Cho Em Mượn Bờ Vai Anh

Edit: Gấu Lười

Beta: Gấu Bụng Bự

- ----------

Từ Diệp Vũ đi không lâu, Lục Uyển Nghi từ cửa đi vào.

Cô bé nhìn hai tay trống trơn, nhìn Lục Duyên Bạch oán trách.

"Lại không mua được Yakult."

"Mấy cửa hàng phía trước thì không nói làm gì, không có, đến cửa hàng cuối cùng có hai vỉ, kết quả bị hai cô gái mặc áo màu đỏ mua mất, trước đó 1 tiếng. Anh, em thảm quá."

Nhớ lại Từ Diệp Vũ và Hướng Vi mặc áo màu đỏ, Lục Duyên Bạch đột nhiên trầm mặc: "...."

Lục Uyển Nghi chỉ chỉ trong tay anh: "Anh ở trong này sao lại có cái đó."

"Có thể là" Anh dừng lại một chút, "Có người lương tâm bất an."

Sau khi trở về, Hướng Vi cũng ý đồ "chấm mút*" gấu bông của Từ Diệp Vũ: "Tặng tớ một con đi."

*Ý là chị í mún lấy gấu bông của Diệp Vũ

Từ Diệp Vũ lời lẽ đanh thép lắc đầu: "Không được, chồng tớ tặng tớ, tớ không thể tặng người khác."

"Chồng" Hướng Vi nhăn mặt mày, "Cậu có bị mấy con gấu bông này dắt não đi không vậy? Lần trước không phải là bạn trai sao?"

"Thăng cấp rồi" Từ Diệp Vũ nghĩ đến động tác Lục Duyên Bạch tặng gấu bông hôm nay, mím môi cười, "Lục của tớ hôm nay quá mê người, tớ đơn phương tuyên bố kết hôn cùng thầy ấy."

"Thăng cấp Lục của cậu"

"Trò chơi có thể thăng cấp, cậu định thăng cấp giáo sư Lục từ bạn trai thành chồng thế nào? " Từ Diệp Vũ ôm búp bê vào phòng ngủ, "Tớ ngủ đây, good night."

Hướng Vi xuỳ một tiếng: "Xem cậu đắc ý."

Chưa tới vài ngày, biên tập đã thông báo, truyện ngắn của đăng lên tạp chí kỳ ngắn Linh Phong đã được phát hành, muốn cô chia sẻ tin tức về việc xuât.

Sau khi chia sẻ tin tức, cô thuận tiện đi tới nhà sách, mua Linh Phong về phòng trọ.

Cô đặt cuốn tạp chí ở giữa bàn trà, Từ Diệp Vũ ngồi xuống sofa uống hai ngụm nước, lúc đặt cốc thuỷ tinh xuống, liếc nhìn bìa cuốn tạp chí.

Trên trang bìa là tiêu đề truyện ngắn của cô, bên cạnh tiêu đề ngoài một câu trích kinh điển, còn giới thiệu một hàng biên tập.


Thúc giục nhiều lần cuối cùng cũng xuất bản, tác giả nổi tiếng sau nửa năm hằng đêm phất phơ, đã trở lại với truyện ngắn siêu hot.

Cô khoanh chân dựa vào ghế sofa, nhìn chằm chằm dòng tên, dường như muốn nhìn thấu.

Thực ra bên trong còn có một bài phỏng vấn của Loan Loan, nội dung phỏng vấn là lên án Từ Diệp Vũ giao bản thảo chậm, bản thân phải thúc giục rất gian khổ, cùng với độc giả mong chờ tác phẩm của cô.

Lúc Hướng Vi trở về, Từ Diệp Vũ còn ngồi trên sofa sững sờ.

"Làm sao vậy" Hướng Vi giơ tay lắc trước mặt cô, "Phát ngốc gì vậy."

Từ Diệp Vũ còn chưa kịp trả lời, Hướng Vi nhìn theo ánh mắt của cô thoáng qua trên bàn, chợt kinh ngạc: "Wow, cậu vậy mà lại viết truyện ngắn hàng tồn từ hai năm trước sao?"

"......."

Hướng Vi cầm tạp chí lên: "Quá cảm động, lúc còn là sinh viên có thể thấy cậu cầm bút viết, có thể hiểu cậu ngồi ngẩn người rồi, viết văn rất vất vả, phải ngồi trên sofa khôi phục sức sống."

Từ Diệp Vũ rốt cuộc mở miệng: "Viết văn còn tốt, không quá vất vả, chủ yếu là hạ phàm quá cực khổ."

Hướng Vi ghét bỏ nhăn mặt cau mày.

Tiêu phí một khoảng thời gian, Hướng Vi nhìn Từ Diệp Vũ viết truyện ngắn mới, vừa lòng giãn mi: "Viết không tồi, ai nói cậu bình cảnh trì* tớ thấy cậu lf ăn no rửng mỡ, xuỳ, đầy não toàn nghĩ muốn dính lấy giáo sư."

*bình cảnh trì: chỉ thời kỳ đình trệ trong mối quan hệ.

"Tớ không phải chỉ viết truyện ngắn," Từ Diệp Vũ ôm gối, "Nếu đến truyện ngắn mà tớ không viết được, còn kiếm tiền nuôi gia đình kiểu gì, cậu vẫn là kẻ thua cuộc."

Hướng Vi: "........"

"Nhà cậu không phải là tớ, Từ sư mẫu."

Đột nhiên đổi cách xưng hô làm Từ Diệp Vũ sửng sốt, chợt, cô gật gật đầu: "Gọi hay lắm, tối nay sẽ phát lì xì cho cậu."

"Thật mà nói," Hướng Vi bỏ tạp chí xuống bàn, "Đã 2 năm rồi, bắt đầu viết truyện ngắn, cậu lấy lại danh tiếng, tốt xấu cũng có thể giao ra đồ này nọ. Đến khi viết truyện dài thì như đánh trận, mẹ nó 2 năm viết được 22 chữ, còn là tháng trước chứ, tớ không phải độc giả của cậu còn cảm thấy hít thở không thông, nam nữ chính trong truyện dài có thâm cừu đại hận gì với cậu không?"

"Không phải tớ đang viết sao?"

Hướng Vi cảm thấy buồn cười: "Đang viết? Cậu dùng ngón chân đánh chữ à, hai năm mà không viết ra được một cuốn sách."

Từ Diệp Vũ đứng lên.

"Cậu làm gì?" Hướng Vi hỏi.

"Tớ xem xem ngón chân cậu có phải thực sự đánh được chữ hay không?"


"......"

Hướng Vi thuận miệng nói: "Đứng lên cũng được, cậu vào phòng lấy cuốn sách cậu xuất bản ra xem."

"Lần trước có thể nhìn ra, liên quan đến bản ghi chú truyện dài, cậu viết lưu loát nhiều trang như vậy, còn phủ định vài lần."

Thật ra phải viết gì, Từ Diệp Vũ đại khái đã có phương hướng rồi.

Trận này của cô luôn suy nghĩ, cô đã có phương hướng chung rồi, chỉ là điền thêm nội dung đủ kích thích ham muốn viết của cô thôi.

Đơn giản gọi là linh cảm.

"Linh cảm không dễ gì tới như vậy," Từ Diệp Vũ nghiêm túc nói, "Tớ là một tác giả có đạo đức nghề nghiệp."

Qua một lúc, Hướng Vi lấy hạt dưa, liếc cô một cái: "Chỉ là bởi vì linh cảm không đến sao? Vậy cũng không đến mức 2 năm đến một chữ cũng không viết chứ. Có cái gì phong ấn tay cậu rồi à, khiến cậu cứ mở máy viết truyện dài liền mất linh cảm."

Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, Hướng Vi cắn hạt dưa, không để ý, vừa cẩn thận vừa thận trọng hỏi: "Tính cách cậu không phải như này, tớ cảm thấy có nguyên nhân khác."

Nghi vấn này quả thực cũng ẩn dấu trong lòng Hướng Vi rất lâu, vui đùa trước đó cũng chỉ là vui đùa, bầu không khí bây giờ vừa lúc, cô cũng muốn quan tâm bạn thân của mình một chút.

Từ Diệp Vũ ngồi cạnh cô, lấy hạt dưa: "Có vị caramel không? Tớ muốn ăn vị caramel."

"Haizzz, đừng lơ câu hỏi của tớ."

"Được rồi," Từ Diệp Vũ nhún vai, "Bởi vì tớ quá thích nam chính trong truyện dài của tớ, tớ không nỡ để nữ chính cùng anh ấy, chỉ muốn viết nữ chính chết đi, cho tớ với anh ấy ở cùng một chỗ. Cho nên tớ lập tức chế trụ chính mình không được viết nữa."

Hướng Vi: "........"

"Từ Diệp Vũ, cậu cảm thấy tớ là con ngốc à?"

Từ Diệp Vũ khó xử gật đầu: "Cậu mà nghe lời như vậy sao?"

Hai người vừa náo loạn vài câu, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, các cô mỗi người ôm một tâm tư.

Qua một lúc, Từ Diệp Vũ nghĩ, vẫn là ngả bài: "Bởi vì trước kia, đã xảy ra một chút chuyện.

Hướng Vi nhìn cô: "Có người cắt đứt gân tay cậu?"

"Cậu đọc nhiều văn trọng sinh báo thù qua rồi đấy," Trên đầu Từ Diệp Vũ nổi 3 chấm đen, "Hiện tại là xã hội văn minh hợp pháp, Hướng Vi nữ sĩ, cậu rất khoẻ mạnh."

Hướng Vi cười, liếc nhìn Từ Diệp Vũ: "Được rồi, cậu không muốn nói tớ cũng không miễn cưỡng cậu nữa."


"Cũng không phải là không muốn nói, chỉ là vẫn chưa giải quyết xong," Từ Diệp Vũ nói, "sau khi giải quyết xong tớ chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều, đến lúc đó đến sẽ nói với cậu đầu tiên.

Hướng Vi gật đầu: "Tớ, mẹ nó, biết rồi, không phải là cậu đơn thuần muốn kéo dài bản thảo à."

Từ Diệp Vũ đang muốn nói vẫn là cậu hiểu tớ.

Hướng Vi lại nói: "Dù sao tiền viết truyện cũng dài nhiều như vậy, có tiền ai mà không muốn chứ."

"...."

Nói chuyện tào lao xong, Hướng Vi đi tắm.

Từ Diệp Vũ thư giãn một lúc, nhớ mấy ngày chưa liên lạc với người trong nhà, liền mở WeChat của mình hỏi thăm mẫu hậu đại nhân Trần Chỉ đang làm gì.

Rất nhanh, Trần Chỉ nhận điện thoại nói: "Con còn biết gọi điện về cho mẹ à?"

Từ Diệp Vũ sờ sờ mũi: "Cũng không phải rất lâu không gọi điện mà, không phải mẹ gửi tin nhắn cho con à, mấy ngày trước còn gửi cho con cái gì mà những phụ nữ yêu đương dùng gói biểu cảm gì à?"

Trần Chỉ cười: "Chúng ta đang ăn cơm, ông ngoại nói lâu rồi không gặp nhau, nên gọi tới cùng nhau ăn bữa cơm, tiếc là con không ở đây, mọi người đều đến hết."

"Ông ngoại vẫn khoẻ chứ ạ?"

"Thân thể gân cốt rất khoẻ, con đấy, ở bên đấy sống có quen không?"

"Rất tốt ạ, mọi người nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ nha."

"Mẹ nói ý không phải chứ, sống ở quê vẫn tốt hơn, muốn tụ tập có thể tụ tập, hơn nữa còn" nói đến đây, Trần Chỉ dừng lại.

Cô là con gái duy nhất trong nhà, lại nhanh có tiền đồ nhất, Trần Chỉ và Từ Uyên thực sự làm mọi cách để yêu thương che chở, từ nhỏ đã nuôi dưỡng cô thật tốt, để cô một mình ở bên ngoài sống, đương nhiên có chút lo lắng.

Từ Diệp Vũ an ủi mẹ: "Mẹ nói con đều hiểu, nhưng mẹ cũng biết con tới đây không phải để chơi mà, con đến nơi này có việc phải làm, tình hình trước mắt rất tốt, sống cũng quen rồi, mẹ không cần lo lắng đâu."

Liên quan đến việc năm đó, cô tin chắc bản thân có thể tìm ra chân tướng, tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc.

Chỉ có cởi bỏ khúc mắc, cô mới có thể sáng tác được tác phẩm mới một lần nữa, hơn nữa đưa tất cả hoài nghi ra ánh sáng.

Cô từ nhỏ đã không chịu thua, cho đến bây giờ chưa từng thua.

"Đang nói chuyện với chị con ạ?"

Từ Diệp Vũ đang rót nước, nghe âm thanh của em họ Giang Trụ, dừng lại, để bình nước sang một bên.

"Mẹ đưa điện thoại cho A Trụ, bọn con lâu rồi chưa nói chuyện."

Giang Trụ nhận điện thoại, âm thanh buồn chán tẻ nhạt chậm rãi nói: "Alo, chị."

Lại một âm thanh oán hận: "Chị không ở đây, không ai đi chọn sách với em."

Từ Diệp Vũ cười: "Em cũng lớn rồi, còn cần chị cùng em chọn sách, chị không có ở nhà, em có nghe lời không?"


"Không phải như vậy, thật nhàm chán, em đều ở trong phòng."

Khi nói đến chủ đề nhạy cảm, Từ Diệp Vũ cẩn thận lẩn tránh: "Rất thú vị đó, em nên ra ngoài đi bộ, thế giới bên ngoài cửa số rất đẹp, có rất nhiều điều tốt đẹp ở xung quanh em, phải có đôi mắt khéo léo khám phá."

Quan hệ chị em hai người rất tốt, lại đều là tác giả viết sách, đề tài chung khó trách rất nhiều, hàn huyên một lúc lâu mới cúp máy, nguyên nhân bởi vì mẹ Giang Trụ đi ra gọi cậu vào ăn cơm.

Từ Diệp Vũ cúp máy, dặn dò cậu đi ăn cơm.

Giang Trụ mắc chứng bệnh trầm cảm, đây cũng là nguyên nhân cô nói chuyện với cậu cẩn thận như vậy. Mấy năm trước vốn dĩ vẫn tốt, từ khi sự việc sáng tác có chứng trầm cảm nhẹ, nhưng mấy năm trước chứng bệnh trầm cảm của cậu bỗng nhiên nặng thêm, trong nhà giấu bệnh sợ thầy, bản thân cậu cũng không muốn đi khám bác sĩ tâm lý, nên mới sa sút như vậy.

Muốn giúp cậu đi ra ngoài, là một trong những nguyên nhân Từ Diệp Vũ lựa chọn khoá học tâm lý.

Chiều thứ bảy, lúc Từ Diệp Vũ đến văn phòng của Lục Duyên Bạch, nghe thấy anh đang gọi điện thoại.

"Tôi biết rồi, tư vấn tâm lý là một phần, thuốc cũng phải nhớ uống. Cái này sẽ lặp lại nhiều lần, mọi người không cần quá lo lắng, tình hình hiện tại của anh ta so với năm trước đã tốt hơn nhiều rồi."

"Mấy tối này tôi rảnh, mọi người ở nhà thì tôi sẽ dành chút thời gian đến một lần."

Từ Diệp Vũ đẩy cửa đi vào, nghe được phía bên kia điện thoại đang cảm ơn: "Thực sự làm phiền bác sĩ rồi, chúng tôi biết công việc của bác sĩ rất bận, bác sĩ còn sẵn lòng lo lắng cho gia đình tôi, chúng tôi thật sự cảm kích vô cùng."

Lục Duyên Bạch thản nhiên nói: "Không sao, dù sao năm ngoái đã tiếp nhận rồi, tiếp theo sau này là trách nhiệm của tôi."

Từ Diệp Vũ ngồi xuống vị trí trên.

Nói vậy là trước kia Lục Duyên Bạch đã tiếp nhận bệnh nhân, hiện tại bệnh tình trở lại, người nhà lại lần nữa tìm đến anh, hơn nữa anh cũng lần nữa bắt đầu trị liệu.

Lần trước anh rất bận, cô mỗi lần vào văn phòng đều có thể nghe thấy anh đang gọi điện, không chỉ mệt mỏi mà ngủ cũng không đủ, có lần đợi cô làm xong đề mà dựa vào sofa ngủ mất.

Khi đó cô còn nghi hoặc, không phải anh không nhận ca bệnh nữa sao? Còn bận đến như vậy.

Bây giờ nghe thấy, hôm nay anh gọi điện với lần trước cùng là một, anh từ bữa giờ, chắc hẳn là bận chuyện này.

Nếu anh không phải là hoàn toàn không hề tiếp nhận ca bệnh nữa, vậy cô vì Giang Trụ hỏi một chút cách trị liệu chứng bệnh trầm cảm, chắc cũng đỡ được phần nào.

Quy củ là chết, người là sống.

Nếu có thể tìm đến Lục Duyên Bạch giúp Giang Trụ trị bệnh, bệnh tình Giang Trụ chắc chắn sẽ tốt lên rất nhiều.

Lục Duyên Bạch vừa mới bưng cốc nước lên, lúc uống nước thì nghe thấy tiếng của Từ Diệp Vũ.

Cô liếm liếm môi, nhỏ giọng thì thầm, giống như âm thanh người gãi ngứa: "Giáo sư, mời thầy một đêm rất đắt ạ?"

Hoàn toàn là bởi vì tối nay anh đi khám bệnh cho Tiểu Phó, nên cô mới hỏi anh vậy.

Lúc hỏi câu này cảm thấy không có gì, nhưng bị bầu không khí nhuộm màu, cùng với giọng của cô, giống như có chút ý nghĩa khác.

Tay Lục Duyên Bạch dừng lại một chút, ngụm nước kia đột ngột bị nghẹn ở cổ họng, bị sặc.

Đặt chiếc cốc lên bàn, âm thanh ho khan rất nhỏ: "Khụ, khụ, khụ"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui