Chớ Gần Công Tử

Editor: dzitconlonton

Nam Dương công chúa nhìn thấy bóng dáng Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên chậm rãi biến mất, nàng mới đem nụ cười thu lại, thay vào đó là vẻ mặt có chút cô đơn. Lúc này, trong lòng nàng vô cùng hâm mộ Lăng Tuyết Quân.

Từ vẻ mặt khi nói chuyện giữa Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên, tình cảm phu thê hai người tựa hồ rất tốt. Đặc biệt là Cố Khiên, khi nhìn Lăng Tuyết Quân, cũng không giấu được tình ý nồng đậm trong mắt. Cũng không biết sau này, mình có phúc khí như Lăng Tuyết Quân hay không.

Nàng nghĩ đến lúc trước gặp mặt Lăng Huyễn, hắn hình như đang cố ý lảng tránh mình. Xem ra, hắn không có tình ý gì với mình. Nghĩ tới đây, nàng thở dài một hơi, sau đó xoay người đi về, chuẩn bị đi tìm đám người Tấn Dương công chúa.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân, giương mắt nhìn, thấy một mình Lăng Huyễn đi tới.

Nam Dương công chúa vừa mừng vừa sợ, kêu lên: “Lăng công tử!”

Nghe được thanh âm của nàng, Lăng Huyễn hơi dừng lại, dừng chân, nhìn về phía nàng. Khi hắn thấy rõ Nam Dương công chúa đứng trong ánh trăng, người như kinh ngạc một lúc, sau đó biểu tình trên mặt liền có chút mất tự nhiên. Ngay khi Nam Dương công chúa cho rằng Lăng Huyễn sẽ bị mình dọa tới xoay người chạy mất, không nghĩ tới hắn lại từng bước từng bước đi về phía mình. Lúc này, nụ cười chậm rãi in trên mặt Nam Dương công chúa. Xem ra, mình không phải hoàn toàn không có cơ hội.

Đang lúc tâm tư Nam Dương công chúa xoay chuyển, Lăng Huyễn đã đi tới trước mặt nàng. Chỉ thấy hắn đối với nàng, đoan đoan chính chính hành lễ, nói: “Thần Lăng Huyễn đã gặp qua công chúa.”

“Miễn lễ.” Nam Dương công chúa mỉm cười nói, “Lăng công tử một mình tới đây, cũng là tới thưởng thức đom đóm sao?”

Lăng Huyễn do dự một lát, sau đó gật đầu đáp: “Vâng.”

“Vậy cũng vừa đúng lúc, lúc nãy Cố công tử cùng lệnh muội đi Vọng Nguyệt Đài ngắm trăng, ta liền một mình cô đơn. Hiện giờ Lăng công tử tới, hai chúng ta vừa lúc có thể kết giao đi thưởng thức.” Dứt lời, Nam Dương công chúa vẻ mặt xán lạn nhìn Lăng Huyễn.

Lăng Huyễn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Nam Dương công chúa còn đẹp hơn ánh trăng sáng trên trời, không khỏi ngây người. Ngay sau đó, hắn cúi đầu, không dám nhìn nàng nữa, trong miệng nhẹ giọng nói: “Điều này chỉ sợ không ổn chứ?”

“Có gì không ổn?” Nam Dương công chúa nhướng mày.

Lăng Huyễn dừng một chút, nói: “Nam nữ trao nhận không rõ, nếu chọc người khác nói chuyện phiếm, không tốt cho công chúa.”


“Ta không sợ.” Nam Dương công chúa hé miệng cười, nhìn Lăng Huyễn, to gan nói, “Ta chính là muốn cùng ngươi trao nhận không rõ.”

Nghe vậy, Lăng Huyễn chết não ngẩn người. Hắn không nghĩ tới Nam Dương công chúa lại nói ra những lời này một cách thẳng thắn như vậy. Hắn sững sờ nhìn nàng, có chút không biết làm sao.

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Lăng Huyễn, Nam Dương công chúa bật cười một tiếng, nói: “Muốn thưởng thức, còn không mau đi a!” Dứt lời, nàng liền xoay người đi về.

“Công chúa…” Lăng Huyễn cuối cùng lên tiếng.

Nam Dương công chúa quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn Lăng Huyễn, hỏi: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

Lăng Huyễn mất tự nhiên nhìn Nam Dương công chúa, nói: “Công chúa, ta, ta đã có người trong lòng rồi, không thể đảm đương nổi tình ý này của công chúa.”

Nghe Lăng Huyễn nói như vậy, Nam Dương công chúa sửng sốt.

Trong lòng Lăng Huyễn có chút căng thẳng, vội vàng rũ mắt xuống, không dám nhìn nàng.

Hai người cũng không nói lời nào, cứ cứng đờ một lúc lâu như vậy, rốt cuộc, Nam Dương công chúa mở miệng nói: “Người trong lòng ngươi là ai? Sống ở đâu? Cô nương nhà nào? Quen ngươi bao lâu rồi? Ngươi định tình khi nào?”

“A?” Lần này đổi lại Lăng Huyễn ngây ngẩn cả người. Hắn vốn tưởng rằng mình nói mình có người trong lòng thì Nam Dương công chúa sẽ xấu hổ phất tay áo rời đi, không nghĩ tới nàng còn muốn hỏi tận gốc. Vậy mình nên nói là ai đây? Hắn vội vàng kéo cô nương mình quen biết ở trong đầu, sau đó bất đắc dĩ phát hiện, các cô nương mà mình quen biết, đều là tỷ muội nhà mình, những cô nương còn lại thì căn bản mình không chú ý tới. Lúc này để cho hắn tạm thời kiếm ra người, thật đúng là kiếm không ra.

Nhìn Lăng Huyễn một lúc lâu không trả lời được, Nam Dương công chúa nở nụ cười một tiếng, nói: “Ngươi không cần suy nghĩ nữa, ta biết là ngươi gạt ta.”

“A?” Lăng Huyễn ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Nam Dương công chúa.

“Ta nói cho ngươi biết, mẫu phi ta sớm đã hỏi thăm gia thế của ngươi rõ ràng rồi. Ngươi không chỉ không có hôn sự, cũng không có đối tượng nghị hôn.” Nam Dương công chúa lại nói, “Ngươi nói với ta ngươi có người ngươi thích, là muốn cho ta hết hy vọng với ngươi chứ gì?”

Nghe nàng nói như vậy, trong lòng Lăng Huyễn càng hoảng hốt, càng không dám nhìn nàng.


Lúc này, Nam Dương công chúa đột nhiên đi tới gần hắn, chỉ cách giữa hai người chưa đầy một bước chân. Sau đó, nàng nhìn chằm chằm vào hắn.

Thấy Nam Dương công chúa như thế, Lăng Huyễn có chút không được tự nhiên, kêu một tiếng: “Công chúa…” Lời nói phía sau, liền không biết nên nói như thế nào.

Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Nam Dương công chúa nhịn không được cười ra tiếng, sau đó nói với hắn: “Tam Lang, ngươi có biết con đom đóm nhỏ này làm một điều ước rất linh.”

“Điều, điều ước gì?” Lăng Huyễn hỏi.

Nam Dương công chúa cười cười, vươn tay, chộp lên không trung, bắt con đom đóm đang chuẩn bị bay qua giữa hai người vào lòng bàn tay. Sau đó, nàng ngẩng đầu, nói với hắn: “Lúc nãy, Cố công tử nói, khi ngươi bắt được một con đom đóm, ngươi có thể thực hiện một tâm nguyện. Nếu ngươi buông tay ra, đom đóm này vẫn còn sáng thì mong muốn của ngươi có thể trở thành sự thật.”

Nói đến đây, Nam Dương công chúa ngẩng đầu lên, cười với Lăng Huyễn, nói: “Cho nên, hiện tại, ta cũng phải thực hiện một tâm nguyện. Nếu ta buông tay ra, nếu đom đóm này sáng, ngươi có thể giúp ta thực hiện mong muốn này không?”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nam Dương công chúa, Lăng Huyễn không kìm lòng được gật đầu, nói: “Được.” Hắn cảm thấy, tâm nguyện của nàng không gì khác hơn là cùng nàng thưởng thức đom đóm, giúp nàng cũng không có vấn đề gì.

Thấy hắn gật đầu, Nam Dương công chúa mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại, trong miệng nhẹ nhàng nói: “Ta muốn Lăng Huyễn thích ta! Cả đời, đều thích ta!”

Lăng Huyễn nghe được tâm nguyện trong miệng nàng, chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, sau đó cả người liền choáng váng.

Nam Dương công chúa mở mắt ra, nhìn Lăng Huyễn ngơ ngác, trên mặt hiện ra một nụ cười nhạt nhào trong sạch, nói: “Tam Lang, nếu như ta mở lòng bàn tay ra, đom đóm này còn đang tỏa sáng, ngươi phải nhớ rõ, lời ngươi đáp ứng ta lúc nãy.”

Lăng Huyễn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, mím môi, không nói gì.

Nam Dương công chúa cúi đầu, nhìn bàn tay nắm chặt thành nắm đấm của mình, trong lòng đột nhiên có chút căng thẳng. Nàng không biết, nếu mình buông tay ra, đèn đom đóm kia tắt thì mình thật sự có thể buông hắn xuống sao? Nàng hít sâu một hơi, làm cho tâm trạng thoáng bình tĩnh, sau đó nhẹ nhàng buông tay ra.

Lăng Huyễn nhìn ngón tay nàng từ từ mở ra, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Hắn không biết mình muốn đèn đom đóm này sáng lên hay là tắt? Đang lúc hắn mê man, một điểm sáng lóe lên ánh sáng xanh, dâng lên từ trong tay Nam Dương công chúa, nhẹ nhàng nhảy múa trên không trung.


“Ah! Nhìn kìa!” Nam Dương công chúa mừng rỡ kêu to, “Đèn của nó sáng lên.”

Nhìn điểm sáng đáng yêu kia, Lăng huyễn lại cảm thấy trong lòng mình thở phào nhẹ nhõm. Khi hắn cảm thấy sự khác biệt của mình, hắn đã cả kinh ngạc. Chẳng lẽ, trong lòng mình cũng hy vọng nó sáng lên?

Nhìn con đom đóm kia chậm rãi bay xa, Nam Dương công chúa quay đầu lại, nhìn Lăng Huyễn, hỏi: “Tam Lang, nó sáng lên, tâm nguyện của ta có phải nên thực hiện hay không?”

Lăng Huyễn nhìn Nam Dương công chúa, chỉ cảm thấy giờ phút này ánh mắt của nàng, tựa như thanh tuyền dưới núi tuyết, trong suốt trong sáng, không biết là do ánh trăng phản chiếu hay là do đom đóm, còn mơ hồ lóe lên ánh sáng. Mà người ở giữa quang ảnh chính giữa, chính là mình.

Lăng Huyễn chỉ cảm thấy tim mình như bị người nhẹ nhàng chọc một cái, mềm mại đến phát đau.

“Tam Lang, có phải ngươi sẽ giúp ta thực hiện tâm nguyện hay không?” Nam Dương công chúa lại gọi hắn.

Thanh âm của nàng đối với hắn mà nói, giống như có ma lực, khiến hắn nhịn không được gật đầu.

Thấy thế, Nam Dương công chúa đầu tiên sửng sốt, tiếp theo kinh hỉ nói: “Ngươi thật sự chấp nhận?”

Lăng Huyễn dừng một chút, sau đó nặng nề gật đầu lần thứ hai.

“Tam Lang!” Nam Dương công chúa nắm lấy tay Lăng Huyễn, “Ta…” Lời còn chưa nói ra, nước mắt đã rơi xuống. Đã từng cho rằng chỉ là tâm ý của một mình mình, hiện giờ rốt cuộc cũng nhận được sự đáp lại của hắn. Nàng cảm thấy rằng không có gì trên thế giới này đẹp hơn thế này.

Nhìn ra nước mắt của nàng, Lăng Huyễn đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt nàng, đang định rút tay mình về, không ngờ lại bị nàng bắt lấy. Hắn do dự một lát, sau đó quay tay lại, đem tay nàng nắm trong lòng bàn tay mình…

Bên này, Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân từ vịnh cạn đi ra, liền đi về phía Vọng Nguyệt Đài.

“Lục Lang, Nam Dương công chúa đã không nhìn thấy chúng ta rồi.” Lăng Tuyết Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó buông tay Cố Khiên ra, nói: “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”

Cố Khiên quay mặt lại, liếc nàng một cái, nói: “Không phải chúng ta đi Vọng Nguyệt Đài ngắm trăng sao?”

“Rất muốn đi à?” Lăng Tuyết kinh ngạc nói.

“Nàng cho rằng là gì?” Cố Khiên nhìn nàng.


“Ta cho rằng là có lệ với Nam Dương công chúa.” Lăng Tuyết Quân thành thành thật thật trả lời.

“Đối với Nam Dương công chúa là có lệ, đối với nàng là không phải!” Cố Khiên một lần nữa nhặt tay Lăng Tuyết Quân lên, nắm trong lòng bàn tay, “Không phải đã hứa dẫn nàng đi Vọng Nguyệt Đài ngắm trăng sao? Đương nhiên phải đi thì mới coi như đạt được tâm nguyện mà.”

Lăng Tuyết Quân bất đắc dĩ, cười cười, nói: “Nếu ngươi thật sự muốn đi, vậy thì cứ đi đi.”

Cố Khiên mỉm cười, sau đó lôi kéo Lăng Tuyết Quân tiếp tục đi về phía trước. Vừa đi tới một góc đường, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, vội vàng dừng chân, sau đó vội vàng lôi kéo Lăng Tuyết Quân trốn vào bụi cây bên cạnh.

“Làm sao vậy?” Lăng Tuyết Quân hỏi.

“Suỵt!” Cố Khiên làm một động tác im lặng với nàng, sau đó ngẩng đầu, xuyên qua khe hở của lá cây nhìn về phía trước.

Thấy thế, Lăng Tuyết Quân rất tò mò, liền kiễng chân theo ánh mắt Cố Khiên nhìn về phía trước. Khi nàng nhìn thấy rõ những người xuất hiện ở phía trước, nàng không thể không ngẩn người.

Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng bên dòng suối ngắm trăng. Nam nhân kia, là Tề vương Lý Hoảng, mà nữ tử, dĩ nhiên là Ngô Linh.

Thấy thế, Lăng Tuyết Quân cau mày, nhỏ giọng hỏi: “Sao Ngô Linh lại ở cùng vương gia?”

Cố Khiên dừng một lát, nói: “Có lẽ là trùng hợp gặp nhau, rồi cùng nhau thưởng thức đi.”

“Sẽ trùng hợp như vậy sao?” Lăng Tuyết Quân bĩu môi, nói: “Sợ là có tâm chứ? Chính là không biết là Vương gia có tâm, hay là Ngô Linh kia có tâm.”

“Tuyết Quân, không thể tự phỏng đoán Vương gia.” Cố Khiên nói.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân bất mãn hừ hừ, không lên tiếng.

Thấy Lăng Tuyết Quân mất hứng, Cố Khiên liền kéo tay nàng đi sang một bên, trong miệng còn nói: “Tuyết Quân, chúng ta đi con đường khác đến Vọng Nguyệt Đài.”

Trong lòng Lăng Tuyết Quân tuy rằng đối với Cố Khiên lúc trước nói mình có chút bất mãn, nhưng bởi vì Lý Hoảng cùng Ngô Linh ở gần đó, nàng không dám đại động, chỉ có thể tùy ý Cố Khiên kéo mình đi đến con đường khác. Chỉ là, trong lòng nàng vẫn có bất an. Đi vài bước, nàng quay đầu lại, nhìn Ngô Linh và Lý Hoảng đang đứng bên dòng suối. Đúng lúc này, Ngô Linh không biết nói một câu gì, khiến Lý Hoảng cực kỳ vui vẻ, phát ra một trận tiếng cười sảng khoái.

Nghe được tiếng cười này, trong lòng Lăng Tuyết Quân giống như bị một tảng đá đè xuống, cực kỳ không thoải mái. Mà lúc trước cái loại cảm giác bất an này, lại càng thêm mãnh liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận