Chớ Gần Công Tử

Editor: dzitconlonton

Ngày Cố Khiên trở về, Lăng Tuyết Quân không đến Đông Bình Môn nghênh đón hắn.

Bởi vì buổi tối thân thích của Cố gia phải qua phủ đón gió tẩy trần[1] cho Cố Khiên. Ngoại trừ Cố gia nhị phòng tam phòng và người của Lăng gia ra, Lục gia bên kia cũng có người tới, sợ Lục phu nhân không kịp đến, nàng liền ở nhà giúp Lục phu nhân chuẩn bị bữa tiệc buổi tối.

[1] Đón gió tẩy trần: Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về

Từ khi Ngô Linh gả cho Lý Hoảng làm trắc phi, Lục phu nhân đối xử với di mẫu của Ngô Linh, cũng chính là Sử phu nhân Lục gia nhị phòng lãnh đạm không ít. Tuy nhiên, nói thế nào thì Lục đại học sĩ và Sử phu nhân cũng là cữu phụ cữu mẫu của Cố Khiên, bọn họ muốn qua phủ nghênh đón ngoại chất đại thắng trở về, cũng là chuyện nên làm. Chỉ là, trong lòng Lục phu nhân muốn cởi bỏ, sợ là không dễ dàng như vậy.

Chưa đến giờ Tuất, khách nhân đều lục tục đến. Lăng Tuyết Quân bảo Lục phu nhân ở trong phòng nói chuyện với khách nhân, một mình vào phòng bếp kiểm tra tình hình chuẩn bị tiệc.

Nhìn Lăng Tuyết Quân bận rộn trước sau, Lục phu nhân ngồi ở một bên hưởng thụ hạnh phúc. Sử phu nhân thay đổi thái độ ngày xưa nhìn Lăng Tuyết Quân tìm mọi cách không vừa mắt, cười khen Lăng Tuyết Quân: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự là phúc khí tốt a, tức phụ thật đúng là vừa có năng lực vừa hiếu thuận!”

Nghe vậy, Lục phu nhân cười cười, nói: “Ta cũng cảm thấy ánh mắt của Lục Lang tốt, đã cưới cho ta một tức phụ tốt về nhà. Nhớ lúc trước, ta còn thiếu chút nữa nhìn nhầm. May mắn Lục Lang biết rõ hơn so với người thức thời làm nương như ta!”

Sử phu nhân đương nhiên biết Lục phu nhân nói nhìn nhầm là chuyện gì, đó là chỉ mình đề nghị Cố gia cưới Ngô Linh làm dâu. Nhưng không nghĩ tới vừa chớp mắt một cái, Ngô Linh này liền trở thành tiểu thiếp của con rể Lục phu nhân, cũng trách không được Lục phu nhân trong lòng có bất mãn với mình và Ngô Linh. Vì thế, nụ cười trên mặt của Sử phu nhân[3] liền mang theo vài phần mất tự nhiên.

[3] Trong bản convert, tác giả ghi Ngô phu nhân, vì để đồng bộ với đoạn trên nên mình để Sử phu nhân nhé.

Thấy Sử phu nhân như thế, Lục phu nhân coi như không có gì, nhưng không để ý tới Sử phu nhân nữa, quay mặt nói chuyện với Đàm phu nhân đại phòng Lục gia. Thấy thế, Sử phu nhân càng thêm lúng túng.

Lại nói tiếp, Lục phu nhân vẫn thật sự có chút đổ oan Sử phu nhân. Sử phu nhân trước đó cũng không biết Ngô Linh lén thông đồng với Lý Hoảng, đợi đến lúc bà biết chuyện thì Ngô Linh đã cùng Lý Hoảng Sinh gạo nấu thành cơm rồi, ngay cả oa nhi trong bụng cũng có. Nhưng Lục phu nhân lại vì vậy mà giận chó đánh mèo với mình, để mình nhiều năm trả hết khổ tâm với Lục phu nhân. Nghĩ tới đây, trong lòng Sử phu nhân có thêm vài phần oán hận Ngô Linh.

