Cô bé nhà họ Úc tên Đam Thanh có một cậu em trai tên là Du Bạch, ba cô bé là đạo diễn nổi tiếng trong nước, mẹ là diễn viên múa nổi tiếng trong nước, cô bé giống mẹ, dáng người mảnh khảnh, duyên dáng yêu kiều.
Lúc cô bé ba tuổi thì có em trai, cả ngày Đam Thanh đều nằm nhoài trên giường ngắm em, cô bé trợn tròn đôi mắt trong veo, mông cứ lắc hết từ bên này sang bên kia, Đam Thanh hỏi: “Mẹ ơi, em trai trông kì quái thật ấy.”
Úc Thần đứng cạnh nghe thế bèn bật cười, “Lúc con bằng đấy trông còn kì quái hơn nhiều.”
Cô bé bỗng ngẩng đầu lên nhìn anh, cau mày, dường như bị ba làm buồn lòng nên tiếp đó nằm nhoài bên mép giường không nói thêm gì nữa, mông cũng chẳng thèm lắc.
Cô bé rất nhạy cảm.
Lệnh Tử bất đắc dĩ liếc ba cô bé rồi vuốt đầu con gái: “Ba hư lắm, con kệ ba, Thanh Thanh bao giờ cũng đáng yêu, mấy ngày nữa em trai cũng sẽ đáng yêu hơn nữa đấy.”
Cô bé lại lắc lư mông.
Buổi chiều cả nhà họ Khấu đến chúc mừng Úc công tử ra đời. Trẻ con vô cùng tò mò với bé sơ sinh, cậu bé nhà họ Khấu vừa vào đã chạy tới ngó xem em bé nằm trên giường trông thế nào, nhưng mới nhìn thoáng qua cậu đã thấy mất cả hứng, chẳng giống trong tưởng tượng gì cả…
Thanh Thanh vừa thấy cậu bé phản ứng vậy bèn nhanh chóng bảo vệ em trai, cô bé bi bô nói: “Mấy ngày nữa em trai mình mới đáng yêu như mình cơ, tại cậu tới sớm ấy.”
Bạn nhỏ Khấu Vân yên lặng nhìn cô bé một hồi, mới giơ tay ra đã định cầm tay Đam Thanh, đã thế còn cầm trúng, Thanh Thanh vội vã rút tay ra rồi chạy ra sau ôm chân ba.
Vợ chồng nhà họ Úc: “…”
Khấu Lâm thấy con trai mình vừa nhìn con gái nhà người ta đã tỏ ra mê mẩn vậy thì vừa tức vừa buồn cười, cậu ta tới gần xoa đầu cậu bé, “Đồ lưu manh, người lớn còn ở đây mà con dám làm càn à, học ai đấy hả?”
An Vi Vi đứng cạnh trả lời: “Anh chứ ai.”
Sau đó hai bạn nhỏ học cùng lớp mẫu giáo lại càng có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, gần như cả ngày đều ở cạnh nhau.
Bạn nhỏ Khấu Vân có cảm giác chiếm hữu khó hiểu với bạn nhỏ Đam Thanh, khi còn nhỏ tình yêu chưa nở, chỉ biết đó là người bạn mình thích nhất, huống hồ hai nhà cũng rất thân thiết, cậu bé cảm thấy mình và cô bé có quan hệ khác hẳn với các bạn trong trường mẫu giáo.
Cậu bé gần gũi với cô bé hơn nhiều.
Lúc thầy cô xếp chỗ cậu bé muốn ngồi cạnh Đam Thanh, hai chiếc ghế nhất định sẽ kê sát nhau.
Cậu nhóc tuy nói không nhiều nhưng lại rất tinh ranh.
Còn bạn nhỏ Đam Thanh hầu như không nhận ra việc hai người ngồi gần quá, vì cô bé còn mải nghe cô giáo kể chuyện cổ tích, mải mê khoa tay múa chân trên bảng đen, mải mê phát biểu ý kiến với những bạn nhỏ khác.
Dần dà cô bé cũng quen tiếp xúc với Khấu Vân, hai người từ từ trở lên thân thiết, sau khi học tiểu học cả hai cũng chẳng thấy ngại ngùng bối rối như các bạn nam nữ sinh khác cả.
Tự nhiên, vô cùng tự nhiên.
Nhưng ngày học tiểu học họ không được ngồi tự do nữa, Khấu Vân cao nhanh, Thanh Thanh chỉ đứng tới ngực cậu bé nên hai người ngồi xa như cách cả Cân Đẩu Vân.
Khấu Vân nghĩ thế.
Bạn nhỏ Khấu Vân có vẻ ngoài y như ba mẹ, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đẹp trai được nhiều người thích, hồi mẫu giáo còn có mấy cô bé tranh giành tình cảm vì cậu bé, lúc lên tiểu học mấy cô bé đó rụt rè đi nhiều, bắt đầu tranh giành tình cảm ngầm. Nhưng một lòng một dạ cậu bé đều dành cho cô bé nhà họ Úc hết, tâm tư ngây thơ của Khấu Vân từ từ trưởng thành theo khi số tuổi tăng lên…
Nhưng cục diện hài hòa của hai người bị phá vỡ khi cả hai lên cấp hai.
Trung học chính xác là giai đoạn các cô các cậu bé biết được cảm giác bồi hồi tình mới chớm nở, thật ra năm lớp 6 tiểu học (*) nó đã xuất hiện rồi nhưng khi đó vì còn quá ngây thơ nên ai ai cũng giữ kín như bưng, tuy vậy, một khi đã mặc chiếc áo của học sinh trung học lên rồi thì lại khác.
(*) Tiểu học ở Trung Quốc từ lớp 1 – lớp 6.
Ví như việc ngày học tiểu học chỉ có thể dùng bút chì, nhưng một khi thoát khỏi quần thể nhóm học sinh tiểu học, gia nhập vào đại đội của học sinh trung học thì lập tức được dùng bút bi, bởi vì ngày học lớp 6 tiểu học cũng đã bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Từ giai đoạn này trở đi, một khi hai bạn nào khác phái thân thiết với nhau đôi chút sẽ bị các bạn nhỏ nhìn với ánh mắt sâu xa, nhưng thực tế là vẻ mặt vẫn rất ngây thơ.
Dưới những ánh mắt khuôn mặt ấy, Khâu Vân bắt đầu lờ Úc Đam Thanh đi.
Chàng trai trẻ ngông cuồng nhưng cũng rất chu đáo.
Những ánh mắt chĩa vào hai người bọn họ hòng tìm kiếm dấu vết gì đó làm cậu không thoải mái.
Trước kia khi ở chung với cô bé cậu rất thản nhiên, sẽ không xuất hiện những ánh mắt tò mò vô nghĩa, sẽ không có tâm tư gì dư thừa, sẽ không có lời trêu chọc và chế nhạo mà đám học trò tự thấy là đúng, sau khi bị quấy nhiễu, cậu trở lên phản cảm loại cảm giác này tới cực độ.
Sau này cậu mới biết được, cảm giác này gọi là ngại.
Nhưng lúc ấy cậu vẫn chưa hiểu.
Nhất là khi thường xuyên có bạn chạy đến trêu Khấu Vân: “Này, Khấu Vân, bạn Tiểu Thanh nhà cậu đâu rồi?”
Khấu Vân tựa lưng vào ghế dựa, cậu ngông cuồng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng như đang kiềm chế cảm xúc bực bội, Khấu Vân chậm rãi nói: “Cmn cậu có thấy phiền không hả?”
Đó là lần đầu tiên Đam Thanh nghe thấy cậu nói tục.
Khấu Vân nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì ngoảnh mặt đi không thèm để ý đến cô bé, hai tuần nay cậu không hề nói với Đam Thanh một lời nào.
Bạn học kia thấy cậu có vẻ không vui bèn chuồn trước.
Quan hệ giữa hai người cứ thế nhạt dần, rồi cả hai dứt khoát trở lên xa lạ, cô bé không rõ cậu nghĩ gì nên không dám mạo muội trêu Khấu Vân. Lúc đầu Đam Thanh vẫn còn tới chỗ Khấu Vân nói chuyện với cậu như cũ, nhưng nhiều lần cậu cứ lờ cô đi, Đam Thanh cảm thấy có lẽ cậu thấy mình phiền nên cũng không tới làm cậu bực bội nữa.
Mà cô không chủ động tìm mình Khấu Vân lại thấy bối rối, mới mười bốn mười lăm tuổi, cách xử lý vấn đề vẫn còn non nớt, không nghĩ được gì nên dứt khoát dậm chân tại chỗ không tiến tới nữa.
Trạng thái kì lạ này của hai người tiếp diễn lâu ngày khiến người khác cũng thấy không ổn chỗ nào.
Ví dụ như Úc Du Bạch, ngày nọ cậu bé nhân cơ hội hỏi chị mình, “Chị với anh Khấu Vân sao thế? Cuối cùng giữa hai người xảy ra chuyện gì mà đến nông nỗi cả hai bên coi người kia như không khí vậy, anh ấy khiến chị không vui à?”
“Không phải,” Cô nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Hình như là chị khiến cậu ấy không vui thì phải, không phải chị lờ cậu ấy đi đâu.”
“…”
Úc Du Bạch hiểu ra, ngày nọ cậu bé tóm được Khấu Vân bèn hỏi: “Nghe nói anh giận chị em à? Giận được lâu như vậy, anh đúng là tài.”
Khấu Vân nghe thế thì im lặng một lát, nói: “Không, là chị em giận anh.”
Úc Bạch nghe xong thì cười như không, “Hai người có thú vui tao nhã thật đấy.”
Khấu Vân không phản ứng lại, việc này cũng cứ trì trệ tại đó không giải quyết được gì.
Hai người xa lạ dần nhưng vẫn học chung một lớp
Lên cấp ba họ cũng học cùng lớp, sau đó khi lên lớp 11 phải chia lớp, Khấu Vân cố ý tới hỏi bạn nhỏ nhà họ Úc giúp cậu hỏi xem chị cậu bé chọn khoa nào, bạn nhỏ họ Úc tỏ ra cao thâm rũ lòng thương liếc cậu một cái, nói cho Khấu Vân biết chị cậu bé chọn khoa tự nhiên, Khấu Vân biết tin xong bèn chọn khoa tự nhiên theo.
Thành tích của Đam Thanh vẫn luôn xếp top, Khấu Vân học cũng không đến nỗi nào, thế nên điểm hai người vừa công bố, không có gì bất ngờ, cả hai được chia tới cùng một lớp.
Hôm khai giảng Đam Thanh nhìn thấy cậu thì có vẻ rất bất ngờ, trước đó cô không biết cậu theo khoa nào, cũng không cố tình đi hỏi, Đam Thanh bất thình lình thấy cậu thì chỉ hơi sửng sốt một lát đã lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Khấu Vân trực tiếp ngồi vào chỗ trống đằng sau cô, cậu tới muộn, bên cạnh cô đã có người ngồi.
Là một bạn nam.
Lớp mới vẫn có một số bạn cũ hồi học lớp 10, tuy vậy Đam Thanh lại không quen bạn nam ngồi cạnh mình, nhưng nhìn qua thì có vẻ không phải hạng người hời hợt, vì tư thế ngồi ghi bài của cậu ta trông rồng bay phượng múa rất giống học sinh giỏi.
Mới khai giảng, giáo viên cũng chưa vội đổi chỗ ngay, “Tạm ngồi thế này đã, chờ tháng này thi rồi lại xếp chỗ sau.”
Sau khi Đam Thanh học chung với bạn nam này mới phát hiện người ta đâu chỉ là học sinh giỏi, phải nói là bá đạo hơn cả học sinh giỏi mới đúng, bởi mỗi lần giải quyết xong xuôi một dạng đề cô sẽ lại cảm thấy kính cậu ta lóe lên ánh sáng đầy kiêu ngạo, cặp mắt dưới đôi kính nhìn về phía Đam Thanh như đang khát vọng được cô ca ngợi.
Vì thế cô dùng hai từ có thể bày tỏ được sự kính nể trong lòng nhưng không chút nịnh nọt để khen cậu ta: “Hay lắm.”
Bạn học sinh giỏi xua xua tay tỏ ra khiêm tốn, quá khen quá khen.
Bỗng dưng cậu ta cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ phía sau bèn nhanh nhẹn quay về sau, thấy không có gì khác thường trừ việc vẻ mặt bạn Khấu Vân như sắp đóng băng đến nơi.
Cậu ta đang định quay đi, không ngờ cậu lại đột ngột nhìn về phía mình, do trên chốn giang hồ vẫn phải giữ khách sáo nên cậu ta vẫn quan tâm hỏi: “Bạn Khấu Vân, bạn không sao đấy chứ?”
Khấu Vân lạnh lùng nhìn cậu ta một lúc rồi mới nhả ra một chữ, “Có.”
Học sinh giỏi gật đầu, cậu ta đang định quay đi thì đột nhiên nhận ra cậu vừa nói gì nên lại quay đầu lại, lại giữ đạo nghĩa giang hồ mà bình tĩnh nói thêm một câu với Khấu Vân: “Nếu cậu tiện thì nói cho tôi nghe thử xem nhé?”
Khấu Vân nhìn ra chỗ khác, giọng điệu rất thản nhiên, “Không tiện.”
