Chưa đến một ngày, tin tức đã truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong trường: lớp quốc tế có một nữ sinh rất xinh đẹp.
Hồi sáng không biết ai đó chụp được ảnh Triệu Minh Khê đứng ở cửa phòng học, thay cho tấm hình đeo khẩu trang trên bảng vote.
Đám người nghe tiếng đều ào ào lên diễn đàn nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhiều người giật mình, sinh lòng ngờ vực: “Photoshop đấy à? Chứ tao có thấy ai đẹp đến mức này trong trường mình bao giờ đâu?”
Lại còn hăng hái phân tích: “Mày nhìn coi, khung cửa ở đằng sau bị photoshop méo hết cả, đẹp hơi quá rồi. Người thường kiếm đâu ra được khuôn mặt hoàn hảo cỡ này? Học làm quái gì nữa, đi làm minh tinh cho lẹ.”
“Ờ đấy, nếu mặt mũi mà được như thế thật thì đã nổi tiếng khắp trường mình - khéo còn vang danh sang cả mấy trường khác, đời nào đến giờ mới có người phát hiện ra?”
Những bình luận như vậy có rất nhiều.
Ai không chứng kiến tận mắt thì đều giữ thái độ hoài nghi, những người sáng nay trông thấy Minh Khê khi lên diễn đàn khen vài câu “Á á á đẹp vãi” còn bị cả đám xúm vào chửi.
Nhưng dù vậy, số phiếu của Triệu Minh Khê trên bảng vote vẫn không thể khống chế, tăng nhanh như ngồi hỏa tiễn. Con số 2900 lúc trước đã tăng lên thành hơn 3100 phiếu.
Còn chưa đến giờ tan học hôm nay, độ hot của Triệu Minh Khê trên diễn đã suýt soát vượt Triệu Viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngạc Tiểu Hạ úp sấp mặt trên bàn, có cảm giác như bị lột sạch quần áo một cách công khai, suốt cả ngày cô ả không dám ngẩng đầu lên, cũng khỏi nghe xem thầy cô giảng những gì.
Thực ra cũng chẳng ai trong lớp chất lượng cố tình tìm đến cô ta để chế nhạo, quá lắm chỉ có mấy nữ sinh bình thường đã không ưa cô tụm lại bàn tán.
Nhưng Ngạc Tiểu Hạ vẫn nhạy cảm vô cùng, người khác nói gì cô ta cũng đều nghĩ họ đang bàn luận chuyện ban sáng, đều nghĩ họ đang cười nhạo mình.
Lúc tan học, Miêu Nhiên bình thường thân với mình nhất lại gần an ủi, vỗ vỗ tay cô ta: “Không sao đâu, mấy hôm nữa là yên chuyện thôi. Mà nào có phải chuyện gì to tát, cậu chỉ là ghen tị con bé kia một tẹo, tâm tư con gái đứa nào chả có, ai cũng hiểu thôi.”
Ngạc Tiểu Hạ nghe lời an ủi của bạn, suýt khóc đến nơi, ngẩng mặt lên: “Đúng thế, sao lại trách tớ chứ? Triệu Minh Khê đeo khẩu trang suốt ngày, ai mà biết được nó lại đẹp? Trách thì phải trách nó khiến người khác hiểu nhầm chứ?!”
Hai nữ sinh đang ngồi đằng sau làm bài tập nghe được, liếc nhau, đều cảm thấy Ngạc Tiểu Hạ mặt dày quá độ, đến mức này rồi mà vẫn còn gàn bướng.
Nhưng mỗi lớp đều có những nhóm nữ sinh chơi chung với nhau, không dễ chọc, ngoại trừ Triệu Viện là đứa xinh đẹp nhất, không tranh không đoạt thì Ngạc Tiểu Hạ chính là nhân vật trung tâm trong tập thể nhỏ này.
Những người như bọn họ thì không nên dây vào Ngạc Tiểu Hạ.
Thế là họ lại vùi đầu tiếp tục làm bài tập, vờ như không nghe được gì.
Trong lòng Miêu Nhiên cũng thấy Ngạc Tiểu Hạ mặt dày, nhưng cô không nói thẳng ra, chỉ tiếp tục an ủi: “Ừ, đổi là tớ thì tớ cũng sẽ nghĩ mặt nó bị thương, trông rất xấu nên không dám lộ mặt.”
Ngạc Tiểu Hạ lau nước mắt: “Giờ tớ thấy mình chẳng khác gì trò cười cả.”
“Không sao mà.” Miêu Nhiên nhẫn nại, tiếp tục an ủi.
Bấy giờ Ngạc Tiểu Hạ mới nguôi ngoai, có thể bình tĩnh để suy nghĩ.
Tâm tình cô ta khó tả, nhìn Triệu Viện ngồi ở dãy bàn đầu cách đó không xa, nhỏ giọng nói với Miêu Nhiên: “Nhưng, tớ không ngờ được, bình thường bọn mình luôn nâng niu Triệu Viện, vậy mà đến lúc quan trọng nó lại giậu đổ bìm leo, không hề coi tớ như bạn bè.”
“Ờ thì......” Miêu Nhiên không biết nên đáp thế nào, tình bạn giữa Ngạc Tiểu Hạ và Triệu Viện rạn nứt, nếu cô nàng mà đáp lời thì sẽ làm phật lòng Triệu Viện.
Bồ Sương thân với Triệu Viện hơn, cô ta vừa bôi thuốc cho bạn trai xong, đang về chỗ thì tình cờ nghe được những lời này, tức mình vỗ một cái thật mạnh lên bàn Ngạc Tiểu Hạ.
“Ngạc Tiểu Hạ, mày mặt dày vừa thôi! Tự mày chơi tình bạn plastic* trước, hại Viện Viện bị dị ứng! Bảo sao, tao còn đang thắc mắc vì sao mấy hôm nay Viện Viện không muốn nói chuyện với mày, hóa ra là vì chuyện này. Hôm nay nếu không phải mày tự bôi tro trát trấu, lại còn định kéo Viện Viện dính chàm cùng thì Viện Viện vẫn sẽ tốt bụng giấu giếm hộ mày. Tao đau lòng Viện Viện - cổ đã làm được tốt nhất rồi, mày còn muốn thế nào nữa?!”
(*塑料友情 tình bạn plastic: một từ ngữ khá lưu hành trên mạng xã hội xứ Trung, nghĩa là: “Tình chị em/bạn như hoa plastic, mãi tồn tại nhưng rất giả dối".)
“Triệu Viện thì không có vấn đề gì à?” Ngạc Tiểu Hạ trực tiếp trở mặt luôn: “Lần nào tao bảo Triệu Minh Khê xấu nó cũng ngầm thừa nhận đấy thôi?”
Bồ Sương cả giận, nói: “Bớt bớt ngậm máu phun người đi, lần nào mày nói thế Viện Viện chẳng can mày? Bảo mày đừng nói bừa đến phát ngán còn gì.”
Ngạc Tiểu Hạ cãi không thắng, cuống đến độ chảy mồ hôi, suýt thì buột miệng chửi thề: “Nó bảo ‘đừng nói như vậy’ chứ ‘đừng nói bừa’ khi nào?!”
Hai người càng cãi càng ầm ĩ, rất nhiều người trong lớp đều nhìn qua.
Ban sáng chỉ vì Ngạc Tiểu Hạ mà mâu thuẫn giữa hai lớp bị châm ngòi nổ, đám nam sinh ngồi dãy sau chưa kịp tìm cô ta tính sổ thì thôi, cô ả lại còn dám khóc lóc om sòm trước. Có nam sinh không kiên nhẫn quát: “Ầm ầm lên cái gì? Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi.”
Miêu Nhiên thấy vậy, túm túm áo Ngạc Tiểu Hạ, nhỏ giọng nói: “Thôi thôi, đừng kéo Triệu Viện vào, cổ xinh đẹp, đám nam sinh trong lớp kiểu gì cũng thiên vị cổ.”
“Biết rồi! Tóm lại chúng mày đều đứng về phía Triệu Viện chứ gì!” Lòng Ngạc Tiểu Hạ lạnh lẽo, mắt hung hăng trừng Bồ Sương: “Rốt cuộc thì mọi người là bạn tao hay là bạn Triệu Viện?”
Bồ Sương ném cho cô ta một ánh mắt lạnh lẽo, xoay người bỏ đi.
Ngạc Tiểu Hạ ngồi sụp xuống, cảm thấy vô lực, tại sao bất kể cô ta có nói gì, giải thích gì, các bạn cùng lớp và bạn tốt bên người cô cũng đều đứng về phía Triệu Viện?
Triệu Viện ngồi ở bàn của mình làm bài tập, nhưng viết cả buổi lại thành viết vẽ linh tinh trên vở nháp.
Cô ta cảm thấy bồn chồn bất an, không hơi đâu mà để ý cuộc cãi vã giữa Ngạc Tiểu Hạ và Bồ Sương.
Bồ Sương lại gần, nhìn sách luyện thi trên bàn của cô ta: “Viện Viện, cậu đang chuẩn bị cho giải thi đua à?”
Môi Triệu Viện trắng bệch, đáp: “Ừ.”
Bồ Sương thấy vẻ mặt cô không tốt, an ủi: “Chuyện này đều tại Ngạc Tiểu Hạ, mọi người đều biết cậu không liên quan gì. Bình thường cậu tốt tính vậy cơ mà, đừng lo.”
Triệu Viện cười cười, ngẩng đầu đáp: “Cám ơn Sương Sương, tớ biết rồi.”
Bồ Sương nghĩ nghĩ, nói thêm: “Thế cậu chuẩn bị thật tốt cho thi đua nhé, tớ không làm phiền cậu nữa ——”
Dứt lời, lại nhớ đến bảng vote trên diễn đàn, Triệu Minh Khê sắp vượt qua số phiếu của Triệu Viện, tuy Triệu Viện chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện này nhưng Bồ Sương vẫn không kìm được mà an ủi thêm.
“Bình chọn hoa khôi giảng đường chỉ là phù du thôi, thành tích mới là thực lực chân chính. Triệu Minh Khê đẹp thì đẹp đấy, nhưng học tập thường thường, đến cả tư cách tham dự giải thi đua 100 trường cũng không có, Viện Viện à, cậu vĩ đại hơn con nhỏ đó nhiều.”
“Đúng vậy.” Một nữ sinh khác cũng lại gần an ủi: “Tớ cũng thấy nếu chỉ xinh đẹp thôi thì vô dụng, con gái có tố chất vẫn quyến rũ hơn nhiều. Cứ nhìn Thẩm Lệ Nghiêu bên đội tuyển đấy, người ta có thèm nhìn Triệu Minh Khê cái nào đâu?”
Triệu Viện yên lặng nghe những lời an ủi, tâm trạng dần dần tốt hơn.
Có điều, nguyên nhân chính khiến cô ta thấy bất an là vết thương trên mặt Triệu Minh Khê - lúc trước bác sĩ nói phải qua ít nhất 2-3 năm, kèm với chống nắng từ trong ra ngoài mới có thể khỏi hẳn. Nhưng bây giờ còn chưa đến một năm, mặt nó đã hoàn toàn hồi phục?
Triệu Viện cứ đinh ninh rằng trước khi tốt nghiệp cấp ba thì Triệu Minh Khê vẫn phải đeo khẩu trang.
Bây giờ, tận mắt thấy cô tháo khẩu trang xuống, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước, cả trường đều sẽ chứng kiến vẻ xinh đẹp của cô.
Trong lòng Triệu Viện nôn nao, định bụng lên tầng đi ngó nghiêng bên lớp quốc tế.
Nghĩ đến đây, cô ta cầm ghi chép về trọng điểm trong đợt thi đua lần này, đứng lên.
Dù sao có đưa ghi chú cho Triệu Minh Khê thì nó cũng không tham dự nổi.
Ngạc Tiểu Hạ nhìn chằm chằm vào Triệu Viện, thấy Triệu Viện đứng lên, cô ả cũng vội vã đứng dậy, lặng lẽ đi theo.
*
Minh Khê đang cố quen với việc bị rất nhiều người nhìn chằm chằm sau khi bỏ khẩu trang xuống.
Cũng tại cả năm nay cô đều đeo khẩu trang, khi đứng trong đám đông, cùng lắm thì có người thấy dáng dấp cô rất đẹp, chứ không ai nhìn chằm chằm vào khẩu trang của cô mà quan sát.
Thế nên đã rất lâu rồi cô không phải đón nhận nhiều ánh mắt đến vậy.
Bây giờ bỏ khẩu trang đi, không riêng các bạn lớp quốc tế nhìn cô như đang nhìn quốc bảo, có không ít người lớp khác cũng tò mò đến ngó nghiêng.
Đến chiều, giữa giờ nghỉ tiết học thứ hai, có người gọi Minh Khê: “Bên ngoài có người tìm cậu.”
Minh Khê buông bút, ra ngoài phòng học, thấy mấy nam sinh đang vây quanh một nam sinh cao lớn, dáng dấp không tệ, đẩy cậu ta về đằng trước, giật vé xem phim trong tay cậu ta, đưa cho Minh Khê.
“Triệu Minh Khê, Lý Hải Dương muốn mời cậu đi xem phim!”
“Ha ha, mau đồng ý đi!”
Minh Khê nhận ra mấy nam sinh này thuộc lớp chất lượng, có hai người trong đó còn tham gia trận đánh nhau buổi sáng.
Nam sinh tên Lý Hải Dương cả người cứng ngắc, không dám nhìn Minh Khê, lầu bầu với mấy người bạn đứng bạn: “Các cậu lượn đi.”
Nhưng nói thì nói vậy, cậu ta vẫn lôi 2 tấm vé xem phim màu xanh từ trong túi ra, hơi khụ khụ một tiếng, đưa cho Minh Khê: “5h chiều thứ Sáu tuần này, cậu muốn cùng đi xem không?”
Một cậu đàn em ngồi cạnh cửa của lớp quốc tế gào lên: “Cút mau! Lớp chất lượng chúng mày không đứa nào tốt! Hồi sáng đánh như thật, bây giờ lại muốn tán người lớp quốc tế bọn tao?”
Bên ngoài ầm ĩ, thanh âm hơi to, nhưng Phó Dương Hi đeo tai nghe khử tiếng ồn, lại ôm gối ôm Pikachu mà Triệu Minh Khê mua cho mình, nằm sấp trên bàn ngủ.
Tai nghe màu bạc giá mấy chục ngàn NDT, chất lượng cực tốt, đeo vào là không nghe được tiếng gì nữa.
Kha Thành Văn sốt ruột, vươn tay đập đập lưng Phó Dương Hi: “Anh Hi, lửa cháy đến nơi mà còn ngủ gì nữa, dậy mau!”
Phó Dương Hi bị đánh thức, sắc mặt u ám, cả người tối tăm, quăng mạnh tai nghe lên bàn, xoay người lại hung hăng trừng Kha Thành Văn: “Mày chán sống à ——”
Chưa dứt lời, cậu thấy bên ngoài đang xảy ra cái gì.
Ngay lập tức, cậu đứng phắt dậy, ghế dựa suýt thì bị cậu xô ngã.
“Đám này ăn gan hùm chắc?! Tưởng tao chết rồi à?!” Nắm tay Phó Dương Hi cứng lại, chuẩn bị lao ra ngoài.
Kha Thành Văn vội cản cậu lại, hạ giọng: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bây giờ anh mà ra ngoài đánh người thì cả trường sẽ biết chuyện anh thích Minh Khê.”
“Tao thích đấy thì —” Phó Dương Hi khựng lại, nổi sùng: “Tao thích bao giờ mà thích?! Là cổ đang theo đuổi tao! Mày nhớ nhầm hả, tao thích cổ bao giờ? Ai cho mày gan mà nói câu này?!”
Kha Thành Văn nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nói: “Ể, bé chuyển lớp từ chối rồi.”
“Anh biết vé xem kịch thực tế ảo ‘Sleep No More’ chứ, năm ngoái anh xem rồi còn gì, giá vé hơn 1000 tệ mà bé chuyển lớp vẫn từ chối kìa.”
Phó Dương Hi cố nén tức giận, ỷ mình cao, liếc ra bên ngoài cửa.
Quả nhiên, cậu thấy Minh Khê nói với cái thằng tên Lý Kình Ngư gì gì đó rằng: “Xin lỗi, nhưng tôi muốn học tập thật tốt.”
Nói xong, Minh Khê không cầm vé, xoay người về phòng học.
Phó Dương Hi lại liếc nam sinh tặng vé xem kịch nọ, thấy sắc mặt cậu ta mất mát xen lẫn xấu hổ, nhưng vẫn phải cố rặn ra nụ cười gượng.
Phó Dương Hi thấy thoải mái vô cùng.
“Chậc.” Cậu không cuống cũng không giận, dáng vẻ như chính cung nương nương, ngồi xuống, chân nhếch lên, đắc ý dào dạt chống tay nhìn kẻ thất bại rời đi.
Còn chẳng cần cậu ra tay, bé khẩu trang đã tự giải quyết xong.
Ngoại trừ cậu ra thì cô chẳng thèm nhìn ai lấy một cái.
Kha Thành Văn vuốt cằm nói: “Nhưng em thấy Triệu Minh Khê chắc rất muốn xem vở kịch đó, ban nãy cổ nhìn cái vé kia một lúc cơ mà.”
“Dễ ợt.” Phó Dương Hi hừ một tiếng, móc điện thoại ra, bắt đầu đặt vé.
Cậu nhớ lại chuyện Triệu Minh Khê trăm phương nghìn kế muốn gần gũi mình, cả dọn WC cũng chịu đi với thái độ từ chối nam sinh kia một cách quyết đoán.
So sánh đôi bên, cậu càng nghĩ lại càng thấy mình là đặc biệt.
Càng ngẫm càng đắc chí, khóe miệng cậu không giấu được nụ cười vui vẻ.
Nhưng.......
Phó Dương Hi vẫn thấy có gì đó hơi sai sai ——
Lúc từ chối người khác, sao không nói ‘Tôi đã có người mình thích’, mà lại nói ‘Muốn học tập thật tốt’ nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...