Bên này, Lăng Tuyết Quân kiểm tra trong phòng bếp, thấy thức ăn đều đã chuẩn bị được bảy tám phần, chỉ chờ cha con Cố Khiên từ trong cung lĩnh thưởng trở về, thì có thể mở tiệc. Vì thế, nàng chuẩn bị trở về Minh Kính Đường.

Lúc này, đã vào mùa thu, buổi tối gió thổi qua, liền có chút lạnh lẽo. Lăng Tuyết Quân bị gió thổi mạnh, nhịn không được ho khan vài tiếng.

Bích Trúc thấy thế, vội vàng chạy lên, vẻ mặt thân thiết hỏi han: “Thiếu phu nhân, ngài cũng đừng bị cảm lạnh chứ?”


“Không có.” Lăng Tuyết Quân cười nói: “Chỉ là lúc nãy trong phòng bếp hơi nóng, đi ra thì bị gió thổi nên hơi hoảng sợ.”

Bích Trúc vẫn lo lắng, lại nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút. Còn không phu nhân vào đình ngồi chờ nô tỳ trong chốc lát, nô tỳ trở về lấy áo choàng, được không?”

Lăng Tuyết Quân sợ dây dưa về Minh Kính Đường, có chút do dự, nghĩ lại thấy nơi này cách Thúy Vi cư không quá xa, trở về lấy áo choàng cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Vì thế, nàng gật gật đầu với Bích Trúc, nói: “Vậy ngươi đi lấy nhanh hơn một chút, bằng không lát nữa Lục Lang sẽ về.”

“Nô tỳ biết rồi.” Dứt lời, Bích Trúc vội vàng chạy về phía Thúy Vi Cư.

Lúc này sắc trời đã hơi tối, trăng lưỡi liềm như móc bạc đã lặng lẽ treo lên trời. Lăng Tuyết Quân ngồi một mình trong đình trong chốc lát, cảm thấy có chút nhàm chán, liền ra khỏi đình, tùy ý đi dạo. Đột nhiên, nàng dường như ngửi thấy mùi hoa quế mơ hồ. Nàng quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện, cây quế vàng trong vườn đã treo đầy hoa nhỏ màu vàng. Nàng đi tới trước cây quế vàng, nhắm mắt lại, ngửi thật sâu, hương thơm đầy mũi, thấm vào ruột gan. Nàng mở mắt ra, vươn tay, nhẹ nhàng ngắt những bông hoa nhỏ trên cành hoa xuống, sau đó lấy khăn thêu ra từ trong tay áo, bọc hoa lại, bỏ vào trong ngực.

Cố Khiên thích hoa quế. Lát nữa, khi hắn nhìn thấy mình, ngửi thấy mùi quế nhàn nhạt trên người mình, nhất định sẽ thích. Nghĩ tới đây, khóe môi nàng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười, liền chuẩn bị trở về trong đình chờ Bích Trúc. Xoay người lại, đột nhiên thấy phía sau mình không biết từ lúc nào đã có một bóng đen cao cao.

Nàng kinh hãi, chân lùi lại vài bước.

“Tuyết Quân, đừng sợ! Là ta!” Bóng đen kia thấy sợ hãi nàng, vội vàng kêu lên.

Lăng Tuyết Quân sửng sốt, cẩn thận kêu lên: “Lục Lang sao?”

“Là ta.” Giọng nói của Cố Khiên nghe rất vui vẻ.

“Thật sự là chàng!” Lăng Tuyết Quân vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy đến trước mặt hắn, nhào vào lòng hắn.

Cố Khiên vươn hai cánh tay ra, ôm nàng vào lòng mình.

Đột nhiên, nàng hét lên: “Ai nha, xiêm y trên người chàng đau quá.”

Hắn vừa nghe, vội vàng thả nàng ra.

Nàng ngẩng đầu, thấy hắn vẫn mặc quân trang cả người oai hùng.


“Sao chàng vẫn mặc cái này?” Nàng hỏi.

“Xuất chinh trở về, tiến cung diện thánh, đương nhiên phải mặc quan phục rồi.” Hắn trả lời với một nụ cười.

“Đúng rồi, sao chàng không đi Minh Kính Đường nói chuyện với khách nhân?” Nàng hỏi lại.

“Ăn mặc như vầy không tiện, ta về phòng thay thường phục.” Hắn đáp.

Nghe hắn nói vậy, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nói: “Nếu về Thúy Vi cư thì không phải đi bên này đâu!”

Nghe vậy, Cố Khiên dừng một chút, nói: “Về Thúy Vi cư quả thật không phải đi bên này.” Nói đến đây, hắn ngẩng mặt lên, nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó chậm rãi nói, “Thế nhưng, nàng ở bên này.”

Nghe hắn nói vậy, nàng sửng sốt, trái tim như đập loạn nhịp. Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Chàng cố ý đến tìm ta à?”

Hắn gật gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, cười nói: “Mấy ngày nay, nàng không nghĩ về ta sao?”

“Lục lang…” Nàng nắm lấy tay hắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng không nói nên lời.

“Ngày ngày ta đều nhớ nàng.” Hắn nhẹ giọng nói.

“Ta cũng vậy, không có một ngày nào mà không nhớ chàng!” Nàng một lần nữa nhào vào lòng hắn, nước mắt rơi xuống.

Hắn ôm nàng, cười khẽ ra tiếng: “Không chê ta sao?”

Nàng lắc đầu, nhưng không nói gì nữa. Lúc này, trong lòng nàng vô cùng cảm tạ ông trời đã cho mình một cơ hội làm lại lần nữa, vô cùng cảm tạ ông trời còn cho mình một Cố Khiên coi trọng mình như thế. Có lẽ, ông trời cảm thấy kiếp trước nàng yêu Cố Khiên quá khổ, cho nên, kiếp này để Cố Khiên bồi thường cho nàng phải không?


Cố Khiên cũng không nói nữa, cứ lẳng lặng ôm nàng như vậy. Hắn sợ khôi giáp cứng rắn của mình sẽ làm tổn thương nàng, không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực mình. Lúc này, ngoại trừ ánh trăng sáng trên trời, đầm sen bên cạnh, hương quế nhàn nhạt, trong trời và đất dường như chỉ còn lại nàng và hắn.

Nàng nhắm mắt lại, mặt dán lên khôi giáp lạnh lẽo, trong lòng lại nóng rực.

“Thiếu phu nhân, công tử…”

Đúng lúc này, giọng nói của Bích Trúc không đúng lúc vang lên.

Thân thể hai người nhẹ nhàng chấn động, sau đó lưu luyến không rời tách ra.

“Thiếu phu nhân, phu nhân gọi người đến mời người và công tử đi qua sớm một chút, nói là đừng để khách nhân chờ lâu.” Bích Trúc đỏ mặt nói.

“Biết rồi.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Khiên, cười nói: “Chàng cùng ta về phòng thay xiêm y đi.”

“Được.” Cố Khiên nở nụ cười, kéo tay Lăng Tuyết Quân, đi về phía Thúy Vi cư.

Bích Trúc ôm áo choàng, vội vàng đi theo.

Khi Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên cùng nhau bước vào Minh Kính Đường, Lục phu nhân quở trách nhìn hai người, nói: “Sao trễ như vậy rồi mới tới hả?”

“Có một số chuyện trì hoãn một chút.” Cố Khiên cười cười.

Lúc này, Đàm phu nhân ở một bên vỗ tay cười nói: “Ấu Quyên, chẳng lẽ ngươi không biết tiểu biệt thắng hôn sao? Huống chi hai phu thê Lục Lang vốn là tân hôn, thật vất vả mới gặp mặt nhau, đương nhiên là phải tâm sự mỏng một chút chớ!”

Đàm phu nhân vừa dứt lời, trong đường liền vang lên một trận tiếng trêu chọc.

Lăng Tuyết Quân vừa xấu hổ vừa bối rối, mặt nóng lên.

Cố Khiên cười nói với Đàm phu nhân: “Đại cửu mẫu, không nên trêu chọc cháu trai[4] như thế. Con và Tuyết Quân tình cờ gặp nhau trên đường, nên lúc này mới cùng nhau tới đây.”

