Cảm xúc của Bạch Điềm tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi nghe Tống Thanh Y trấn an vài câu, cô ấy đã tự mình bước ra ngoài.
Lúc cánh cửa mở ra, cả Trình Dật và Từ Trường Trạch đều song song đứng đó, Bạch Điềm nhìn Trình Dật, khụt khịt nói: "Em ổn rồi!Mọi người về đi!"
Trình Dật bất đắc dĩ gật gật đầu, không nói gì cùng Tống Thanh Y rời đi.
****
Lúc Tống Thanh Y tắm xong đi ra,nhìn thấy Trình Dật ngồi ở bên cạnh bàn trà ngẩn người, ngón tay hơi cong theo tiết tấu gõ nhẹ xuống mặt bàn.Đi qua vỗ vỗ bờ vai anh, Trình Dật quay lại, thuận tiện lấy chiếc khăn từ trên tay cô,đứng bên cạnh giúp Tống Thanh Y lau tóc.
"Vẫn đang nghĩ về Bạch Điềm sao?" Tống Thanh Y thấp giọng hỏi.
Trình Dật "Ừm" một tiếng,có vẻ không quan tâm lắm.
Cách một lát sau,anh lại nói: "Anh chưa bao giờ nghĩ rằng,cái bóng chính anh và Bạch Kiếm đã khiến cho Bạch Điềm có nhiều sự tổn thương đến vậy "
Bởi vì theo hai người Bạch Điềm chính là đứa em gái hay cười đùa suốt cả ngày nên vẫn luôn... nghĩ rằng con bé vẫn luôn rất ổn.Chính họ không bao giờ nghĩ tới,sâu thẳm trong trái tim Bạch Điềm, thực tế, vẫn luôn đè nén một tâm hồn tự ti như vậy.
"Những người thực sự buồn không bao giờ để người khác biết họ buồn như thế nào?" Tống Thanh Y nói với giọng buồn bã.
Trình Dật vuốt ve mái tóc cô "Có giống như em không?"
Tống Thanh Y quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đang dần đỏ của Trình Dật,chậm rãi gật đầu.
Đúng vậy, giống như cô của lúc trước.
Nếu không gặp được Trình Dật cứu rỗi, e là cả cả đời này,tất cả sự bất bình và buồn bã của cô đều sẽ không bao giờ được nói ra, phải buộc chính mình chấp nhận nó một cách từ từ, nếu không cố gắng chấp nhận nó có lẽ cô sẽ không bao giờ sống nổi.
Trong thực tế, có một cái gì đó tương tự như hội chứng Stockholm.
Nếu như muốn sống sót, phải lật đổ thế giới quan ban đầu của mình và tái tạo một khái niệm sai lầm để thuyết phục bản thân: điều này là đúng.
May mắn, trong bóng tối đó cô đã gặp Trình Dật.Người luôn là chỗ đứng vững chắc ở phía sau lưng cô và nói với cô rằng:cô đúng và cô xứng đáng.
Sau khi lau tóc cho Tống Thanh Y xong, Trình Dật trở lại trên giường nằm xuống: "Sau khi bố mẹ anh qua đời, anh được Bạch Gia nhận nuôi,lúc đó Bạch Điềm chỉ mới ba tuổi,anh còn nhớ con bé lúc đó hay khóc nhè và làm nũng mỗi khi ba mẹ Bạch gọi điện thoại nói họ bận rộn không thể về,kêu hãy ngoan ngoãn ở cùng với anh,suốt thời gian đó đều là anh chơi cùng con bé.Lần sinh nhật 5 tuổi của anh năm ấy,con bé đã tự tay mình đưa cho anh một hộp thủy tinh chứa đầy những chiếc thuyền giấy, tổng cộng có chín mươi chín chiếc được đựng trong đó và nói rằng anh mãi mãi là thành viên trong gia đình này, anh là anh ba của em, em đối xử tốt với anh và anh phải đối xử tốt với em.
Thậm chí, năm anh chuẩn bị rời nhà đi học đại học, một ngày trước đó, Bạch Điềm,một người rất ít khi khóc đã ôm gối đầu đứng ở trước cửa phòng anh khóc sùm sụp.
Hôm nay nhìn thấy con bé khóc, quả thật cảm thấy vô cùng đau lòng,ai nói em gái không phải là quả tim mềm mại của anh trai chứ, con bé khóc mà trái tim người anh trai như anh đau đến mức chịu không nổi,mặc dù con bé đã trưởng thành nhưng tâm hồn vẫn như trước,là một đứa trẻ vô cùng mềm yếu,sợ bị mắng, sợ gây phiền toái cho anh hai."
***
Qua ngày hôm sau, địa điểm quay hình vẫn như cũ là ở bờ biển.
Nhiệm vụ đầu tiên trong hôm nay chính là: Giúp bạn gái trang điểm hoàn hảo.
Sau khi nhận nhiệm vụ,bốn người bắt đầu di chuyển đến bàn trang điểm và đồ trang điểm của mình.
Trình Dật nhìn ra có vẻ khá hào hứng với thử thách này, bắt đầu cầm cọ chuẩn bị vẽ lông mày cho Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y nhìn thấy cây cọ trang điểm trong tay Trình Dật, chẳng biết tại sao, ngửi thấy một mùi nguy hiểm.
Vội vàng nói: "Anh...cẩn thận."
Trình Dật véo cằm cô, nhìn qua nhìn lại hai lần, nhướng mày nói: "Lần trước,anh vẽ chân mày cho em đó nhớ chứ, lần này cũng không sai biệt lắm,em có thể mong đợi."
Tống Thanh Y: "..."
Chính là không muốn.
Trình Dật thuộc về một người đẹp tự nhiên, anh sẽ trông đẹp trai hơn khi anh sắc sảo và khi nhìn gần. Bất kể ở góc độ nào, trông anh đều rất hoàn mĩ.Tống Thanh Y thường nghe chuyên gia trang điểm của Trình Dật nói rằng việc trang điểm cho Trình Dật chỉ cần một lớp lót là hoàn hảo, tiết kiệm cho chính cậu ta không ít công đoạn.Vì vậy, cho nên Trình Dật không bao giờ tự trang điểm cho mình cũng như không biết cách trang điểm.
Qua một giờ, bốn người rốt cuộc cũng hoàn thành.
Ngay lúc Tống Thanh Y được nhìn vào gương, cô đột nhiên muốn cười, bởi vì Trình Dật đã sử dụng màu mắt sai, thậm chí màu dưới mí mắt cô trông cũng rất đỏ.
Giống như chính cô vừa khóc xong.
Từ Trường Trạch là người trang điểm tốt nhất trong bốn người.
Bạch Điềm vốn là người thuộc kiểu công chúa nên Từ Trường Trạch chỉ đơn giản trang điểm sơ qua một chút,nhìn giống như Bạch Điềm bình thường không khác gì mấy.
Mà bên kia,mặt Dư Như Đồng cùng Úc Dao trông như vừa mới từ cao nguyên xuống.
Chụp ảnh xong, bốn người nhận nhiệm vụ trang điểm cho bạn trai chính mình.
Không mấy khó khăn lắm,bốn người trang điểm hơn nửa giờ thì hoàn thành.
Mọi người cùng nhau so sánh quyết định trình độ ngang nhau.
Bốn người ngồi lên ghế được đặt sẵn tại bàn trang điểm chính mình,sau đó các chuyên gia trang điểm bắt đầu đi qua đánh giá.Căn cứ kết quả mà quyết định phần cơm trưa.
****
Dùng xong bữa trưa sau, mọi người nhanh chóng trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Trang điểm của Tống Thanh Y vẫn còn chưa tẩy đi,đứng trước gương quan sát nó một chút, Trình Dật vừa vặn đi tới đưa tay lên lau khóe miệng cô, son môi cứ vậy bị anh quét từ khóe miệng trải dài đến hai má, nhìn chính mình trong gương giống như một chú hề vui nhộn.
Tống Thanh Y trợn mắt nhìn Trình Dật cứ vậy mà rời đi:.....
La lớn:"Trình Dật."
Trình Dật lúc này đã ngồi trên ghế sofa nhướn nhướn mày "Hả?"
Dáng vẻ giống như hành động ban nãy là hợp tình hợp lí.
Tống Thanh Y bất đắc dĩ thở dài, tháo trang sức đặt lên bàn,chuẩn bị lui đi vào phòng tắm tẩy trang,chợt lại có chút suy nghĩ,vội vàng thoa thêm một lớp son môi màu đỏ, lúc đi ngang qua sô pha, Tống Thanh Y vỗ vỗ vai anh, Trình Dật còn đang xem điện thoại,mơ màng ngước mắt lên,còn chưa kịp nhìn đã bị Tống Thanh Y bất ngờ cúi đầu hôn mạnh lên mặt anh.
Dấu môi màu đỏ giống như thần ấn,in đậm trên mặt anh.
Nhanh chóng bỏ lại tàn cuộc cho Trình Dật,vội vàng đi vào bên trong khóa trái phòng tắm.
Sau một thời gian tìm lại cảm xúc, Trình Dật bỗng nhiên nở nụ cười,mở camera chụp một ảnh,phát weibo:
Tôi đã tự mình vẽ nó cho bạn và bạn đã trả lại cho tôi như thế này. Nhưng mà ~ tôi thích nó. Bẹp @ Tống Thanh Y
[Trời ơi, đây là đang công khai giết cẩu độc thân sao? Đau lòng từng cơn.jgp ]
[ ô ô ô, tôi cũng muốn hôn hôn. ]
Trình Dật trả lời: Ngoan nào,cô ấy chỉ được hôn tôi thôi.
...
Các dự án được ghi trong chương trình thực tế không có gì nhiều hơn thế. Sau khi ghi hình được nửa tháng, rất nhanh kết thúc.
Tại một đêm trước khi kết thúc, Trình Dật đã gửi tin nhắn cho ông nội: Con sẽ cho người đến đón ông vào ngày mai,ông nội đừng quên nhé!
Về sau còn nói cho Tống Thanh Y: " Anh có vài thứ cần tìm Bạch Điềm, đừng đợi anh trở lại,chính em tự mình ngủ trước."
Tống Thanh Y liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, cũng đã gần mười giờ, không thể không hỏi. "Có chuyện gì vậy?"
Trình Dật vỗ nhẹ lên tay cô, nói: "Việc nhà thôi,đừng lo lắng."
Tống Thanh Y nghe vậy cũng không nghĩ nhiều,để Trình Dật rời đi.
****
Nhìn Bạch Điềm vật lộn giữ hơi thổi mấy quả bóng bay trong phòng khách.Trình Dật không khỏi nhíu mày "Trông nó có vẻ không ổn lắm,thưa Bạch Điềm tiểu thư của tôi?"
Trong tay còn mang quả bóng thổi phân nửa,Bạch Điềm đỏ mặt ngẩng đầu nhìn anh "Anh đúng là thẳng nam không hiểu trái tim con gái là gì?!!"
Trình Dật:...
Quả thật muốn nói cô ở chung với anh mười mấy năm anh còn không hiểu,nói chi là bây giờ.
Nhìn Bạch Điềm loay hoay tiếp tục phát huy thậm chí còn lôi kéo Từ Trường Trạch ở bên cạnh thổi cùng nhau, hai người thổi gần 10 cái,sợ Từ Trường Trạch làm việc tốn sức, nhường Từ Trường Trạch xâu chuỗi mấy quả bóng,một mình hì hục thổi thêm mấy cái.
Trình Dật nhìn một lát,không quản nữa,nhấc điện thoại gọi cho mọi người trong nhà, dặn dò kĩ lưỡng ngày mai nhất định phải đến, tiện thể còn nhờ Bạch Kiếm lấy giùm anh cặp nhẫn kim cương bạc trong mật đạo mang tới.
Bận bịu đến hơn mười một giờ, Bạch Điềm bên này mới hoàn thành xong tất cả những quả bóng trong tay cô,đi qua hỏi Trình Dật sắp xếp xong chưa,anh gật gật đầu,sợ xảy ra sai lầm,lại tự mình dặn dò Bạch Điềm chú ý vài thứ,sau đó mới trở về phòng mình.
Tống Thanh Y đã ngủ.
Ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn,Tống Thanh Y bị đánh thức bởi hành động này của Trình Dật, quay người vùi đầu vào ngực anh nói lầm bầm: "Xong chưa?"
Kéo chăn trùm lên hai người,khẽ nói "Xong rồi, chúng ta ngủ thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...