Edit: Gấu Lười
Beta: Gấu Bụng Bự
- ----------------
Trong âm thanh nền với tiếng máy móc ồn ào và nặng nề của trò chơi điện tử, Lục Duyên Bạch vẫn mang theo sự lạnh lẽo không tương thích với nơi này. Ánh đèn neon phản chiếu lên gương mặt anh, giống như cuối hồ nước màu chàm.
Chỉ cần đẩy nhẹ một cái, những thứ không thuộc về anh sẽ không thuộc về anh, hơn nữa anh vẫn thấu đáo như cũ lại không vướng bụi trần.
Thật sự có điểm giống Hướng Vi nói, một trích tiên bước ra từ trong bức họa cổ đại.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng " Trích tiên" khẽ hé mở và hỏi cô: " Sao em đến đây vào buổi chiều mà không lên lớp?"
Từ Diêp Vũ: "............"
Cô mím môi: " Cũng không phải là mỗi ngày đều lên lớp đầy đủ, thỉnh thoảng không có lớp liền muốn thư giãn thả lỏng một chút.
Anh hơi gật đầu, lành lạnh hỏi: " Không cần viết sách?"
Không hổ danh là giáo sư Lục, hai vấn đề đơn giản khiến cô nghẹn lời tới hai lần.
Từ Diệp Vũ: " Muốn, muốn viết, tới nơi này chính là để chuẩn bị viết văn, có một tình tiết xử lý không tốt, cần tới xem lại.
Cô thuận thế hỏi tiếp: " Thầy thì sao, thầy đến đây làm gì?"
Hướng Vi ngồi ngay bên cạnh cô, chỉ là bị che bởi một cỗ máy khủng lồ nên Lục Duyên Bạch không nhìn thấy.
Lúc này, Hướng Vi thì thầm với Từ Diệp Vũ: " Anh ta sẽ không nói với cậu là "có việc" chứ."
Từ Diệp Vũ âm thầm dẫm lên chân cô: " Đừng nói bậy, giáo sư không phải người như vây."
Loại câu trả lời giống nhau như là vô nghĩa này là những gì giáo sư Lục sẽ nói sao?"
Giây tiếp theo, Lục Duyên Bạch nhàn nhạt đáp lại cô: " Có việc."
Từ Diệp Vũ: "................"
Hướng Vi bên cạnh che miệng cười.
Từ Diệp Vũ đập mạnh vào bàn tay nhỏ của Hướng Vi, ngay sau đó, không từ bỏ, không buông tay mà tiếp tục hỏi: " Cụ thể là có việc gì ạ?"
Lục Duyên Bạch dừng lại, nghĩ tới không thể cho sinh viên cả ngày không có chí tiến thủ chỉ biết thao tác chơi, liền nói: "Người nhà tôi muốn cái giá sách trong đống phần thưởng, vì vậy tôi đang giúp em ấy trúng vé số."
"À," Từ Diệp Vũ nói tiếp: " Người trong nhà là em gái sao?"
Anh trai chị gái không có khả năng lớn rồi còn muốn loại đồ này, xem ra chắc là em gái, hơn nữa tuổi cũng không lớn.
Lục Duyên Bạch không nói, khẳng định là vậy.
Từ Diệp Vũ nhìn sang bên cạnh, thấy một cậu bé.
Cậu bé dựa vào một bên trên ghế, vậy mà trong một môi trường ồn ào như vậy vẫn có thể lù lù không động đậy, ngủ một cách ngon lành, còn chảy cả nước miếng.
" Đây, Đây là em thầy......?"
Gen của Lục Duyên Bạch không phải là như này chứ!
Quả nhiên Lục Duyên Bạch lắc đầu, liếc nhìn về chỗ trống đã đổi mới kỷ lục: " Không, em ấy đi mua sắm rồi."
Vừa mới vào dạo một vòng, anh ngồi đây, Lục Uyển Nghi đi chơi cái khác, chơi xong cảm thấy khát nước, nói muốn đi ra ngoài mua Yakult.
Lúc đó anh nói " Yakult càng uống càng khát" đổi lại một câu "hừ" của em gái, vẫn hớn hở đi mua.
Kể từ sự cố đó, Lục Uyển Nghi đã trở nên nghiện Yakult.
Mỗi ngày đều lo lắng không đủ Yakult, đi đầu cũng phải cầm một lốc Yakult trên tay, mới an tâm.
Có thể thực sự bị huấn luyện thành bóng ma gì đó.
Từ Diệp Vũ " À" một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, không có gì lạ khi anh so với người thường khác, chăm sóc người khác càng thêm chu đáo tỉ mỉ hơn, thì ra là bởi vì ở dưới vẫn còn có người cần chăm sóc.
Cô đứng lên và tìm hiểu lĩnh vực của mình, Lục Duyên Bạch đã bắt đầu chơi vòng mới.
Trong khu trò chơi điện tử, miễn là trò chơi nào cần kỹ thuật tốt hơn một chút đã thu hút rất nhiều người. Mọi người thích xem náo nhiệt, đó cũng là lý do tại sao bên máy nhảy mỗi lần đều có một nhóm người vây xung quanh.
Cho nên, Lục Duyên Bạch ngồi chỗ này không lâu, rất nhanh có một nhóm người tụ tập lại với nhau.
Xung quanh hầu hết là những cô gái trẻ, căn bản chỉ là tùy ý xem xem, không ngờ nhìn một cái làm giật nẩy mình, người ngồi chỗ này như thế nào mà lại đẹp trai quá vậy!
Ánh mắt sắc bén của Từ Diệp Vũ liếc qua mấy cô gái mái tóc trắng và vẫy tay với người bạn đồng hành: " Nhanh qua xem đi, anh này so với máy nhảy thì đẹp trai hơn nhiều."
Từ Diệp Vũ "hừ" lạnh một tiếng.
Hướng Vi:?????
Người bạn mái tóc trắng nghe thấy tiếng gọi, vội vàng rời khỏi máy nhảy và đến bên này.
Những tiếng thì thầm trong đám đông mãi không dứt.
" Tay đẹp nha, vừa nhỏ vừa dài."
"Gương mặt cũng đẹp, giống như tác phẩm điêu khác, vừa vặn ba chiều."
Âm thanh của cửa ải tiếp vang lên, Lục Duyên Bạch không bị ảnh hưởng bên ngoài, ngón tay vẫn tiếp tục chuyển động trên bàn phím.
Nghĩ lại, Từ Diệp Vũ nói thêm: " Tốc độ tay cũng không tồi."
Hướng Vi nhìn cô một cái, cảm thấy không có gì đó không đúng: ".......Cậu đỏ mắt làm cái gì, Từ Diệp Vũ?"
Từ Diệp Vũ: " Tớ không có mà."
" Còn không có, cậu nhìn vào gương xem bây giờ cậu trông như thế nào."
Từ Diệp Vũ cầm chiếc gương lên nhìn, một lúc lâu sau từ từ gập lại.
Hướng Vi: " Nhìn thấy chưa?"
"Thấy cái gì?" Từ Diệp Vũ hỏi.
Hướng Vi đảo mắt nhìn qua: " Xem bản thân cậu trên mặt có bao nhiêu đỏ, không phải nhìn lâu như vậy mà không thấy cái gì chứ?"
Từ Diệp Vũ cười ngượng: " Vừa mới soi gương, tớ đã bị sốc vì chính vẻ đẹp của mình, ngay sau đó liền ngưỡng mộ vẻ đẹp của bản thân, thật xin lỗi."
Hướng Vi:.............
Từ Diệp Vũ tiếp tục soi gương: " cậu cũng ngưỡng mộ sao?"
"Không, tớ không chịu nổi nữa rồi, tớ không muốn đem bữa trưa mình vừa ăn nôn ra đâu."
"................."
Chỉ sau vài phút nói chuyện, Lục Duyên Bạch bị vây quanh càng nhiều người hơn, đôi mắt của mọi người đầy cảm xúc, hầu như tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mặt và tay anh.
Từ Diệp Vũ có chút không thoải mái.
Trong lòng không biết từ lúc nào sự chiễm hữu lan rộng ra, giống như báu vật mà cô cất giấu trong mắt chính mình đột nhiên một ngày phát quang, thu hút mọi loại ánh mắt.
Cô không muốn người khác nhìn anh quá lâu như vậy.
Chỉ có cô mới có thể nhìn anh lâu như vậy trong văn phòng.
Hơn nữa, bọn, họ, lại, có, thể, dám, ham, muốn, tay, của, anh.
Lúc sau vẫn chưa có phản ứng, thân thể cô đã điều khiển cô đi tới phía sau bàn điều khiển.
Lục Duyên Bạch trong lúc rảnh nhìn cô một cái.
Từ Diệp Vũ quét mắt qua nhóm người phía sau, đón những ánh mắt ghen tị của mọi người, nói với Lục Duyên Bạch.
" Tay thầy có đau không?"
Lục Duyên Bạch nhíu mày: ".....Cái gì?"
Từ Diệp Vũ lại gần một chút, chớp mắt: " Thầy đánh lâu như vậy, tay không đau sao, có muốn đeo găng tay không?
".........."
Lợi dụng không thành, Từ Diệp Vũ chọn cách " cưỡng bức": " Thầy không thể ngồi quá lâu được, ngồi quá lâu rất dễ bị thoái hóa đốt sống cổ và thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng."
Lục Duyên Bạch:?
" Thầy có thể đi chơi cái khác," Từ Diệp Vũ càng nói càng nhỏ, " Thắt lưng của đàn ông rất quan trọng."
".............."
Cô lại thì thầm: " Thật ạ, thầy không suy nghĩ cho tương lai của mình sao....?"
" Được," Lục Duyên Bạch bị cô quấy nhiễu đến không yên, vừa lúc ván này kết thúc, số vé vừa vặn đủ, đứng dậy: " Không đánh nữa."
"Thật sao?" đôi mắt cô lập tức sáng lên, " Không đánh là tốt, bảo vệ thắt lưng cũng là bảo vệ sự tôn nghiêm của đàn ông."
Hướng Vi đầu đầy hắc tuyết từ phía sau máy chơi game đi ra, sợ chính mình không kìm được kêu to, Từ Diệp Vũ muốn nói ra cái gì đó khinh thế hãi tục: ".....Đủ rồi."
Lục Duyên Bạch rời khỏi những phím đàn đen trắng. Mọi người đều thấy anh đi, mặc dù không muốn nhưng vẫn dõi theo.
Từ Diệp Vũ hào hứng kéo Hướng Vi đi gắp thú bông.
Khi đến chỗ gắp, Hướng Vi chống lên bàn: " Không phải chứ, tớ nói này, Từ Diệp Vũ, cậu vừa mới cùng giáo sư Lục nói lung tung cái gì vậy?"
" Tớ không có." Từ Diệp Vũ quanh co nói, " Tớ nói sự thật mà, không phải thắt lưng quan trọng sao? Chúng ta ngày thường hay đi bộ rất hữu dụng mà, thắt lưng không tốt giấc ngủ không thoải mái. Các người đều chính mình hiểu sai ý tớ lại còn trách tớ, tớ rất oan ức mà."
Hướng Vi cười lạnh một tiếng: " Tớ thấy tính khí của giáo sư Lục tốt mới không đánh cậu."
Từ Diệp Vũ đang tìm kiếm mục tiêu trong cỗ mãy búp bê: " Tớ là sinh viên đối với giáo sư Lục quan tâm cùng kính yêu, cậu thì biết cái gì?"
Hướng Vi: " Có sinh viên nào mà đối với giáo sư có ý nghĩ không an phận không?"
"..........."
" Đừng nhao nhao quấy rầy tớ," Từ Diệp Vũ khịt mũi, " Tớ muốn gắp con thú này, tớ đã bỏ ra 10 tệ để mua một trò lừa gắp gấu bông này, bây giờ muốn biểu diễn cho cậu xem."
Tìm kiếm được mục tiêu, Từ Diệp Vũ di chuyển cán gắp, dừng lại phía trên mục tiêu.
Sau đó------- nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, di chuyển vài lần đến mục tiêu, sau đó ấn nút gắp.
Hướng Vi: " Đây là nguyên tắc gì vậy?"
"Tớ không biết, tớ đọc trong tờ hướng dẫn," Từ Diệp Vũ mỉm cười, " Có thể là làm cho nó choáng váng sáu đó nó không chú ý liền xuống tay."
Cô nhìn chằm chằm bàn tay bắt: " Nhanh, nhìn xem tớ như thế nào mà thành công."
Bàn tay bắt dần hạ xuống, sau đó bắt một khoảng rống.
"..................."
"Mất 10 tệ" Hướng Vi khoanh tay, " Cậu, mẹ nó, có bị lừa không vậy?"
Từ Diệp Vũ: "........."
Từ Diệp Vũ gãi gãi lỗ tai, không tin vào điều xấu, lại tới năm lần, không một lần nào trúng mục tiêu.
Cô dựa vào cửa kính và bĩu môi: " Từ Diệp Vũ thất bại ê chề, cái này quá khó đi."
Hướng Vi vỗ vỗ bả vai cô, để cô nhìn sang bên này: " Nhìn kìa, giáo sư Lục cũng ở đây."
Lúc Từ Diệp Vũ quay đầu lại, Lục Duyên Bạch vừa bắt được một con khủng long nhỏ.
Cô không kìm lòng được mà kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Cô vốn tưởng Lục Duyên Bạch có vận khí tốt, kết quả rất nhanh, anh lại bắt được một con Minion.
Từ Diệp Vũ bước tới, nhìn sang tủ bên phải của anh: " Thầy là chơi nhiều quá thành sát thủ?"
Tiếng nói vừa dứt, anh lại bắt được con Totoro.
Từ Diệp Vũ xem như này là thực sự kinh ngạc: " Như thế nào mà làm được điều này?!"
Lục Duyên Bạch nhàn nhạt nói: " Quen tay hay việc*. Phương pháp kia của em không phải là không được, chỉ là em chưa làm chủ được thôi."
*Nghĩa là: đã làm nhiều lần, có nhiều kinh nghiệm, trở nên thành thạo thì công việc sẽ làm rất tốt.
Từ Diệp Vũ phụ họa gật đầu, đôi mắt sáng lên như ngôi sao.
Cuối cùng, Lục Duyên Bạch bắt được 11 con thú bông.
Phải, 11 con.
Khi anh cúi đầu, tập trung vào thanh lấy, có một sức hút bên ngoài hội tụ lại và lan rộng ra.
Từ Diệp Vũ nghĩ một lúc, sau đó tìm thấy thứ gì đó trong túi, lặng lẽ giật giật tay áo Lục Duyên Bạch, ám chỉ: " Em dùng Yakult để đổi lấy một con thú bông, được không?"
Anh lắc đầu: " Không cần."
Cô còn cho rằng anh không đồng ý, muốn tăng giá cả, chỉ thấy anh cầm một con vịt DUDUDUCK trên tay, sau đó đưa 10 con còn lại trên tay cho cô: " Đều cho em đấy."
Cô thụ sủng nhược kinh*, thậm chí còn lùi lùi lại: " Vì sao?"
*Ý là: được cho nhiều mà sợ hãi
"Thật ra tôi không cần."
Lục Uyển Nghi chỉ muốn con vịt này, còn lại thì đều có rồi.
" Vừa nãy chẳng qua là con vịt này ở tận dưới đáy, tôi cần phải loại bỏ các chướng ngại vật ở phía trên mà thôi."
Mặc dù anh đã giải thích như vậy, nhưng khoảng khắc anh đưa thú bông cho cô, trong lòng Từ Diệp Vũ dâng lên một cảm giác kỳ lạ...
Anh bắt được nhiều như vậy, nhưng đưa cho cô gần hết.
Cô chớp chớp mắt, không đầu không đuôi thốt ra một câu: " Tương lai làm bạn gái thầy chắc chắn rất hạnh phúc."
Lục Duyên Bạch dừng tay lại, con thú bông dưới dây buộc đang đung đưa trong không trung.
Cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt hai người nhìn nhau, cuối cùng cô nhận ra có gì đó không ổn.
Từ Diệp Vũ vội vàng lấy thú bông trong tay anh và đặt Yakult vào lại.
" Cảm ơn thú bông của thầy, ừm, này, cái này cho thầy."
Đầu ngón tay của cô mềm mai như có như không lướt qua lòng bàn tay anh, giống như chiếc lông vũ nhẹ, từ lòng bàn tay một đường đến bên tay.
Lục Duyên Bạch nghiêng mắt, chỉ kịp nhìn đến tóc cô bị một trận gió mà dựng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...