12km, nghe thì nhiều nhưng nếu chạy từ từ thì cũng là chuyện khó thở. Nếu không phải là chuyện sống chết thì Minh Khê không nghĩ mình có đủ nghị lực làm chuyện này đâu. Cô lau mồ hôi, chạy chậm từng vòng một.
Có một bạn nam lớp quốc tế muốn chạy thay cô nhưng cô không quan tâm tới người ta đã từ chối.
Bạn nam đó chạy về kể lại chuyện với lớp. Cả lớp quốc tế đều xầm xì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi mọi chuyện truyền tới tai Phó Dương Hi thì đã thành học sinh mới chuyển đến vui vẻ chạy thay cậu, vừa chạy vừa mang theo nụ cười hạnh phúc.
Phó Dương Hi sống trên đời mười bảy năm nhưng chưa từng bị kẻ nào theo đuổi mạnh mẽ như thế.
Con chim nhỏ màu hồng trong lòng cậu ngẩng đầu kiêu ngạo, lông chim trên đầu đắc ý vểnh lên nhưng cậu vẫn tỏ vẻ không chịu nổi nữa, vỗ bàn quát: "Tám đủ chưa? Người lớn rồi mà sao thích hóng chuyện thế?"
Phó Dương Hi phát cáu khiến tiếng ồn im lặng hẳn.
Khương Tu Thu bị bệnh không đến trường học, em trai gọi về báo cáo với cậu ta chuyện này, cậu ta cười đến mức ho không dừng được, gọi điện thoại cho Phó Dương Hi.
"Chuyện khó tin ghê, có phải người ta hiểu lầm rồi không? Hay là học sinh mới có chuyện gì cần mày giúp? Người ta thích mày sao? Ha ha ha, người ta thích mày ở điểm nào chứ? Tính tình xấu, mặt thì thối à? Hay là thích kiểu tóc như đầu chó của mày? Hơn nữa, ngoài việc trong nhà mày có vài đồng tiền dơ bẩn..."
"Mày không nói thì không ai bảo mày câm đâu!" Sắc mặt Phó Dương Hi trở nên xấu xí, cúp điện thoại, tức giận nhét điện thoại vào túi quần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu vẫn đắc ý, học sinh mới kia vẫn theo đuổi mạnh mẽ.
Nhưng Phó Dương Hi cũng không thực sự nghĩ là học sinh mới đó hoàn toàn thích cậu.
Chắc tám mươi phần trăm là mê tiền rồi.
Mẹ nó.
Phó Dương Hi bực mình đạp cái ghế, cậu tính rằng sau khi học sinh mới chạy về sẽ đuổi cô đi.
Ở bên kia, Minh Khê chạy xong ba mươi vòng, cả người mất hết sức lực, không về phòng học mà về ký túc xá tắm rửa ngủ một giấc.
Mười một giờ rưỡi, cô tỉnh dậy.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy bồn hoa của mình mọc thêm ba chồi nhỏ.
Chồi non xanh mướt lóng lánh, lắc lư dưới gió quạt điện.
Chỉ mới ngồi với Phó Dương Hi chút thôi mà đã hít được mớ may mắn đủ mọc chồi tầm ba đến năm phân rồi.
Minh Khê vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, cô vội vàng bò xuống giường, vọt tới nhà vệ sinh soi gương.
Vết sẹo có màu sẫm hơn những chỗ khác trên má trái trắng nõn của cô đã mờ đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Trừ khi nhìn vào gương thật kỹ, nếu không thì hầu như không nhìn ra gì cả.
Minh Khê: "Nếu tiếp tục tốc độ như thế này mình sắp tháo khẩu trang được rồi."
Hệ thống: "Đương nhiên, những chuyện xui xẻo cô gặp phải đều liên quan đến số mệnh nữ phản diện của cô, nếu cô cọ được số mệnh của đám vai chính diện thì tất nhiên sẽ trở nên thuận lợi hơn."
Minh Khê phấn chấn tinh thần, chỉ cần cô cố gắng thì có thể thay đổi số phận nữ phụ ác độc rồi!
Minh Khê chạy nhiều như thế, hao tổn rất nhiều calo nên đói bụng. Cô đến nhà ăn ở trường ăn cơm, trong đầu còn đang suy nghĩ có cách nào hấp thu điểm may mắn trong thời gian ngắn nhất không.
Tên cậu ấm của nhà họ Phó này đúng là hung hăng, không dễ chọc vào. Chuyện hôm nay bị chủ nhiệm lớp phạt chạy nên tạm thời qua đi, cậu chưa kịp tống sách vở của cô ra khỏi chỗ cậu. Nếu như không có chuyện đó thì biết đâu đám sách của cô đã bị tên đó lạnh lùng ném vào thùng rác rồi.
Minh Khê không tức giận, dù sao thì vốn dĩ cô cũng có việc cầu xin người ta mà.
Chỉ là cô cảm thấy rất đau đầu, phải làm sao mới gần hơn với cậu đây?
Rất nhanh, Minh Khê nghĩ tới chuyện cô giỏi nhất, chính là nấu ăn.
Mười lăm năm trước, trước khi được nhà họ Triệu nhận về thì cô luôn tự nấu cơm để chăm sóc bà nội đã nuôi cô. Cô thường mua nguyên liệu ở trong trấn rồi nấu ăn đem đi bán, chỉ mới bảy tuổi nhưng đã có người khen món cô nấu rất ngon.
Trong hai năm trở về nhà họ Triệu, để có thể được bọn họ tiếp nhận thì bình thường cô cũng hay nấu vài món dọn lên bàn ăn.
Dù mẹ Triệu thích gây sự nhưng không phản đối chuyện cô nấu cơm.
Triệu Vũ Ninh thì càng không cần nhắc đến, lần nào cũng muốn liếm hết cái đĩa đó luôn. Thậm chí có lúc cậu ta còn năn nỉ cô làm nhiều hơn để hôm sau mang đến trường ăn.
Xem ra hôm nay sau khi tan học cô phải đến cửa hàng của Hạ Dạng mua nguyên liệu nấu ăn mới được.
Trong lòng Minh Khê đã nghĩ ra được chủ ý nên bước chân cũng nhẹ nhõm hơn.
Những chuyện xảy ra sáng hôm đó ở lớp quốc tế truyền đến tai Triệu Viện và bạn thân Ngạc Tiểu Hạ.
Triệu Vũ Ninh từ tòa lớp mười chạy qua kiếm Triệu Viện đi ăn chung, ngồi cạnh các cô.
Hai chị em nghe Ngạc Tiểu Hạ học ở lớp chất lượng kể chuyện này, tuy rằng ngạc nhiên nhưng không cảm thấy Triệu Minh Khê sẽ đổi đối tượng theo đuổi.
Đùa gì thế, chuyện cô thích Thẩm Lệ Nghiêu là chuyện ai cũng biết mà.
Mỗi lần Thẩm Lệ Nghiêu đến nhà họ thì cô đều ăn mặc rất đẹp lao từ lầu hai xuống, bọn họ đều thấy rõ ràng cái ánh mắt si mê đó.
"Có phải chị ấy tính chọc tức anh Lệ Nghiêu không?" Triệu Vũ Ninh bê khay cơm, cảm thấy nuốt không trôi: "Cơm nhà ăn khó nuốt vãi."
Triệu Viện đưa thịt của mình cho cậu ta, vừa nhai cơm vừa thở dài: "Đôi khi Minh Khê rất giống trẻ con, hết dỗi anh Lệ Nghiêu lại còn đòi chuyển ra ở trong trường, thật ra mẹ rất lo lắng. Vũ Ninh, chị ấy có nói khi nào về không?"
"Kệ chị ấy đi, thích thì về không thích thì thôi." Triệu Vũ Ninh tức giận: "Chơi trò đó không biết bao nhiêu lần, lần nào chả về?"
"Em đừng giận." Triệu Viện khuyên: "Quan hệ của em với chị ấy là tốt nhất, hay là em đi khuyên chị ấy đi. Nếu không thì khi nào chị ấy về, chúng ta cùng thừa nhận là chuyện dị ứng không có liên quan gì tới chị ấy?"
Triệu Vũ Ninh nói: "Em không muốn đi đâu, chị, chị cũng đừng quan tâm tới chị ấy. Tối qua em thấy quần áo trong tủ chị ấy vẫn còn, đồ mẹ mua cho chị ấy chị ấy cũng không đem đi cái gì, chứng tỏ là chị ấy không định ở trường lâu đâu. Em không tin mấy ngày nữa chị ấy không về đâu!"
Tuy rằng nói thế những Triệu Vũ Ninh nhìn đồ ăn nhạt nhẽo trong nhà ăn trường, cực kỳ sốt ruột.
Trước đây cậu ta hoặc là ra ngoài ăn, hoặc là đem theo cơm hộp của Triệu Minh Khê đi học.
Triệu Minh Khê làm đồ ăn rất ngon, ngày nào Triệu Vũ Ninh cũng chưa hết tiết thứ tư đã trông mong nhìn nhà ăn, mong rằng Triệu Minh Khê đem đồ ăn ngon tới.
Có thể nói nếu không có hộp cơm Triệu Minh Khê làm thì cậu ta như bị mất hồn suốt một ngày.
Mấy lần trước dù Triệu Minh Khê cãi nhau với người nhà, hoặc cãi nhau với cậu ta nhưng vẫn không quên đem cơm theo.
Sau khi hai chị em cãi nhau, mất tự nhiên ngồi vào bàn ăn cơm, ăn xong bữa cơm thì mọi hờn dỗi của hai người cũng biến mất.
Nhưng thái độ của Triệu Minh Khê hôm nay rất lạ, cô không xuất hiện!
Triệu Vũ Ninh thấy Triệu Minh Khê chưa đến nhà ăn, cậu ta sắp ăn xong cơm nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Triệu Minh Khê đâu.
Chị ấy đi đâu thế nhỉ? Triệu Vũ Ninh nghĩ thầm.
Có chuyện không đi ăn cơm được sao? Hay quên mang cơm buổi trưa rồi? Hay là vẫn nhớ nhưng vì giận mình nên không đem cơm cho mình?
Nói chung là lạ quá!
Tâm trạng Triệu Vũ Ninh rất xấu, đặt đũa xuống bàn.
Ngạc Tiểu Hạ ngồi cạnh cười nói: "Chuyện chuyển lớp đã truyền tới lớp chất lượng bọn mình rồi, tức giận Thẩm Lệ Nghiêu sao? Nhưng những người theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu có thể xếp hàng từ đây đến trường kế bên luôn đó, chắc chắn ai cũng ghét cô ta! Cô ta mà đòi theo đuổi Nghiêu thần à? Chưa nhắc đến Viện Viện đẹp thế này, ít ra thì cũng phải như Khổng Giai Trạch trường kế bên chứ."
"Chị nói bậy gì đó?" Triệu Vũ Ninh tức giận, ném đũa đi: "Chị tè một vũng ra rồi tự soi bản thân đi ha."
Ngạc Tiểu Hạ bị dọa sợ, cô ta phát hiện vừa nãy mới không cẩn thận mồm miệng. Dù Triệu Vũ Ninh và Triệu Minh Khê quan hệ bình thường nhưng dù sao cậu ta vẫn là em trai Triệu Minh Khê.
"Xin lỗi." Ngạc Tiểu Hạ nhận sai rất nhanh.
Triệu Viện cũng nói: "Đừng nói Minh Khê như thế, ăn cơm đi."
Triệu Vũ Ninh trừng Ngạc Tiểu Hạ, không nói gì.
Triệu Viện lại nghĩ đến gương mặt của Triệu Minh Khê. Ngạc Tiểu Hạ chưa từng thấy gương mặt Triệu Minh Khê khi lần đầu tới nhà họ Triệu.
Cô còn xinh đẹp hơn Triệu Viện rất nhiều.
Triệu Viện là cảm giác trong sáng thôi, còn Triệu Minh Khuê chính là cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan rất tinh xảo.
Ngày đó Triệu Minh Khê tới nhà họ Triệu, lúc mọi người nhìn thấy cô lần đầu, ai nấy đều không thể dời tầm mắt nổi.
Triệu Viện nảy sinh cảm giác nguy cơ ngay từ lúc đó.
Đương nhiên, những chuyện này đều kết thúc vào lần bị bỏng cách đây một năm.
Gương mặt xinh đẹp xuất hiện vết sẹo, điều này khiến Triệu Viện cảm thấy hơi cân bằng trong lòng.
Lúc cô ta còn đang suy nghĩ thì Triệu Vũ Ninh reo lên: "Triệu Minh Khê?"
Triệu Viện và Ngạc Tiểu Hạ quay đầu lại.
Minh Khê đang đi về phía nhà ăn, vẫn đeo khẩu trang như cũ.
Triệu Vũ Ninh nghĩ cô tới nhà ăn muộn vì chuyện chuyển lớp bị chậm trễ. Tầm mắt của cậu ta rơi vào tay Triệu Minh Khê, không có cơm hộp.
Triệu Vũ Ninh hơi rầu rĩ.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau nhưng Minh Khê không mang cơm hộp cho cậu ta. Xem ra lần này Minh Khê rất giận rồi.
Triệu Vũ Ninh do dự không muốn cúi đầu trước. Hôm qua Triệu Minh Khê bỏ nhà đi, đúng là cậu ta đã nói vài câu khó nghe. Quan hệ của hai người bọn họ tốt nhất nhà, hôm qua giọng điệu cậu ta như thế, Minh Khê tức giận cũng dễ hiểu.
Cậu ta cứ do dự như thế, Minh Khê đã đến gần.
Triệu Vũ Ninh là một chàng trai rất có sĩ diện, nhưng cậu ta cắn răng, đứng dậy.
"Chị Minh Khê." Cậu ta mở miệng: "Chị..."
Cậu ta còn chưa nói xong, Triệu Minh Khê đã như không thấy cậu ta, đi vụt qua bên cạnh cậu ta.
?
Triệu Vũ Ninh như bị đánh một cái, cả người không kịp phản ứng, sửng sốt mất một hồi.
Khi cậu ta xoay người lại nhìn thì thấy Triệu Minh Khê bước qua bên kia mà không thèm nhìn cậu ta.
Cô cầm khay lên lấy cơm, quay đầu thấy đôi mắt kinh ngạc của cậu ta. Cô vội dời tầm mắt, tới một chỗ khác ngồi xuống một mình.
Sắc mặt Triệu Vũ Ninh lập tức cứng ngắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...