Ngoài hành lang yên ắng đến độ nghe được cả tiếng hít thở.
Lúc mới chuyển đến, vì mặt bị thương nên Triệu Minh Khê đeo khẩu trang, có ăn cơm cũng chỉ ngồi trong góc với Hạ Dạng, không ai ngờ nổi cô còn xinh đẹp hơn cả minh tinh.
Trong quan niệm của họ, người mắt đẹp thì đâu đâu cũng có, nhưng khi bỏ khẩu trang xuống thì chẳng được mấy người dễ nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Minh Khê thì ngoại lệ làm sao được.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất khiến Ngạc Tiểu Hạ đinh ninh mặt Triệu Minh Khê dù không xấu xí thì cũng chỉ thuộc dạng thường thường vô vị là ——
Mỗi khi cô ta nhắc đến chuyện này, Triệu Viện chưa hề phản bác lấy một lần!
Cùng lắm Triệu Viện chỉ nhăn mặt cau mày, nhỏ nhẹ bảo cô ta: “Cậu đừng nói Minh Khê như thế.”
Những lời này có thể hiểu theo hai nghĩa, hoặc hiểu là ‘Triệu Minh Khê rất đẹp, cậu nói sai rồi’, cũng có thể hiểu như ‘Triệu Minh Khê tự ti vì diện mạo và vết thương trên mặt, cậu đừng nói vậy, cậu ấy sẽ khó chịu’.
Đương nhiên, người bình thường ai mà chẳng hiểu theo nghĩa đằng sau.
Ngạc Tiểu Hạ cũng thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên suốt một năm nay, Ngạc Tiểu Hạ vẫn luôn tưởng rằng Triệu Minh Khê đã xấu xí lại còn tham nay tranh mai giành với Triệu Viện, cho rằng cô học dốt, không có sở trường gì, lại còn mặt dày.
Mãi đến bây giờ Ngạc Tiểu Hạ mới hiểu được vì sao mà Thẩm Lệ Nghiêu chẳng bỏ nữ sinh nào vào mắt, chỉ có Triệu Minh Khê là ngoại lệ.
Vì sao mà Triệu Minh Khê theo đuổi cậu ta, quá lắm cũng chỉ bị cậu ta lạnh mặt, khác hẳn thái độ chán ghét muốn tránh xa cả ngàn km với cô ta hay nữ sinh khác.
Vì sao mà khi cô ta xì xào về diện mạo của Triệu Minh Khê, Triệu Vũ Ninh lại bảo cô ta về tự soi gương đi —— hóa ra lời Triệu Vũ Ninh là nghĩa đen hoàn toàn!
Bởi vì Triệu Minh Khê là đặc biệt, cô xinh đẹp đến mức không một ai sánh bằng.
Cô ta nghĩ đến chuyện mình dè bỉu Triệu Minh Khê là quái dị ngay trước mặt nhiều người đến vậy, chẳng khác nào con hề không chịu tự soi gương.
Sắc mặt Ngạc Tiểu Hạ trắng bệch, giờ phút này cô ta cảm thấy mình như một trò đùa!
*
Người đứng ngoài đa số là đến hóng hớt vì thấy hành lang trước cửa lớp quốc tế chật ních người, đều không rõ đầu đuôi sự việc.
Có người không kìm nổi mà khen: “Đây là hoa khôi trường các cậu à? Quả như lời đồn nhỉ, trông xinh thật đấy!”
Người đứng cạnh định thần lại được, đáp: “Chưa phải hoa khôi, cậu ấy hiện đang đứng thứ hai trên bảng xếp hạng.”
“Đậu, đẹp thế này mà mới hạng hai?! Thế hoa khôi phải là mỹ nữ tuyệt thế đến cỡ nào nữa, là ai đấy?”
Có người chỉ vào Triệu Viện: “Kia kìa, hình như cũng đang lại đây.”
“......” Người thắc mắc hoa khôi là ai ngay lập tức câm nín.
Cậu ta nhỏ giọng lầu bầu: “—— thế thôi á?”
