Chờ Em! Tôi Nguyện Một Đời FULL


Gọi là buổi meetting vì có sự góp mặt của nhiều cán bộ trong ngành và các khách mời quan trọng.

Học viện chính là cái nôi cho gành ngoại giao nước nhà nên luôn nằm trong sự quan tâm của báo đài cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Có điều lần đầu tiên tham dự lễ kỉ niệm của trường như thế này, Minh Anh cũng hơi choáng trước sự hoành tráng của nó.
Cậu lại còn rất bận vì lớp mình tham gia trong việc tổ chức sự kiện, nên việc chạy qua chạy lại là không tránh khỏi.

Minh Anh nhanh chóng tách hai người kia ra mà vào trước để làm việc của mình.
Nghe nói lễ hội này có nhiều điều mới lạ và thú vị.

Đây là một buổi giao lưu ở ngoài trời, sân khấu cũng rất đẹp.

Mỗi người đến dù theo hình thức nào cũng sẽ được phát một bông hoa cài ngực kèm theo một con số dành cho nam và hoa có dây buộc vào cổ tay dành cho nữ.
Những con số này cứ cho là số thứ tự đi, nhưng vì có hai cổng vào nên số cũng được trộn mà lấy ngẫu nhiên thôi.

Mỗi bông hoa sẽ có một con số được in ra hai lần, người được phát sẽ bóc ra trả lại ban tổ chức một mặt, mặt còn lại sẽ dính liền với bông hoa mang trên người họ.
Hạ Anh và Nam Phong cũng không ngoại lệ, mặc dù chưa biết mục đích của việc làm này là gì nhưng họ cũng vui vẻ nhận lấy.

Nam Phong liền Hạ Anh buộc hoa lên tay rồi cùng vào kiếm chỗ ngồi dễ chịu nhất có thể.

Tất nhiên việc tránh camera của máy quay là yếu tố đầu tiên, không phải anh sợ gì, với anh nó quen thuộc đến mức có biết mình "ngồi" rõ ràng trên bản tin cũng không cả buồn nhìn.

Nhưng anh nghĩ với ai đó thì sẽ khó chịu hơn nhiều, ngồi đây mấy tiếng mà không thoải mái chi bằng bỏ về luôn cho xong.
Hai người đã có chỗ ngồi ổn định, anh mới nhắn tin cho Minh Anh vị trí của mình và dặn đã giữ cho cậu một chỗ bên cạnh.

Xong việc có thể đến ngồi cùng.
Đúng bẩy giờ, Viện trưởng lên đọc lời tuyên bố, bà trang trọng giới thiệu các vị khách mời quan trọng.

Cùng một loạt bài phát biểu mở đầu không thể thiếu mà ít ai để tâm nghe hết.

Vì là học viện ngoại giao nên tất cả mọi sự kiện đều sử dụng song ngữ hoặc ưu tiên tiếng anh.

Cũng may, đối với Hạ Anh ngoại ngữ lại rất tốt nên cô không cảm thấy vì không hiểu mà nhàm chán.
Sau khi người phụ nữa quyền lực giới thiệu một nhân vật quan trọng đến dự, ngài ấy đứng lên chào vẫy tay và không quên nở nụ cười rất hiền từ.

Hạ Anh đanh chăm chú lên đó mà vẫn vô thức quay sang nhìn Nam Phong, sao thấy anh ấy có nét giống vị quan khách vừa rồi nhưng lại thấy anh không có phản ứng gì nên cô cũng tự gạt suy nghĩ ấy đi.
Trong khi đó, phía bên này Nam Phong là đang cố làm mặt lạnh đến suýt thiếu ôxi để thở.

Trong lòng thầm than, cô bé này quá tinh mắt rồi, nếu có hỏi chắc anh sẽ khai thật thôi.

Nhưng ngược lại, không có một câu hỏi nào dành cho anh hết.
Mà sao tự nhiên thấy ba mẹ trên đó anh lại có phần căng thẳng nhỉ? Có cảm giác như đang dắt người yêu về nhà ra mắt hay sao? Tự nghĩ rồi tự lắc đầu, Nam Phong nghĩ thầm bản thân anh vẫn là thở một hơi thật sâu lấy lại phong độ thì hơn.
Thực ra mẹ anh bên ngoài xã hội, với công việc thì luôn nghiêm khắc.

Nhưng về nhà lại vẫn là người phụ nữa của gia đình.


Còn đối với anh thì lúc nào cũng là sự hài hước, đặc biệt thích trêu chọc anh nữa.
Vậy thì anh đang căng thẳng cái gì mới được?
Qua nửa chương trình, Minh Anh mới đến ngồi cùng bọn họ, đúng lúc bắt đầu phần giao lưu.

Không khí đã thay đổi khác hẳn.

Khi hai nam nữa dẫn chương trình bước ra sân khấu, Hạ Anh liền nhận ra một trong hai người đó chính là Thảo Uyên.

Chị ấy rất đẹp, lại tự tin.

Cô có phần ngưỡng mộ mà huých huých anh trai.

Thấy anh mình không chú ý đến thì liền lấy tay giật giật, vô tình làm rơi cái hoa anh mới cài vội trên ngực.

Nam Phong thấy vậy cũng cúi tìm giúp nhưng lại không thấy đâu.

Anh liền cởi hoa trên áo mình đưa qua cho Minh Anh.
Vì mới nghe MC nói về nội dung chương trình.

Họ sẽ bốc thăm ngẫu nhiên tám con số, chia thành bốn đội cùng lên sân khấu, sử dụng tiếng Anh, tiếng Trung, hoặc tiếng Nhật để biện luận về một vấn đề mà vị khách mời đó đưa ra.

Giám khảo sẽ là những vị khách mời cấp cao vừa rồi.

Hai người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng mà được bật mí là rất lớn từ chính vị khách mời đó.

Mọi người đang rất hứng thú, cũng hi vọng sẽ có cơ hội lên sân khấu một lần.

Không đơn giản chỉ là phần thưởng, mà chính là trải nghiệm vô cũng hiếm hoi trong đời sinh viên của họ.
Minh Anh đeo vào rồi mới nhận ra đây là của Nam Phong nên định tháo ra cho anh còn mình đi lấy cái khác.

Nhưng vừa đúng lúc Hạ Anh lại nhìn thấy cái của cậu rơi ngay dưới chân mình.

Cô định cúi xuống nhặt thì Nam Phong đã nhanh hơn một bước giúp cô nhặt lên, còn rất tự nhiên cài luôn lên áo mình.

"Okie, vậy là được rồi.

Chúng ta chỉ ngồi xem.

Bất quá cũng coi như * dưỡng thêm ngoại ngữ miễn phí mà thôi."
Rất nhanh chóng, bốn người đầu tiên đã được mời lên sân khấu.

Đến cặp đôi thứ ba, MC đọc số hai trăm lẻ tám và hai trăm chín mươi lăm.

Mọi người theo phản xạ cùng nhìn lại số trên áo mình.


Nam Phong nhận ra số hai trăm chín mươi lăm chính là đang cài trên áo của mình, anh liền muốn gỡ xuống để đổi lại cho Minh Anh.

Nhưng Hạ Anh lập tức bảo anh dừng lại, cô muốn lên cùng anh.

Minh Anh cũng vừa hay đó là số trên áo em gái mình và Nam Phong thì cậu vui vẻ nói: "Không sao, hai người lên đi." Rồi thẳng tay đẩy họ ra khỏi chỗ ngồi.
Thực ra không phải cậu không muốn, chỉ là đàn ông ai lại đổi đi đổi lại như vậy, thật chẳng ra làm sao.

Hơn nữa Cậu thực sự cũng muốn xem đội khách với đội nhà sẽ thi đấu như thế nào đây? Cậu chỉ biết em gái mình rất giỏi tiếng Nhật và tiếng Anh.

Nhưng con người kia thì chưa chắc đâu, dù vậy thì Hạ Anh vẫn có thể cân team, Minh Anh tự tin thế.
Còn về phía Hạ Anh, cô vội vàng nói muốn lên sân khấu cùng Nam Phong chỉ vì cô biết chị MC trên kia chắc chắn sẽ rất khó khăn để qua hết chường trình nếu cô lên cùng Minh Anh.

Cả ngày nay cô đều để ý mà không gặp chị, chắc chị ấy cũng cố í tránh mặt anh trai mình.
Vậy mà có thanh niên nào đó chỉ vì một câu nói muốn đi cùng anh như vậy lại đứng bật lên như cái lò so, trong đầu tuyệt nhiên không còn nửa ý định đổi lại bông hoa cho Minh Anh.
Bục lên sân khấu có sáu bậc.

Không quá cao nhưng với giầy cao gót và váy body thì các cô gái vẫn là không thể đi nhanh.

Mặc dù Hạ Anh có tự tin, nhưng Nam Phong lại cứ một đường lúng ta lúng túng.

Anh định đưa tay đỡ người thì lại chợt nhìn thấy phía dưới phụ thân phụ mẫu đang cười thằng con trai, mà trong lòng bất lực gì đâu.

Cuối cùng anh cũng không do dự thêm mà nắm tay Hạ Anh rất chắc chắn, ân cần cùng cô bước lên sân khấu.

Nam Phong cố lấy lại bình tĩnh nhưng tinh ý một chút sẽ thấy hai vành tai của anh đã đỏ đến lợi hại.

Anh lại ngại cái gì mà luôn cố tránh ánh mắt của mẫu thân thế? Bên cạnh thì cô gái nọ không mảy may biết đến nỗi khổ của anh, vẫn mỉm cười tự tin cúi chào nhẹ nhàng.
Cặp đôi thứ tư cũng đã lên sân khấu rồi.
Mỗi người lần lượt giới thiệu bản thân, mới phát hiện ra trận đấu này không hề cân sức.

Khi ba đội đều là gà nhà chỉ có một đội là chàng trai cựu sinh viên của Học Viện Khoa Học Quân Sự và cô gái đến từ Đại Học Koa Học Xã Hội và Nhân Văn.
Từ khi bắt đầu phần giao lưu này MC đều nói bằng tiếng Anh, nhưng khi biết có khách vãng lai họ lại lập tức chuyển thành song ngữ.

Coi như đã xem nhẹ hai người này rồi.

Nhưng MC nữ rất tinh ý khi phát hiện ánh mắt ngạc nhiên của viện trưởng mà nhanh chóng giao lưu thêm vài câu với đội số ba.

Đại loại hỏi họ muốn sử dụng tiếng Anh hay tiếng Việt.

Sau khi Nam Phong nói: "Em ấy muốn sao tôi cũng vậy", thì Hạ Anh mới lễ phép trả lời: "Sẽ thật là không biết lượng sức mình nếu tự so sánh với các anh chị, các bạn ở đây.

Nhưng em cũng muốn được học hỏi thêm nữa, cho nên sử dụng tiếng Anh cũng không phải là không thể.


Đội em sẽ cố gắng, rất mong nhận được sự chiếu cố ạ".
Hạ Anh sử dụng ngoại ngữ một cách lưu loát khiến cả sân khấu đều lặng yên lắng nghe, sau đó là những chàng pháo tay cổ vũ, thật sự bị thuyết phục bởi giọng nói nhỏ nhẹ, êm đềm của cô bé.

Cách phát âm cũng chuẩn như người bản địa.

Nếu là sinh viên năm một và hai của học viện này có lẽ cũng không có mấy ai nói được như cô.

Nam Phong thì cười tươi hơn cả khi mình được khen, ánh mắt cố ý tỏ ra vô tình nhìn xuống nơi hai phụ huynh của mình đang ngồi.

Nhận được cái gật đầu của Ba và ngón tay cái của Mẹ giơ nhanh về phía mình, Anh hiểu rằng họ đang động viên và khá hài lòng.

Còn hài lòng về cái gì thì anh cũng đang rất mông lung, tạm thời không suy nghĩ tiếp nữa.
Vào phần chính của buổi giao lưu, mỗi đội sẽ bốc thăm tên của một vị khách mời.

Trước mặt họ là hai vị nói tiếng Anh, một người nói tiếng Nhật, vị cuối cùng là tiếng Trung.
- Tiếng Anh của em thực sự quá tốt, chưa bao giờ hết bất ngờ về em.
Nam Phong tranh thủ khích lệ tinh thần Hạ Anh một chút vì thấy em bé hơi căng thẳng rồi.

Anh nghĩ có lẽ em ấy chỉ nói được tiếng Anh thôi, lỡ không may bốc thăm phải người nói tiếng Trung và Nhật thì sao đây?
- Anh thì sao, anh biết tiếng Trung chứ?
- Không được bằng tiếng Anh của em nhưng chắc cũng không tệ.
Nghe được câu này thì Hạ Anh đã tự tin hơn nhiều, Cứ vô tư mà bốc thăm thôi.
Mỗi người vừa cầm một lá phiếu trên tay thì MC lại xin lỗi thông báo thêm một tin, có một vị khách đặc biệt khác muốn cùng giao lưu với đội nào sẽ bốc được lá thăm số bốn.

Như vậy thì đội số bốn sẽ có hai vị khách mời thảo luận, và tất nhiên phần thưởng cũng sẽ được nhân đôi.

Đó chính là hai vị nói tiếng Trung và tiếng Nhật.
Ngay lập tức cả sân khấu ồ lên đầy ngạc nhiên và phấn khích khi bốn lá phiếu được mở ra.

Hạ Anh cũng bất ngờ khi trên tay Nam Phong chính là lá phiếu số bốn định mệnh đó, cô thầm than rằng anh thật không có chút may mắn nào rồi.
Vì tình huống quá rõ ràng bất lợi cho đội số ba.

Nên phía ban giám khảo, một vị đại diện đã xin được cho họ một đặc cách đó là đổi lá phiếu với một đội bất kì.

Rõ ràng tiếng Anh thì rất phổ thông, việc bạn gái này giỏi được như vậy cũng không phải hiếm.

Nhưng tiếng Trung và Nhật thì khó hơn rất nhiều.
Nam Phong quay sang nhìn Hạ Anh ý muốn hỏi cô thấy sao.
- Em rất cảm ơn thầy đã châm chước, nhưng quả thật em không muốn đổi ạ.

Vì vừa hay trùng hợp anh Phong có thể sử dụng được tiếng Trung, còn em sẽ đảm nhận phần tiếng Nhật.

Tuy nhiên vẫn là mong các vị nhẹ tay, dù sao chúng em cũng vẫn còn nhiều thiếu xót ạ.
Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, Nam Phong cũng không khỏi cảm thán trong lòng: "Có lẽ em chỉ cần nói ra thứ mà em không giỏi hoặc không làm được thôi.

Tôi sẽ tự hiểu những thứ còn lại em sẽ làm nó như thế nào để không phải sốc thêm lần nào nữa."
Thực ra trận đấu này hoàn toàn không phải là không cân sức.

Mà ngược lại, rõ ràng nằm trong tầm tay của đội số ba.

Tuy họ không phải người trong học viện, không có học ngoại ngữ như một môn học bắt buộc, nhưng họ lại học từ thực tế, từ đam mê mà chinh phục ngôn ngữ đó.

Chưa kể Nam Phong là ai chứ, không phải nhiệm vụ chính của ban tuyên giáo trung ương là tham mưa về chính trị, tư tưởng, chủ trương, quan điểm, chính sách của Đảng trong lĩnh vực tuyên truyền báo trí, văn hóa..


hay sao? Xét về kinh nghiệm thực tế và vốn sống thì các bạn sinh viên năm cuối cũng không thể so với anh.

Cho nên không khó khăn gì để làm hài lòng vị khách mời kia đâu.
Còn về phần Hạ Anh, tuy chưa được đến Nhật nhưng đó là đất nước cô vô cùng yêu thích, không ngừng tìm hiểu về nó.

Tiếng Nhật cũng có thể nói mà người nhật nhiều khi còn nghĩ cô không phải là người nước ngoài nữa.

Dù không học nó trong trường, nhưng cô lại có giáo viên một-một trong suốt những năm học cấp hai và cấp ba.
Lại một lần nữa người ta được trầm trồ về tiếng nhật của Hạ Anh.
Trước khi giám khảo đưa ra kết quả cuối cùng.

Mỗi người họ đồng loạt muốn giao lưu thêm với bốn đội.

Trong đó viện trưởng đặc biệt hứng thú với đội số ba.

Bà sử dụng tiếng Nhật để hỏi hai người họ.

"Vừa rồi nghe Hạ Anh nói đến cảm xúc khi nhìn những cánh hoa anh đào rụng xuống, nó không bi thương mà rất mạnh mẽ, không cô đơn mà đẹp lạ thường.

Tôi rất thích cách nghĩ của em, luôn nhìn mọi thứ bằng sự tích cực.

Tự nhiên tôi lại nghĩ đến con trai mình sao đến giờ này nó vẫn ế." Câu nói hài hước không liên qua làm cả sân khấu cười đến chảy nước mắt.

Nhưng viện trưởng vẫn chưa dừng lại: "Hạ Anh, em nghĩ so với Nhật Bản thì những chàng trai khoảng hai mươi lăm tuổi ở Việt Nam mình như thế nào?"
Hạ Anh quá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Vâng, nếu là con trai của viện trưởng mới hai mươi lăm tuổi thì là điều đáng mừng vì theo cá nhân em nghĩ đây mới là độ tuổi thích hợp để bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc.

Còn về phía Người Nhật em thật sự không có đánh giá gì khi mình chưa hiểu về họ ạ".
Viện trưởng rất hài lòng vì một màn hài hước vừa rồi của mình mà một mũi tên lại chúng được hai con chim.

Liền tiếp tục câu hỏi cho Nam Phong, anh chính là kiểu ngồi không cũng dính đạn.
- Vậy còn chàng trai thì sao? Có phải cũng rất muốn tỏ tình với ai đó ở trong một không gian vô cùng lãng mạn của hoa anh đào như thế không?
- Cảm ơn Viện trưởng đã quan tâm, em đã có người trong lòng rồi, nhưng đối với em thì việc thường xuyên được ở gần người đó, cùng nhau vui vẻ mới là lời tỏ tình chân thành và bền lâu nhất.

Tuy vậy, nếu có cơ hội em cũng rất muốn được ngắm hoa anh đào cùng người đó một lần.
Nghe được lời này từ một anh chàng đẹp trai như vậy, bao nhiêu cố gái mong muốn mà thầm ghen tị với cái người trong lòng anh.

Vậy mà người nào đó lại không hề hay biết người trong lòng mà anh nhắc đến kia chính là mình.

Cô chỉ bất ngờ vì Anh cũng biết cả tiếng Nhật, con người này thật không đùa được nha.
Trong đầu Hạ Anh tức thì xuất hiện hình ảnh hai người đàn ông vui vẻ trong bếp lúc chiều nay mà nổi hết da gà.

Thật, người trong lòng anh là anh trai mình sao? Nghĩ đến đấy trong lòng là một tầng trống trải đến khó chấp nhận.

Mà bản thân lại không thể giải thích được cảm giác này là gì?
Buổi giao lưu kết thúc khi ai nấy đều rất hài lòng.

Tám trong tổng số mười vị giám khảo trực tiếp bỏ phiếu cho đội số ba.

Không phải vì sinh viên của Học Viện không giỏi, mà bởi vì hai người này quá suất sắc và đáng yêu.
Thực ra thì đội nào cũng nhận được phần thưởng từ vị khách mời trực tiếp giao lưu kia, riêng đội số ba là được gấp đôi thôi.
Đó là hai tấm vé du lịch Trung Quốc và hai vé du lịch Nhật Bản năm ngày, bao chọn gói thời gian địa điểm tùy chọn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận