Chạng vạng ngày hôm sau Diệp Tử chủ động gọi cho tôi, dỗ dành: “Chồng ơi, tối qua bé không đưa chồng đi ăn, hôm nay cùng nhau nhé, được không?”
Nếu hôm qua cô ta không làm điều gì có lỗi, thì việc gì hôm nay phải lo đền, lo bù cho tôi?
Hừ! Thằng đàn ông nào mà chả có thói hẹp hòi? Tôi đã không để bụng
chuyện trước kia ở Đá quý trần gian, sao bây giờ lòng như ngàn tầng sóng trào lên?
Dần dần tôi vỡ lẽ, cô ta làm ở Đá quý trần gian
là việc trước khi gặp tôi, tôi có thể không ke, nhưng khi cô ta đã là vợ chưa cưới của tôi, tôi không thể nào cho phép vợ mình lừa dối mình.
Trong lúc dùng bữa Diệp Tử tỏ ra rất vui vẻ, nói tối qua cùng ông chủ
Hà và vài ngôi sao đi hát karaoke, sau đó hai người ra quầy bar tâm sự,
Hà kể cho Diệp Tử nghe chuyện ngày xưa của hắn, chuyện lập nghiệp gì đó.
“Em thấy ông ấy khá tốt anh ạ” Diệp Tử kết luận.
Tốt...? Tốt sao không thấy quyên góp tiền cho học sinh tiểu học?
Lúc này điện thoại của Diệp Tử lại “bi bi” réo rắt, tôi ngồi thẳng
người dậy, dỏng tai lên nghe, đồng thời quan sát hành tung trên khuôn
mặt Diệp Tử, em cau mày, xem xong tin nhắn hơi liếc sang tôi.
“Ai nhắn tin đấy ?” Tôi hỏi.
“Chẳng biết, gửi nhầm thì phải!” Diệp Tử vừa nói, vừa bấm nút xóa tin.
Buổi tối điện thoại tiếp tục nhận thêm vài cái, “bi bi” kêu liên tục,
tôi chỉ muốn giật lấy xem, còn em lẩm bẩm: “Không biết ai thần kinh, số
điện thoại rất lạ.”
“Nội dung gì thế? Có gì hay thì nói với anh.” Tôi giả như không hay biết.
“Không có gì, cái thứ nhạt nhẽo, chắc ai gửi nhầm.” Diệp Tử tắt máy.
Nếu không có gì tại sao cô phải vội tắt máy?
Một lát sau Diệp Tử vào buồng tắm, tay cầm theo di động.
Tôi cười khẩy trong bụng, cô đang “thông hơi” với tình nhân à? Nói với thằng ôn ấy đường hoàng ăn cơm với chồng hợp pháp này, đừng nhắn tin
nữa!
Chồng hợp pháp cái mẹ, tôi sắp trở thành chồng cũ rồi.
Đợi tới nửa đêm tôi lén tỉnh dậy, thấy Diệp Tử ngủ say, bèn cầm điện
thoại mang ra phòng khách, chốt cửa, vừa mở điện thoại lên, tin nhắn ùn
ùn đổ về.
Tổng cộng 3 tin, đều là con số thần bí 135107*****nhắn, nội dung hoàn toàn giống nhau: Cưng, anh mong em muốn chết, nhớ đến đêm ấy, anh không thể tự kiềm chế. Em bỏ ngay cái thằng họ Lý kia đi, không phải em đã nói em không còn yêu cái
thằng đó nữa? Trở về bên anh Diệp Tử bé bỏng ơi, để anh được yêu em, hôn em một vạn lần.
Tôi có thể không tin đám truyền thông
rắp tâm rải những lời nói nhảm nhí khó lường trên mạng, nhưng, tôi không thể không tin vào chính mắt mình.
Tôi lao ra phòng ngủ, vừa lúc định thò tay vỗ Diệp Tử dậy, sực nhớ có câu nói: Săn trộm phải có tang vật, bắt kẻ thông dâm phải bắt tại giường.
Tôi gửi ba tin nhắn kia vào máy mình để lưu trữ, xóa chúng trong máy
Diệp Tử, lòng toan tính, làm sao để tìm ra những bằng chứng xác thực.
Lúc ấy, tôi chỉ muốn bắt ngay quả tang Diệp Tử và thằng khác tằng tịu với nhau, ngoài ra, không nảy ra được ý tưởng gì.
Cơn thạnh nộ làm ta nổi điên, chính cơn thạnh nộ cướp trắng của ta sự khôn ngoan.
Ban ngày như thường lệ, tôi vẫn đi làm, việc của Diệp Tử quấy nhiễu
đầu óc tôi, tôi càng nghĩ càng giận điên: Bố mày kiếm tiền hộc máu, ra
sức cho mày có cuộc sống tử tế, con đĩ ấy lại nuôi giai ngay sau lưng
mình. Bây giờ cô ta có tiếng tăm rồi, vững cánh tung bay rồi, nuốt lời
rồi, tin nhắn ấy đã giục, yêu cầu con đĩ nhanh chóng rời bỏ thằng họ Lý.
ĐM, còn tay Lý nào gắn bó với Diệp Tử ngoài tôi?
Điện thoại reo chuông, một số điện không biết.
“A lô?” Tôi hậm hực nhận điện.
“ Này, được lắm, Lý Hải Đào, bao nhiêu năm vẫn không đổi số à? Độc tôn phết nhỉ.” Một giọng nói khá quen thuộc, trong đầu tôi chớp hiện lên
ánh mắt u ám của Tiểu Ngọc.
“Có chuyện gì thế Tề Ngọc Quỳnh?” Tôi lạnh lùng hỏi.
“Ô, gọi điện thoại hỏi thăm không được à? Em xin, lần sau đừng gọi em
là Tề Ngọc Quỳnh nữa, bây giờ tên em là An Ngọc, OK? Thế nào, dạo này
khỏe không?”
Lại còn OK, con bé này coi mình là ai, mới ba ngày đã gọi điện tán tỉnh.
“Xin lỗi, bây giờ tôi bận, nếu không có gì quan trọng, sau này đừng gọi cho tôi nữa.”
“Thế nhé,” xem chừng bên kia Tiểu Ngọc đang cười mũi, “Em chỉ muốn báo với anh, ban nãy thấy vợ anh đấy, đi cùng một lão già uống cafe, trông
thân mật lắm, không phải bố anh chứ?”
“Cô nói gì?”
“Em nói gì mà anh không biết sao? Trời ơi, thật lòng em đang vui
sướng, không kìm được phải báo với anh một tiếng, chả phải các người
chuyên rêu rao chuyện tình yêu của mình thế này thế kia ư? Ồ la, hóa ra
cũng chỉ là cái thứ…”
“Vớ vẩn! Tôi với Diệp Tử là tôi với
Diệp Tử, liên quan gì đến cô? Cô đã quên cái bộ dạng nhếch nhác đi bán
đĩa lậu của mình rồi à? Không nhờ Diệp Tử thì bây giờ cô có phim để đóng không? Không có Diệp Tử cô có là An Ngọc không? Có cơ hội đổi tên
không? Mà cô còn nói xấu sau lưng?”
“Thì sao? Em thích thế, anh có gan thì đừng đến xem pha này, Diệp Tử và lão
khợm kia đang ngồi ở quán cà phê trong khách sạn xx, chúng đang ở đây,
lát đi đâu nữa thì không biết rồi, ha ha…Cảnh phim hay thế này mà để lỡ
thật uổng!” Tiểu Ngọc phá lên cười và ngắt máy.
Cứ cho Tiểu Ngọc cố ý chia rẽ tôi và Diệp Tử, nhưng không có gió làm sao có sóng
dậy, tôi bừng tỉnh nhận ra đây chính là cơ hội để làm rõ sự việc.
Tôi lao xe đến nơi Tiểu Ngọc cung cấp địa chỉ.
Trên đường đi tôi tự trấn an mình: Nhất định không được quá xúc động,
không được quá xúc động, Tiểu Ngọc là con yêu nữ, lời cô ta có đáng tin
không? Phải để sự thật nói lên sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...