Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Ngày hôm sau tôi nhận được
bao lì xì mừng sinh nhật của giám đốc Vương, đồng thời cử tôi và một
đồng nghiệp cùng phòng đi công tác tại Trùng Khánh và Quảng Đông.

Trước hôm đi công tác tôi đến Đá quý trần gian.

“CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC”, chính tại đây hơn một năm về trước Diệp Tử nói với tôi câu đầu tiên này.

Nơi đây không hề đổi khác, không có gì đổi khác ngoại trừ không còn
nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Diệp Từ, ngoại trừ nỗi nhớ nhung khôn
cùng.

Một cô gái trang điểm lòe loẹt lướt qua mặt tôi, đặt
chiếc túi xách nhỏ lên bàn, chớp chớp mắt, hỏi tôi: “Anh ơi, anh có cô
đơn không?”

Tôi nhìn lên cô ta, xua xua tay định đuổi đi, chợt đổi ý, kéo cô ta lại hỏi: “Em biết ai ở đây là Diệp Tử không?”

“À, có nghe qua, trước đây nó nổi lắm, nhưng nghỉ làm lâu rồi, chắc được bao rồi? Anh muốn tìm nó à?”

Xem chừng cô ta chẳng thể cung cấp thông tin có giá trị gì, tôi thả
cho cô đi, bước chân ra khỏi Đá quý trần gian, tôi vẫn mặc nhiên tự hỏi
mình: Chẳng lẽ tôi mất Diệp Tử thật rồi sao?

Ngày hôm sau,
tôi bay đến Thành Đô, rồi quá cảnh tại Trung Sơn và Thâm Quyến, về đến
Bắc Kinh không được bao lâu lại đi Thượng Hải mở hội nghị hàng năm tại
Thượng Hải.


Nỗi nhớ mong của tôi với em, ngút ngàn chất chứa.

Mùa đông cuối cùng của thế kỉ 20, đôi vai tôi như bị năm quả núi Ngũ Chỉ Sơn đè xuống, trĩu nặng ái tình.

Phải rồi, tôi như chú khỉ trơ trọi năm xưa bị núi đá đè phạt.

***

Ngày 22 tháng 12 năm 1999, giả thử vào một ngày tôi phát điên đến quên cả tên mình, cũng sẽ không quên ngày tuyết rơi hôm nay. Ngày hôm nay,
đã có người ở nhà Tiểu Vân để tiếp chuyện.

Nhưng không phải cái giọng Bắc Kinh chính gốc của Viên Uy.

Trong đầu hiện ra cặp kính gọng mạ vàng của tay Trần Dương người Hồng Kông.

Tôi mới chỉ nghe nói về người này, nên không dám nói càn, chỉ gấp gáp
kể lại sự tình, người ấy nói: “Nhưng Tiểu Vân không có nhà.”

“Anh có thể cho tôi biết cô ấy ở đâu, được không? Hai tháng qua ngoài
đi công tác, ngày nào tôi cũng qua tìm Tiểu Vân, tôi không còn cách nào
khác, nhớ được chỗ nào tôi đã nhớ hết rồi, chỉ có cô ấy mới giúp tôi tìm được Diệp Tử.”

Đối phương im lặng hồi lâu, cuối cùng nói : “Anh Lý, mời anh lên nhà nói chuyện.”

Trong thang máy, tôi toát hết mồ hôi, đến tận khi cửa nhà 9A mở ra, người đàn ông nhìn tôi sửng sốt.

Tôi đưa tay ra, nói: “Tôi là Lý Hải Đào, bạn trai của Diệp Tử.”

“Chào anh, tôi là Trần Dương.” Người này khác hẳn so với trí tưởng tượng của tôi.

Tôi phân trần một lần nữa ý nguyện của mình, Trần Dương không nói gì,
rót một cốc nước để trước mặt tôi, tiện tay đẩy gọng kính lên, ngồi ở
chiếc sa-lông cạnh chỗ tôi.

Chừng như biết tôi không thoải
mái, Trần Dương đứng dậy ra bên cửa sổ, quay lưng lại nói: “Anh Lý anh
về đi, việc của Diệp Tử tôi không rõ lắm, hay anh đợi Tiểu Vân về rồi để cô ấy tự nói với anh.”

Trực giác cho tôi hay Trần Dương
nhất định biết rõ sự thật, tôi không chịu được, chạy đến trước mặt Trần
Dương, hỏi: “Anh Trần, anh lớn hơn em tôi vài tuổi, tôi phải gọi anh
bằng ANH, chắc hẳn anh cũng biết cái đau đớn khi yêu một người, huống hồ người mình yêu không có lấy một tin tức, thậm chí chết hay sống tôi
cũng không hay biết, anh làm ơn, ít nhất cho tôi biết Tiểu Vân đang ở
đâu? Tôi đi đi về về qua nhà anh đã hai tháng nay, anh nỡ nhẫn tâm để
tôi đi mòn cả một cuộc đời?”

Trần Dương quay người lại, con ngươi sau cặp kính trốn tránh ánh mắt của tôi: “Ôi, không phải thế, tôi cũng biết trong lòng cậu buồn bực, nhưng việc này tôi phải hỏi Tiểu Vân mới có thể trả lời cậu. Nếu không, sợ Tiểu Vân về lại trách tôi.”


“Có cái gì mà không nói được? Rốt cuộc Diệp Tử bị làm sao? Rốt cuộc
làm sao hả anh? Có phải lại xảy ra chuyện gì? Tôi xin anh, anh nói cho
tôi một lời thôi…” Tôi căng thẳng hỏi dồn.

“Không phải
không phải, Lý…Hải Đào phải không? Anh đừng hiểu nhầm, Diệp Tử không sao cả, cô ấy ổn là đằng khác, anh đừng quá kích động…”

Tôi
nhẹ đi được đôi phần, nhưng hoang mang mới lại dồn lên trong lòng: “Thế
thì sao anh không nói ra được? Chắc chắn đã có chuyện rồi, chắc chắc có
chuyện gì rồi! Rốt cuộc Diệp Tử ở đâu hả anh? Tiểu Vân ở cạnh cô ấy
không?”

“Thế này cậu ạ, Diệp Tử đang sống rất ổn ở Singapore, Tiểu Vân cũng ở đó, cô ấy qua đó với Diệp Tử được hơn một tuần nay, chắc vài ngày nữa sẽ về
tới đây, đợi cô ấy về tôi sẽ bảo cô gọi điện cho anh, được không? Hôm
nay cậu cứ về nhà, yên tâm, Diệp Tử không sao.”

“Tôi còn về được không? Còn ngủ được không?” Lời dỗ dành của Trần Dương càng làm
tôi dày vò đến sắp điên lên, đầu óc mờ mịt, tôi đi vòng qua Trần Dương,
với tay mở cửa sổ ngoài hành lang.

Gió rét căm căm thổi tốc đến những bông tuyết, phủ mờ đôi mắt tôi, bệ cửa sổ cao hơn nửa thân
người, khung cửa lại hẹp, nếu từ đây lách người qua cửa nhảy xuống thì
khó, nếu trèo qua có khi được.

Khốn kiếp cái đứa nào thiết kế, làm người ta muốn nhảy lầu cũng không được nhảy thoải mái!

“Anh Trần ơi, em gọi anh là anh được không? Xin anh, xin anh cho em
biết chuyện là thế nào, nếu anh còn không nói, em sẽ nhảy từ đây xuống!” Hai tay tôi nắm lấy bậu cửa, mắt căng phồng giận giữ, gân xanh nổi lên, máu toàn thân đã dồn hết lên đầu.

Anh Trần Dương gầy yếu thoắt đã thất kinh, hai tay nắm chặt lấy vai tôi, nói: “Không nên không nên không nên…cậu điên à?”

“Đúng em điên, nếu là anh anh có điên không?”

“Cậu…cậu…cậu bỏ tay ra đã, đừng quá xúc động. Mời cậu quay lại ngồi bên kia, được không”


Thấy anh ta vẫn có vẻ không muốn nói, tôi hất đầu ra ngoài cửa sổ,
nhấc người lên theo đà nhảy… toàn thân đã lơ lửng người không trung.

“Cậu làm bậy tôi gọi bảo vệ, anh xuống ngay!” Trần Dương sợ hãi ôm chặt lấy lưng tôi, mồ hôi sắp vã ra.

“Được, chỉ cần anh nói tất cả, em sẽ nghe anh, xong xuôi là em đi, nhất định không làm phiền nữa!”

”Quân tử nhất ngôn”

”Quân tử nhất ngôn!”

“Vậy thì cậu ngồi xuống ghế, uống ngụm nước cho bình tĩnh lại.”

“Tôi buông tay, Trần Dương đóng cửa sổ và chốt ngay cửa ra hành lang.
Thấy tôi đã ngồi xuống ghế, anh ta quay người đi vào bếp.

Nghe tiếng lách cách mấy đồ gia dụng bằng sắt va vào nhau và tiếng cửa
tủ đóng, chắn hẳn Trần Dương đang gói ghém dao kéo làm bếp giấu đi.

Lúc đi ra anh ta ngó quanh một hồi, ngoài tường, chắc không còn đồ gì làm hại được đến tôi.

Kỳ thật anh khỏi lo, tôi không thích tường nhà, quá cứng. Nếu để tôi
chọn, tôi chọn nhảy lầu, ít nhất trước khi mạng sống kết thúc còn được
bay một trận.

Sau đó còn lưu lại một tiếng “bẹp” bi tráng khi tiếp đất, màu máu đỏ tươi loang lổ khắp mặt đất, cả thế gian lặng ngắt như tờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui