+
Vở hài kịch lớp họ đạt giải nhì.
Lúc chuẩn bị công bố danh sách các tiết mục đoạt giải lão Trương cố ý gọi điện thoại cho Úc Thần bảo anh mau tới, dù có được giải hay không thì dẫu sao anh đã bỏ công bỏ sức cho vở kịch này hơn lần ôn thi tháng trước nhiều.
Lão Trương ngắt máy mà mừng mừng tủi tủi.
Nhưng Úc Thần còn đang trên đường tới thì MC đã công bố kết quả. Lúc anh tới sân khấu đã thấy Trần Dương đang giơ cao chiếc cúp bằng thủy tinh, ánh đèn từ phía sau lưng cậu ta dội lại như ánh hào quang của chiến thắng quang vinh, lão Trương giơ camera tự chụp ảnh cho cậu ta.
Sau khi chụp cho Trần Dương xong ông lại gọi bạn khác lên thay đúng vào chỗ hào quang ngời ngời đó.
Diêu Yểu vừa thấy anh đã gọi: “Úc Thần! Mau lại đây.”
Lệnh Tử đang đi sau anh, cô thấy anh quay lại nhìn mình bèn nói: “Cậu đi nhanh đi, mình theo sau cũng được.”
Anh gật đầu đi nhanh lên trước, Diêu Yểu kéo anh đến trước màn ảnh, cô ấy giơ tay ra hiệu bảo anh đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt Úc Thần khá tự nhiên nhưng anh không hề mỉm cười.
Lão Trương ngẩng đầu lên, “Sao trông em nghiêm túc thế? Tỏ ra vui vẻ vì được giải xem nào.”
Úc Thần cười bất đắc dĩ, “Được giải nhì thôi mà thầy.”
“Thế là giỏi lắm rồi,” Trần Dương chen lại chỗ anh định choán màn ảnh, “Giải nhất là tiết mục biểu diễn dương cầm của học sinh nghệ thuật đấy, người ta chuyên nghiệp hơn mình, được giải nhất quá bình thường còn gì, mà tụi mình là nghiệp dư nhưng cũng bộc lộ được tài năng trên sân khấu này, từ đó đã chứng minh một đạo lý.”
“Đạo lý gì?” Có bạn hỏi vậy.
Trần Dương chỉnh trang lại đồng phục, cậu ta mỉm cười, “Chứng tỏ ban giám khảo đã bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp trai của mình ——” Bỗng nhiên có bàn tay vươn tới lôi cậu ta ra ngoài, Trần Dương lập tức biến mất khỏi màn ảnh.
Diêu Yểu kéo được người ra ngoài bèn cười nói: “Thầy ơi, chụp được rồi đấy ạ.”
Lão Trương bất đắc dĩ bấm máy. Lệnh Tử đứng nhìn ngay bên cạnh.
Rất nhiều lúc cô giống như một người đứng xem, cô không biết cách chen chân vào bầu không khí sôi nổi này của lớp, lúc trước có Khương Lê ở bên thì cô ấy sẽ lôi cô vào, những lúc như thế tình huống sẽ tốt hơn phần nào. Nhưng Lệnh Tử cũng chưa hề cố gắng hòa nhập nên tới giờ vẫn tự do ở biên giới tập thể này.
1
Úc Thần nhìn cô: “Ủy viên học tập không đến chụp ảnh à?”
Lão Trương nghe vậy bèn quay đầu lại, “Lệnh Tử cũng ở đây à? Đến đây chụp với họ đi, thầy chụp cho các em.”
Trần Dương rất cần mẫn chạy tới kéo cô đứng cạnh Úc Thần, lúc làm xong cậu ta còn quay ra nhìn Úc Thần với ánh mắt cầu khen ngợi, nhưng anh nhếch môi nhìn về phía ống kính.
Vẻ mặt Lệnh Tử vẫn bình thản như cũ.
Lão Trương nói: “Được đấy! Giữ trạng thái này nhé.”
Ông chụp xong Úc Thần chạy tới lấy camera, “Thầy ơi để em, thầy đứng chụp với các bạn đi.”
Lão Trương phấn khởi luôn miệng đồng ý, ông chen vào giữa hàng. Úc Thần chụp liền tù tì mười tấm mới chuyển máy chụp những bạn khác, trong lúc đó anh còn thuận tiện chụp luôn cả Lệnh Tử.
Một đám người bồi hồi bên ngoài hội trường chụp ảnh mãi, trông ai cũng sung sướng quá độ vì được giải nhì, Úc Thần cầm được camera chưa bao lâu đã bị lôi đi chụp với hết người này đến người kia, thậm chí có mấy nữ sinh lớp bên còn nhân dịp chạy sang: “Cho em chụp ảnh chung được không ạ?”
Lão Trương nghe thế thì thoải mái đáp, “Ok, cho mấy em mượn miễn phí đấy, muốn chụp ảnh chung với tên nhóc này thì mau lên, cơ hội ngàn năm có một đấy nhé.”
“Hở…” Úc Thần ngớ người ra, anh vừa tỏ ra cạn lời vừa thấy buồn cười, “Hóa ra không phải thầy cho họ mượn thầy à?”
“Làm gì có ai muốn mượn thầy chụp cùng,” Lão Trương vỗ vỗ vai anh, “Hiếm khi em làm thầy vui đến thế thì chiều thầy chút chẳng lẽ không được hả? Cả nhóm nữ sinh đáng yêu thế này thì phải tỏ ra vui vẻ tí chứ.”
Ngoại hình của Úc Thần quá xuất sắc, kể cả anh có đứng yên không tạo dáng trông cũng đã rất đẹp rồi, nhưng lúc này anh đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc còn mỗi tư thế đều rất đúng mực.
Lúc anh bị lôi đi chụp ảnh có đưa camera cho Lệnh Tử để cô thích chụp gì thì chụp, cô giơ camera lên chụp không để ý gì đến khung cảnh xung quanh mà cứ thế chụp mọi người thôi.
Sáu giờ chiều lão Trương nói: “Đêm nay lớp mình đi ăn nhé, dù sao ngày mai là 1/5 được nghỉ, các em cứ coi như ăn mừng 1/5 đi, bữa này mình dùng tiền lớp, không đủ thì thầy bù thêm.”
Hầu hết các bạn trong lớp bình thường trừ học thì không làm gì khác cả, mỗi ngày đều nhạt nhẽo như nhau. Đương nhiên đây cũng là một phần của thanh xuân, nhưng nếu để cuộc sống có thể trở lên tươi đẹp thêm một ít thì tốt hơn.
Lão Trương bảo Diêu Yểu gọi điện thoại đặt bàn rồi thông báo chỗ cho các bạn trong lớp, thế là mấy chục người cùng hấp tấp xuất phát. Người đi xe đạp thì tự đi xe của mình, ai đi bằng xe buýt thì ngồi xe buýt.
Lệnh Tử mau chóng gọi điện thoại thông báo cho Khương Lê, cô ấy nghe vậy bèn lập tức đổi thời gian ăn lẩu dê với Khấu Lâm rồi ôm cặp chạy tới như bay. Lúc cô ấy đến cổng trường còn vừa nói chuyện vừa lau nước miếng, “Tớ chưa xem tiết mục của lớp mình mà đã tới ăn ké nên thấy hơi ngại, nhưng mà không sao mặt tớ dày, mấy giờ xuất phát thế?”
Trần Dương ở bên kia gọi: “Còn một chỗ nữa đây, ai ngồi không?”
“Để tôi!!” Khương Lê lập tức lên tiếng, cô ấy quay lại nói với Lệnh Tử: “Mình gặp lại ở khách sạn nhé, đến lúc đó tớ và Úc Thần mỗi người sẽ ngồi một bên thề sống chết bảo vệ cậu!” Nói xong bèn vội vã gào lên: “Tôi tới đây!”
“Cậu ấy có vẻ vui lên rồi nhỉ.” Úc Thần nhìn Khương Lê đang chạy ra xa, “Mình còn tưởng rằng Khương Lê còn phải ủ rũ một thời gian cơ.”
“Ừm…” Lệnh Tử như nghĩ ngợi gì, “Khương Lê là người rất thông minh, cậu ấy biết cách phải tốt với chính mình, nhưng không biết lúc một mình cậu ấy có sôi nổi thế không.”
Úc Thần và Lệnh Tử chọn ngồi xe buýt, vì đến khách sạn kiểu gì cũng sẽ chen lấn một lúc nên vào muộn mấy phút cũng được.
Lệnh Tử thấy Úc Thần khá bình thản, ít nhất là anh có vẻ không phấn khởi như Trần Dương, trông cứ như một người ngoài cuộc, “Tiết mục đoạt giải nhưng cậu có vẻ không vui lắm thì phải.”
Úc Thần nắm lấy tay cô, anh sờ sờ một lát mới hỏi: “Vui thì phải như thế nào?”
Lệnh Tử im lặng.
Nghĩ lại thì dường như cảm xúc của anh chưa từng biểu lộ ra rõ quá bao giờ, lúc vui anh sẽ cười nhạt, lúc không vui hoặc không cười, hoặc là… Tiếu lí tàng đao.
Anh trông khó chịu nhất vào ngày mưa, vẻ mặt nặng nề và im lặng hơn ngày thường đôi chút… À, phải rồi, khi nãy sau khi cô đi gọi điện thoại anh nhìn như đang giận dỗi gì vậy.
Còn bình thường hầu như anh… ừm, trông cứ không vui không buồn kiểu gì ấy.
Có phải hơi bị cao thâm quá không?
Lệnh Tử đang nghĩ ngợi thì Úc Thần búng tay ngay trước mắt cô, cô giật mình hoàn hồn. Anh cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế cô gái ơi?”
Lệnh Tử đáp: “Nghĩ sao cậu lại không vui.”
“Mình không vui á?” Anh hỏi.
“Ý mình là…” Cô mới nói được một nửa, “Thôi, không có gì đâu.”
Nhưng Úc Thần đã hiểu ý cô, “Chỉ là một giải thưởng thôi mà, không cần phải hưng phấn quá độ như thế đâu.”
Có lẽ anh còn tự do trước biên giới tập thể này hơn cả cô, thậm chí còn hơi có ý bằng mặt không bằng lòng —— Lệnh Tử nghĩ tới đấy thì không hiểu sao lại thấy hơi hoảng hốt.
Cô biết nguyên nhân tại sao mình không thể hòa nhập với tập thể lớp, hầu như là vì tính cách của cô, nhưng còn Úc Thần, không biết là vì đâu mà anh dường như cố ý không muốn hòa nhập thực sự với lớp.
Úc Thần lắc lắc tay cô, “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, mình đang ở trước mặt cậu thì cậu tập trung chú ý đến mình thôi được không? Hở công chúa nhỏ?”
Lệnh Tử nghiêm túc nhìn anh, cô đáp: “Được thôi.”
Úc Thần sửng sốt, anh cười, “Xem ra là phải làm lễ tạ thần thật rồi, mình sẽ thắp thật nhiều hương tạ ơn thần giữ cửa nhà mình.”
“Thần giữ của nhà cậu trăm công ngàn việc, ngài ấy sẽ không thèm để ý đến cậu đâu.” Cô nói.
“Ngài ấy nói với mình là,” Úc Thần hơi nâng cằm cô lên, “Ngài ấy nói cậu thông minh bẩm sinh, mới gợi ý chút ít thôi đã nghĩ thông rồi.”
“Cậu nằm mơ đấy à?”
“Báo mộng mà, chẳng lẽ trong mơ mình cũng không được bịa ra hả?”
“… Thôi được rồi.”
Úc Thần quay đi cười trộm, anh cười xong quay lại thì thấy cô đang cạn lời nhìn mình.
Anh nghiêm túc hỏi, “Sao thế?”
Cô quay mặt về phía cửa sổ xe lẩm bẩm —— Thật nhàm chán.
Anh nói: “Nói gì thì nói ngay trước mặt mình này, nói sau lưng không phải chuyện quân tử nên làm đâu nhé.”
Cô quay lại nhìn anh, “Thật nhàm chán.”
“Mới rồi cậu không nói câu này.”
“Mình nói câu này mà.”
“Không, cậu nói là anh Thần thật đáng yêu.”
“…”
——
Diêu Yểu đặt gian phòng có một chiếc bàn lớn và hai chiếc bàn vừa, mọi người ngồi vừa đủ.
Lúc Úc Thần và Lệnh Tử đến chỉ còn bàn lớn thừa chỗ, vì lão Trương ngồi bàn lớn nên ai cũng sợ ăn cơm bị càu nhàu, thế là bèn dẫn nhau ngồi vào bàn vừa hết.
Trước khi ăn cơm lão Trương còn đòi phát biểu, “Các bạn, đây là lần ăn lớp đầu tiên của lớp mình, vừa để chúc mừng ngày 1/5, vừa để chúc mừng lớp mình được giải. Thầy rất vui, thầy biết với các em thì học tập mới là quan trọng nhất, nhưng thầy cũng mong các em có thể thả lỏng, có thể dành chút thời gian đi hưởng thụ cuộc sống, các em vẫn còn trẻ, vẫn đang trong thì đẹp nhất, thầy mong các em có thể hưởng thụ mỗi chuyện trong hiện tại, đương nhiên gồm cả việc học tập.”
Ông phát biểu xong thì cả lớp vỗ tay lâu thật lâu, mãi đến khi nhân viên phục vụ gõ cửa ý bảo đồ ăn được mang lên rồi mới thôi…
Lúc ăn cơm lão Trương nhắc, “Không được uống bia đâu đây, uống ít Coca còn được.”
Lệnh Tử ăn không nhiều, một bàn có hai mươi đĩa đồ ăn, mỗi đĩa cô chỉ gắp qua quýt một hai miếng.
Úc Thần cứ lo cô ăn ít nhưng anh không tiện làm khoa trương quá mức, nên trước tiên anh gắp đồ ăn vào bát mình, sau đó mới bình tĩnh gắp miếng đó sang bát cô.
Khương Lê thì ăn rất hăng, cô ấy càn quét hết từ đĩa này sang đĩa nọ, quả thực là rất dễ nuôi.
Úc Thần quay ra Lệnh Tử thì lại thấy sốt ruột, nếu được anh muốn trực tiếp đút miếng thịt vào miệng cô cơ, lần trước anh có đút bánh quy cho cô, từ đấy về sau rất hưởng thụ cái việc đút ăn này.
Anh cứ gắp cho cô mãi, Lệnh Tử thấy hơi no bèn nhắc khẽ, “Úc Thần, đủ rồi.”
Anh sửng sốt “Ồ” một tiếng rồi bật cười, “Gắp cho cậu ăn mà mình tưởng chính bản thân đang ăn chứ.”
Quá nửa bữa cơm, trên cơ bản mọi người đều đã no hết rồi, cả đám người xoa bụng nấc lên nấc xuống, lão Trương bảo Trần Dương ra ngoài gọi nhân viên phục vụ vào chụp cho mọi người một bức ảnh.
Trần Dương vừa đi vừa nói: “Thầy ơi, bọn em còn chưa tốt nghiệp đâu, thầy đừng nóng.”
Lão Trương đáp: “Em nói nhảm nhiều quá đấy.”
Cả bữa cơm kéo dài hai tiếng đồng hồ, đến lúc về mọi người vẫn còn quyến luyến cảm giác quây quần cùng nhau để ăn nhậu chơi bời.
Sau khi ra ngoài mấy người chia nhau ra về nhà.
Khương Lê đi với Úc Thần và Lệnh Tử một đoạn để yểm hộ, được một đoạn thì cô ấy nói: “Được rồi, tớ bắt xe về đây, hai người đừng lằng nhằng muộn quá đấy nhé, nhớ phải chú ý an toàn.”
Thế là Úc Thần trả tiền xe cho Khương Lê để biểu lộ lòng biết ơn
Úc Thần cười đầy ý tứ với Lệnh Tử, anh hỏi: “Mình dẫn cậu về nhé?” Không có ý gì đặc biệt cả, anh muốn ghẹo cô chút thôi.
Cô giả vờ như không nhìn thấy, nói: “Mình dẫn cậu về cũng được.”
“Mình đâu thể không biết xấu hổ vậy chứ?” Anh khom lưng kề mặt sát mặt cô, vẻ mặt lưu manh như thổ phỉ.
“Đang giữa đường cái,” Cô đẩy anh ra, “Đồi phong bại tục lắm.”
Anh nghiêm túc nghĩ, “Đằng trước có con ngõ nhỏ đấy.”
Lệnh Tử không thèm để ý đến anh nữa, cô quay người đi thẳng.
Anh đuổi kịp, tiếp tục khom lưng thì thào vào tai cô: “Còn 9,6 mét nữa là đến con ngõ nhỏ, cậu đi tiếp đi.”
Cô lập tức dừng bước…
Úc Thần không ngờ cô sẽ đột ngột dừng lại, ngực anh đụng phải bả vai cô, “Ối ——” anh thấy Lệnh Tử chuẩn bị ngã về phía trước thì vội vàng duỗi tay giữ cô lại, Úc Thần thở dài, “Tim cũng bị cậu đâm hỏng rồi.”
Lúc này điện thoại của anh reo lên, Úc Thần lấy ra nhìn, một cuộc gọi từ Tần Việt.
Anh nghe máy, “Có việc gì không cậu?”
Lệnh Tử vẫn cứ nhìn anh, cô thấy vẻ tươi cười trên mặt anh khựng lại trên gương mặt từ lúc nghe máy, anh “ừ” một tiếng, nhíu mày, nụ cười tắt ngấm, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
Gương mặt ấy trở lên lạnh lùng, nghiêm túc, thấp thoáng sự hoảng hốt và ngỡ ngàng.
Úc Thần ngắt máy, nhét điện thoại vào túi, anh thất thần nhìn mặt đường chằm chằm. Lệnh Tử thấy anh có vẻ không ổn bèn gọi, “Úc Thần.”
Anh hồi thần cười với cô, “Đi, mình dẫn cậu về.” Rồi tới nắm chặt lấy tay cô, anh đi được hai bước thì đột ngột dừng lại, anh quay lại hỏi cô: “Không thì mình bắt xe nhé?”
Anh như thế làm cô cũng hoảng theo, Lệnh Tử giữ chặt anh lại, “Úc Thần.”
Nhận ra cô đang bị mình ảnh hưởng thì Úc Thần bình tĩnh trở lại, ngón tay anh lướt qua cằm cô, cười nói: “Mình không sao, để mình dẫn cậu về, giờ cũng muộn rồi.”
Lệnh Tử nhìn anh chằm chằm thật lâu mới gật đầu, “Ừ.”
Úc Thần bắt taxi, cả hai cùng ngồi ở ghế sau.
Trên đường không rõ anh nghĩ gì mà im lặng lạ thường, hơn nữa vẫn siết chặt tay cô, thường thường ngón tay anh lại cọ vào bàn tay cô, chẳng mấy chốc đã siết đỏ rần tay Lệnh Tử
Lệnh Tử cảm giác anh có phần lo âu.
Tới con đường cách nhà Lệnh Tử hai mươi mét thì xe dừng lại. Úc Thần nói: “Cậu xuống xe đi, mình ngồi đây nhìn cậu vào trong.”
Lệnh Tử do dự một lát mới nghe lời anh xuống xe, sau khi đóng cửa xe cô còn quay lại nhìn anh. Úc Thần hạ cửa kính xuống, nói: “Ngủ sớm nhé, công chúa nhỏ.”
Lệnh Tử gật đầu đáp lại anh: “Ngủ ngon.”
Cô cứ thế bước về phía trước còn Úc Thần cứ thế nhìn theo cô.
Đêm hơi lạnh, đột nhiên Lệnh Tử rùng mình, da gà cô sởn hết lên.
Không được, cứ về như thế thì đêm nay mất ngủ mất thôi.
Anh nghe một cuộc điện thoại, trên đường cảm xúc của anh có vẻ không ổn, Úc Thần vội vã dẫn cô về nhà, sau đó thì sao?
Cô chạy trở lại. Úc Thần thấy cô quay lại bèn nhanh tay mở cửa xuống xe, anh bước mau hai bước lên trước, mới dang tay ra cô đã nhào vào lòng mình, tựa như ngày ấy thổ lộ với cô, Lệnh Tử cũng đột ngột ôm anh khiến anh vui mừng quá độ như thế.
Cô nói: “Mình đi theo cậu.”
Anh nhịn không được bèn bật cười, “Đi đâu với mình cơ?”
“Không biết, cậu định đi đâu?” Cô không quan tâm chút nào.
“Dẫn cậu theo thì đi đâu cũng được.” Úc Thần phát hiện miễn là đứng trước mặt Lệnh Tử, dẫu tình huống có thế nào đi nữa anh cũng muốn trao cho cô những lời ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...