Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Buổi chiều tôi ra ga đón Tiêu Lâm, em lên xe hôn tôi cuống quýt: “Anh yêu, em nhớ anh muốn chết!”

Tôi gượng cười, nụ cười méo mó.

Tiêu Lâm vừa về đã thúc giục tôi đi làm thủ tục, hạnh phúc ắp tràn
trên gương mặt em, em nhiệt tình chuẩn bị mọi nghi thức cho lễ cưới, tôi mượn cớ bận công việc không giúp gì, lòng tranh đấu từng ngày.

Tôi vạch trong đầu một cách nói nào đó với Tiêu Lâm về Diệp Tử, nhưng
mỗi lần nhớ lại những đêm tay ấp gối kề đầy yên ả, nhớ đến vũng máu khô
cong, hay hễ bắt gặp nụ cười trong suốt điểm lúm đồng tiền của em, lời
nói lại cứng sượng trong cổ.

Có lúc tôi rủa: mình nhảy lầu chết quách đi cho rồi, cứ sống thế này không tài nào chịu nổi.

Bốn ngày sau Ức Đình quay trở lại Singapore, Diệp Tử nhìn theo cho đến khi cô bạn bước vào trong mới thở phào nhẹ nhõm, lên xe rồi thủ thỉ với tôi: “Cuối cùng cũng đi, cuối cùng cũng đi, chỉ sợ ở lại Bắc Kinh lại
gây chuyện.”

"Ý em là?” Tôi hỏi.

“Em chưa gặp
Cao Thiền đâu, cũng không có cách nào liên lạc, nhưng lòng em lo lắng…Ức Đình bình thường tâm lý rất này kia, rất cực đoan, là người hay đi vào
chỗ bế tắc, từ vụ xảy ra với Cao Thiền, càng đạo thần. Chị ta còn rất

thích sốc thuốc hay gì đó, có lúc tưởng lên cơn điên, còn nhớ một lần ở
Singapore…ôi…Lại nhớ đến lần ấy, Ức Đình gặp được vệ sĩ của Eric, cứ lân la hỏi anh ta cách mua súng lục, làm họ sau này tránh như tránh quỷ. Có lúc Ức Đình gần như tư duy không giống người bình thường.”

Tôi khuyên giải Diệp Tử, tin rằng Ức Đình khẩu xà tâm phật, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.

***

Ngày 8 tháng 9 năm 2000, Diệp Tử đi học buổi đầu tiên, cùng ngày, tôi và Tiêu Lâm đi làm giấy đăng ký kết hôn.

Đến phòng đăng ký, tôi khựng bước, đột ngột nói: “Thôi chết, anh quên mang ảnh, không có ảnh tiến hành thế nào đươc?”

“Sao lại thế? Trước khi đi em đã dặn anh.Thật là!” Tiêu Lâm dí tay lên trán tôi quở trách, nói, “Không sao, ở cửa cũng có chỗ chụp ảnh lấy
nhanh! Đi thôi anh!”

Tôi đưa tay lên vuốt mặt, chà xát đến
mức hai má nóng rộp, tôi lấy hết can đảm cất tiếng: “Tiêu Lâm, em có
thể…có thể…hôm nay có thể không đăng ký được không? Hôm nay, anh không
có lòng dạ nào.”

“Hả? Anh nói gì thế Hải Đào ơi? Anh đang
nói gì thế?” Tiêu Lâm thất thần, mặt tái mét, trán nhăn lại, đối mặt với thái độ gay gắt của Tiêu Lâm, tôi câm lặng cúi đầu.

Tiêu
Lâm đứng ngây ra chừng hai phút, rồi, quay gót bỏ đi. Bóng dáng cô càng
lúc càng xa dần, lòng tôi bỗng dấy lên nỗi sợ hãi.

Tôi khởi động ô tô, dõi theo Tiêu Lâm đi lên một chiếc taxi, tôi bám sát chiếc
xe không rời. May thay, Tiêu Lâm không đâm đầu vào tường cũng không nhảy xuống hồ, em xuống xe trở về nhà, đôi vai run rẩy, run rẩy.

Tôi luống cuống chạy theo em.

Tiêu Lâm ngồi yên trên giường trong phòng ngủ, bức ảnh cưới nổi bật
gắn trên tường, trong ảnh Tiêu Lâm như chú chim non dựa vào lòng tôi,
không chút sầu lo nghi ngại.

Tôi ngồi xuống bên cạnh vợ sắp cưới, đặt tay lên mu bàn tay em. Em nhẹ nhàng rút tay ra, ngẩng đầu
lên, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào hỏi: “Vì sao?”


Tôi đứng dậy đốt một điếu thuốc, dường như có thể nghe thấy những thanh âm của không khí trong phòng.

Tôi chỉ nói: “Anh xin lỗi em”

Tiêu Lâm ngập ngừng một lần nữa: “Vì sao?”

Tôi dập điếu thuốc, nói: “Nếu em muốn, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện.”

Bắt đầu từ câu nói “Cho em một điếu thuốc”, tôi kể với em tất cả,
giống như đang trần thuật câu chuyện của một người khác, không một sợi
giả dối hay che đậy. Từ đầu đến cuối, tôi không dám liếc nhìn Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm cũng không chen ngang, em lặng lẽ nghe tôi nói từng lời từng
lời một. Tôi không có cách nào hình dung nổi lúc ấy làm sao nước mắt của Tiêu Lâm có thể nhận chìm nỗi đắng cay trong em, tôi cũng không biết
giữa kinh ngạc và đau thương em đã làm gì để chống đỡ lại khi thân thể
yếu ớt gió bay, mà không hề ngất đi trước mặt tôi.

Câu
chuyện đã kể hết, tôi trầm tĩnh từng khắc và nói: “Anh biết trong câu
chuyện này, em là người chịu thiệt thòi, tình yêu em dành cho anh, mọi
thứ em đã cho anh anh đều ghi nhớ trong lòng, anh không có quyền xin em
tha thứ, nhưng giờ anh buộc phải cho em hiểu những gì đã xảy ra. Quyết
định cuối cùng nằm cả trong tay em, nếu em vẫn muốn lấy anh, việc hôn sự sẽ tiến hành như đã hẹn, anh sẽ như mọi người chồng đối xử tốt với vợ
mình, và chấp thuận từ nay trở đi…từ nay trở đi không tiếp tục quan hệ
yêu đương với Diệp Tử, nhưng hy vọng em bằng lòng cho anh được chăm sóc
cô ấy như một người bạn, đỡ đần cô ấy, chung quy, vì anh mà cô ấy cơ
cực. Nếu em…” Tôi không nói tiếp được nữa.


Câu mà tôi không nói ra được là: Nếu em quyết định rút lui khỏi cuộc tình này, tác thành cho anh và Diệp Tử, anh xin ba lần quỳ chín lần khấu đầu cảm tạ em.

Rất lâu, và rất lâu, Tiêu Lâm không hề hé răng nói nửa lời, em hoàn toàn im lìm, tôi không thể biết em đang nghĩ gì.

Tiêu Lâm nói: “Có thể cho em một điếu thuốc không?”

Tôi nhìn em ngờ vực, rồi châm một điếu thuốc đưa cho em, em rít sâu một hơi, bắt đầu ho.

Tôi vuốt vuốt lưng em, nói “Việc gì em phải?”

”Đúng, việc gì tôi phải?” Tiêu Lâm nhắc lại, “Tôi muốn một mình, Hải Đào, anh hãy đi đi, sáng sớm mai tôi trả lời anh.”

“Không, anh không thể đi, lỡ em làm điều gì dại dột, cả đời này anh có tội với em!”

“Không có chuyện ấy đâu, tôi không phải là cô bé 19 tuổi, tôi chỉ muốn một mình suy nghĩ, tôi quá mệt, câu chuyện của anh cũng quá dài, hãy
cho tôi thời gian là một đêm.” Gương mặt Tiêu Lâm đã trở về bình lặng,
vệt nước mắt cũng đã khô.

Tôi nâng mặt em lên, nói: “Hãy nhìn anh, anh đang nghiêm túc - Nếu em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ chấm dứt mạng sống!”

Đêm ấy, tôi ngồi trong xe chờ đợi ở dưới lầu. Tôi sợ Tiêu Lâm xảy ra chuyện bất trắc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui