Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
Gấu bụng bự: công trình đào hố sâu 60 feet bắt đầu 🛠, gấu chúc mọi người đọc zuiiiiii 😊.
———————————
Bước vào văn phòng làm việc của Lục Duyên Bạch, Từ Diệp Vũ vẫn không thể khôi phục lại cảm xúc..
Loại cảm giác này giống như là bị đập một phát vào đầu, kết quả của lần thứ hai đến đây người giống như bất tỉnh, rồi đột nhiên không kịp phòng ngừa mà lại bị đập một cái nữa...... đau đầu.
Lục Duyên Bạch nhướng mi lên nhìn cô một cái, rồi đặt giáo án trên tay xuống bàn: "Tùy tiện ngồi đi."
Từ Diệp Vũ kéo gương mặt mềm mại của mình, cố gắng cười một cái:
"Vâng ạ."
Một giây ngồi xuống kia làm lòng cô như muốn nhỏ máu.
Trong tình huống này, ngoại trừ ngoan ngoãn vào phòng làm việc cùng anh, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chẳng lẽ lại muốn cô mỉm cười nói "Giáo sư, em không phải tới để phụ đạo đâu, em chỉ tùy tiện đi qua đây một chút thôi, ai biết lại ảnh hưởng đến thầy chứ?"
Không biết chừng Lục Duyên Bạch sẽ phong sát cô ở toàn bộ thành phố L này mất.
Lục Duyên Bạch xoay người ra đóng cửa, thời điểm cửa được đóng lại, mang theo tiếng động khe khẽ cùng dịu dàng rất nhỏ tràn ngập trong không gian
"Có mang theo sách không?"
Cảm xúc của Từ Diệp Vũ thậm chí còn chưa kịp chết chìm trong tiếng động đã kịp tỉnh lại.
Cô căn bản không phải tới để học, thì sao có thể mang sách. Huống chi, tên sách chuyên ngành là gì cô còn không biết.
Cô nuốt nước bọt, cọ cọ ngón tay ở trên váy một chút: "Không, không mang ạ"
Lục Duyên Bạch nhìn thấy cô khẩn trương, giọng nói vẫn chậm rãi như có như không, nhẹ nhàng mà trấn an cô.
"Đừng khẩn trương, hôm qua tôi đã quên thông báo cho em."
Anh đẩy sách của mình lên đối diện:
"Mở ra xem trước đi."
Khi mở sách của Lục Duyên Bạch chữ viết bên trong rất tinh tế, mạnh mẽ có lực, không giống như người khác, thẳng tắp không cong queo vừa ôn hòa lại nghiêm chỉnh.
Ngay cả vết nếp uốn trên gáy sách cũng đều xinh đẹp, được mở mang tầm mắt thật đấy!
Đối mặt với sự nghiêm túc soạn bài của anh, Từ Diệp Vũ bỗng nhiên có chút xấu hổ.
"Giáo, giáo sư."
Đang cúi đầu sắp xếp lại giấy tờ, nghe cô gọi Lục Duyên Bạch ngẩng lên trả lời: "Sao?"
Câu nói ẩn ẩn giọng mũi phát ra khiến cho lòng của Từ Diệp Vũ xoắn lại.
Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt: "Chuyện kia, em rất tò mò, nếu như hôm đấy em vắng mặt, thì sẽ thế nào ạ?"
Ngón tay của anh dừng lại, suy nghĩ một chút rồi lạnh nhạt nói: "Nếu trốn thi, sẽ trừ vào điểm hàng ngày, lúc giao danh sách sẽ có người kiểm tra."
Thật ra sinh viên trốn giờ của anh xác suất khá thấp, tuy là xác suất thấp, nhưng vẫn có trường hợp trốn nhiều nhất một lần.
Tuy rằng người dự thính rất nhiều, nhưng cũng không thể cho rằng sinh viên vì vậy mà có thể trốn học.
Từ Diệp Vũ: "Danh sách giao lên rồi ạ?"
Xem ra cho dù có nói thật hay không, ác mộng này vẫn phải cố chấp nhận.
Cô nghiêng đầu, nhìn danh sách mà anh đang mở ra được nộp lên trên tên họ: Từ Diệp Vũ, Giáo sư: Lục Duyên Bạch, mã SV: 1607151012.
Người kiểm tra chắc cũng chỉ là hình thức mà thôi, cho nên chuyện cô không phải học sinh trường này vẫn chưa bị phát hiện. Mà Lục Duyên Bạch do có quá nhiều học sinh nên không thể nhớ rõ mặt hết, cũng sẽ không nghĩ tới có người dám làm chuyện như vậy, cho nên sẽ không nghi ngờ cũng như kiểm tra đối chiếu chuyện này.
Diệp Vũ nghĩ tới mà muốn rơi nước mắt.
Cô đỡ trán mà cảm thán: "Vận khí của mình cũng thật tốt"
Cô phồng má lên nhìn đáng yêu giống như con chuột hamster nhỏ
"Em cũng đừng nghĩ quá nghiêm trọng, cuộc thi này cũng không có khó như vậy".
Lục Duyên Bạch an ủi cô, "Không cần phải biết hết, chỉ cần biết đến kiến thức cơ bản. Nguyên nhân của cuộc kiểm tra này cũng chỉ muốn xem mọi người có nắm vững kiến thức đầy đủ hay không."
Từ Diệp Vũ mím môi, đôi mắt ngập nước hậm hực nói: "Môn này em học không được tốt lắm, em chỉ sợ lãng phí thời gian của thầy".
Đâu chỉ là học không tốt, cô căn bản còn chưa từng học qua, Lục Duyên Bạch chỉ cần tùy tiện xách một sinh viên ở trên lớp tới so với cô còn tốt hơn.
Anh đi ra đứng đằng sau cô, lấy bút bấm ra rồi chỉ: "Có chương nào em không hiểu, chỉ ra đây, tôi bổ sung phần trọng điểm cho em."
Từ Diệp Vũ cứng lưỡi một lúc lâu.
Sau đó, cô đưa ngón trỏ mảnh mà dài của mình ra, vừa yếu ớt, vừa sợ hãi, run rẩy chỉ vào 3 chi tiết nhỏ tại chương 5.
Đây là phần bài học anh giảng vào tối hôm qua
"Chỉ có một phần nhỏ này?" Anh thả lỏng lông mày ra, "vấn đề này không khó, một giờ là......"
Từ Diệp Vũ lắc đầu, nhẫn tâm cắt ngang: "Không phải."
Lục Duyên Bạch lại nhíu mày lần thứ 2: "Thế là cái gì?"
"Trừ bỏ một chỗ này còn toàn bộ phần khác," Từ Diệp Vũ nhắm mắt lại, lớn gan nói thật, "Em đều không biết."
"......"
Không khí lâm vào tình trạng đóng băng tạm thời. Từ Diệp Vũ nhướng mắt lên một chút, thử quay đầu lại nhìn Lục Duyên Bạch: "Thầy bị em làm cho tức giận đến không nói được sao ạ?"
Thật sự không phải cô cố ý, trước kia cô ở trường tốt xấu gì cũng coi như là học sinh đứng đầu, đừng nói là vài quyển sách viết ra đều bán chạy, ngữ văn ở trong mắt thầy cô có thể nói là có danh tiếng. Tuy rằng thành tích học tập không tồi, nhưng chuyên ngành này cô chưa từng học qua, trình độ khó dễ như thế nào cô cũng không rõ lắm.
Dựa theo tính huống bình thường, cô chắc chắn sẽ không tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này, nhưng chuyện này do cô mà ra, nên cô không nỡ để cho người khác gánh hộ, hơn nữa có thể ở chung trong một phòng cùng với Lục Duyên Bạch, dưới sắc đẹp mê hoặc trước mắt...cô vô cùng rối rắm.
Lục Duyên Bạch lắc đầu: "Không phải, tôi đang suy nghĩ phương án để hướng dẫn."
Cô không thể nói gì cuốn góc váy nhỏ giọng nói: "Vất vả rồi ạ"
Một lát sau, tiếng nói của nam nhân truyền đến từ phía sau: "Nếu em đã sẵn sàng, chúng ta bắt đầu luôn."
Từ Diệp Vũ: "Thầy đã nghĩ được biện pháp giải quyết?"
Anh kéo cái ghế dựa ngồi cạnh bên người cô "Trước tiên dạy một tiết để xem trình độ tiếp thu của em như nào rồi mới quyết định phương pháp dạy học".
Từ Diệp Vũ vừa nghe giảng bài, vừa rối rắm suy nghĩ mình có nên nói tình hình thực tế hay không.
Chờ đến khi kết thúc hai tiết "Chương trình học", Từ Diệp Vũ cũng nghĩ thông suốt, chuẩn bị thử khuyên anh, vừa có thể nói ra sự thật mà lại không làm cho bạn nữ 1012 bị tội, còn mình vẫn có thể tiếp tục nghe anh giảng bài.
"Giáo sư, em có chuyện này muốn nói với thầy......"
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng chuông cắt ngang lời cô.
Lục Duyên Bạch cúi người: "Đợi tôi một chút, tôi nhận điện thoại."
Anh cũng không kiêng kỵ gì cô mà nghe cuộc điện thoại này, vậy là không phải bạn gái, tự dưng trong lòng hoàn cảnh chua xót này cô lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Đầu điện thoại bên kia hình như rất sốt ruột, Từ Diệp Vũ chỉ kịp nghe thấy một giọng nói rất vội vàng, cùng với một vài tiếng đứt quãng.
Cái gì mà "Nhanh lên", "Chậm chút nữa là không xong", "Nhất định phải đến sớm một chút để phòng ngừa thảm kịch lần trước lại xảy ra"
Từ Diệp Vũ:?
Người này mỗi ngày đều bận chuyện quốc gia đại sự sao?
Sau khi Lục Duyên Bạch đồng ý liền ngắt điện thoại, anh nhìn về phía Từ Diệp Vũ: "Em vừa rồi muốn nói chuyện gì"
Từ Diệp Vũ sờ sờ cổ: "Nếu thầy đang có việc cần đi thì em nói sau cũng được ạ"
Chuyện này của cô không thể vài phút là có thể nói xong. Lại không thể làm lỡ thời gian của anh vì đầu dây điện thoại bên kia thúc giục rất gấp
Lục Duyên Bạch gật đầu, đóng sách vở lại: "Được, vậy chúng ta lại nói sau. Nếu cần em có thể mang sách về nhà xem."
Tất nhiên, bởi vì sợ mình làm hỏng quyển sách tinh xảo như vậy cho nên cuối cùng cô cũng không mang sách về.
Lúc gần đi đứng ở ngoài văn phòng, Lục Duyên Bạch còn cố ý nhắc nhở cô: "Văn phòng của tôi là 4302, lần sau không nên đi nhầm nữa."
Từ Diệp Vũ véo mặt mình một cái, rồi khéo léo nở nụ cười: "Dạ, em đã biết."
Lúc về nhà, lại gặp Hướng Vi ở quầy hoa quả.
Từ Diệp Vũ nói lúc mình đang đi tìm tư liệu sống thì lại bị Lục Duyên Bạch mang đến văn phòng.
Hướng Vi không thể nén được mà cười: "Vậy hai người hôm nay tiến triển thế nào rồi?"
"Cứ như vậy mà thầy ấy giảng cho mình 2 tiết chuyên ngành." Từ Diệp Vũ cong khóe miệng lên: "Tuy rằng nghe bài chuyên ngành tương đối đau khổ, nhưng thầy ấy dựa vào mình rất gần, mình có thể cảm giác được tiếng hít thở khi thầy ấy nói chuyện".
Hướng Vi ném ném quả táo trong tay: "Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của cậu này."
Nhìn quả táo Hướng Vi đang lựa chọn, Từ Diệp Vũ nâng cằm: "Sao cậu lại thích ăn táo như vậy?"
"Đừng nói nữa, không phải do cậu hôm qua ăn mất nửa quả táo của mình, làm mình còn chưa hết nghiện."
Bởi vì Hướng Vi vẫn thường xuyên mang đồ ăn vặt cho Từ Diệp Vũ, cho nên các cô tuy hai mà một đều thích vui đùa như thế.
"Táo cậu mua cũng không tệ lắm." Hiếm khi Từ Diệp Vũ khen được một câu.
Hướng Vi dường như rất có kinh nghiệm chuyện này, nên có chút đắc ý: "Ngày hôm qua ăn ngon không? Hôm nay sẽ còn ngon hơn."
Từ Diệp Vũ: "Cậu chọn như thế nào, chia sẻ cho mình ít kinh nghiệm đi"
Hướng Vi nghĩ vài phút, rồi nói: "Cũng không phải bí quyết gì, mình cứ nhìn thấy quả nào đẹp thì mua."
"......"
Hóa ra là như vậy sao?
Nhân tiện nên Từ Diệp Vũ thanh toán luôn tiền, trên đường về nhà, Hướng Vi nghĩ đến chuyện gì đấy, lại tiếp tục hỏi cô: "Cậu đã nói tình huống của cậu cho thầy ấy biết chưa?"
"Vốn dĩ cũng chuẩn bị nói, nhưng trong nhà có người gọi điện, mình đành phải để lần sau."
Hướng Vi cười cười, ghé mặt mình tới: "Vậy trừ bỏ chuyện này còn tiến triển gì nữa không?"
"Trừ bỏ chuyện này, còn có thể làm được cái gì?"
"Phương diện tình cảm ý," Hướng Vi bĩu môi: "Cậu không phải cảm thấy người ta quá đẹp trai sao, mình lớn lên với cậu từ nhỏ lần đầu tiên thấy cậu khen người khác như thế đấy"
"Cũng không giống như đi mua táo, hôm nay cảm thấy đẹp là ngay lập tức có thể mua được." Từ Diệp Vũ nhún nhún vai: "Đỉnh núi cao Lục Duyên Bạch này không dễ chinh phục như vậy."
"Vậy cậu......"
Từ Diệp Vũ gật đầu: " Nhưng từ trước đến nay mình đều có gan để trèo lên đỉnh núi cao với đầy quyết tâm cùng nghị lực như vậy."
"...... Cậu câm miệng đi ngay."
****
Ngày tiếp theo, Từ Diệp Vũ rốt cuộc cũng không quên mình đụng đầu ở đâu, đúng giờ liền tới cửa văn phòng của Lục Duyên Bạch.
Cửa chỉ khép hờ, nhưng không thấy người đâu, chắc đã đi ra ngoài.
Từ Diệp Vũ đi vào trong, ngồi ở trên sô pha, chuẩn bị lựa chọn cách trình bày tình huống của mình.
Sau khi nghĩ không sai biệt lắm, thì thấy Lục Duyên Bạch cầm cái gì đó trong tay đi vào.
Cô nhìn kỹ lại, thì đó là một đống Yakult.(sữa chua)
Anh ấy thích ăn sữa chua như vậy sao?
Sau khi thuận tay để đồ lại cho bàn Lục Duyên Bạch lấy từ trong ngăn kéo của mình một bản đề cương đã được chuẩn bị đưa qua: "Đây là một ít kiến thức ngày hôm nay, em xem trước đi."
Từ Diệp Vũ gật đầu.
Sữa chua đặt ngang ở trên bàn, ngăn cản động tác đẩy sách qua của Lục Duyên Bạch.
Anh cũng không nghĩ nhiều, đẩy sữa chua vào trong góc tường, tránh cản trở việc học của cô.
Lần này thực ra anh cũng không nghĩ gì, cũng không thèm để ý Từ Diệp Vũ có nghĩ gì hay không, thuần túy chỉ muốn thuận tiện cho việc học.
Nhưng đây là lần thứ hai Từ Diệp Vũ thấy như vậy, hơn nữa cô viết tiểu thuyết nên rất hay nghĩ tùm lum......
Cô muốn nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, vừa tự cười nhạo vừa cười nói: "Giáo sư, trong mắt thầy em là hạng người như vậy sao?"
Lục Duyên Bạch dừng lại một chút: "Làm sao vậy?"
Cô nhướng mắt lên, liếm khóe môi, trong đáy mắt hiện lên chút ánh sáng:
"Vậy thầy vì sao lại sợ em trộm sữa chua của thầy?"
Tác giả có lời muốn nói:
OK, ngôn ngữ của chúng ta (duyên vũ) vợ chồng xem như không qua được rào cản sữa chua.
Em muốn uống sữa chua sao? Cho
nên quyển sách này có thể gọi là《 em cùng sữa chua đều của anh 》
👑👑
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...