Hạ Anh vừa xuống sân bay Nội Bài liền gọi điện cho Nam Phong, không hiểu sao trong lòng cứ có gì đó bồn chồn khó chịu không thôi.
Phía bên khi chỉ là những tiếng tút tút kéo dài đến là sốt ruột, không có người bắt máy càng làm Hạ Anh bất an hơn nữa.
Minh Anh đang đợi bắt xe mà khoảng năm phút qua rồi cũng không có một chiếc taxi nào, anh cũng không hiểu sao nơi này bây giờ lại khó bắt xe thế hay sân bay có quy định gì mới mà anh chưa kịp cập nhật.
Hạ Anh vẫn tiếp tục kiên nhẫn gọi điện thoại, cuối cùng thì cũng có người bắt máy..
nhưng không phải Nam Phong, là một giọng nói vô cùng xa lạ cùng những âm thanh nhốn nháo của nhiều người, tiếng còi của xe cứu thương từ trong điện thoại lẫn ở bên ngoài làm cô choáng váng.
Điện thoại từ trên tay Hạ Anh rơi tự do xuống nền lạnh cóng.
Minh Anh giật mình quay lại, đập vào mắt anh là gương mặt trắng bệch, hơi thở ngắt quãng cùng biểu cảm vô cùng hoang mang của Hạ Anh.
Cậu nhặt lại điện thoại thật may phía bên kia chưa tắt máy, cậu xin lỗi và hỏi lại thông tin rõ ràng hơn.
Thật may lúc này đã có nhiều xe taxi đến rồi, có lẽ đường không còn tắc, vụ tai nạn đã được giải quyết phần nào hay không họ không có thời gian quan tâm nữa.
Hai người lập tức đi theo chiếc xe cứu thương phía trước, họ càng gần hơn với tiếng còi báo inh ỏi, càng thấy chân tay run rẩy vì người ở trong xe đó chính là Nam Phong.
Chiếc xe cứu thương đến thẳng Bệnh viện Việt Đức đồng nghĩa với việc nạn nhân bị thương nghiêm trọng ở phần đầu, ở não bộ.
Xe trở bệnh nhân vào thẳng khoa cấp cứu, còn taxi của Hạ Anh phải dừng lại ở cổng, cô một mạch chạy bộ đuổi theo đến nơi thì vừa lúc các bác sĩ đẩy cáng hai nạn nhân xuống xe.
Cô liền nhận ra Nam Phong dù lúc này đầu anh dang bị băng trắng chuyển sang màu hồng do máu không ngừng chảy cùng dụng cụ cố định cổ, cơ hồ chỉ hở ra chút khuôn mặt không còn lành lặn từ những vết trầy sát.
Cô kịp nhận ra chân anh cũng bị nẹp một bên, Hạ Anh không thể dấu nổi đau đớn, nhưng cô không khóc, không hề khóc..
cảm giác lúc này chính là chết lặng, nhìn anh được đẩy vào phòng cấp cứu.
Hai bác sĩ vẫn vừa chạy xong xong xe cáng vừa bóp ô xi giống như chỉ cần họ ngừng lại thì đồng nghĩa với việc anh sẽ ngưng thở luôn vậy.
Người vào cấp cứu cùng Nam Phong có vẻ bị nhẹ hơn, nhưng cô không biết là ai, có lẽ là chủ nhân của chiếc xe còn lại đi, vì trên đường đi cô nghe loáng thoáng Minh Anh nói là do hai xe đâm vào nhau.
Minh Anh cũng đã kịp báo cho gia đình Nam Phong, không lâu sau Lý Phu nhân cùng Khánh Duy đã có mặt ở bệnh viện.
Bầu không khí càng trở nên nặng nề, đã qua hai tiếng ca phẫu thuật vẫn chưa xong.
Suốt quãng thời gian đó Hạ Anh chỉ ngồi thu mình một chỗ, cô thậm trí không biết xung quanh mình đang xảy ra những gì, chỉ chăm chăm nhìn vào cnahs cửa phòng phẫu thuật như sợ nếu mình rời mắt một chút thì người bên trong liền biến mất hay sao?
Lý phu nhân nhìn Hạ Anh có chút đau lòng, bà càng lo lắng cho con trai mình hơn, nên cũng chỉ tới vỗ nhẹ lên vai Hạ Anh rồi ngồi xuống bên cạnh.
Một người bản lĩnh như bà ở mọi tình huống đều có thể bình tĩnh, dù nước mắt có rơi xuống cũng nhanh chóng lấy lại chút tỉnh táo cần thiết để trờ đợi.
Khi ông Uy Vũ vội vàng đến nơi thì cũng là ba tiếng đồng hồ sau khi Nam Phong vào phòng phẫu thuật.
Trước đó hai lần cánh cửa phòng cấp cứu mở ra nhưng chỉ là một cô y tá vội vàng thông báo cần đi lấy thêm máu, anh có máu tụ trong đầu, cuộc phẫu thuật có thể còn kéo dài.
Thời gian trôi qua từng phút dài như mỗi ngày, không một ai lên tiếng, có lẽ mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình.
Nhưng ngay khi cánh cửa phòng cấp cưú mở ra, điện báo được bật chứng tỏ ca phẫu thuật đã kết thúc, cả năm người đều bật dậy như những cái lò xo được cài đặt sẵn.
Vị bác sĩ chính bước ra thông báo cuộc phẫu thuật thành công nhưng vì máu tụ trong đầu, lại bị đa chấn thương tay phải cùng gẫy xương chân trái, mất máu rất nhiều dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, việc tỉnh lại vẫn là chưa thể kết luận được thời gian cụ thể.
Với tình hình như vậy Nam Phong được đưa trực tiếp đến phòng hồi sức tích cực, yêu cầu tiệt trùng cho nên người nhà tạm thời chưa thể gặp được.
Sau sáu tiếng sẽ có thông báo cụ thể tình hình và các chỉ số liên quan..
hiện tại coi như đã qua cơn quy kịch.
Hạ Anh nghe xong nước mắt liền rơi không tự chủ, có lẽ cô đã gồng mình quá nhiều, đã cố bình tĩnh để chờ đến lúc này..
cuối cùng thì vẫn là không thể ngừng lừa dối bản thân nữa.
Tim cô tê dại, đau đến lợi hại.
Minh Anh ôm em gái vào lòng mà vỗ về, cậu cũng không quên động viên ba mẹ Nam Phong rồi cùng mọi người đến phòng chờ.
Lúc này tâm trạng của Lý phu nhân cũng khá hơn một chút, bà nhìn chồng mình mà sụt sùi..
lại nhìn Hạ Anh cũng không biết phỉa đối xử với con bé thế nào cho đúng.
Bà chỉ nói với Hạ Anh sự thật rằng sáng nay là Nam Phong muốn đi tìm cô, có lẽ anh có chuyện muốn nói.
Hơn nữa chuyện của bé Minh Khôi bà cũng đã biết, gia đình bà nợ Hạ Anh một lời xin lỗi, bản thân bà càng thấy người làm mẹ như mình thật tệ, thật bất lực bao nhiêu.
Đầu óc Hạ Anh ong ong, cô dường như chưa tiếp nhận được hết những lời Lý phu nhân đang nói, nên chỉ một mực im lặng.
Cô không trách ai, cũng không muốn mình mang lại khó xử cho người khác, hiện tại cô chỉ cần thấy anh khoẻ lại, tương lai có như thế nào cũng chập nhận mà thôi.
Đúng sáu tiếng sau, bác sĩ thông báo mọi chỉ số sức khoẻ của Nam Phong đang dần ổn định, tuy vẫn phải dùng máy thở, máy trợ tim nhưng cơ bản vẫn có hi vọng sẽ tỉnh lại trong vòng một tháng.
Hiện tại chỉ có thể được một người vào gặp bệnh nhân mà thôi.
Mọi người đều nhìn nhau, tất nhiên ai cũng muốn gặp Nam Phong, đặc biệt là người làm cha mẹ lúc này.
Nhưng cuối cùng ông Uy Vũ lại nói: "Lúc này người thằng bé muốn gặp nhất chắc chắn là Hạ Anh, để con bé vào trước đi".
Hạ Anh đầy xúc động nhìn ông muốn nói lời cảm ơn, nhưng nước mắt đã trực rơi xuống liền được vị bác sĩ kia dẫn vào trong.
Phòng hồi sức tích cực là nơi mà các bệnh nhân nặng nhất đang ở đó.
Hạ Anh sau khi thay trang phục, qua phòng khử trùng thì bước vào căn phòng rất rộng nhưng ngoài tiếng kêu của máy điện tim thì không còn âm thanh nào khác.
Cô thoáng có chút lạnh, nhiệt độ ở đây quả thật không thể coi là ấm áp.
Đưa mắt nhìn một lượt xung quanh liền hoang mang cực độ khi không thể nhận ra đâu là người mình thương yêu.
Tất cả mười một bệnh nhân đều băng bó, có người khuôn mặt đã biến dạng, họ thậm trí không được mặc quần áo bệnh nhân mà chỉ có thể đắp chăn ngang người, do cơ thể còn sưng phù rất nhức mắt.
Xung quanh mỗi người đều là chằng chịt những dây nọ máy kia, thật sự không dễ để nhận diện được ai với ai.
Cố gắng dòng nước mắt trực trào nơi khoé mi, Hạ Anh thấy hai vị bác sĩ trực đang gồi quan sát qua lớp kính ngăn cách, họ gật đầu ý nói cô cứ lại gần.
Hạ Anh như được động viên mới mạnh dạn bước tới giường bệnh ngay chính giữa, cô có linh cảm đó là Nam Phong.
Tiến lại gần cô mới nhìn thấy tên của anh được viết trên bệnh án kẹp ở đầu giường.
Hạ Anh nén tiếng thở dài, nhìn anh chỉ toàn một nỗi xót xa, tại sao mình không thể đau giúp anh một chút: "Một mình anh ở đây có phải rất cô đơn, có phải anh đang chịu những cơn đau thể xác đến tê liệt hay không? Cho nên mới chưa muốn tỉnh lại? Vậy cũng được đi, để cho những vết thương kia vơi bớt đau đớn anh hãy tỉnh lại, em sẽ chờ, sẽ mỗi ngày đến với anh, nói chuyện với anh, chia sẻ cùng anh."
Hạ Anh vừa nói như đang nói chuyện với một người tỉnh táo, lại như đang nói với chính mình, vì đáp lại cô chỉ là một sự im lặng đến đáng thương.
Người biết tin Nam Phong bị tai nạn lại chính là vợ sắp cưới của anh, Kim Thanh.
Cô ta cũng hộc tốc bay ra Hà Nội, để dở chuyến du lịch đầy tiếc nuối mà một mạnh chạy đến bệnh viện.
Lúc này chỉ còn Lý phu nhân ở lại, tuy rằng bệnh viện đã có y tá phục vụ, Nam Phong lại ở phòng đặc biệt, muốn gặp phải có sự đồng ý của bác sĩ, nhưng bà đương nhiên không thể về.
Một mặt bà bảo Hạ Anh về nghỉ ngơi một chút, ngày mai có thể vào cùng bà, vì xác định Nam Phong phải nằm đây dài dài, cho nên người nhà cũng phải thay phiên cho hợp lí.
Mặt khác bà là sợ Hạ Anh sẽ gặp mặt Kim Thanh ở đây, mối quan hệ phức tạp này đến giờ cũng chưa biết phải giải quyết thế nào cho nên cứ tạm thời tránh mặt nhau vẫn là tốt hơn.
Nhìn Kim thanh hớt hải chạy tới, bà thật không nhìn ra một người phụ nữa đang mang bầu dù là trong ba tháng đầu, bụng chưa lộ nhưng cũng không thể ăn mặc bó sát thế kia.
Càng không thể chạy rầm rầm như con gái được, dù gì đứa bé cũng là cháu bà nên có muốn nhắc nhở một chút.
Lúc này Kim Thanh mới sực nhớ ra, có lẽ cô cũng quên mất là mình đang mang bầu rồi.
Kim Thanh tới thì đã hết giờ thăm bệnh nhân, cô ta liền tỏ ra khó chịu mà mà nhăn nhó với bác sĩ, còn thái độ với cô y tá khác làm Lý phu nhân phải xin lỗi họ, có lẽ do tâm lí của người mang bầu liền như vậy.
Những ngày sau đó Kim Thanh thường chỉ vào thăm anh một chút rồi lấy lí do bị nghén, rất sợ mùi của bệnh viên nên sẽ rút êm không để lại dấu vết.
Hạ Anh lại thường xuyên đến chăm sóc anh, còn có mang đồ ăn bổ dưỡng cho Lý phu nhân, nhìn bà đầy mệt mỏi, đôi mắt sâu đi vài phần khiến cô không đành lòng.
Người ngoài nhìn vào còn nghĩ cô mới là vợ của Nam Phong, không ít khi khen ngợi bà có nàng dâu thật tốt, nhưng cô gái còn lại là ai thì họ cũng đoán già đoán non, sau thì không còn quan tâm nữa.
Hai mươi ngày sau khi Nam Phong vừa tỉnh lại, đúng lúc Kim Thanh đang ở đó, cô chán chường cầm quyển sách đọc đọc gì đó lấy lệ vì theo lời dặn của bác sĩ thì đó là cách giúp bệnh nhân nhanh tỉnh lại, nhưng giọng cô vốn không nhẹ nhàng, lại thêm cái thái độ không mấy thành ý, khiến Nam Phong trong tiềm thức cũng nhăn mày khó chịu.
Cuối cùng khi anh cố gắng cử động ngón tay ra hiệu thì cô cũng biết mà vui mừng gọi bác sĩ, cũng gọi điện khắp nơi báo cho mọi người.
Nam Phong cố gắng mở mắt, mà thực sự là đã mở mắt rồi, nhưng sao xung quanh lại vẫn bao chùm một màu đen tuyền đến rùng mình.
Mọi người đang nói gì anh nghe thấy hết, cũng nhận ra giọng nói của từng người, nhưng tuyệt nhiên không thể nhìn thất một ai hay bất cứ thứ gì? Nam Phong theo phạn xạ mà đưa tay khua khua trước mặt, khi ống ở được rút ra, anh cũng có thể nói gì đó, nhưng lại ý thức được vấn đề không ôn liền trở nên im lặng, bình tĩnh đến lạ.
Đứng trước mặt anh là Lý Phu nhân cùng chồng mình, họ vô cùng ngạc nhiên, nhưng đã được vị bác sĩ kia trấn an rằng đây chỉ là vấn đề tạm thời, có lẽ do khi gặp tai nạn máu tụ đã ép vào một số dây thần kinh dẫn đến biến chứng như hiện tại.
Nhưng sau một thời gian ngắn nữa sẽ dần ổn định và hồi phục thôi, không cần quá lo lắng.
Kim Thanh sau khi chạy đi thông báo với gia đình mình thì cũng vui vẻ quay lại phòng, cô bước vào ngay gần rồi mà không thấy Nam Phong phản ứng gì thì rất ngạc nhiên, đến khi mẹ anh nhắc rằng Kim Thanh đã ở đây lúc anh tỉnh lại, bây giờ cũng đang đứng trước mặt, cảm ơn cô một câu cũng là chuyện nên làm.
Sau đó thì Kim Thanh cũng biết chuyện anh hiện tại không thể nhìn được, đôi mắt vẫn chưa trở lại bình thường, chân anh tuy không có vấn đề gì lớn, nhưng để đi lại bình thưởng chắc cũng phải chải qua một thờ gian trị liệu nữa, chưa kể tay phải vẫn bó bột..
cô nhìn anh từ đầu đến cuối không giấu nổi sự thất vọng.
Phía bên ngoài, Hạ Anh cũng đứng đó từ lúc nào, có lẽ đủ lâu để biết được tình hình của anh.
Cô hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa xong mới bước vào, dù cửa không đóng.
Hạ Anh thật sự vẫn sâu sắc như vậy.
Hạ Anh đặt chút hoa quả lên bàn một cách rất tự nhiên, cô chào hỏi rồi mới hỏi thăm Nam Phong, nhưng vì anh không nhìn thấy cho nên chỉ nghĩ đơn giản là cô biết anh tỉnh lại nên đến thăm mà thôi.
Anh hoàn toàn không biết hầu như đêm nào Hạ Anh cũng ngủ ngục bên giường bệnh của anh, chỉ có Lý phu nhân biết rõ điều này.
Bà cũng giữ lời hứa, việc giao ước ngầm giữ hai người chính là sau khi Nam Phong tỉnh lại cô sẽ rời đi, cuộc sống của anh không cần vì cô mà đảo lộn.
Còn có chuyện của Anh Khôi cô cũng đồng ý với bà để sau này khi nào hợp lý sẽ cho họ nhận cha con.
Cho nên Lý phu nhân càng hiểu, đây có lẽ là làn cuối cùng Hạ Anh đến, bà càng không giấu nổi những giọt nước mắt thi nhau rơi.
Tại sao hai người yêu nhau như thế, cuối cùng vẫn là rời xa? Bây giờ bà càng hiểu vì sao con trai bà không thể quên, càng không thể yêu được người khác..
Có điều bây giờ bà mới hiểu thì đã quá muộn rồi.
Tất cả là do người lớn như bà ích kỉ mà ra, thật sự bà đã dằn vặt bao nhiêu năm qua.
Bây giờ càng thấy đau lòng cùng bất lực.
Kim Thanh không bất ngờ vì sự xuất hiện của Hạ Anh nhưng vì thấy cô mà trong lòng lại trở nên khó chịu.
Cô ta cố bày ra vẻ quan tâm chăm sóc Nam Phong, cũng như nhắc cho Hạ Anh biết mình chính là vợ sắp cưới của Nam Phong.
Một tháng sau đó quả thật Hạ Anh không còn đến, thay vào đó Minh Anh lại thường đưa Anh Khôi đến chơi với Nam Phong.
Anh lúc này đã được về nhà điều trị ngoại trú, nên việc Anh Khôi đến chơi và bị giữ lại không còn là chuyện lạ nữa.
Trong nhà có đứa bé hiểu chuyện, lại líu lo suốt khiến không khí trở nên vui vẻ, ấm áp bao nhiêu.
Đúng thời gian Hạ Anh đi công tác dài ngày nên Minh Anh cũng đành gửi thằng bé ở đó luôn rồi.
Ông bà Uy Vũ thì chiều cháu đến biến mình thành trẻ thơ để chơi cùng thằng bé, nó thì dính lấy Nam Phong không rời, cái gì mà cháu sẽ làm mắt thay chú, và quả thật nó tự biến mình thành đôi mắt của Nam Phong khiến anh cực kì hài lòng.
Bệnh tình vì thế cũng biến chuyển rất tốt, cở thể gần như đã trở lại bình thường, chỉ có đôi mắt là chưa bình phục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...