Thoáng chốc, vô số ánh mắt dồn về phía Triệu Viện.
Cô ta cũng xinh đẹp, nhưng nét thanh tú ấy so với vẻ xinh đẹp lộng lẫy của Triệu Minh Khê thì thua kém hơn rất nhiều.
Môi Triệu Viện mím đến trắng bệch.
Suýt thì cô không giữ nổi vẻ bình tĩnh, trong lòng chỉ muốn đấm Ngạc Tiểu Hạ một trận.
Trên đời sao lại có đứa ngu đến mức này, hành động mà không hề hỏi ý cô ta trước, ra tay lung tung, giờ còn vạ lây đến cả cô ta.
Triệu Viện không đứng ở đây nổi nữa, cô ta xoay mình đẩy đẩy người đứng sau, định chen ra ngoài.
Những người biết rõ đầu đuôi sự việc đến giờ mới tỉnh táo lại, hùng hổ nhìn Ngạc Tiểu Hạ: “Ngạc Tiểu Hạ, cậu coi bọn tôi như tay sai đấy à.”
Người nói chuyện là một nam sinh lớp chất lượng.
Chuyện là ban nãy mấy đứa bạn ở lớp chất lượng của Ngạc Tiểu Hạ và Triệu Viện đột ngột la hét trong lớp: “Triệu Minh Khê lớp quốc tế làm cái quái gì mà có đến hơn 2900 vote, mua phiếu đấy à? Ai chả biết con bé đó xấu bỏ xừ.”
Kêu gào xong, Ngạc Tiểu Hạ liền dẫn đầu đến lớp quốc tế tìm người, rất nhiều bạn học không rõ đầu đuôi cũng theo cùng để hóng hớt.
Họ đều tưởng Triệu Minh Khê xấu thật, nào ngờ cô ấy lại đẹp như thiên tiên.
Bây giờ nhìn qua cũng hiểu ai là đứa kiếm chuyện gây sự.
Những người xung quanh cuối cùng cũng hiểu được sự việc, phút chốc, ánh nhìn ném về phía Ngạc Tiểu Hạ và mấy đứa bạn của cô ta bỗng thiên biến vạn hóa: kinh ngạc, mỉa mai, cười nhạo... đủ cả.
“Sợ thật, chỉ vì ghen tị với người khác mà bày ra trò này, cuối cùng lại thành gậy ông đập lưng ông.”
Có người nhỏ giọng thắc mắc: “Liệu có liên quan gì đến hoa khôi không nhỉ? Chẳng phải Ngạc Tiểu Hạ rất thân với cổ đó thôi?”
Cái đám đến kiếm chuyện lúc bình thường đều là bè bạn vây quanh Triệu Viện như Ngạc Tiểu Hạ, Bồ Sương... Bảo là Triệu Viện không liên can gì thì họ không tin mấy.
Thấy tình thế sắp bất lợi cho mình, Triệu Viện tức đến độ khó thở, nếu hôm nay cô không tách bạch được bản thân với Ngạc Tiểu Hạ thì chuyện này có lẽ sẽ đến tai Triệu Vũ Ninh.
Mà đã đến tai Triệu Vũ Ninh thì tương đương với cả nhà đều biết.
Cô ta trấn tĩnh lại, vội vàng xoay người, thái độ phê phán Ngạc Tiểu Hạ: “Ngạc Tiểu Hạ, rốt cuộc thì cậu đang làm gì vậy? Lần trước cậu cố tình khiến tớ bị dị ứng đã đành, giờ lại còn muốn làm hại Minh Khê ư?”
“Chuyện dị ứng nào đây?”
“Lại vụ gì nữa?”
“Mẹ ôi, Ngạc Tiểu Hạ cũng ‘cực phẩm’ quá rồi! Chuyên chọn người đẹp để hãm hại, chắc do ghen ghét chứ gì?”
Lời nói của Triệu Viện khiến mọi người không nghi ngờ gì cô ta nữa.
Ngạc Tiểu Hạ sửng sốt nhìn về phía Triệu Viện, trước kia mình đã giúp Triệu Viện như thế nào, Triệu Viện đều quên sạch rồi ư?
“Mày định giở thói giậu đổ bìm leo ——”
Không đợi Ngạc Tiểu Hạ nói hết lời, Triệu Viện đã chặn họng cô ta: “Chỉ vì Minh Khê cùng thích một người với cậu mà cậu làm nhiều chuyện xấu xí thế này, sao tớ lại có người bạn như cậu chứ!”
Triệu Viện thất vọng nói xong, hốc mắt đỏ bừng, chen khỏi đám người bỏ đi.
Ngạc Tiểu Hạ: “......”
Ngạc Tiểu Hạ đâu ngờ sự việc lại đến nước này, cô ả túa mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng.
Cô ta xoay người định chạy.
Nếu để cô ả chuồn mất thì lúc Phó Dương Hi về đến lớp kiểu gì cũng sẽ nổi khùng. Kha Thành Văn bất chấp, bước lên túm áo Ngạc Tiểu Hạ, kéo cô ta vào lớp quốc tế: “Chạy đi đâu mà chạy, mày muốn nhìn chứ gì? Vào mà nhìn! Để tao xem ai mới là đứa quái dị!”
Ngạc Tiểu Hạ khóc đến nơi: “Tôi là nữ sinh đấy, cậu là nam sinh mà sao chẳng có chút phong độ nào vậy!”
“Im mồm, phong độ là gì, ăn được chắc.” Chắc Kha Thành Văn quan tâm đấy, cậu ta chỉ chăm chăm kéo người vào phòng học.
Đám đệ của cậu ta cũng xáp lại định tóm đám Bồ Sương.
Bạn trai Bồ Sương nào chịu: “Bỏ tay ra! Chuyện này lỗi ở Ngạc Tiểu Hạ, bọn mày túm người khác làm gì?”
Giữa ba lớp vốn hay có mâu thuẫn, thù oán chất chứa đã lâu, ân oán cá nhân cực dễ leo thang thành ân oán giữa lớp với lớp.
Người của lớp chất lượng đều áp lại, huých bả vai Kha Thành Văn: “Đám lớp quốc tế bọn mày lấy đâu ra tư cách dạy dỗ lớp chất lượng bọn tao? Tưởng có tiền mà ngon à?”
Hành lang chật ních người, đang lộn xộn sẵn, xô xô kéo kéo chẳng biết là ai đánh ai, trường hợp phút chốc như chảo dầu sôi, hỗn loạn vô cùng.
Đôi bên không bên nào chịu nhường, cuối cùng nam sinh hai lớp trực tiếp lao vào đánh nhau.
Minh Khê đứng ở cửa lớp, không ngừng bị xô đẩy, trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện quái gì đây?
Cô chẳng qua bị Ngạc Tiểu Hạ chọc tức, định trang bức* một phen, cuối cùng lại thành trận loạn đấu giữa hai lớp?!!
(*: Trang bức (装逼)/Trang B(装B): 1. Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất | 2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn. Ở đây dùng với ý 2, vờ như mình xấu nhưng thực ra đẹp ăn đứt cả lũ.)
*
Một đứa đàn em bị người quặp cổ vẫn tranh thủ gào lên: “Chị dâu, vào trong đi!”
Minh Khê không nghe rõ, là bảo cô quét dọn à?
Minh Khê có muốn vào lớp cũng không nổi, cô như nhân bánh kẹp bên trong, bị người xô đẩy đến mức choáng váng.
Còn ăn tận hai phát dẫm từ một cậu đàn em đang đấu tranh anh dũng của Phó Dương Hi, đầu óc ong ong hết cả lên.
Nhưng, ngay lúc cô bị xô vào góc của dãy bàn thứ nhất, suýt thì kêu lên.
Cô chợt được nhấc bổng từ phía sau.
Giữa tình thế hỗn loạn ồn ào, hương tùng lẫn chút mùi thuốc đông y thân quen chợt sực lên chóp mũi cô.
Chẳng cần quay đầu lại, Minh Khê đã biết ấy là Phó Dương Hi.
Chẳng hiểu sao, nhưng giờ phút này, mùi hương ấy lại chứa sức mạnh khiến người ta cảm thấy an tâm.
Hai tay cậu vòng qua nách, nhấc cô lên.
Thân mình cô chơi vơi, được cậu ôm lấy, đặt trên bàn.
Mình Khê chưa kịp quay đầu cảm ơn đã thấy một nam sinh sắp va vào chỗ mình, cô vội co hết hai chân lên bàn.
“Rầm” một tiếng, nam sinh xui xẻo nọ đụng phải bàn học.
Minh Khê còn xui xẻo hơn, ngồi không vững, bị va đến rơi khỏi bàn.
Cô không ngã xuống đất, mà ngã vào lòng ngực Phó Dương Hi theo một cách rất drama.
Mùi tùng từ bốn phương tám hướng ập đến, trong giây phút va vào lòng cậu, cô còn thoáng trông thấy vẻ mặt giận dữ và đôi tai đỏ bừng của Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi ôm cô đứng vững.
“Cậu không sao chứ?” Phó Dương Hi vô cùng lo lắng, cúi đầu xem xét.
Và rồi, cả người cậu chợt cứng đờ.
“......”
…...
Đây là lần đầu tiên Phó Dương Hi trông thấy mặt Triệu Minh Khê.
Sương sớm mông lung còn chưa tan hết, ánh nắng loang lổ đã xuyên qua cửa kính, dừng chơi trên trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô.
Ánh mắt Phó Dương Hi không kìm được mà lần từ vầng trán xuống đôi mắt đẹp đẽ nọ, rồi dừng ở bờ môi mềm mại của cô.
“.......”
Ngoài cửa phòng là hành lang ầm ĩ như muốn lật trời, nhưng ở đây lại yên tĩnh như một bức họa.
Mồ hôi ở trán và thái độ lo âu cùng cực trên mặt Phó Dương Hi - giờ phút này đều như bị ấn nút tạm dừng.
Hầu kết cậu khẽ động.
Lần đầu tiên trong đời, tư duy cậu bỗng trở nên trì độn, không thể cảm nhận nổi thế giới bên ngoài, đầu óc trống rỗng - màu đỏ bên tai cậu nhanh chóng lan khắp mặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhưng cậu lại không hề cảm nhận được.
Cậu chỉ biết ngơ ngác ngắm Triệu Minh Khê, chẳng khác nào một tên ngốc.
“Cám ơn.” Minh Khê đứng vững lại, vén tóc rối ra sau tai.
Cô vừa định ngẩng đầu nhìn Phó Dương Hi thì chợt phát hiện chậu hoa của mình nở thêm mười đóa nữa chỉ trong chớp mắt ——!
Gì thế này?!
Chẳng lẽ là vì ôm được Phó Dương Hi?
Trước kia Minh Khê chưa từng thử ôm Phó Dương Hi, tuy hệ thống luôn nhắc rằng tiếp xúc tay chân sẽ giúp may mắn tăng lên nhanh hơn, giống như xài ké wifi, càng gần modem thì tín hiệu càng tốt.
Nhưng Minh Khê thấy mấy việc mình từng làm quá dị hợm - đã đủ khiến vị thái tử nhà họ Phó này chán ghét rồi.
Nếu cô muốn tiếp xúc thân mật hơn với cậu, e là sẽ bị xách lên đu quay chọc trời rồi ‘được’ nhốt lại mất?
Chỉ là, cô hoàn toàn không lường được dịp tình cờ lần này.
Minh Khê hối hận không thôi, suýt thì vỗ đùi tiếc rẻ, nếu cô mà bình tĩnh lại sớm hơn thì nhất định sẽ không buông cậu ra.
Minh Khê đang định nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này, tính giả bộ như mình đứng không vững để có cớ ôm chầm lấy cậu.
Phó Dương Hi đã đứng thẳng người lên rồi.
Không ôm kịp, Minh Khê tiếc nuối vô cùng.
Nghe tiếng ồn ào bên tai, Minh Khê nhanh chóng ngửa đầu nhìn cậu: “Chết rồi, Phó thiếu, đánh nhau to rồi.”
Phó Dương Hi ngơ ngác thầm nghĩ, cậu đương nhiên biết là đang có đánh nhau, nhưng mà... mẹ nó, miệng Minh Khê sao lại nhỏ thế chứ, môi nhìn vừa hồng vừa mềm, mũi cao cao, da trắng ơi là trắng, sao càng ngắm lại càng thấy đẹp —— ơ ơ, đánh nhau rồi???
Liên quan gì cậu?
…....
“Sao lại đánh nhau?” Phó Dương Hi tiếp tục cúi đầu, ngô nghê hỏi.
Minh Khê cảm thấy não cậu như bị úng nước, đang do dự chẳng biết có nên vỗ hai phát vào mặt cậu cho tỉnh hay không, hô: “Bên ngoài đánh nhau rồi!! Cậu mau ra can đi!”
“Bên ngoài —— à, bên ngoài đánh nhau rồi... Mẹ nó!” Phó Dương Hi mãi mới hoàn hồn, cậu kéo Minh Khê ra khỏi phạm vi tranh chấp rồi nhảy phóc lên dãy bàn đầu.
Quả đầu như lông nhím màu đỏ của Phó Dương Hi vô cùng nổi bật, không biết là ai trên hành lang trông thấy cậu, hô lớn.
Đám nam sinh lớp chất lượng sợ hãi, mặt cắt không còn hột máu, đồng loạt ngoái lại, trông thấy Phó Dương Hi thì co giò bỏ trốn.
Người thấy cậu thì đều chạy hết, người không thấy thì chôn trong đám đông chen chen lấn lấn, bị người khác kéo chạy cùng.
Hệt như xịt thuốc một cái là đám sâu, gián biệt tăm cả lũ.
Ánh mắt Phó Dương Hi có phần hùng hổ. Ban nãy lúc xông lên phòng học, cậu loáng thoáng nghe tiếng trào phúng “Đồ quái dị”, có giọng nữ cũng có giọng nam. Cậu cậy mình cao, chuẩn xác tóm cổ áo bạn trai của Bồ Sương - kẻ đầu têu chế nhạo Minh Khê - xách cậu ta ra.
Minh Khê ghé người bên cửa sổ, nhìn cảnh ấy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng cậu định kéo cậu ta đến văn phòng giáo viên.
Ai ngờ, giây tiếp theo, tay cậu vung lên, cho cậu ta một đấm.
Minh Khê: “..........???”
Bảo cậu can người ta đánh nhau, chứ ai bảo cậu tham gia đánh nhau!
Trong lúc hỗn loạn, có người đi gọi giáo viên chủ nhiệm.
Kha Thành Văn thở hồng hộc lẩn vào trong phòng, không dám nhìn mặt Minh Khê, ngượng nghịu nhỏ giọng nói: “Đừng lo, không ai đánh thắng được anh Hi đâu.”
Minh Khê: “Sao lại thế? Vì cậu ấy rất giỏi đánh đấm?”
Thể nào vừa trông thấy cậu ta là cả đám đều tháo chạy.
Kha Thành Văn tự hào ưỡn ngực, nói: “Không không, cậu biết đội luật sư nhà họ Phó không? Chỉ biết thắng, không biết thua! Ai đánh nhau với anh Hi cũng chỉ dám ăn đòn, không dám đánh trả. Nếu đánh trả, chỉ cần làm rụng một cọng lông đỏ (aka tóc) cũng đủ để ăn kiện đến táng gia bại sản!”
Minh Khê: “..................”
Tự hào quá ha.....
Lời tác giả:
Dương Hỉ: Tui là ai đây là đâu? Vợ tui đẹp như thiên tiên, đánh nhau liên quan quái gì đến tui.
Minh Khê: Hiểu rồi, hóa ra đây là lý do Thái tử nhuộm tóc đỏ! Đánh nhau xong chỉ việc ngồi đếm mấy cọng tóc đỏ để xem bắt đền được bao nhiêu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...