Diệp Băng ôm bài thi vào lớp chất lượng, cô ấy mím chặt đôi môi đỏ mọng.
Cả lớp chất lượng đều cảm thấy cô sắp nổi bão đến nơi rồi.
Bọn họ nghe cô nói: "Lần thi này lớp chúng ta cũng không khác với những lần trước lắm." thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng một giây sau, cô ấy ném bài thi lên bàn!
"Nhưng điểm thi toán của các em quá thấp!"
"Không một ai trong lớp chúng ta thì được điểm tuyệt đối môn Toán cả!"
"Toàn trường có ba người điểm cao nhất, ngay cả lớp quốc tế cũng có một bạn nhưng tại sao lớp chúng ta không có ai cả?"
"Chẳng lẽ cô dạy Toán không bằng giáo viên của hai lớp kia sao?"
Diệp Băng nghẹn một bụng lửa giận, quanh năm đều bại bởi thầy Khương lớp chất lượng cao thì thôi, dù sao thì lớp bọn họ cũng có đội tuyển, không bằng là chuyện thường.
Nhưng đây là lần đầu tiên lớp cô bị lớp quốc tế của thầy Lư vượt mặt!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Băng nghĩ đến chuyện đường thăng tiến của Lư Vương Vĩ bắt đầu rộng mở, cười híp mắt nói với cô: "Thắng bại là chuyện thường thôi mà." Bộ dạng như chiếm được lợi đó khiến Diệp Băng càng tức giận.
"Chắc người ở lớp quốc tế đó ăn may thôi." Dưới lớp có học sinh nhỏ giọng nói.
Bài đó khó như thế, không làm được cũng bình thường.
Đừng nói là phạm vi ôn tập, ngay cả phạm vi để thi cũng không có kiến thức đó.
Khi nghe Diệp Băng nói chỉ có ba người giải được thì bọn họ đã hiểu, ngay cả sáu người của đội tuyển cũng chưa chắc làm ra hết được, vậy mà người ở lớp quốc tế lúc nào cũng xếp chót lại có thể giải được sao?
Không ai để trong lòng, chỉ là một bài toán thôi, dù sao thì tổng thành tích bọn họ vẫn hơn lớp quốc tế.
Triệu Viện cũng không quan tâm, dù cô ta không làm được nhưng ưu thế của cô ta nằm ở chỗ học rất đều các môn, tổng điểm chưa bao giờ thấp cả.
Dù sao thì người duy nhất thi điểm tuyệt đối môn Toán đó chắc chắn không phải Triệu Minh Khê.
Cô ta tiếp tục cúi đầu, tầm nhìn đặt trên trang sách nhưng tâm trạng đã bay đến lúc thông báo xếp hạng.
Máy chiếu mở lên, Triệu Viện càng lúc càng hồi hộp, dù cô ta không tỏ vẻ ra ngoài nhưng tay vô thức nắm chặt trang sách đổ rất nhiều mồ hôi.
Bồ Sương ngồi bên cạnh cô ta, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng hồi hộp, chỉ cần cậu phát huy như bình thường thì đều nằm trong top hai mươi mà. Triệu Minh Khê mới chuyển từ lớp phổ thông qua, chưa theo kịp tiến độ học tập đâu, sao có thể so với cậu được?"
"Minh không hồi hộp." Triệu Viện lắc đầu nói: "Thành tích của mình chắc chắn cao hơn cậu ấy, mình chỉ sợ..."
Sợ rằng chênh lệch giữa cô ta và Triệu Minh Khê không đủ lớn.
Sợ rằng thành tích của Triệu Minh Khê tiến bộ rất nhiều so với trước đây.
Triệu Viện chưa nói xong nhưng Bồ Sương đã hiểu: "Cũng đúng, khởi điểm của Triệu Minh Khê thấp, dù tiến bộ một chút người nhà của cậu cũng sẽ chú ý đến, còn Viện Viện thành tích tốt nhiều năm như thế, người nhà cậu cũng quen rồi."
Triệu Minh Khê chuyển từ lớp phổ thông tới tòa nhà này, tên của cô phải nằm trong top cuối thì người nhà Triệu Viện mới thấy sự chênh lệch giữa hai người bọn họ.
"Ừ."
Triệu Viện nhắm mắt lại, định bình tĩnh tâm trạng.
Cô ta mở mắt ra lần nữa, thành tích đã được chiếu trên màn hình.
Cô ta ngừng thở, tìm kiếm thứ hạng của mình, thành tích của từng môn.
Bồ Sương nhìn từ trên xuống dưới, tìm tên của cô ta trước: "Đm, Viện Viện, cậu trâu vãi! Đứng thứ năm trong lớp, thứ hai mươi trong ba lớp!"
"Lần này lại lọt top hai mươi nữa rồi!"
Triệu Viện hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Bồ Sương: "Lần này phát huy khá tốt!"
Bồ Sương nói: "Mình cảm thấy cậu cứ yên tâm đi, ba lớp là 150 người. Triệu Minh Khê không phải 149 thì chắc cũng 150, thành tích cậu ta đã không tốt, điểm trung bình ở lớp phổ thông toàn nằm trong top giữa, huống chi những người từ lớp phổ thông chuyển đến khó mà theo kịp tiến độ của ba lớp chúng ta!"
Triệu Viện nghe thế mới hoàn toàn thả lỏng: "Mình hy vọng cậu ấy không thi kém như thế, nếu thế thật thì anh cả chắc sẽ bị chủ nhiệm lớp cậu ấy gọi đến."
Ngay lúc hai người nói chuyện, Diệp Băng ấn một phím, thành tích của cả lớp đều hiện lên màn hình rồi đến thành tích của cả tòa, cô ấy lạnh lùng nói: "Đừng tưởng các em qua hết rồi thì vui vẻ, nhìn thành tích của đội tuyển người ta kìa, chênh lệch với các em không chỉ là một chút đâu."
Người trong lớp chất lượng bỗng nhiên thấy một cái tên quen thuộc giữa bảng thành tích.
Cực kỳ bất ngờ.
Không biết ai bỗng nhiên nói: "Mẹ ơi, tôi không nhìn lầm đấy chứ, đó là tên Triệu Minh Khê đúng không?"
"Cậu ta xếp thứ mấy thế? Sao tôi cảm thấy hình như tôi mù rồi, cô ơi cô zoom bảng lên được không ạ?"
"Lý Hải Dương, đó là người từ chối cậu đó hả?"
"Cái gì mà Lý Hải Dương, gọi nó là Lý Kình Ngư đi, cậu ấm nhà họ Phó tự đặt tên đó, có kích thích không nào?"
Lý Hải Dương: "Câm miệng."
...
Có chuyện gì thế?
Triệu Viện và Bồ Sương nghe có người gọi Triệu Minh Khê thì khó hiểu, họ còn tưởng mình nghe nhầm.
Diệp Băng phóng to màn hình lên, bây giờ xếp hạng toàn tòa nhà mới hiện lên vài cái tên, chắc còn đang ở tờ thứ nhất, cũng chính là top 50.
Triệu Minh Khê lọt top 50 sao?
Trong lòng Triệu Viện lộp bộp, cô ta vội ngẩng đầu nhìn màn hình.
Vừa nhìn, cô ta đã thấy cảnh tượng mà cô ta không hiểu nổi.
Màn hình màu trắng, bảng đen, tên Triệu Minh Khê đứng sau số 19.
Nhìn từ trái sang phải, điều khiến người ta chú ý nhất là môn Toán.
Điểm tuyệt đối.
Cô là người thi được điểm tuyệt đối.
Bên tai Triệu Viện có giọng nói vang lên không ngừng.
"Triệu Minh Khê chuyển từ lớp phổ thông tới xếp hạng 19 sao? Cậu ta lọt top 20 à?"
"Cái quái gì thế? Top 20 khó vào như thế, lần nào bọn lớp chất lượng cao cũng chiếm hẳn mười mấy suất, lớp chúng ta nhiều lắm được 5 người vào thôi, lớp quốc tế chưa từng có ai lọt nổi top 20! Lần này có chuyện gì xảy ra thế? Không phải Triệu Minh Khê chuyển từ lớp phổ thông tới à?"
Càng ngày có càng nhiều người chú ý đến tên Triệu Minh Khê ở vị trí số 19.
Cũng có người bắt đầu chú ý giống Triệu Viện.
"Khoan đã, cậu ta là người thi điểm tuyệt đối môn Toán đấy à?"
Người đó vừa nói câu này thì cả lớp đều khiếp sợ.
Lát sau cả lớp sôi trào.
Ban nãy chủ nhiệm Diệp Băng bảo rằng chỉ có ba người thì điểm tuyệt đối môn Toán, lẽ nào người trong lớp quốc tế đó là cô ư?
Diệp Băng thấy cả lớp vì cái tên Triệu Minh Khê này mà ồn ào, sắc mặt càng khó coi hơn: "Còn dám bàn luận về người khác à. Người ta mới tới đây một tháng đã liều mạng học để theo kịp tiến độ, thi Toán được điểm tuyệt đối! Còn các cô các cậu được tôi dạy lâu như thế, lẽ nào không hề có chút suy nghĩ nào để giải bài cuối đó sao?"
Triệu Viện nhìn cái tên đứng phía trên mình.
Cô ta nhìn tròn năm phút vẫn ngơ ngẩn.
Cô ta cảm thấy mình như đang gặp quỷ vậy.
Sắc mặt cô ta cực kỳ, cực kỳ xấu.
Cả người cô ta như lơ lửng trên không, không thể lấy lại bình tĩnh, cô ta thấp giọng hỏi Bồ Sương: "Mình không nghe nhầm chứ, Minh Khê à? Minh Khê đứng thứ mười chín sao? Minh Khê xếp trên mình sao?"
Bồ Sương cũng còn đang khiếp sợ, há hốc mồm không bình tĩnh nổi: "Hả?"
Nam sinh ngồi trước Triệu Viện nghe thấy thế tưởng Triệu Viện không nhìn rõ nên tốt tính quay xuống nói với cô ta: "Đúng thế, là Triệu Minh Khê đó, điểm Toán của cậu ta là tuyệt đối đó! Không ngờ thật, lần này đề khó như thế! Sao trước đây cậu ta chỉ ở lớp phổ thông nhỉ?"
"Có phải chị cậu chuyên Toán không, ơ mà cũng không phải chuyên Toán, chỉ có điểm Sinh học là thấp thôi, các môn khác điểm đều cao cả."
"Ủa, sao sắc mặt cậu xấu thế, cậu khó chịu ở đâu à?"
Triệu Viện: "..."
Bên lớp quốc tế cũng đang ầm ĩ.
Thầy Lư chủ nhiệm lớp quốc tế không thèm cả chiếu máy chiếu, ông ta xông tới ôm lấy Triệu Minh Khê, nói thẳng cho cô biết rằng điểm Toán của cô tuyệt đối, tổng điểm đứng nhất lớp quốc tế, đứng thứ 19 toàn ba lớp.
Cả lớp đều nhìn về Triệu Minh Khê với ánh mắt kinh ngạc.
"Mẹ nó, bé, à không, Triệu Minh Khê, cậu đúng là gì và này nọ ghê nhỉ?" Kha Thành Văn kinh ngạc: "Sớm biết thành tích của cậu tốt thế thì tôi với anh Hi đã mượn bài cậu chép rồi."
"Chép chép chép, trong đầu cậu chỉ biết chép bài thôi à." Phó Dương Hi kiêu ngạo cười, nhìn Triệu Minh Khê, cường điệu thêm: "Trước giờ anh đây chưa bao giờ gian lận được chưa?"
Kha Thành Văn: "Đúng thế, cậu còn lười làm bài tập luôn chứ đâu có thèm gian lận làm gì? Cậu chép hẳn tên người ta trên góc trái bài tập kìa."
Phó Dương Hi vung quyển từ điển trên bàn Triệu Minh Khê lên: "Gan cậu to lên rồi à?"
Kha Thành Văn cười hì hì né tránh.
"Tôi hạng 19 sao?" Triệu Minh Khê hơi phản ứng không kịp, cô chỉ chỉ chóp mũi mình, nhìn Phó Dương Hi: "Không chấm nhầm chứ à? Thật hay giả đấy?"
Trước đây cô luôn đứng thứ nhất ở Đồng Thành, nhưng từ khi tới đây thì thành tích cô thi không được tốt lắm, dẫn đến việc cô không biết được thành tích thật của mình, còn tưởng rằng do chất lượng dạy học ở đây tốt hơn thành phố nhỏ như Đồng Thành, vì thế khi tới đây thì cô rớt từ hạng 1 xuống top dưới.
Nhưng không ngờ sau khi hết bị áp chế thì cô lập tức thi tới hạng 19 của ba lớp?
Sao lại ngốc như thế.
Lòng Phó Dương Hi mềm đi, không nhịn được xoa xoa đầu cô, cười cười: "Bé khẩu trang, đừng có điên, thi đứng nhất lớp còn hỏi tôi, tôi đứng nhất từ dưới đếm lên đây, cậu định mỉa tôi à?"
Tóc Triệu Minh Khê rối tung, Phó Dương Hi kéo cô ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, trong lòng cô vẫn rất kinh ngạc, cố gắng tiếp nhận chuyện không có thực thế này.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không nhịn được kích động bưng mặt.
Nhưng mà.
"Chắc chắn không chấm nhầm chứ à? Hơn nữa trong phòng có camera nên mọi người cũng không thể nghi em gian lận đâu nhé."
Minh Khê không muốn chịu loại tâm trạng như ngồi cáp treo thế này.
"Đúng thế." Thầy Lư nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng hiền từ.
Ông trở lại bục giảng, dùng ánh mắt hưng phấn kiểu: "Cuối cùng nhà mình đã có một đứa con có tiền đồ" nhìn Triệu Minh Khê.
"Nào nào, mọi người im lặng, thầy muốn nói vài câu."
"Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời dạy học của thầy, từ trước tới nay lớp chúng ta chưa từng có bạn nào thi Toán đứng nhất tòa nhà này, dù đồng hạng với hai bạn đội tuyển bên lớp chất lượng cao, nhưng vẫn là hạng nhất! Điều này chứng tỏ là cách dạy học của thầy rất hiệu quả, chứng tỏ cố gắng của thầy không hề uổng phí..."
Tiếp theo là đoạn cảm nghĩ đau xót không ngừng, ngược đến ngày thầy Lư tốt nghiệp chưa bị hói đầu kiên quyết dấn thân vào sự nghiệp giáo dục.
Lúc đám người lớp quốc tế chỉ muốn ném trứng thối lên thì có một chuyện khiến tâm trạng người ta như ngồi cáp treo xảy ra.
Thầy giáo Sinh học đến cửa lớp học gọi thầy Lư ra, nói có chút vấn đề trong điểm bài thi môn Sinh học của hai học sinh.
Điểm tổng phải sửa lại một chút.
"Hả?" Thầy Lư hoảng sợ. Vất vả lắm lớp bọn họ mới có một học sinh vào top 20, nếu thành tích của Triệu Minh Khê có vấn đề thì sao, ông ta hốt hoảng hỏi: "Hai học sinh nào thế?"
"Một người là Triệu Minh Khê lớp thầy, một người là Đan Kỳ lớp chất lượng cao."
"..."
Thầy Lư lo lắng nhìn thầy giáo Sinh học đi.