“…”
Buổi chiều học xong tiết tự học, tiết cuối cùng là tiết thể dục, trong tiết thể dục khởi động xong là họ được giải tán hoạt động tự do.
Lúc này thái dương đã khuất sau tầng mây, gió mát vi vu cũng coi như mát mẻ.
Đam Thanh tìm một chỗ yên tĩnh ngồi đọc sách, cô phải cố lắm mới viết được tập làm văn nên gần đây bắt đầu đọc rộng, tìm được quyển sách nào là đọc quyển đó, trong lúc mọi người thanh thản chơi đùa thì cô lại trông rất bình tĩnh.
Bạn học sinh giỏi ngồi cùng bàn với Đam Thanh thấy cô ngồi dưới bậc thang cột cờ từ xa, cậu ta đang nhàm chán định tới bên kia thì bỗng nhiên bị gọi tên —— Từ Hưng.
Cậu ta quay lại thì thấy một quả bóng rỗ bay tới chỗ mình, Từ Hưng vội giơ tay lên, miễn cưỡng bắt được quả bóng, cậu ta nhìn người đứng trước mình.
Khi Khấu Vân đi qua người cậu ta có nói: “Tôi mệt rồi, cậu chơi nốt nửa ván còn lại giúp tôi với.”
Tư Hưng nói: “Cậu biết mà, tôi giỏi văn nhưng không giỏi võ…”
Khấu Vân cổ vũ một cách không nhiệt tình cho lắm, “Cho bản thân thời gian chứng minh chính mình đi.”
Từ Hưng được ủng hộ nên dành hơn phân nửa tiết thể dục để chứng minh cho sự thật mình chỉ giỏi văn không giỏi võ.
Sau khi Khấu Vân ném bóng cho Từ Hưng thì đi tới cây phong cách cột cờ không xa, cậu cứ thế nhìn về phía bên kia, cậu không tới chỗ đó mà cũng không cho người khác tới.
Từ sau khi lên cấp ba khuôn mặt của Khấu Vân càng khiến người khác thèm thuồng, tính tình cậu lại giống mẹ, lúc không nói lời nào trông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này được thể hiện trong đôi mắt của Khấu Vân, khi mí mắt hơi nhếch mắt đen hẹp dài trông rất dịu dàng, nhưng khi mở to mắt thì đuôi mắt như cây kéo đã mài sắc, chợt hiện lên vẻ sắc bén.
Còn thân hình Khấu Vân không khác nào bản sao của ba cậu hồi trẻ, cao gầy và trông hơi mảnh khảnh, nhưng cậu thích vận động nên trông rắn rỏi hơn hẳn.
Tuy vậy, lúc này cậu đang tựa lưng vào thân cây, hơi khom lưng lẳng lặng nhìn ra nơi xa.
Bạn nữ bên cạnh tới gần gọi Khấu Vân một tiếng, cậu nhìn sang, cô gái đó thò lại thì thào nói gì bên tai cậu.
Chợt gió thu nổi lên làm hỗn độn trang sách trên đùi Đam Thanh, gương mặt bị phủ kín tóc, lúc cô ngẩng đầu lên sửa tóc thì vừa lúc nhìn thẳng về phía dưới tàng phong đỏ.
Nơi đó có thiếu niên trong sáng, có lá đỏ rực màu.
Cậu khom lưng nghiêm mặt nghe cô gái bên cạnh nói gì đó, sau ấy cong môi cười cười.
Gió rung lên vun vút bên tai, thổi tan đi tầng mây trên đỉnh đầu, mặt trời cuối cùng cũng hiện ra, bỗng chốc sáng tới lóa mắt.
Đam Thanh đành gấp vở lại, cô đứng dậy đi vào trong lớp, đọc sách trong đó chắc sẽ yên tĩnh hơn.
Hiếm khi mới được một tiết thể dục nên mọi người đều hoạt động dưới lầu, trong lớp chỉ có mình cô, Đam Thanh nghiêm túc đọc sách đến nỗi có người vào lớp cũng chưa chú ý đến, tới tận khi chỗ đằng sau có người kéo ghế, chân ghế ma sát với mặt đất làm vang lên tiếng cọ xát chói tai, tim cô giật thót, lòng nghe mà hoảng sợ.
Đam Thanh sợ giật cả mình, nhưng cô không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đọc sách.
Khấu Vân ngồi xuống, cậu gác chân lên thanh ngang ghế Đam Thanh khiến ghế của cô đong đưa nhè nhẹ.
Đam Thanh mở sang trang khác, trang giấy cọ xát những tiếng rất nhỏ, vang lên sàn sạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...