Trong lớp quốc tế trừ Phó Dương Hi và Khương Tu Thu ra thì còn có mấy người đứng ở đầu danh sách.
Bao gồm cả Kha Thành Văn, cha mẹ cậu ta đều là quan chức cấp cao, báo cáo dẫn ra cũng phải 0,3%.
Minh Khê quăng lưới đánh bắt diện rộng, mặc dù chuyên tâm vào Phó Dương Hi nhưng vẫn có thể cọ thêm mấy người này một chút, vậy cũng tích cực cọ hơn xíu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày nay cô mượn cơ hội hỗ trợ tác nghiệp, triện tay mang chút bánh quy làm thủ công từ tiệm nhà Hạ Dạng đến cho mấy người này, lại có tiếp xúc không dễ nhận ra với bọn họ, chồi non từ từ gian khổ tích góp, tổng cộng lại thêm một cây nữa.
Minh Khê đếm được mười ba cây mầm, nghỉ giữa giờ cô lặng lẽ cầm theo chiếc gương nhỏ đi đến góc hành lang tháo khẩu trang khẽ nhìn.
Vết thương quả nhiên đã mờ đến hầu như không nhìn thấy nữa.
Hơn nữa không biết có phải ảo giác của cô không mà cô cảm thấy từ lúc bắt đầu cọ may mắn, tóc của cô lại càng bóng mượt hơn, nước da cũng càng ngày càng trắng mềm bóng mịn hơn.
Hệ thống đắc ý nói: “Đây là chuyện hiển nhiên, cô không thấy bình thường trong tiểu thuyết, nhân vật chính diện được miêu tả ngoại hình thường khá là chi tiết, mà nhân vật nữ phụ phản diện cũng chỉ khi ra trận mới dùng từ ngữ ‘xinh đẹp’ một cách qua loa để hình dung một chút à? Là phận chính diện tương đương với dưỡng chất, cô sẽ chỉ càng ngày càng đẹp hơn thôi.”
Hệ thống không nhịn được khen một câu: “Cô là nhân vật phản diện đẹp nhất do tôi dẫn dắt. Chờ vết thương khỏi hẳn, có nói là nữ siêu sao điện ảnh e cũng có người tin.”
“Có thật không?” Minh Khê vô cùng phấn khích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là Minh Khê yêu cầu rất thấp, cô cũng chẳng thèm để ý mình có đẹp hơn hay không.
Chỉ cần vết sẹo trên mặt có thể mau chóng biến mất, đời này có thể thuận lợi sống tiếp, vậy cô cũng vui mừng khôn xiết rồi.
Dựa theo tiến độ hiện tại, phỏng chừng đến lúc tích được hai mươi mầm non là cô có thể yên lòng tháo khẩu trang xuống, vậy cũng không cần phải đeo nữa.
Kha Thành Văn đi thay nước trong máy, lúc đi đến lại phát hiện Phó Dương Hi không tập trung, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu ta nhìn theo Phó Dương Hi, chép miệng nói: “Học sinh chuyển lớp cũng thật bi thảm, nghe nói vốn ngoại hình không như vậy, năm ngoái trước khi chuyển trường lại có gương mặt bị thương. Gần đây bình chọn khoa khôi trường, Triệu Viện em gái cô ấy lại có số phiếu cao nhất, hẳn ít nhiều gì cô ấy cũng sẽ có chút tự ti ——”
Nói được một nửa, liếc trông sắc mặt lạnh giá của Phó Dương Hi, Kha Thành Văn vội vàng chống chế: “Nhưng học sinh chuyển lớp thắng ở tính cách nhé! Cậu xem mới đến lớp được hai ngày ấy mà đã tặng bánh kẹo cho chúng ta lại còn cả bánh quy nho nhỏ, mọi người cũng đều thích cô ấy!”
“Chúng ta?” Phó Dương Hi thành công nắm được trọng điểm.
Sáng nay Triệu Minh Khê mang bánh quy sôcôla đến để trên bàn, nhỏ giọng hỏi cậu có ăn không, cậu hừ lạnh một tiếng bánh quy nướng vớ vẩn cái gì, khi đang định chờ Triệu Minh Khê hỏi cậu lần nữa mới vươn tay ra cầm lấy thì Triệu Minh Khê lại trực tiếp lấy bánh quy lại. Suýt chút nữa khiến cậu tức thành con cá nóc.
