Chờ Hoàng Hôn Ta Gặp Người
Tiểu Tuyết chìm sâu dưới đáy sông, Vũ Khanh cũng dần mất đi ý thức.
Cô nghĩ lần này cả hai sẽ phải làm oan hồn, nhưng đột nhiên dưới đáy sông phát ra một luồng lam quang.
Quanh thân được bao bọc bởi bóng khí lớn, Vũ Khanh dần hít thở bình thường.
Cô có thể nhìn thấy cách đó không xa, một nữ tử được hào quang lam nhạt bao quanh.
Vũ Khanh nhanh chóng nhận ra đó là Tiểu Tuyết, nhưng ánh mắt cô ta rất khác, không còn vẻ thơ ngây thường thấy.
Mà Tiểu Tuyết lúc này sức mạnh lớn hơn rất nhiều, dùng một chưởng, trực tiếp giúp thủy quái nhập khẩu nhà diêm vương.
Sau đó mặt nước chấn động cực mạnh, lam quang bao trùm cả dòng sông, đem đám tiểu thủy quái còn lại giết sạch.
Thứ khí tức mạnh mẽ này chỉ có hại với thủy quái, những người xung quanh lại không có một chút thương tổn nào.
Đợi khi lam quang biến mất, Tiểu Tuyết cũng ngất đi.
Vũ Khanh không dễ dàng mới có thể đưa cô ta lên.
May mắn lúc đó có một chiếc thuyền lớn đi qua, cứu vớt mọi người.
Tiểu Tuyết hôn mê mấy ngày, Vũ Khanh vẫn luôn nghĩ về chuyện hôm đó, nữ tử kia tuy giống y hệt Tiểu Tuyết.
Nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, chứa sát khí nhiều hơn.
Nghe Linh Mẫn nói, khi xưa sư phụ và sư nương đã dùng nửa tu vi của mình để phong ấn sức mạnh của Tiểu Tuyết.
Có lẽ việc hôm nay có liên quan đến phong ấn.
Mà việc này muốn hiểu rõ hơn chỉ có thể hỏi Linh Mẫn, vậy là Vũ Khanh liền viết một phong thư, gửi đến tiên nhân tộc.
Quả nhiên không lâu sau, Linh Mẫn đã nhận được Linh Điệp, khoảng 2 canh giờ, bà ta xuất hiện tại nhà trọ.
Kiểm tra dị biến toàn thân của Tiểu Tuyết, phát hiện 3 đạo phong ấn trong cơ thể đã mất đi 1.
Trong lòng Linh Mẫn không khỏi lo lắng, phong ấn ngày càng yếu, e là những ngày tháng bình yên của Tiểu Tuyết không còn bao lâu nữa.
Thực ra năm xưa ngoài Linh Sa Vương và Tuyết Linh Hoa, Linh Mẫn cũng hy sinh một nửa tu vi, để phong ấn sức mạnh của Tiểu Tuyết.
Nhưng vì bà ta còn trọng trách cai quản tiên nhân tộc, nên chuyện này vẫn luôn giấu kín.
Để đề phòng kể có dã tâm nhân cơ hội này mà làm ra chuyện bất lợi.
Linh Mẫn nhanh chóng rời đi, để tránh trong tộc có kẻ làm loạn.
Đợi khi Tiểu Tuyết tỉnh dậy đã là chuyện của mấy ngày sau, cô ta đang ngồi trên xe ngựa cùng Vũ Khanh, người đánh xe bên ngoài là Liêm Đông.
" Muội tỉnh rồi."
" Đây là đâu? Muội có cảm giác như mình đã ngủ rất lau, rất lâu rồi."
" Muội đã ngủ hết mười mấy ngày rồi, khiến ta lo lắng một phen."
Liêm Đông cũng góp vui vài câu, nhưng đều là lời nói trêu chọc người khác bị Tiểu Tuyết mắng cho một trận.
" Xem ra muội vẫn còn nhiều sức lắm nhỉ, mắng Liêm đông không kịp vuốt mặt."
" Bây giờ muội cảm thấy chân tay rã rời không còn chút sức, tỷ có thứ gì để ăn không?"
" Liêm Đông! Xem phía trước có khách điếm nào không, chúng ta dừng chân nghỉ ngơi một lúc "
Xe ngựa chạy một lúc thì dừng ở quán ăn nhỏ, Tiểu Tuyết vui mừng như nhặt được vàng, ăn đến mức tiền trên người Liêm Đông không còn lại bao nhiêu.
" Cô xem Tiểu Tuyết này không biết có phải trư tinh đầu thai hay không, ăn đến túi tiền của ta cũng mòn rồi.
Những ngày tháng sau này ta phải sống thế nào đây? Hu hu!"
" Tiền tiêu hết rồi cũng sẽ kiếm lại được thôi, huống hồ gì với chút ngân lượng này cũng không đủ để đến Tư thành.
Chi bằng nhân cơ hội này chúng ta kiếm chút vốn, để tiêu dọc đường."
Nghe câu này Liêm Đông rất hào hứng, dù sao 1 công tử bột như hắn trước nay chưa từng thử bươn chải.
Nay phải xem xem kiếm tiền có khó như lời người ta nói không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...