Bầu không khí lớp quốc tế bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Phó Dương Hi nhìn ngoài cửa sổ, cau mày: "Không phải nên kiểm tra điểm cho kỹ rồi mới phát sao, bây giờ tính lại lỡ thấp hơn điểm lúc trước thì sao, chẳng phải chúng ta vui vẻ hụt rồi à?"
Minh Khê thở dài, cô lại nghĩ đây mới là hướng bình thường, sao cô có thể dễ dàng lọt vào top 20 như thế chứ.
Cô không phải không tin vào vận may của Phó Dương Hi, mà là cô không tin bản thân mình.
Thành tích trung bình suốt hai năm, đột nhiên lên cao như thế, chính cô cũng cảm thấy như đang mơ.
"Bình tĩnh." Lúc này Minh Khê lại rất tỉnh táo, cầm trà sữa trên bàn uống một ngụm.
...
Bên lớp chất lượng cũng nhận được tin phải sửa điểm, nói là điểm của Triệu Minh Khê lớp quốc tế và lớp Đan Kỳ lớp chất lượng cao có vấn đề.
Vừa có tin này thì Diệp Băng cũng đến phòng giáo viên giúp tính lại điểm.
Diệp Băng nghiêm khắc vừa đi, tiếng bàn luận trong lớp chất lượng càng lớn hơn.
"Tôi đã bảo sao Triệu Minh Khê lại thi điểm cao như thế mà, thì ra do tính điểm sai."
Lý Hải Dương cãi thay Triệu Minh Khê: "Cậu không nghe bảo là điểm môn Sinh một câu bị sai à? Một câu cũng có ba điểm thôi, dù cậu ấy bị trừ mất ba điểm thì cũng còn 697 điểm, vẫn rất cao."
"Nhưng nếu thế thì cậu ta sẽ rớt xuống vài hạng rồi, chắc là tầm..." Người nọ ngẩng đầu liếc mắt: "Chắc là tầm dưới Triệu Viện, thứ 22."
Máu Triệu Viện dồn lên đỉnh đầu, những tiếng ong ong trong đầu cuối cùng cũng ít đi, cô ta miễn cưỡng tính một chút chút, nếu Triệu Minh Khê bị trừ ba điểm.
Nếu thế thì từ hạng 19, Triệu Minh Khê sẽ tụt xuống hạng 22.
Bồ Sương cũng tính đến chuyện này, nuốt nước miếng: "Không ngờ Triệu Minh Khê lần này thi tốt thế, chắc là trùng hợp nhỉ? Hay là Thẩm Lệ Nghiêu giúp cậu ta ôn tập? Nhưng nếu như có xếp hạng mới, cậu ta xếp dưới cậu..."
Bồ Sương định nói rằng như thế tốt hơn thứ hạng cũ đứng trên cậu, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Viện, cô nàng vẫn không nói ra.
Mấy phút chờ đợi này đối với ba lớp đúng là dằn vặt.
...
Triệu Viện nhìn chằm chằm máy chiếu, năm phút sau Diệp Băng trở về.
Diệp Băng mở máy chiếu.
Một vài cái tên hiện ra, mọi người tìm tên Triệu Minh Khê và Đan Kỳ trong vô thức, muốn xem sự thay đổi của thứ hạng hai người.
Sau đó bọn họ thấy...
Tên Triệu Minh Khê nhích lên??? Tăng điểm chứ không phải giảm điểm sao?
Tên của cô được dời đến hạng 17?
Cả lớp chất lượng lặng ngắt như tờ, còn sốc hơn lúc nãy.
...
Diệp Băng lạnh lùng giải thích: "Trong đề Sinh có một câu có hai đáp án, nhưng một đáp án không nằm trong phạm vi ôn tập, cũng không nằm trong chương trình học, lúc trước thầy cô làm đáp án sai nên bây giờ điều chỉnh lại. Chỉ có hai học sinh này điền đáp án kia thôi."
"Qua chuyện này, tôi nhắc nhở các trò, nếu các trò muốn thi đua thì phải cố gắng mở mang tri thức."
Triệu Viện cứng người, trơ mắt nhìn Triệu Minh Khê được thêm ba điểm tăng đến hạng 17.
Còn Đan Kỳ đứng sau cô ta vì được tăng thêm ba điểm cũng lên trước cô ta.
Cô ta rớt xuống hạng 21?
Vì hạng của Triệu Viện bị liên lụy đến nên cả lớp vô thức nhìn Triệu Viện.
Triệu Viện cố gắng giữ sự bình tĩnh trên mặt, nhưng dù sao thì cô ta vẫn không thể bình tĩnh nổi, trong đầu cô ta trống rỗng.
Tại sao lại như thế?
Trước đây thành tích của Triệu Minh Khê kém như thế.
Tại sao chỉ trong 1 tháng ngắn ngủi đã vượt lên đè bẹp cô ta. Chẳng lẽ Triệu Minh Khê đi học thêm sao? Nhưng ai dạy cho mà khiến thành tích của cô vượt lên cả cô ta?
Triệu Viện hít thở dồn dập, sợ người khác thấy sắc mặt xấu xí của mình, cô ta đành cúi đầu xuống.
Ngạc Tiểu Hạ nhìn Triệu Viện, kỳ quái nói: "Xem ra Triệu Minh Khê không đến mức kém như thế."
So với sự im lặng bên lớp chất lượng, lớp quốc tế lại nổ tung lần nữa.
"Thầy rất vui! Hạng 17, hạng 17 đó, thầy đã dạy được một học sinh xếp hạng 17! Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là lớp quốc tế của chúng ta cuối cùng cũng có một người thông minh!"
Thầy Lư bước dài xuống, sắc mặt kích động đến mức đỏ lên, viền mắt ông ướt át, xông lên định ôm lấy Minh Khê.
Phó Dương Hi chặn ông ta lại, tức giận nói: "Thầy Lư, ông chú ý hình tượng giáo viên chút đi."
Đám đàn em của lớp quốc tế nhìn Minh Khê kinh ngạc, bọn họ không biết tại sao mới đầu anh Hi bài xích học sinh mới chuyển đến như thế mà cuối cùng lại từ từ tiếp nhận cô, chẳng lẽ vì phát hiện thành tích của cô tốt nên muốn chép bài tập của cô sao.
Nhưng sao cô từ lớp phổ thông chuyển đến mà thành tích lại tốt như thế?
Lẽ nào trước đây cô chỉ thi bừa, giả heo ăn thịt hổ à?
Nói tóm lại, tất cả mọi người đều rất khiếp sợ.
Uông Hàm, người lúc trước nói thành tích của Triệu Minh Khê tệ bị vả mặt chan chát, ngượng đến mức không ngẩng đầu lên được.
"Mười bảy? Lần này không sai nữa chứ ạ?"
Minh Khê kinh ngạc nói.
Dù rằng cô rất cố gắng giữ mình bình tĩnh, nhưng trong lòng cô vui vẻ không hề thua thầy Lư.
Chỉ là một lần thi tháng thôi nhưng ý nghĩa của việc này chính là cô có thể thay đổi được số phận của mình.
Phó Dương Hi không hiểu sao thấy cô vui vẻ như thế thì cậu cũng có cảm giác thỏa mãn như vừa thắng trò chơi.
Thấy Minh Khê đứng lên với vẻ mặt kích động, cậu cũng đứng lên.
Minh Khê quay đầu nhìn Phó Dương Hi, cảm xúc vui vẻ hơi khựng lại một chút.
Ủa? Cô đứng dậy mà cậu đứng lên luôn làm gì?
Phó Dương Hi tưởng lúc này bé khẩu trang đang rưng rưng cảm động, thấy ánh mắt cô như muốn ôm lấy cậu một cái.
Cậu kéo áo khoác, mặt đỏ tới tận mang tai, hạ người xuống, tỏ vẻ thấy chết không sờn: "Đến đây đi?"
Minh Khê: ?
Minh Khê không hiểu cậu muốn gì.
Phó Dương Hi suốt ngày lên cơn điên. Cô biết nhưng không trách được, đành vội ngồi xuống.
Kha Thành Văn: "..."
Phó Dương Hi: "..."
Thì ra không phải muốn ôm à?
Phó Dương Hi vừa tức vừa thẹn, sờ sờ mũi, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống.
Chuyện cười này đã khiến mọi người tỉnh táo lại, nhưng thầy Lư vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
Chỉ mới một tháng trước, trong phòng làm việc, ông ta nghe đám thầy Khương và cô Diệp Băng khen lớp bọn họ có ai thành tích tốt, trong lòng ông còn rất chua xót nhưng ngoài mặt tỏ vẻ cười đùa lễ phép!
Trước đây ai là người khuyên Triệu Minh Khê đừng tham gia kỳ thi tháng lần này?
Ông chứ ai!
Thầy Lư cảm thấy thật may vì Triệu Minh Khê không nghe lời ông!
Sau khi Triệu Minh Khê thi được thành tích như thế, chiều hôm đó giáo viên chủ trì buổi văn nghệ lại đến lần nữa, nhưng lúc này Minh Khê đi vệ sinh nên không gặp cô ấy. Vì thế cô ấy đành bảo mọi người nhắn lại với Minh Khê, bảo Minh Khê tới phòng làm việc tìm cô ấy nói chuyện.
Buổi chiều sau khi hết tiết ba, thầy Lư gọi Minh Khê vào phòng làm việc, đầu tiên là khen Minh Khê, sau đó hỏi han về tình hình học tập của Minh Khê.
Vốn dĩ ông ta cũng khá quan tâm Minh Khê, cô vừa chuyển đến lớp quốc tế, ông còn muốn để Minh Khê tự chọn chỗ ngồi.
Bây giờ sau khi biết Minh Khê là một mầm non tốt thì càng quan tâm hơn.
"Nhưng thầy cảm thấy rất lạ là sao lúc trước em học ở lớp phổ thông không bao giờ thi tốt thế." Thầy Lư nhìn bài tập của Minh Khê, nghi ngờ: "Nhìn bài tập của em cũng cảm giác em không thể ở hạng sáu, bảy trăm của lớp phổ thông được."
Minh Khê chưa kịp nói thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra, thầy Lê chủ nhiệm lớp phổ thông 6 trước đây cầm ly trà đi tới: "Tôi cũng rất tò mò chuyện này đấy."
"Thầy đến rồi à?" Thầy Lư nhìn thầy Lê, nói với Minh Khê: "Chủ nhiệm lớp cũ của em nhờ thầy quan tâm đến em khi em chuyển qua đây."
Minh Khê vội nói: "Cảm ơn thầy Lê."
"Cảm ơn gì chứ. Lư Vương Vĩ, đừng có nói tôi nữa, làm đứa nhỏ này được chiều mà ngại bây giờ." Thầy Lê thấy Minh Khê đứng trước bàn làm việc của thầy Lư thì lấy cho cô cái ghế: "Ngồi đi."
Minh Khê thấy thầy Lê thì trong lòng ấm áp, trước đây lúc còn ở lớp 6 thầy rất tốt với cô.
Thầy Lê cười nói: "Minh Khê của chúng tôi có tiền đồ từ trước rồi, hôm nay lúc ăn trưa các thầy cô lớp phổ thông cũng bàn luận, nói rằng học sinh chuyển khỏi lớp 6 của tôi thi tháng còn giỏi hơn phần lớn người của ba lớp thi đua, cả mặt tôi đều tỏa sáng luôn rồi đây này."
"Thầy biết hết rồi sao ạ?" Minh Khê hơi ngại ngùng, gãi gãi mặt.
Cô vốn dĩ không thể giải thích được tại sao trước đây mỗi lần thi lại có đủ thứ chuyện xảy ra, còn đang nghĩ nên trả lời thế nào thì nhớ đến giáo sư Cao, cô nói: "Em tìm được một thầy rất lợi hại để dạy thêm cho em, sau đó em làm rất nhiều đề, chắc vì thế thành tích mới tăng nhanh như thế ạ."
Đúng là không phải không có chuyện lên lớp 12 thì thành tích đột nhiên tăng vọt.
Hai người thầy cũng không nghi ngờ nhiều, chỉ cảm thấy trước đây đứa trẻ này không để tâm học hành, có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng.
Bây giờ cô đã ở trong trường, tránh xa các nhân tố quấy rầy rồi, lại còn học thêm nữa nên chắc chắn thành tích tăng cao.
"Vậy chắc em thuộc loại đột ngột thăng hạng mà thành tích chưa ổn định, sau này nhất định phải tiếp tục cố gắng, đừng để bị rớt lại nhé."
Nói đến đây, Minh Khê lại nhịn không được hỏi câu cô quan tâm nhất: "Thầy Lư, danh sách người thi cuộc thi 100 trường đã định rồi ạ? Bây giờ thành tích của em hạng 17 rồi, em có thể tham gia không?"
"Thầy cũng muốn em có thể tham gia." Thầy Lư nghiêm mặt, thở dài nói: "Nhưng đúng là quá khó, việc này do thầy Khương của lớp chất lượng cao quyết định, ông ấy là học trò của giáo sư Cao nổi tiếng đã về hưu, cũng là thầy dẫn đội hằng năm."
"Những thí sinh tham gia hằng năm đều được tuyển chọn trong mười tám hạng đầu của ba lớp, còn hai suất dành cho học sinh có sở trường ngoại ngữ ở lớp quốc tế chúng ta."
"Lần này dù em hạng 17 nhưng thành tích trung bình của em bị thành tích lúc trước kéo xuống rất nhiều." Thầy Lư nói: "Vì thế nên hơi khó. Nhưng thầy sẽ đề cập với thầy Khương."
Nói xong thầy Lư hơi buồn phiền.
Sao ông ta lại không muốn Triệu Minh Khê tham gia chứ, chỉ cần cô có thêm một cơ hội thì tiền thưởng của ông ta sẽ nhiều hơn một phần hy vọng.
Minh Khê hơi hụt hẫng nhưng vẫn gật gật đầu.
Chuyện thi tháng chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, nhưng Minh Khê đã tiến vào top đầu trong ba lớp, chí ít cũng coi như là nổ phát súng đầu tiên.
Những người gọi cô là học sinh chuyển đến cũng càng lúc càng ít, dần dần họ đều quên cô từ lớp phổ thông chuyển qua.
Ngày công bố thành tích, lớp chất lượng cao không ầm ầm như bên lớp chất lượng, thầy Khương chỉ phát thành tích của từng người rồi nói đơn giản hai câu tôi.
Thẩm Lệ Nghiêu chưa bao giờ xem xếp hạng, dù có nhìn kiểu gì thì cậu ta vẫn luôn đứng nhất.
Nhưng lần này cậu ta nắm chặt tờ giấy, xương ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch, sắc mặt cực kỳ xấu xí, nhìn chằm chằm tờ giấy.
Cũng như trước đây lần nào cậu ta cũng không ngại xa xôi đến tòa nhà lớp phổ thông, nhìn bảng xếp hạng của lớp phổ thông sau mỗi cuộc thi vậy.
Triệu Minh Khê xếp hạng 17 cũng nằm trong dự liệu của cậu ta.
Chênh lệch giữa cô và cậu ta càng lúc càng nhỏ.
Trong lòng Thầm Lệ Nghiêu có dự cảm rằng một ngày nào đó cô sẽ bò đến vị trí ngang với cậu ta, người xung quanh cũng có thể thấy được ánh sáng của cô.
Nhưng trước đây cậu ta có thể chắc chắn rằng cô cố gắng đi lên vì cậu ta.
Có điều bây giờ cậu ta lại không thể chắc chắn như thế nữa.
Cô vẫn ngẩng đầu, nhưng ánh mắt đã không còn nhìn về hướng cậu ta nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...