả bận, nhưng mấy ngày nay, nếu nói là vô cùng bận rộn thì cũng không hẳn. Chương Chiêu cười cười: “Đúng, nếu không sao tôi lại bảo cậu hôm nay đừng tới?”
Lâm Hoài Đông nhíu mày, vùi mặt vào gối, Chương Chiêu ngồi đằng xa nhìn mái đầu đen nhánh của cậu, lúc sau lại nghe thấy: “Xin lỗi.”
Đây là lời xin lỗi thứ hai của Lâm Hoài Đông trong tối nay. Không như trước, Chương Chiêu lại nghe được chút áy náy chân thành trong những lời đó. Anh xoay mặt, khẽ thở dài, trong lòng dâng lên chút khó chịu lạ kì, và cả cái sầu não làm người thất bại. Bởi Lâm Hoài Đông vẫn chưa biết tâm ý thật sự của anh, khi đó cậu trai này sẽ không xin lỗi, mà sẽ nhảy dựng lên chạy trốn.
Chương Chiêu bỗng nhiên khá hiếu kỳ, nếu như anh nói với Lâm Hoài Đông rằng anh thích cậu ta —— Lâm Hoài Đông có đột nhiên biến sắc, trở mặt bỏ đi hay không?
Anh khẽ nhếch khóe miệng, đứng dậy.
“Thôi.” Anh nói: “Nếu cậu muốn ở lại… Tùy cậu. Tôi để chăn trong tủ.”
Lâm Hoài Đông ngẩng đầu nhìn anh, nhưng Chương Chiêu cũng không muốn nói thêm, chỉ mím môi gãi gãi đầu, xoay người tự vào phòng ngủ. Anh đóng cửa, đứng đó tựa đầu lên cánh cửa một lúc lâu, nhưng mãi vẫn không nghe được chút xíu động tĩnh nào từ bên ngoài.
+++
Chương Chiêu lại giật mình lúc nửa đêm —— chất lượng giấc ngủ của anh luôn không được tốt. Anh vươn tay xoa xoa mặt, trở mình bước xuống giường, định ra ngoài uống nước, đến khi mở cửa mới phát hiện TV đang mở.
Anh lưỡng lự một hồi, cẩn thận đi ra ngoài, thấy Lâm Hoài Đông cuộn tròn ngồi trên sô pha, tay ôm chân, mắt không chớp nhìn chằm chằm TV. Ánh sáng màn hình trong đêm tối bao trùm lên người cậu, giống như thế giới chỉ còn lại mình cậu ta, từ xa nhìn lại, trông có vẻ quạnh quẽ.
Chương Chiêu ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Không ngủ được à?”
Lâm Hoài Đông quay đầu lại, cũng không lên tiếng, mà mím chặt môi, có vẻ quật cường như trẻ con. Chương Chiêu lẳng lặng đối diện cậu, tầm mắt từ đôi mày rậm của Lâm Hoài Đông, hạ xuống chóp mũi, rồi dời xuống đôi môi mỏng hồng nhạt, cả quần áo trên người —— cậu đang mặc cái áo sơ mi cũ lần trước anh cho mượn.
Ngón tay Chương Chiêu khẽ giật, trong lòng không hiểu sao chợt mềm nhũn.
Có lẽ do buổi tối quá yên tĩnh… Hay anh chưa tỉnh táo, hay do tiếng TV trầm trầm khiến anh không tài nào lý trí để suy nghĩ, hoặc có lẽ, chỉ bởi vì đôi mắt Lâm Hoài Đông trong bóng tối quá chăm chú, quá mê người.
Thế nên Chương Chiêu cứ tiến tới như người mộng du, đứng trước mặt Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông thả hai chân xuống, ngẩng đầu nhìn Chương Chiêu. Chương Chiêu cắn môi dưới, ngón tay buông xuống bên hông nắm lại duỗi ra, rồi lại nắm lại duỗi ra, cuối cùng vẫn đưa tay kéo vạt áo ngủ ra. Anh không mặc gì bên trong trừ quần lót, bả vai hơi nhấc lên, áo ngủ rũ xuống, hai đầu ti lập tức hơi đứng lên vì không khí lạnh như băng.
Anh vươn tay xoa xoa ngực, tay kia lần xuống, cách lớp quần lót xoa xoa chính mình. Mắt anh lim dim nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt Lâm Hoài Đông trên người mình, nóng đến kinh người. Hệt như lửa cháy… thiêu đốt toàn thân Chương Chiêu.
Anh rên rỉ một tiếng, vươn tay cởi quần lót, dương v*t trần trụi bật ra, lắc lư giữa hai chân. Rồi anh cúi đầu, mở hai chân ra, ngồi quỳ lên đùi Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông không nhúc nhích, điều này khiến Chương Chiêu rất hài lòng: Anh cũng không muốn Lâm Hoài Đông cử động. Anh cúi thấp mặt, cắn lên môi Lâm Hoài Đông, dương v*t cọ vào phía dưới của Lâm Hoài Đông hai lần, xúc cảm đau rát do lớp vải khiến sống lưng anh tê dại. Chương Chiêu hít một hơi, ngẩng mặt lên, ngón tay trượt xuống theo chiếc áo phông của Lâm Hoài Đông, từ từ, từ từ… Nắm lấy dây buộc quần của cậu.
Lâm Hoài Đông cử động eo: “Chương Chiêu…” Cậu cất tiếng, giọng nói khản đặc vang trong màn đêm.
Chương Chiêu “Suỵt” một tiếng, ngón tay lại linh hoạt cởi chiếc quần cộc của Lâm Hoài Đông, ra hiệu cho cậu thẳng lưng, giúp cậu cởi sạch phía đưới. Thứ của Lâm Hoài Đông cũng cương cứng, đụng vào bộ phận của Chương Chiêu, anh khẽ rên rỉ, vươn tay nắm lấy bộ phận của cả hai, dùng sức siết tay ve vuốt mấy lần.
Lâm Hoài Đông chợt rên lên một tiếng, bàn tay đặt trên ghế sô pha co lại, đầu ngón tay nhẹ run.
Chương Chiêu cúi đầu hôn cậu, mút mút hôn hôn dọc theo cằm Lâm Hoài Đông, cắn từng cái từng cái lên cổ lên vai cậu trai trẻ. Trên người Lâm Hoài Đông có một lớp mồ hôi mỏng, khi hôn có chút tư vị mằn mặn… Chương Chiêu ngẩng mặt lên, liếm môi một cái, nâng cao eo, cắm hai ngón tay vào miệng.
Lâm Hoài Đông dùng ánh mắt gần như kính nể nhìn anh, Chương Chiêu không khỏi buồn cười, nhưng miệng bị ngón tay lấp đầy, nên chỉ có thể phát ra vài âm thanh “ưm ưm”. Anh đong đưa eo, hai ngón tay theo nhịp tới lui của cơ thể mà thô bạo ra vào, không lâu sau đã ướt đầy nước miếng, Chương Chiêu rút ra, vòng ra phía sau kề ngay hậu huyệt.
Anh hơi do dự: Mở rộng bằng từng ngón một, hay là làm một lúc cho mau. Đau chút thôi. Anh rũ mắt nhìn gương mặt Lâm Hoài Đông trong bóng tối, cuối cùng nhấc mông lên, trực tiếp cắm cả hai ngón tay vào.
Hậu huyệt đột nhiên bị mở rộng khiến thân thể Chương Chiêu bất chợt như nhũn ra, nửa người trên co quắp, ngã vào ngực Lâm Hoài Đông, hổn hển thở gấp. Nhưng động tác trên tay vẫn không ngơi nghỉ, ngược lại, anh cắn răng, ngón tay bắt đầu rút ra đâm vào thật nhanh.
Lâm Hoài Đông vẫn không cử động, nhưng Chương Chiêu cảm giác được trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực cậu trai trẻ, và cả nhịp run rẩy của cơ thể cậu. Chương Chiêu mỉm cười, không lâu sau thì rút tay ra, không quan tâm phía sau mình còn chưa hoàn toàn mở rộng, cố gắng nâng cơ thể lên, đỡ lấy dương v*t của Lâm Hoài Đông kề ngay cửa động, nhắm mắt lại, lập tức ngồi xuống.
Trong phòng khách chợt vang lên hai tiếng kêu đau đớn, Chương Chiêu đương nhiên là đau rồi: dương v*t thô to của Lâm Hoài Đông cắm xuyên vào, đường ruột yếu ớt cứ như bị nhét vào một cái bản ủi, động tác mở rộng qua loa khi nãy chẳng có chút hữu ích nào. Thế nhưng Lâm Hoài Đông cũng đau: Cái mông Chương Chiêu từng hồi cắn chặt lấy cậu, đường ruột vừa chặt vừa khô, thắt chặt khiến Lâm Hoài Đông cả người ngứa ngáy, cậu không nhịn được đưa tay lên, đỡ lấy eo Chương Chiêu.
May mà Chương Chiêu không hất tay cậu ra, chỉ ngồi trong lòng Lâm Hoài Đông, không động đậy, thở từng hơi để thả lỏng cơ thể. Anh thật sự đánh giá cao năng lực chịu đựng của bản thân rồi… Mà cũng không quan trọng lắm, Chương Chiêu nghĩ. Vốn dĩ anh muốn cảm giác đau đớn.
Anh khẽ nhổm dậy ngồi xuống, ban đầu thì chầm chậm… Dù sao phía sau khô khốc nên vẫn cần thích ứng dần. Chương Chiêu vươn tay chống lên ngực Lâm Hoài Đông, cái mông đầu tiên là nâng lên, khi chỉ còn đỉnh dương v*t Lâm Hoài Đông ở trong mông mình thì lại ngồi xuống, nuốt trọn “cậu em” của Lâm Hoài Đông. Anh cứ thế tự động vài lần, cảm giác phía sau đã dần dần ươn ướt, bèn đẩy nhanh tốc độ, cái mông di chuyển lên xuống liên tục, khiến dương v*t Lâm Hoài Đông ra ra vào vào, mỗi lần hạ xuống lại đẩy sâu một chút vào nơi chưa vào đến.
Chương Chiêu ngửa đầu ra sau, đôi môi hé mở phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn. Lâm Hoài Đông “ở dưới” cũng thở gấp, thân thể run rẩy kịch liệt hơn lúc trước. Chương Chiêu đong đưa mông, rũ mắt nhìn cậu, gương mặt Lâm Hoài Đông đỏ bừng, ánh mắt nhuốm màu tình dục đến không thấy rõ. [anh Chiêu không thấy “đôi mắt sáng rực” của LHĐ]
Đôi tay cậu ngoan ngoãn đặt tại eo Chương Chiêu, ngón tay lại bấm sâu vào, bấm Chương Chiêu gần như muốn chảy máu.
“Cậu muốn…” Chương Chiêu nói: “Cậu muốn XXX tôi sao?”
Anh bèn quỳ xuống, cong mông, cảm nhận được dương v*t Lâm Hoài Đông chậm rãi trượt ra từ trong đường ruột mình, vừa thô… vừa nóng…
Lâm Hoài Đông cắn môi, gật gật đầu.
Chương Chiêu mỉm cười, anh hạ mình xuống, dương v*t Lâm Hoài Đông lại lần nữa tiến sâu vào cơ thể anh, thứ kia cọ sát thành ruột mang đến khoái cảm khiến thân dưới Chương Chiêu như nhũn ra: “Vậy thì XXX tôi.” Anh cắn tai Lâm Hoài Đông.
Lâm Hoài Đông xoay người, cậu ta giữ Chương Chiêu, không rút dương v*t ra, đột nhiên trở mình, áp Chương Chiêu dưới thân. Chương Chiêu mở miệng “A”, bên trong tràn đầy khoái cảm và đau đớn hòa lẫn với nhau, khiến trước mắt anh biến thành một màu đen. Thân thể ngày càng mềm nhũn, không có chút phòng bị nào, bị Lâm Hoài Đông tách hai chân ra, sau đó phía dưới chợt tê dại: Lâm Hoài Đông đâm vào như đóng cọc.
Chương Chiêu bị làm đến không phát ra nổi âm thanh nào, lưng dán vào ghế, dương v*t cọ tới cọ lui lên bụng dưới Lâm Hoài Đông, cái mông thì dính sát Lâm Hoài Đông, tham ăn cắn mãi không buông “cậu em” của Lâm Hoài Đông. Cậu rên một tiếng, đẩy hai chân Chương Chiêu ra, lùi lại rút toàn bộ ra, rồi kề quy đầu ở cửa động, hung hãn đâm vào.
Chương Chiêu há to miệng, cả người bị đẩy vào trong sô pha, chiếc ghế cũng không trụ nổi, lùi ra sau một chút, chân ghế cọ lên mặt đá hoa cương phát ra tiếng “Két” vang dội giữa đêm khuya.
“Làm…” Lâm Hoài Đông miệt mài “cày cuốc”, mặt ngày càng đỏ hơn sau mỗi lần động eo, dương v*t đâm vào rút ra thật mạnh, khuấy đảo ruột thịt bên trong Chương Chiêu: “Làm chết anh…”
Tinh hoàn cậu “bạch bạch” va vào mông Chương Chiêu, hòa cùng tiếng chân đụng vào ghế sô pha, quyện với tiếng thở dốc của hai người, khiến không khí trong phòng nồng nàn tình sắc.
Chương Chiêu cúi thấp mặt, cắn một cái lên ngực Lâm Hoài Đông. Cả người cậu bị Chương Chiêu ôm trọn, thân dưới anh bị nhấc lên cao, chất lỏng ở đầu dương v*t cứ từng làn từng làn đập lên ngực Chương Chiêu. Anh nhắm mắt, thở hổn hển, vươn tay nắm chặt bộ phận của mình ve vuốt vài lần, bắn ra khi Lâm Hoài Đông đụng đến tuyến tiền liệt của mình.
Cao trào khiến toàn thân anh co lại, miệng cũng cắn chặt, cắn đến độ Lâm Hoài Đông phải hét lên đau đớn. Khi bắn xong thì thân thể anh nhũn ra, ngực Lâm Hoài Đông bị anh cắn đến chảy máu. Lâm Hoài Đông chửi một tiếng, động tác vẫn không ngừng, đâm Chương Chiêu đến cả người liên tục lắc lư, mỗi cú thúc đều khiến hai mắt Chương Chiêu tối sầm. Anh kêu: “Lâm Hoài Đông…”
Lâm Hoài Đông không để ý tới anh, nắm mắt cá chân của anh rồi liên tục ra vào mười mấy lần, đột nhiên “A” một tiếng, cắm vào mông Chương Chiêu, không động nữa.
Chương Chiêu bất chợt trợn to hai mắt, từng dòng từng dòng tinh dịch nóng bỏng bắn bên trong anh, thành ruột mỏi nhừ bị “tưới” vừa đau vừa tê, còn có thứ khoái cảm kịch liệt không thể miêu tả bằng lời. Toàn thân anh run rẩy, vươn tay nắm lấy cánh tay Lâm Hoài Đông, trong đầu đột nhiên nhảy ra ý nghĩ: Lâm Hoài Đông không đeo bao.
Mà đây không phải lỗi do Lâm Hoài Đông, là do Chương Chiêu hưng phấn quá mức nên quên bẵng chuyện này.
Lâm Hoài Đông dường như cũng vừa sực nhớ ra, thân thể mới vừa xìu xuống nay chợt căng thẳng, nhanh chóng rút ra. “Đệt!” Cậu ta vò tóc, nhìn tinh dịch đang chảy ra từ hậu huyệt Chương Chiêu, mặt đỏ bừng, khẽ kêu lên: “Xin lỗi, em, Chương Chiêu ——”
Cậu nói năng lộn xộn, Chương Chiêu nghe vậy lại chợt bình tĩnh lại. “Ha!” Anh giơ tay nâng mặt Chương Chiêu: “Nhìn vào mắt tôi. Nhìn vào mắt tôi!” Lâm Hoài Đông vẫn đang cuống quít, mãi mới nâng tầm mắt đối diện anh. Chương Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Không cần gấp. Cậu có kiểm tra đúng giờ không?”
Lâm Hoài Đông gật đầu, vội cam đoan bổ sung: “Cuối tuần nào em cũng đi bệnh viện. Em rất sạch sẽ.”
Chương Chiêu nhướng mày, chợt nhớ đến tối qua Lâm Hoài Đông có thuận miệng nhắc đến “Biện pháp an toàn”… Đặt vào hiện tại, có vẻ mỉa mai hơn cả. Anh không nhịn được bèn nói: “Xem ra cậu làm ‘biện pháp an toàn’ rất đúng lúc nha.”
Sắc mặt Lâm Hoài Đông đột nhiên trở nên khó coi, hiển nhiên, cậu cũng nhớ lại lúc đó không biết lựa lời mà nói. Cậu mở miệng, trong mắt lộ ra thần sắc hốt hoảng, giống như nếu Chương Chiêu không động viên cậu, một giây sau cậu ta sẽ ngất đi. Chương Chiêu nhếch khóe miệng, sờ sờ gương mặt Lâm Hoài Đông: “Ề… Xin lỗi. Tôi không cố ý. Cậu yên tâm, tôi cũng rất sạch sẽ, tôi cũng làm kiểm tra hàng tuần.”
Lâm Hoài Đông gật gật đầu, đáp: “Hôm qua… Em chỉ…”
Chương Chiêu nói: “Tôi hiểu. Không sao đâu.”
Lâm Hoài Đông cắn chặt môi dưới, lúc lâu mới ừ một tiếng.
Chương Chiêu cười, buông Lâm Hoài Đông ra. “Giờ tôi đi tắm được chưa?” Anh liếc nhìn phía dưới của mình: “Bị bắn bên trong rất sướng, nhưng để rửa sạch thì rất phiền toái.”
Lâm Hoài Đông đỏ mặt tránh sang bên nhường đường, đến khi Chương Chiêu đứng lên, cậu ta bất chợt nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Chương Chiêu, khẽ giọng: “Em… Em không muốn chấm dứt với anh.”
Chương Chiêu ngơ ngác, thật lâu sau mới khẽ thở dài, quay mặt lại xoa xoa đầu Lâm Hoài Đông: “Tôi cũng chưa nói muốn chấm dứt gì với cậu mà.”