Nhưng cậu cho rằng đó là điểm tâm của Triệu Minh Khê, mình ăn sợ cô sẽ không đủ, vì vậy cũng không đụng đến.
Nhưng ai biết vừa xoay người đi là cô đã chia cho những người khác trong lớp là sao?
Phó Dương Hi lạnh lùng nhìn Kha Thành Văn, dùng mắt thường cũng có thể thấy không vui vẻ lắm: “Ai?”
Kha Thành Văn hận không thể vả mình một phát, kêu mình lau chau chích chòe, rồi sau này không được ăn bánh kẹo Triệu Minh Khê làm nữa: “Chẳng có ai cả, chỉ cho mấy tổ trưởng một ít, học sinh chuyển lớp mới tới, làm thế cũng có thể giúp cô ấy sớm hòa nhập mà.”
Phó Dương Hi như có chiều suy nghĩ: “Cũng đúng.”
Đầu bếp bé nhỏ ngọt ngào rất biết đối nhân xử thế, vừa khéo lấy sở trường bù sở đoảng với cậu. Sau này việc ngoại giao trong nhà không cần phải lo rồi.
Ngoài dự liệu của Kha Thành Văn, Phó Dương Hi không hỏi thêm nữa.
Mà lại phấn khởi rạo rực ngoảnh đầu đi, tiếp tục chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này Kha Thành Văn mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Cuộc bình chọn hoa khôi trường và giải thi đua giữa 100 trường đều đang là đề tài hấp dẫn gần đây.
Minh Khê cất gương nhỏ đi vào, nghe thấy mấy cô bạn đang bàn tán.
“Mấy cậu cũng bỏ phiếu á? Sao năm nay lại lại lại* là Triệu Viện có số phiếu cao nhất nhỉ? Tăng Kiều Kiều lớp chất lượng cao không ngon à? Tớ chỉ thích kiểu ngự tỷ ngầu bá cháy thôi!”
* Nguyên văn: 又双叒叕 Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chơi chữ kiểu lặp lại và tịnh tiến chữ Hựu (又), nhằm nhấn mạnh sự lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Chuyện thường, lũ nam sinh trường A tỉ lệ chiếm 70%, tụi nó không phải đều thích cái dạng con gái rượu dáng vẻ trong sáng đáng thương à.”
“Có Tăng Kiều Kiều đè bẹp chỉ số thông minh nha!”
“Thế chưa chắc đâu.” Có cậu học sinh không nhìn được nói: “Triệu Viện ở lớp chất lượng cũng có thành tích đứng đầu lớp, năm ngoái cô ấy còn tham gia giải thi đua khu vực 100 trường, vào vòng trong đó. Mà lớp chất lượng cao chẳng qua chuyên môn thi đua rồi, kiếm tẩu thiên phong*, còn không biết ai tốt hơn ai đâu.”
* Kiếm tẩu thiên phong: không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.
Có người hùa theo: “Huống chi Triệu Viện thật sự có khí chất hơn, gia cảnh cũng tốt, lần trước người thanh niên đó đến đón cô ấy có khí chất như vậy, mấy cậu có thấy không —— hình như là anh trai cô ấy đó.”
Lời như vậy Minh Khê nghe rất nhiều, dù sao hào quang nhân vật chính không đâu không có mặt.
Nhưng cũng may, lúc trước mỗi lần Triệu Trạm Hoài tới cũng chỉ đón một mình cô công chúa nhỏ của anh ta. Minh Khê chưa từng lên xe của Triệu Trạm hoài, vì vậy trong trường không có ai biết cô với Triệu Viện là chị em gái.
Nhưng có vẻ lần này cô vừa mới chuyển lớp, còn chủ động tiếp cận Phó Dương Hi.
Có người cảm thấy hứng thú với cô, nên đã nghe ngóng chuyện này.
Thấy cô ngồi xuống bắt đầu điền đơn xin tham gia giải thi đua 100 trường, một nam sinh xa xa liếc nhìn, kinh ngạc nói: “Cậu cũng muốn tham gia à?”
Triệu Minh Khê ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Ừ.”
Lấy mấy lần học lực của cô dưới trung bình ở lớp phổ thông, chỉ có một lần duy nhất tiến được vào năm vị trí đầu, vậy mà muốn tham gia cuộc thi mang tính chất toàn tỉnh như này, trong mắt người khác quả đúng là có vẻ tấu hài.
Có điều đến kỳ thi đua còn phải một thời gian nữa, Minh Khê cảm thấy chỉ cần hiện giờ cố gắng gia tăng vận may của mình trước, đến lúc thi không chừng có thể không bị thân phận phản diện liên lụy, có thể hoàn toàn thi được kết quả đúng với thực lực của mình.
—— Nói không chừng còn có thể vào vòng chung kết.
Nam sinh kia cảm thấy cô có hơi không biết ghế của mình ở đâu, nhưng vẫn e Phó Dương Hi đang ngủ gục một bên nên cũng không nói rõ, chỉ nói móc nói xiên: “Mà này, mặt của cậu sao thế, tháo khẩu trang xuống cho tụi tớ nhìn chút không? Em gái cậu xinh gái học giỏi, chắc cậu cũng không kém đâu nhỉ?”
Lời này rõ ràng mang ý móc mỉa, biết rõ trước khi Minh Khê chuyển đến, kết quả học tập ở lớp phổ thông bị ba lớp còn lại cho hít khói một đoạn dài.
Mà giá trị nhan sắc cũng vậy, biết rõ diện mạo Minh Khê bình thường không có gì đặc sắc.
Một cô bạn khác cũng nói: “Đúng đó, còn chưa biết mặt mũi cậu thế nào nữa.”
Trong ánh mắt của cô bạn kia sự thương hại còn lớn hơn là tò mò.
Minh Khê hiểu rõ cậu bạn kia không có ý tốt, cũng không buồn để tâm, mắt cũng không buồn ngước lên, đáp: “Còn có thể thế nào, không phải có hai con mắt một cái miệng thôi à.”
Hai người kia hộc máu.
Trái lại Minh Khê cũng không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào.
Dù sao vết thương trên mặt đã hầu như hoàn toàn biến mất, nếu không soi kính lúp thì cũng sẽ không nhìn thấy, hay bây giờ tháo khẩu trang xuống?
Nhưng cô còn chưa kịp hành động, trước mắt bất ngờ có túi đựng bút bay vù một cái, “loạch xoạch”, nam sinh ngả ngớn kia giật nảy mình, vội vàng né tránh, túi đựng bút đập mạnh xuống bàn cậu ta.
Phó Dương Hi trưng cái mặt lạnh “mày coi tao chết rồi à” ra trừng người ta: “Có phiền không hả, từ sáng đến tối mồm cứ lẻm bà lẻm bẻm, ồn muốn chết.”
Cậu bạn kia mặt mày tái nhợt, nhất thời không dám nói tiếp nữa, nhặt lại túi bút đặt lên bàn Kha Thành Văn xong rối rít rụt về cuối lớp.
Cô bạn học kia cũng phát khiếp, vội vàng cúi gằm đầu làm đề cương.
Bàn tay Minh Khê định tháo khẩu trang xuống vì thế mà ngừng lại, cô kinh ngạc liếc nhìn bạn cùng bàn.
“Nhìn cái gì?” Phó Dương Hi hừ lạnh, tóc đỏ phách lối, đuôi mày nhếch cao, lừ mắt nhìn cô, mặt đầy khó chịu.
Thấy Minh Khê vẫn còn nhìn cậu chằm chằm không nói một lời, Phó Dương Hi không được tự nhiên, đeo nút chống ồn lên, lầm bầm nói: “Đừng vội mừng, tôi không phải giúp cô đâu, tụi nó làm ồn đến tôi.”
Minh Khê không nhịn được mỉm cười: “Cảm ơn.”
Ấn tượng của cô với Phó Dương Hi cuối cùng từ -1000 đã tăng nhỉnh lên chút. Cô phát hiện cậu chàng này tuy mồm miệng ngoa ngoắt, nhưng thực sự không hề khó làm thân như cô nghĩ.
Phó Dương Hi tức giận nói: “Đã nói không phải giúp cô mà.”
Minh Khê nhún vai, không nói gì, tiếp tục viết đơn xin.