[4] Trong convert ghi là chất, cũng có thể gọi là điệt, nghĩa là cháu, nhưng mình không thấy nó chỉ rõ là cháu trai nên mình đổi từ cho phù hợp nghen (o´∀`o)

“Tình cờ gặp? Huynh đang lừa chúng ta à!” Cố Oánh hừ hừ, nói, “Lục ca, huynh đừng tưởng rằng chúng ta không biết phòng bếp và Thúy Vi ở nơi nào nha. Đường đi từ phòng bếp và từ Thúy Vi cư về Minh Kính Đường không giống nhau đâu, sao hai người có thể tình cờ gặp nhau chứ?”


Cố Khiên ngược lại mặt không đổi sắc, lạnh nhạt cười, nói: “Người bình thường đương nhiên không thể khéo gặp nhau được, tuy nhiên, duyên phận giữa huynh và Tuyết Quân cực kỳ có thể sánh bằng.”

Cố Oánh vừa nghe, còn muốn nói gì đó, thì bị ánh mắt Cố Nghi ngăn lại. Nàng bĩu môi, không lên tiếng.

Cố Nghi ngẩng đầu, lắc đầu cười với Cố Khiên, thầm nghĩ, muội muội nhà mình thật sự là quá thành thật. Tất cả mọi người đều biết Cố Khiên đang nói dối nên làm bộ như không biết, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta lại muốn đi vạch trần. Vì thế, hắn cười cười, nói với Cố Khiên: “Lục Lang, ngươi tới là được rồi.” Dứt lời hắn ôm song sinh trai Cố Tuyên và Cố Ngụ ngồi ở hai bên trái phải mình vào trước ngực, cười nói, “Hai tiểu tử này kêu đói bụng mấy lần.”

Cố Tuyên và Cố Ngụ vừa nghe, đồng thanh phản bác nói: “Tụi con không có…”

Cố Nghi vừa nghe, vội vàng dùng hai cánh tay kêu hai đứa kẹp lấy, rồi dùng hai tay khác che miệng hai đứa lại, bảo chúng không được nói.

Lục phu nhân thấy thế, nhịn không được nở nụ cười, nói: “Được rồi, đây mang đồ ăn đi.”

“Vâng.” Tô ma ma đứng ở phía sau Lục phu nhân đáp một tiếng, sau đó bà liền rời khỏi Minh Kính Đường. Chỉ chốc lát sau, liền có hạ nhân nối đuôi nhau mà vào, bày thức ăn lên bàn trước mặt mọi người.

Đến khi bữa tiệc kết thúc, đã đến giờ Hợi. Lăng Huyễn và Cố Nghi hai người không giỏi uống rượu, đã uống đến gần nằm sấp trên bàn. Lăng Ngọc và Lăng Khâm đỡ Lăng Huyễn trở về, mà Cố Nghi thì do Cố Khiên và Lục Viên đưa hắn về nhà cũ.

Lăng Tuyết Quân cùng Lục phu nhân tiễn khách, lúc này mới tự mình trở về phòng.

Lúc Lăng Tuyết Quân trở về Thúy Vi cư, Cố Khiên còn chưa trở về, nàng liền đi tắm trước. Khi nàng trở về phòng, thấy trong phòng vẫn không có người.

“Công tử còn chưa trở về sao?” Nàng nhíu mày.

“Đã trở lại.” Thanh Nha trả lời, “Công tử đi phòng canh phía sau tắm rửa.”

Lăng Tuyết Quân sửng sốt, lập tức cắn cắn môi. Tên này, cứ như vậy chờ không kịp sao? Xem ra, đêm nay lại bị hắn hảo hảo giày vò một phen.

Sự thật chứng minh, Cố gia thiếu phu nhân dự cảm rất đúng. Ngày hôm sau, cả hai đều thức dậy lúc mặt trời đã lên cao.

Cùng một ngày, tin tức Hoàng đế tứ hôn cho La Lâm và Lăng Ngọc Nhu cũng truyền tới, khiến Lăng Tuyết Quân vui mừng một hồi.

Nhưng không nghĩ tới không mấy ngày sau, Tề vương phủ liền xảy ra chuyện.

Ngô Linh sinh non. Nghe nói, là Cố Trăn đẩy nàng ta ngã xuống, khiến nàng ta sinh non.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận