Sau 8 giờ, học sinh lớp quốc tế lục tục đi vào lớp.
Kha Thành Văn ôm một đùm áo khoác, cậu ta khom lưng nhìn xung quanh, xác nhận không có giáo viên ở gần đây thì mới thần thần bí bí đi vào.
“Anh Hi tới chưa?” Cậu ta thấy chỗ của Phó Dương Hi có dấu vết đã có người ngồi nhưng trên ghế lại trống không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Khê cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục giải đề: “Đi vệ sinh rồi.”
“Triệu Minh Khê, cậu lại đây.” Kha Thành Văn hưng phấn nhỏ giọng nói: “Tôi cho cậu xem bảo bối này.”
Minh Khê bị lời nói của Kha Thành Văn làm cho nổi da gà, cô buông bút, ghét bỏ quay đầu nhìn sang. Minh Khê thấy Kha Thành Văn nhìn xung quanh sau đó vừa cẩn thận vừa nôn nóng mở đùm áo khoác ra ——
Trong lồng ngực cậu ta bỗng truyền đến tiếng chó con “Gâu gâu gâu!”
Đó là một con Husky chừng hai ba tháng, chỉ to bằng một cái gối ôm nhỏ, màu lông trắng đen, nó nghiêng đầu nhìn Minh Khê bằng vẻ mặt ngốc nghếch.
Quả thực là đáng yêu muốn chết.
Hai mắt Minh Khê sáng lên, cô đưa tay sờ đầu chó con, chó con cũng không cắn, nó tò mò nhìn Minh Khê, sau đó liếm lên tay cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vô số học sinh trong lớp cũng nhìn về phía này, mấy nữ sinh vẻ mặt hưng phấn.
Minh Khê hỏi: “Ở đâu ra đấy?”
“Con Husky nhà tôi mới sinh.” Kha Thành Văn nói: “Gần đây tôi mới biết anh Hi sợ chó, cũng không nên để cái này thành điểm yếu của Phó Dương Hi đúng không? Nếu để đám lớp chất lượng biết thì tụi nó cười anh Hi chết. Thế nên tôi mới đem chó con tới cho anh Hi tập làm quen dần, có khi quen với chó con không cắn người rồi thì anh Hi sẽ không sợ chó nữa……”
Minh Khê còn tưởng là Kha Thành Văn nhặt được chó trước cổng trường, lát nữa sẽ phải thả nó đi.
Không ngờ là cậu ta đem cho Phó Dương Hi.
Cô không đồng ý nói: “Tôi thấy vẫn nên thôi đi, không phải cậu ấy nói cậu ấy sợ chó sao? Để cậu ấy khắc phục ——”
Còn chưa nói xong thì Phó Dương Hi đã đi vào từ cửa sau, trong tay còn cầm theo chai rượu thuốc.
Tầm mắt cậu chậm rãi lia đến con chó trong ngực Kha Thành Văn.
Hầu kết cậu chuyển động, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Anh Hi, nhìn nè!” Kha Thành Văn không biết sống chết mà đưa chó con đến trước mặt Phó Dương Hi.
Chó con nóng lòng muốn nhảy vào người Phó Dương Hi.
Trong nháy mắt, không biết có phải là ảo giác của Minh Khê hay không nhưng cô cảm thấy vẻ mặt Phó Dương Hi như đang gặp ác mộng.
Biểu cảm như đang leo cầu thang mà bước hụt chân rồi té xuống đáy vực.
Giống như hôm ở sườn núi, quá mức hốt hoảng, Minh Khê vô cùng sợ con chó Tây Tạng kia nên cô cũng không biết rõ lúc đó vẻ mặt Phó Dương Hi đã cứng đờ như thế nào.
Giờ phút này cô thấy rõ rồi.
Đó là một loại biểu cảm sẽ không bao giờ xuất hiện trên mặt Phó Dương Hi.
Nguyên nhân chính là như thế, tim Minh Khê đập thình thịch, máu như dồn hết lên não.
Cô vội vàng đi qua che đằng trước Phó Dương Hi, nhịn không được nói: “Được rồi, đi học, đừng quậy nữa, đưa chó con cho bác bảo vệ đi, nếu không thì lát nữa thầy Lư ——”
Còn chưa dứt câu thì cô cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại thì cái người đứng đằng sau đã chẳng thấy bóng dáng.
Không biết Phó Dương Hi đã cầm chai rượu thuốc đi đâu.
……
Kha Thành Văn há to miệng, ngạc nhiên nhìn phản ứng của Phó Dương Hi, sau đó mới chầm chậm nhận ra có lẽ bản thân đã gây nên họa lớn rồi.
Lưng Kha Thành Văn đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu ta nói với Minh Khê: “Tiêu rồi tiêu rồi, lát nữa anh Hi đánh tôi chết. Tôi thật sự không biết là anh ấy lại sợ đến vậy, tôi chỉ nghĩ đó là con chó con, cũng không đáng sợ mấy nên tôi mới mang nó đến đây.”
Minh Khê nói với Kha Thành Văn: “Cậu đem con chó đi trước đi, tôi đi tìm cậu ấy.”
Kha Thành Văn nuốt một ngụm nước miếng, cậu ta còn định nói thêm gì đó với Minh Khê nhưng cô đã vội vàng ra khỏi phòng học.
Chuông vào tiết đã vang lên. Minh Khê nhìn thấy thầy Lư ôm sách giáo khoa bước ra khỏi văn phòng, cô căng thẳng cả người, trước khi thầy Lư gọi cô lại thì cô đã hoảng loạn chạy xuống lầu. Minh Khê tìm một vòng quanh khu dạy học nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phó Dương Hi đâu cả.
Trường học quá lớn, cứ tiếp tục tìm như vậy thì sẽ trễ tiết mất.
Vì thế Minh Khê leo lên sân thượng, định lên cao nhìn xuống tìm cho dễ.
Lúc cô đang thở hồng hộc sau khi leo lên sân thượng thì cô nhìn thấy Phó Dương Hi.
Nhưng không ngờ là Phó Dương Hi đang nằm ngủ trên sân thượng.
Trên sân thượng có mấy cái ghế ngang dài để học sinh vào sớm lên đó ngồi học, nhưng trên ghế thường xuyên phủ bụi nên cũng không có học sinh nào ngồi cả.
Phó Dương Hi bình tĩnh nằm trên ghế, tay đan vào nhau, mắt nhìn không trung.
Biểu cảm của cậu như đang suy nghĩ gì đó, hoặc là không nghĩ gì cả.
Minh Khê thở phì phò đi qua.
Phó Dương Hi nghe thấy tiếng bước chân thì bật ngồi dậy, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại lên đây?”
Minh Khê đi qua, lấy hai tờ khăn giấy trong túi ra lau ghế rồi ngồi bên cạnh Phó Dương Hi, sau đó nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu không đi học sao?”
Phó Dương Hi kéo kéo khóe miệng, lơ đãng nói: “Ha, ông đây đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, phòng học lại quá ồn nên mới lên đây nằm một lát.”
“Bé Khẩu Trang lên đây làm gì? Có gan trốn học à?”
Điều này quả thực không giống điều mà Triệu Minh Khê sẽ làm.
“Cậu trốn học được còn tôi thì không à?”
Minh Khê cũng cảm thấy bất ngờ với bản thân. Người như cô mà lại có thể trốn học vì Phó Dương Hi ư? Đi mà không thèm suy nghĩ, hơn nữa cũng không vì những chồi non trong chậu.
Tuy lúc đầu Phó Dương Hi rất hung dữ với cô, nhưng sau khi cậu quyết định che chở cô thì cậu đối xử với cô rất có nghĩa khí.
Vào cái ngày đến Đồng Thành, Minh Khê liền quyết định, từ nay về sau, Phó Dương Hi chính là người bạn quan trọng nhất của mình.
Cô lo cho cậu thì không có gì là đáng trách cả.
“Cậu qua chỗ khác ngồi đi.” Phó Dương Hi nhướng mày, không vui nhìn cô: “Chỗ này là chỗ tôi nằm.”
“Không đi.” Minh Khê ăn vạ ngồi yên tại chỗ: “Tôi chỉ có hai tờ khăn giấy thôi, tôi lấy nó lau cái ghế này rồi nên không còn tờ nào để lau cái khác đâu, ngồi ghế khác mông dính đầy bụi mất.”
Minh Khê không hỏi về chuyện sợ chó, Phó Dương Hi cũng không nhắc tới.
Đây cũng coi như là điểm ăn ý giữa hai người.
Phó Dương Hi cảm thấy chuyện trong nhà Triệu Minh Khê nếu cô muốn nói thì sẽ nói. Nếu cô không muốn thì cần gì phải vạch vết thương của người ta làm gì.
Triệu Minh Khê cảm thấy việc Phó Dương Hi không muốn để người khác biết chuyện cậu sợ chó tất nhiên là cậu có lý do, cô cũng không cần phải dò hỏi rõ ràng làm gì.
Phó Dương Hi cảm thấy Triệu Minh Khê lo cho cậu chính là để ý cậu, thương cậu.
Triệu Minh Khê chính là cái người không quan tâm cô đơn hay những khó khăn khác mà vẫn luôn dũng cảm xông lên.
Cuộc sống thật sự rất khó khăn.
Nhưng cái miệng nhỏ thì rất ngọt.
Phó Dương Hi cố gắng không nhếch khóe miệng lên, trong ngực tràn ra ấm áp, cảm giác cứng đờ cả người vừa nãy như biến mất hết.
Phó Dương Hi đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi.”
Minh Khê: “Gì vậy?”
Phó Dương Hi: “Xuống lầu.”
Nếu không xuống thì Bé Khẩu Trang sẽ bị thầy chủ nhiệm mắng mất.
Minh Khê sửng sốt một chút. Phó Dương Hi tự bình tĩnh lại rồi à?
Hai người đi xuống, quả nhiên bị thầy chủ nhiệm la một trận. Thầy Lư la thì la nhưng lại lo Triệu Minh Khê bị chậm trễ việc học nên liền thả cho Triệu Minh Khê đi vào, sau đó lại tiếp tục la Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi: “……”
Sau khi Phó Dương Hi bước vào lớp, Kha Thành Văn quả thực không dám ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Phó Dương Hi nói là tối hôm qua ngủ rất được, nhưng cả ngày lúc nào cũng ngủ. Cậu sợ ồn nên vẫn luôn đeo tai nghe, giữa mày nhăn lại.
Sau khi tan học Minh Khê có hẹn đi ăn với nhà họ Đổng, biết cô trọ ở trường, vì để tiện nên dì Đổng đã chọn một nhà hàng món cay Tứ Xuyên.
Người nhà họ Đổng đối với Triệu Minh Khê mà nói chính là một loại tồn tại vô cùng quan trọng, về những chuyện ở nhà họ Triệu thì cũng không có gì khó nói, thế nên Minh Khê liền kể lại hết tình hình gần đây.
Đương nhiên, Minh Khê sẽ giấu đi một ít chuyện có thể sẽ khiến nhà họ Đổng giận dữ, cô chỉ nói chuyện bản thân đã cắt đứt không tới lui với nhà họ Triệu nữa.
……
Mà bên này, Phó Dương Hi còn ở trong phòng học.
Kha Thành Văn thấy cậu thu dọn cặp sách, nhịn không được nhỏ giọng xin lỗi: “Anh Hi, em không biết ——”
“Dừng.” Phó Dương Hi nhàn nhạt nói: “Chuyện này bỏ qua, sau này đừng đem chó tới nữa.”
Kha Thành Văn nhanh chóng gật đầu.
Kha Thành Văn quen Phó Dương Hi được một khoảng thời gian khá lâu, hai năm có tính là lâu không? Nhưng cũng có vài lúc cậu ta cảm giác bản thân không hiểu cậu cho lắm. Có điều là nếu Phó Dương Hi bảo bỏ qua chuyện này vậy thì cậu ta cứ bỏ qua thôi. Kha Thành Văn âm thầm thở phào một hơi.
“Nói.” Phó Dương Hi nhớ tới cái tên họ Thẩm nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê qua cửa sổ hồi sáng sớm, trong lòng cảm thấy khó chịu, không nhịn được hỏi: “Cái thằng bên đội tuyển không biết đang bị gì.”
Kha Thành Văn vừa nghe là đã biết cậu đang hỏi ai, vội vàng nói: “Không phải hôm đó Triệu Minh Khê nói rồi sao? Triệu Minh Khê biết nó.”
Phó Dương Hi quay đầu nhìn Kha Thành Văn, nghi ngờ nói: “Có phải mày đang giấu tao chuyện gì đúng không?”
Kha Thành Văn: “……”
“Anh Hi, hình như túi rượu thuốc mà Triệu Minh Khê đưa cho anh hình như thiếu một chai đúng không?” Kha Thành Văn nhìn thoáng qua sau đó vội vàng nói sang chuyện khác.
Phó Dương Hi tìm tìm túi rượu thuốc trên bàn, sau đó phát hiện bản thân đã để quên chai cồn trong nhà vệ sinh. Cậu trừng mắt nhìn Kha Thành Văn, nói: “Lát nữa tính sổ với mày sau.”
Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng học.
Kha Thành Văn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi theo sau Phó Dương Hi.
Nhưng lúc Phó Dương Hi cùng Kha Thành Văn mới vừa đi đến cửa nhà vệ sinh thì vô tình nghe thấy ba chữ ‘Triệu Minh Khê’, vừa hay người nói chính là nam sinh hay bàn tán sau lưng Triệu Minh Khê.
Kha Thành Văn thấy sắc mặt Phó Dương Hi đen thui, nhấc chân định tiến vào thì nghe thấy câu tiếp theo ——
“Mấy món bánh ngọt mà Triệu Minh Khê làm ăn ngon thật, hồi cô ấy theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu đến chết đi sống lại vẫn là được nhất, ngày nào cũng có bánh ngọt để ăn. Hiện tại cô ấy cãi cọ với Thẩm Lệ Nghiêu nên giờ chúng ta không có lộc ăn rồi.”
“Sắp đến cuộc thi giữa 100 trường rồi, lúc đó cô ấy và đội tuyển sẽ đi tập huấn chung với nhau, không biết cô ấy có hòa hoãn được với Nghiêu thần hay không.”
“Theo đuổi Nghiêu thần hai năm, mắt thấy Nghiêu thần sắp đón nhận, không lẽ cô ấy lại buông tay giữa chừng?”
“Mày cảm thấy cô ấy từ bỏ sao, hay là đang lợi dụng vị Thái tử nhà họ Phó để làm Thẩm Lệ Nghiêu ghen? Diệp Bách nói nhìn cô ấy không giống sẽ buông tay cho lắm……”
“……”
Đoạn sau nói cái gì Kha Thành Văn căn bản không dám nghe.
Không khí như quánh đặc lại.
Vào buổi chiều, bầu trời ảm đạm, bây giờ lại sắp chuyển mưa, mây đen giăng khắp nơi khiến hành lang trở nên u ám.
Cậu ta trơ mắt nhìn sắc mặt Phó Dương Hi dần dần tối sầm lại.
……
Tiêu rồi.
Kha Thành Văn tuyệt vọng nghĩ thầm, chuyện cậu ta lo lắng nhất đã xảy ra.
“Bọn nó đang nói cái gì?” Phó Dương Hi đen mặt, gương mặt âm u như bầu trời sắp nổi giông tố.
Kha Thành Văn vội vàng cản cậu lại: “Tụi nó nói tào lao mà! Không phải sự thật đâu!”
“Tao đương nhiên không tin! Bé Khẩu Trang không phải người như vậy.” Phó Dương Hi siết chặt tay, bàn tay run run, cậu thở hổn hển, xách cổ áo Kha Thành Văn ném qua một bên sau đó vọt vào.
“Mẹ nó tụi bây nói cái đéo gì đấy, có ngon thì nói lại lần nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...