Phó Dương Hi liếc mắt nhìn cô, thấy cô đang yên tĩnh, đuôi mắt trắng ngần, nhưng lại không biết rốt cuộc cô đang nghĩ điều gì. Mới nãy còn ra hành lang soi gương, rõ ràng rất để ý khuôn mặt như vậy, thế mà nghe được những lời kia hẳn nhất định cô đang cố nén nước mắt ——
Tất nhiên, khóe mắt của học sinh chuyển lớp không có nước mắt, nhưng Phó Dương Hi thầm cảm thấy đôi môi sau lớp khẩu trang kia hẳn đang bướng bỉnh cắn chặt.
Phó Dương Hi gãi đầu một cái, trong lòng cũng dấy lên nỗi phiền não khó hiểu.
Một lát sau, khi Minh Khê chuẩn bị điền xong đơn xin thì lại bất thình lình nghe thấy Phó Dương Hi hỏi: “Cô thấy tôi trông đẹp trai không?”
Minh Khê: ?
Thói tự luyến của tên ngu này lại tái phát à?
Nhưng thật lòng mà nói, cậu ấm này quả thật ngoại hình không thể chê vào đâu được, mi mày tuấn tú dáng cao thân thon, còn tự mang theo hơi thở trùm trường BGM, trình độ đẹp trai đến độ bất kỳ ai cũng muốn ngắm thêm vài lần.
Tất nhiên, cả trường A không ai dám nhìn cậu chằm chằm, bởi chỉ cần liếc mắt nhìn thôi là cậu sẽ nổi sùng.
“Đẹp trai.” Minh Khê ngẩng đầu lên nhìn nốt ruồi nho nhỏ nơi khóe mắt cậu, phối hợp lại thật đúng là đẹp.
Phó Dương Hi hừ giọng, vẫn liếc cô: “Vậy thì phải rồi.”
Minh Khê: ?
Phó Dương Hi giải thích: “Vì tôi đẹp trai nên tôi tìm bạn gá… tôi kết bạn, tôi nhận đàn em, cũng không quan tâm đối phương trông đẹp hay không. Dù sao có ưa nhìn đến mấy thì cũng không đẹp bằng tôi.”
Phó Dương Hi dương dương tự đắc: “Vậy nên cô cứ yên tâm, tôi cóc cần biết cô xấu đẹp thế nào.”
Minh Khê: “… … … …”
Thật là đội ơn ngài.
Trong phút chốc cô như cảm thấy được an ủi ấy nhỉ.
…
Vì chuyện bình chọn hoa khôi trường mà suốt một ngày trong lớp bàn tán sôi nổi nên đến tối Minh Khê định đi tắm một cái rồi lên giường thì lại thuận tay mở diễn đàn ra lượn một vòng. Kết quả vô cùng vô cùng bất ngờ là, phát hiện ra bản thân cũng vào vòng rồi.
Tất nhiên hiện tại đang đứng chót bảng.
Nhưng khiến người kinh hồn táng đảm chính là có tận bốn mươi lăm phiếu.
Minh Khê: ???
Ảnh đeo khẩu trang cũng có thể tham dự bình chọn?
Người gửi ảnh dự thi bị mù hay đang chơi cô vậy?
Đúng như dự đoán, trên diễn đàn cũng có nhiều học sinh ngoài trường đang hoảng hốt hỏi đây là ai, ảnh đeo khẩu trang cũng được tham dự bình chọn hả.
Minh Khê đoán hẳn là Ngạc Tiểu Hạ hay ai đó tương tự ghét cô nên làm trò ác độc này, cô không thừa hơi đi quan tâm mấy chuyện này, nên cũng kệ thây.
Mà bên này.
Kha Thành Văn với một đám đàn em đang chống đôi mắt thâm quầng, bị Phó Dương Hi sôi sùng sục giục tay nhanh hơn nữa, phải tạo thêm mấy tài khoản nữa.
Một đám tiếng oán than dậy khắp đất trời, dốc sức chửi Chu Bái Bì*.
* Nhân vật hư cấu. Là một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.
Vốn còn tưởng có “chị dâu” là gặp chuyện vui sướng lắm, lại không ngờ rằng lại đau đến thế.
Chuyện này Minh Khê không để tâm đến, cô bề bộn nhiều việc, vừa chuẩn bị cho cuộc thi đua giữa 100 trường, vừa tiếp tục kiên trì mỗi ngày sau khi tan học phải làm đồ ăn vặt thật ngon để hôm sau mang đến cho Phó Dương Hi, tiện thể tìm mọi cơ hội tiến gần với Phó Dương Hi hơn một bước.
Vì vậy cô cũng không ngờ được đến thứ Sáu, lượt bình chọn của mình lại đến hơn 350 phiếu lận, cứ như thế xông pha thẳng top 20 người đứng đầu.
*
Thứ Sáu, Thẩm Lệ Nghiêu đánh bóng rổ xong lúc về phòng học có nghe thấy mọi người bàn tán chuyện này. Cậu ta nhíu mày, lấy di động ra liếc xem, quả nhiên lại thấy Triệu Minh Khê đã nhảy lên vị trí thứ hai mươi rồi.
Thẩm Lệ Nghiêu biết Triệu Minh Khê rất đẹp, hai năm trước lúc vừa mới gặp đã khiến người ta không rời nổi mắt. Nhưng thành tích của cô ấy rất tệ, da mặt còn dày như tường thành, ngay từ đầu Thẩm Lệ Nghiêu nhìn kết quả nhập học của cô chỉ cảm thấy trò chuyện với cô thật lãng phí thời gian, thấy cô là sẽ đi đường vòng.
Nhưng hai năm qua cô đã rất nỗ lực rất cố gắng, không biết mất bao nhiêu tâm huyết mới từng bước leo lên top 5 đứng đầu lớp phổ thông.
Thật ra cô ấy cũng không kém như vậy, cô mà cố gắng là không ai có thể địch được.
Thẩm Lệ Nghiêu ơ hờ rũ mắt, tiện tay bỏ một phiếu cho người đứng thứ hai mươi.
Chợt nghe có người gọi tên cậu ta, nghe như giọng của Triệu Minh Khê.
Cậu ta đứng lại trên hành lang, nhếch môi, dùng cái vẻ mặt lặng ngắt ngoảnh đầu lại, kết quả lại thấy là một cô đàn em lớp mười một.
Cô bé kia vội vàng chạy tới đưa nước khoáng.
Sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu lập tức thay đổi, trở nên vô cùng buồn bực.
Không chờ cô bé chạy tới cậu ta đã không nói một lời đi lên tầng.
Tuần này trừ thứ Ba sau khi thay Hạ Dạng mang máy tính xách tay đến, Triệu Minh Khê dường như không xuất hiện trước tầm mắt cậu ta nữa.
Thứ Tư lớp chất lượng cao có tiết thể dục, trước kia Triệu Minh Khê chắc chắn sẽ mượn cớ xin giáo viên nghỉ, lén lút chạy tới sân vận động tìm cậu ta. Trước kia thứ Năm cậu ta đến phòng phát thanh cũng vậy, nhất định Triệu Minh Khê cũng sẽ ngồi trong phòng phát thanh đón giữ cậu ta.
Còn trận đấu bóng rổ thứ Sáu, hai năm qua Triệu Minh Khê sẽ không bỏ qua bất kỳ một trận bóng so tài nào của cậu ta ——
Mà đây là lần đầu tiên trong hai năm, từ lúc bắt đầu đến lúc hết trận, cô vẫn chưa hề xuất hiện trong đám người.
Lớp quốc tế và lớp chất lượng cao ở cùng một tầng, ấy thế mà Thẩm Lệ Nghiêu cũng chẳng gặp phải Triệu Minh Khê.
Mấy ngày qua Triệu Minh Khê cũng không lượn qua cửa sổ lớp chất lượng cao —— xem ra một tuần nay cô ấy cố tình đi đường vòng thật xa, mỗi lần đều xuống cầu thang khác gần văn phòng.
Rốt cuộc Thẩm Lệ Nghiêu cũng ý thức được, thật sự là cô ấy đang cố ý tránh mặt mình.
Rốt cuộc là sao.
Trên gương mặt của Thẩm Lệ Nghiêu không có cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng bước vào lớp học, theo bản năng đánh mắt nhìn về phía lớp quốc tế, cả người đều khô khốc.
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Hỉ: Vợ ngoan sẽ lo đối ngoại, sau này xã giao ngày lễ ngày tết sẽ không lo rồi.
Minh Khê: Có ăn cái mông ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...