Cho em một nửa trái tim anh nhé!

Buổi sáng.

Ánh sáng ban mai nhẹ len qua các song cửa sổ chiếu vào phòng. Ánh sáng ấmáp của ngày mới rọi xuống mặt đất, xuyên qua các kẽ lá trong suốt nhưthủy tinh. Trên các lá cây, vẫn còn vài giọt sương đang nhỏ xuống và mất dần trong mặt đất.

Tiếng chim hót nhẹ đón chào ngày mới, dưới đường, con đường đang dần trở nênđông đúc người, tiếng xe cộ nườm nượp, tiếng trò chuyện huyên náo cả con phố.

Nằm trong phòng, An Hạ khẽ cựa mình rồi mở mắt ra, cô nheo mắt lại vì ánhnắng chói chang, An Hạ vắt tay lên trán suy nghĩ, mọi chuyện hôm qua cứnhư một giấc mơ…

Xem mắt với gia đình Boss, chị Thu Hà đến vào trao cho An Hạ bé Bin…

An Hạ xoay người, nhìn chằm chằm vào thằng bé vẫn nhằm ngủ trên giường,khuôn mặt bầu bĩnh, làn da búng ra sữa, An Hạ vuốt ve đứa bé, hơi ấm từnó lan sang tay cô. An Hạ biết rằng đây không phải là mơ, cô chỉ quá bất ngờ mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá chớp nhoáng. Đến nỗi cô không tinvà có ngày hôm qua!

Thằng bé cựa mình, miệng chóp chép như đang nhai cái gì đó, An Hạ mỉm cườidịu dàng, nhìn cô lúc này trông thật giống một người mẹ đang ngắm đứacon của mình ngủ.

Bước xuống giường, chỉnh lại điều hòa cho vừa phải rồi An Hạ đi xuống lầu.

- An Hạ bé Bin đâu rồi? Mẹ muốn chơi với nó!- Mẹ An Hạ liền hỏi vội.
- Nó còn ngủ mẹ à!
Bà nghe thế liền thở dài, tỏ vẻ trầm tư và nói:
- Haizzz, chán thế! Mẹ luôn ước có đứa cháu ngoại kháu khỉnh như thế!
An Hạ nghe thế liền hét lên:
- Mẹ à!!!
- Cái gì? Con lo mà lấy chồng đi đó!
- Thôi mà mẹ! Con còn trẻ nên cần gì lấy sớm!
- Trẻ cái gì, già rồi! Hồi thời mẹ, con gái lên mười bốn mười lăm đã được gả chồng rồi!
An Hạ ngán ngẩm với cái lí lẽ của mẹ cô, An Hạ chán nản nói:
- Mẹ ơi! Cái thời của mẹ nó xa xửa xa xưa từ đời tám hoánh nào rồi! Đây là thế kỉ XXI, nam nữ bình đẳng mẹ à!
- Cái gì chứ? Mẹ không cần biết! Cái nhà này theo lễ giáo đó thì con phải tuân theo!
- Con đã nói là con không lấy chồng đâu!
- Thôi thôi! Hai mẹ con cho tôi xin đi!- Bố An Hạ chen vào.
Hai mẹ con cô mới im lặng không nói, mỗi khi bàn đến vấn đề này lúc nàogiữa cô và mẹ luôn nảy ra xung đột, đây chính là sự khác biệt giữa haithế hệ với nhau, An Hạ không nói quay đi vào bếp ăn sáng.

Nhưng chỉ lát sau, sự xuất hiện của bé Bin đã làm thay đổi không khí xungquanh, nó đi xuống đưa dụi dụi mắt trông rất đáng yêu, nhìn thấy mẹ AnHạ nó liền cười, lộ hàm chưa mọc đủ răng.
- Dậy rồi sao?- An Hạ cười dịu dàng với thằng bé.
Nó nũng nịu chạy tới An Hạ, đòi bế, cô vui vẻ dang tay ôm nó vào lòng. BàTrương thấy thằng bé liền tới ôm hôn tới tấp. Nó đu lên người bà Trươngvà kêu:
- Bà ngoại!
Bà Trương vô cùng ngạc nhiên, liền hỏi:
- Bin sao cháu lại gọi bà như thế?
- Tại cô xinh đẹp cho cháu gọi bằng mẹ nên bà là mẹ của cô xinh đẹp nên cháugọi là bà ngoại đúng không ạ?- Thằng bé dụi dụi cái đầu đinh vào ngực bà Trương.
Bà nghe thế, tự nhiên trong lòng thấy vui vui, cứ như bà đang làm bà ngoại thật sự vậy. Bà cười tít mắt, xoa đầu thằng bé rồi nói bằng giọng ngọtxớt:
- Ừ ừ, cứ gọi bà là bà ngoại đi! Được lắm đó cháu!
Cái giọng ngọt xớt của bà khiến An Hạ nổi cả da gà lên, cô ăn nhanh rồi lên phòng. Trước khi đi còn nói:
- Mẹ trông bé Bin nha, con lên làm việc đây!
- Không sao! Cứ để ẹ mà!
Nói là lên làm việc cho nó oách thế chứ thật ra thì một là cô lên trùm chăn ngủ bù những ngày tăng ca, hai là mở máy tính chơi game thôi!

Cuối cùng, An Hạ quyết định trùm chăn ngủ tiếp, vừa nhằm xuống một lúc thìcó vẻ cô không được an phận để ngủ, tiếng chuông điện thoại vang lên, An Hạ quơ quàng tay bấm nút nhge và nói bằng ngữ khí có chút tức giận:
- Alo!
- Xin hỏi đây là số của An Hạ đúng không?- Đầu dây bên kia là một người phụ nữ với giọng nói nhỏ nhẹ.
- Vâng là tôi đây!
- Chào em An Hạ! Chị là Thu Hà đây! Chị gọi chỉ muốn hỏi bé Bin sao rồi thôi? Nó có nghịch phá em không?
An Hạ trở người, mắt vẫn nhắm miệng thì trả lời như một cái máy:
- Không! Nó ngoan lắm chị ạ! Chỉ hơi nhõng nhẽo một chút thôi!
- Vậy thì tốt rồi! Chị một lần nữa không biết lấy gì đền đáp em!
- Không sao đâu chị! Em đi ngủ đây ạ, mấy ngày nay tăng ca kinh quá!
- Ừ, chị dập máy đây!
An Hạ cuối cùng cũng được yên phận ngủ ngon lành.

Ở nhà Boss.

Phong mới ngủ dậy, ngáp một cái thật dài, mái tóc rối bù anh đưa tay lên gãigãi làm nó xù lên chẳng khác gì tổ quạ. Lê đôi dép vào nhà vệ sinh rồilại bước ra với bộ dạng tươi tỉnh hơn, anh ngồi xuống bàn ăn.

Bữa sáng với mùi thơm nghi ngút, hai anh em nhà anh đã dọn ra ở riêng, vì ở trong ngôi nhà nhỏ lại có tính tự lập nên không cần người giúp việc,mọi chuyện trong nhà hai anh em đều thay phiên nhau làm hết. Phong từtốn thưởng thức bữa sáng, bỗng như chợt nhớ ra điều gì anh liền hỏi:
- Anh hai! Hôm qua anh với bố mẹ đi đâu thế?
Nhắc đến chuyện hôm qua khóe môi Boss nhếch lên tạo thành nụ cười đầy khóhiểu. Phong nhìn ông anh mình rồi lắc đầu, từ nhỏ đến lớn anh không thểhiểu được ông anh trai này của mình. Cứ như ở thế giới của anh có mộtrào chắn mà không ai có thể bước vào được và một mình anh cô lập trongcái thế giới đó!
- Đi xem mắt thôi em à!
- Xem mắt? Ai vậy?- Phong nghe thế hào hứng.
Ông anh trai của anh tuy có mã bề ngoài rất đẹp trai nhưng tính tình thì kì quái kinh khủng, không biết cô gái nào bị đưa làm vật hành hạ của anh.Chắc sau này đời cô gái này khổ rồi!
- Một người rất quen thuộc!
Phong vùa nhai vừa nói:
- Quen à? Vậy em có biết không?
- Có, quen biết rất rõ là đằng khác!
- Thật sao? Nhưng… mà anh hai à! Còn việc của chị Ánh Nhi thì sao? Chẳng lẽ…
Boss đứng dậy quay đi lạnh lùng nói:
- Em đừng nhắc nữa, đã qua rồi! Anh không muốn nghe đâu!
- Được rồi! Mà nói em nghe xem người đó là ai nào?- Phong quay lại chủ đề cũ để xóa tan cái không khí u ám này.
Boss im lặng một lúc rồi bật cười to, và chậm rãi nói từng chữ;
- Người đó là… Trương- An- Hạ…


Phụt!


Bao nhiêu nước vừa được uống đã được phun ra hết! Cái tên này quá quen thuộc với anh, hầu như ngày nào anh cũng gọi cũng nhớ…

Nhưng…

Tại sao lại là An Hạ chứ? Và tại sao lại là ông anh hai của anh?

Bất công! Đúng là quá bất công mà!

Phong bực tức nói:
- Tại sao lại là An Hạ chứ? Không có người khác sao?
Boss nhún vai lạnh lùng đáp:
- Anh cũng đâu biết, tình cờ thôi! Em đi mà hỏi bố mẹ ấy!
Phong vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng vớ đại một bộ đồ và phóng nhanh ra ngoài. Anh đang rất ức chế!

Tại sao lại là An Hạ chứ? Đáng lẽ hôm đó anh nên đi theo mới đúng!

Mình đúng là ngốc mà! Ngốc!

Quá ngốc là đằng khác!!!

Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng phóng nhanh trên đường, bất chấp cả luật lệ giao thông.
Nhà họ Lâm.
Cánh cổng bằng sắt vừa mới được mở ra thì không cần biết gì, chiếc xecủa Phong phóng thẳng vào trong, cô hầu hoảng hồn vội né tránh, mặt táixanh như tàu lá chuối.
Phong hùng hổ bước vào nhà, gọi to lên:
-Bố mẹ!!!
Từ trên lầu, người phụ nữ bước xuống bà ngán ngẩm nhìn thằng con trai mình rồi đáp:
-Thằng này, có gì mà con làm loạn lên thế? Bố con đi làm rồi! Sao con không đi làm đi?
-Hôm nay công ty anh hai cho nghỉ!- Phong bực bội ngồi phịch xuống ghế.
-Thế có gì mà làm loạn lên thế?
-Mẹ à! Tại sao mẹ lại cho anh hai đi xem mắt!
Bà Lâm nghe thế, liền bật cười ha hả và xoa đầu Phong. Anh tỏ ra khó chịu, hất tay mẹ anh ra, bà nói:
-Con à! Con ghen với anh hai sao? Mẹ đã từng nói con đi xem mắt rồi, mà con có đồng ý đâu!
-Vấn đề không phải là ở chỗ đó! Mà tại sao người xem mắt lại là An Hạ chứ? Con không chịu đâu!
Bà Lâm ngạc nhiên và hỏi:
-Con biết con bé An Hạ nhà ông bà Trương à?
-Mẹ ơi! Đó là thư kí của anh hai đó!
Im lặng…
Im lặng….
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Bà Lâm hét lên:
-Chết rồi! Chết rồi!!!
-Có ai chết đâu mà mẹ la bải hải vậy?- Phong ngán ngẩm đáp.
-Không phải! Mẹ cứ tưởng là anh con không biết con bé đó, mẹ cũng không biết hiện giờ con bé làm gì nên trong cái hồ sơ xem mắt mẹ đã ghi làcon bé đó năm nay hai mươi chín tuổi, làm ở công ty Ever Blue.
Còn Phong….anh….choáng…nặng….
Anh không ngờ mẹ anh còn nghĩ ra cái trò này nữa, Phong liền nhìn mẹ nói:
-Mẹ chém gió quá! Anh hai chỉ mới có hai mươi bảy tuổi mà An Hạ haimươi chín tuổi, An Hạ xứng làm chị của anh em con đó! Còn cái công tyEver Blue mẹ tìm ở đâu thế. Con đi làm được ba bốn năm rồi mà chả thấycái công ty đó đâu!
-Thế mới nói! Chết rồi Phong ơi! Giờ sao đây con?- Bà Lâm nắm lấy tay anh, lay lay mạnh.
Phong ngán ngẩm, gỡ tay bà ra và nói:
-Con không biết! Cuối cùng con chỉ không muốn An Hạ phải lấy ông anhgàn dở của con thôi! Như thế càng hay, anh sẽ không lấy An Hạ!
Bốp!
Bà Lâm phát một phát thật mạnh vào đầu Phong, anh nhăn mặt xuýt xoa. Bà lừ mắt nhìn anh cảnh cáo, bà nói:
-Thằng bé này! Học cái tính ích kỉ đó ở đâu thế hả? Anh mày lấy vợ thì mày phải mừng chứ!
Phong nghe câu đó sao mà nó chói tai quá, anh bật dậy gằn giọng nói:
-Con sẽ mừng nếu là người khác. Còn với An Hạ thì không? Con không đờinào đồng ý đâu! Mẹ à! Mẹ xem lại đi!!!- Câu cuối, anh hạ giọng xuống năn nỉ bà.
Bà Lâm nhìn cậu con trai thứ hai của mình, đôi mắt nheo lại hàng lôngmày thì chau vào nhau như đang trầm tính suy nghĩ điều gì đó. Lát sau,mắt bà sáng lên, lấp lánh lấp lánh nhìn anh và hỏi:
-Cái gì mà người khác chứ? Chớ An Hạ thì sao nào, có chết chóc gì à?
-Chết, có chết rất nhiều đấy!
-Thằng này, mày ăn nói kiểu gì thế? Anh mày lấy con bé An Hạ thì đã sao?
Phong bực bội, còn bà Lâm thì thầm cười, anh hít thật sâu rồi nói:
-Mẹ à! An Hạ tuyệt đối không được, còn chị Ánh Nhi thì sao…?
Bà Lâm bỗng khựng lại, nụ cười đông cứng trên đôi môi, khuôn mặt biến chuyển xấu đi. Đó cũng là điều bà tự hỏi, giờ bà lại nghĩ…
Có phải bà đã làm liều quá không?
Nhưng… bà không nỡ để con bà phải chịu cái mà do bà và chồng bà gây ra.Hai đứa con bà không có tội, người có tội là bà, bà là người đã gây ratội lỗi này!
Phong cảm thấy hối hận khi nhắc đến Ánh Nhi, anh biết đó là điều tối kịkhi nói chuyện với bà, nên trong nhà không có ai bao giờ nhắc đến cô gái Ánh Nhi đó trước mặt bà, anh đã giận quá mất khôn rồi!
Lát sau, bà Lâm lại mỉm cười, nụ cười ngượng ngạo, méo xệch:
-Con đừng nhắc đến được không? Mẹ biết mình đang làm gì mà!
-Con xin lỗi! Nhưng con mong mẹ xem lại đi, đừng là An Hạ mà!
Bà Lâm quay lại vẻ tra hỏi, hống hách ban đầu và nạt nộ:
-An Hạ thì đã sao?.... Hay là con….đã thích con bé đó…???
Phong đỏ mặt, anh vội quay mặt đi hướng khác, miệng lắp bắp một hồi mới nói thành câu:
-Cái gì chứ? Không có đâu mẹ à! Con chỉ thấy An Hạ không hợp với anh hai thôi!
Bà Lâm bật cười, đứng dậy đập đập vào vai anh và nói:
-Con trai cưng à! Mẹ đã đi được nửa cuộc đời nên mẹ hiểu hơn con đó!Đừng có chối! Không sao, con cứ tự nhiên mà giành giựt đi, mẹ sẽ ngồixem con bé đó thuộc về ai. An Hạ lấy ai cũng được, anh hai hay con gìcũng được cả. Hô hô!!!- Kèm theo câu nói là giọng cười không mấy tốt đẹp cho lắm khiến Phong nổi cả da gà lên.
-Thôi cho con xin tha! Không như mẹ nghĩ đâu, mẹ tưởng tượng quá rồi đó!
-A! Mẹ có cách rồi! Nếu con không thích thì mẹ sẽ gán ghép An Hạ cho anh con, mẹ có cách rồi!
Phong giật mình liền hỏi:
-Mẹ à! Mẹ định làm gì nữa vậy? Con nói không được là không được.
-Con không thích thì mẹ nhường cho anh con, sắp có trò rồi!
Phong thấy không thẻ nói gì được nữa, anh bắt đầu thấy sợ mẹ của mình, anh liền cầm chìa khóa ngán ngẩm ra về.

Nhưng chiếc xe không đi theo hướng ban đầu mà đã đi một hướng khác, anh cố tăng tốc chạy thật nhanh.
Nhà An Hạ.
Mặc kệ người quản gia đang can ngăn, anh xông vào nhà An Hạ một cách bất lịch sự, lúc này trong nhà chỉ có người hầu và An Hạ đang ngủ trên lầu.
-Phòng của An Hạ ở đâu?- Anh dò hỏi người quản gia.
-Cậu à! Không được đâu! Cô An Hạ đang ngủ ạ!- Quản gia từ tốn nói.
-Đừng bắt tôi lặp lại lần hai!- Phong nghiến răng ken két.
Người quản gia không phải không muốn cho anh vào nhưng khi vào rồi thìông biết việc gì sẽ xảy đến nên anh không muốn anh đến thì lành lặn màđi thì thương tật. Nhưng do Phong quá cố chấp nên ông đánh tiếng thở dài và nói, mặc kệ anh ta thương tật ra sao.
-Phòng cô An Hạ ở tầng hai ạ!
Phong chỉ đợi có thế liền xông thẳng lên lầu, lên đến tầng hai anh đạp cửa vào.
An Hạ cuộn người ngủ ngon lành mặc kệ kẻ điên nào đang xông vào, Phong lay lay An Hạ gọi:
-An Hạ! An Hạ!!! Dậy đi! Dậy ngay, nghe anh nói cái này.
Vẫn không chuyển biến, An Hạ vẫn ngủ ngon lành, Phong vẫn tiếp tục lay lay, càng lúc càng lay mạnh hơn.
Không biến chuyển…
Lát sau, là một không khí im lặng bao quanh.
Người hầu lén nhìn bên ngoài. Phong nhìn An Hạ, đôi mắt có lo lắng, có ấm áp trìu mến. Đôi môi anh mím chặt lại…
Rồi…
Anh dựng người An Hạ dậy và lay lay mạnh, hét to:
-Trương An Hạ! Em dậy ngay cho anh!!!!!!
Quả thật rất công hiệu, An Hạ mở mắt rồi đưa tay lên dụi dụi nó, nhìnngười ngồi trước mặt mình. Vì cơn buồn ngủ nên cô vẫn không thể xác định người trước mặt mình là. Chỉ chờ có thế, Phong liền nói một mạch:
-An Hạ! Em phải cẩn thận với mẹ anh và ông anh hai của em đó. Dù haingười đó có nói gì thì em cũng đừng tin, làm gì thì đừng làm!
An Hạ nghe được chữ này mất chữ nọ, cô vẫn đang còn ngái ngủ.
-An Hạ! Em có nghe anh không? Em nhớ là đừng tin họ đấy!!!
Bốp!
An Hạ lại tiếp tục nhằm xuống ngủ, còn Phong thì bị đá văng ra khỏigiường, đang ôm bụng rên rỉ. Tiếng rên rỉ của anh làm An Hạ khó chịu, cô tính không biết có nên cho anh thêm một đạp nữa không?
Phong vẫn không bỏ cuộc, anh khó khăn nói tiếp:
-An Hạ! Em phải nhớ lời anh đấy!!!
Bốp!
Thêm một phát nữa, anh bị văng ra gần cửa, lần này là không thể nói được gì. Còn An Hạ trở người, ôm lấy gối và ngủ tiếp.
Đây là điều mà tại sao quản gia không cho anh vào phòng An Hạ. Hậu quả là thế!
Đúng là khi đến thì lành lặn mà khi về thì thương tật mà!
Mọi người lắc đầu thương cho Phong vì đã cả gan làm hỏng giấc ngủ của cô, bác quản gia đỡ anh đứng dậy và ôn tồn nói:
-Tôi đã dặn cậu không được vào rồi mà cậu vẫn ngoan cố!
-Cháu đã có kinh nghiệm nhớ đời rồi!
Rồi bác quản gia đỡ anh ra về. Đến nhà, cả người vẫn ê ẩm, Boss hỏi nhưng không thể trả lời, vì nỗi nhục này có vẻ quá lớn.
o0o
Sáng hôm sau.
Nắng vẫn nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, gió hiu hiu thổi lướt qua mọi vật, An Hạ vui vẻ dẫn bé Bin đến công ty.
Tại sao ư?
Vì bên cạnh công ty TCB là một trung tâm thương mại, cô dẫn bé Bin đếncông ty rồi lát nữa mẹ cô đi mua sắm xong thì sẽ qua dẫn Bin đi chơi. Bé Bin lăng xăng đi theo An Hạ, ngân nga hát một bài hát mà cô giáo mởtrường mẫu giáo mới dạy, An Hạ mỉm cười. Mái tóc cô tung bay, gió lướtqua vờn đùa với tóc, nghịch ngợm thổi một luồn khí mát vào sau gáy củacô.
Đến công ty, cô đã thấy Phong đứng nói chuyện với cô tiếp tân, An Hạ vui vẻ tới chào:
-Anh Phong!
-An Hạ!- Phong vui vẻ quay lại nhưng vẫn không thể quên cú đạp hôm qua.
-Chúc anh buổi sáng vui vẻ!
Phong nhìn An Hạ định nói gì đó, cả người anh vẫn còn ê ẩm, không thểnhìn An Hạ mảnh khảnh thế này mà cú đạp chẳng khác nào cú đạp của mộtngười đàn ông. Anh nuốt câu nói đó vào ngược lại bên trong, và mỉm cườiđáp lại:
-Cảm ơn em!
-Không lo đi làm việc đi!- Dù có bị gì thì An Hạ vẫn không thể quên được cái giọng với ngữ khí lúc nào cũng lạnh lùng này.
-Chào Boss ạ!
Anh gật đầu rồi lại nhìn xuống thằng bé đang đi theo An Hạ, nó nhìn xung quanh vì sự rộng lớn của nơi này rồi lại nhìn Phong vào Boss. Boss nhìn thằng bé rồi nhướn mày.
Thằng bé run lên rồi nép sau chân của An Hạ, hết nhìn Boss lại nhìnPhong. Anh mỉm cười dịu dàng với nó, nó cũng tươi cười lại với anh rồichạy đến, ôm chân Phong nũng nịu:
-Bố! Bố!!! Bế Bin!
Ngạc nhiên.
Sững sờ.
Im lặng…
Im lặng…
Sự việc sao lại như thế này? Boss tiến đến gần Phong, thấy thế thằng bé òa khóc:
-Òa òa òa òa!!! Tránh ra! Tránh ra, chú là người xấu, chú là ác ma! Bốơi! Cứu Bin, òa òa, Bin sợ. Chú này là người xấu. Bố ơi! Mẹ ơi!!!
Thằng bé giãy nảy, càng lúc càng khóc to. Phong bối rối không biết phảnứng sao? Còn Boss thì sắc mặt sa sầm, biến chuyển càng lúc càng xấu.
Còn An Hạ thì không biết phải phản ứng sao? Cô lớ ngớ nhìn ngó xung quanh, thằng bé này làm chuyện ngoài sức tưởng tượng của cô.
Người xấu sao?
Boss nhếch môi cười lạnh, không ngờ có ngày anh bị như thế này!
Thằng bé khóc to, úp mặt vào người Phong òa khóc khiến anh càng lúc càng bối rối hơn, không biết phản ứng sao?
o0o
Sáng hôm sau.
Nắng vẫn nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, gió hiu hiu thổi lướt qua mọi vật, An Hạ vui vẻ dẫn bé Bin đến công ty.
Tại sao ư?
Vì bên cạnh công ty TCB là một trung tâm thương mại, cô dẫn bé Bin đếncông ty rồi lát nữa mẹ cô đi mua sắm xong thì sẽ qua dẫn Bin đi chơi. Bé Bin lăng xăng đi theo An Hạ, ngân nga hát một bài hát mà cô giáo mởtrường mẫu giáo mới dạy, An Hạ mỉm cười. Mái tóc cô tung bay, gió lướtqua vờn đùa với tóc, nghịch ngợm thổi một luồn khí mát vào sau gáy củacô.
Đến công ty, cô đã thấy Phong đứng nói chuyện với cô tiếp tân, An Hạ vui vẻ tới chào:
-Anh Phong!
-An Hạ!- Phong vui vẻ quay lại nhưng vẫn không thể quên cú đạp hôm qua.
-Chúc anh buổi sáng vui vẻ!
Phong nhìn An Hạ định nói gì đó, cả người anh vẫn còn ê ẩm, không thểnhìn An Hạ mảnh khảnh thế này mà cú đạp chẳng khác nào cú đạp của mộtngười đàn ông. Anh nuốt câu nói đó vào ngược lại bên trong, và mỉm cườiđáp lại:
-Cảm ơn em!
-Không lo đi làm việc đi!- Dù có bị gì thì An Hạ vẫn không thể quên được cái giọng với ngữ khí lúc nào cũng lạnh lùng này.
-Chào Boss ạ!
Anh gật đầu rồi lại nhìn xuống thằng bé đang đi theo An Hạ, nó nhìn xung quanh vì sự rộng lớn của nơi này rồi lại nhìn Phong vào Boss. Boss nhìn thằng bé rồi nhướn mày.
Thằng bé run lên rồi nép sau chân của An Hạ, hết nhìn Boss lại nhìnPhong. Anh mỉm cười dịu dàng với nó, nó cũng tươi cười lại với anh rồichạy đến, ôm chân Phong nũng nịu:
-Bố! Bố!!! Bế Bin!

Ngạc nhiên.
Sững sờ.
Im lặng…
Im lặng…
Sự việc sao lại như thế này? Boss tiến đến gần Phong, thấy thế thằng bé òa khóc:
-Òa òa òa òa!!! Tránh ra! Tránh ra, chú là người xấu, chú là ác ma! Bốơi! Cứu Bin, òa òa, Bin sợ. Chú này là người xấu. Bố ơi! Mẹ ơi!!!
Thằng bé giãy nảy, càng lúc càng khóc to. Phong bối rối không biết phảnứng sao? Còn Boss thì sắc mặt sa sầm, biến chuyển càng lúc càng xấu.
Còn An Hạ thì không biết phải phản ứng sao? Cô lớ ngớ nhìn ngó xung quanh, thằng bé này làm chuyện ngoài sức tưởng tượng của cô.
Người xấu sao?
Boss nhếch môi cười lạnh, không ngờ có ngày anh bị như thế này!
Thằng bé khóc to, úp mặt vào người Phong òa khóc khiến anh càng lúc càng bối rối hơn, không biết phản ứng sao?
Lát sau, Bin nín khóc, dụi dụi đầu vào ngực của Phong, anh cứ vỗ vỗ lưng của nó cứ như cái máy, trong đầu anh bấn loạn thật sự không biết phảilàm thế nào?
An Hạ lại càng bối rối hơn, hai tay bấu chặt lấy nhau, cô tự ìnhthật ngốc tự nhiên dẫn thằng nhóc đến đây rồi lại lộn xộn thế này!
-Bin ơi! Bà đến đây!- Mẹ An Hạ chạy tới.
Thấy bà, thằng bé tụt khỏi người Phong chạy tới bà và làm nũng. Lát sau, nó ngoảnh lại nói:
-Chào mẹ Bin về! Về nhà mẹ nhớ mua bim bim cho Bin nha!
Mọi người…. choáng tập hai…
Tại sao An Hạ lại là mẹ của thằng bé???
An Hạ càng bấn loạn hơn, liền tới nói với thằng bé:
-Ừ, được rồi! Bin ngoan, về với bà ngoại rồi mẹ sẽ mua bim bim cho Bin!
Khi hai bà cháu đã đi xa, An Hạ mới thở phào. Còn Phong liền chạy tới , lay lay hai vai của An Hạ:
-An Hạ! Sao em lại là mẹ của thằng bé đó??? Rốt cuộc có chuyện gì thế? An Hạ… không lẽ em….đã….
Không đợi Phong nói hết câu, An Hạ đã đấm vào bụng anh một đấm, cô biết anh định nói gì. Phong ôm lấy bụng mình rên rỉ và nói:
-Dạo này sao em bạo lực thế An Hạ?
-Bạo lực cái gì? Anh còn dám phát ngôn bậy bạ nữa thì em sẽ cho anh ănthêm một đấm nữa đấy! Anh đừng nghĩ là cấp trên của em thì có quyềnnha?!
-Không không, cho anh hai chữ “ bình yên”
Phong đưa hai tay lên ra vẻ đầu hàng, An Hạ hứ một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác thì… bắt gặp ánh mắt của Boss đang nhìn cô. An Hạ cảm thấy cái ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô cúi đầu lắp bắp giải thích.
Cô biết giờ bao biện chẳng có ích gì, thị phi nói ra nói vào thì dù côcó giải thích cũng chẳng hay ho gì. Nhưng sao vẫn cố gắng giải thíchnhỉ?
-Thật ra không phải như hai người nghĩ đâu! Đó là con của đứa bạn em….- An Hạ bắt đầu kể lại sự việc.
Lát sau, Phong mới “ồ” lên một tiếng và nói:
-Thì ra là thế! Anh cứ tưởng An Hạ em làm chuyện dại dột chứ…
Phong không nói hết câu đã bị An Hạ lăm le giơ nắm đấm lên, An Hạ đưamắt liếc nhìn phản ứng của Boss, anh vẫn âm trầm như thế. Khuôn mặtkhông chút cảm xúc.
Nhưng An Hạ đâu có để ý đôi mắt của Boss đang biến đổi, không còn vẻphẳng lặng như thường ngày nữa, trong đôi mắt có chút gợn sóng xen vàolà sự phẳng lặng như tìm được cái được gọi là bình yên. Anh đứng dậy rồi lạnh lùng nói:
-Được rồi! Không còn hiểu lầm gì nữa thì đi làm việc thôi! Trễ giờ rồi đó!
Phong lăng xăng đứng dậy đi theo sau nhưng bị Boss đá văng ra ngoài vàđi thang thường, còn An Hạ lại được đặc cách đi thang VIP, An Hạ im lặng không nói còn Boss thì lên tiếng hỏi:
-Chuyện cô nói thật chứ?
-Chuyện gì ạ?
-Thằng nhóc đó!
-Dạ thật ạ! Tôi không nói dối đâu!
Boss quay lại nhìn cô, tiến lại gần. Còn An Hạ thì cứ theo phản xạ tựnhiên, tránh Boss như tránh bệnh dịch đến khi đụng đến vách thang máythì cô mới bị bắt phải dừng. Boss cứ tiến tới và hành động quen thuộcnhư trong phim truyền hình: nam ép nữa, ghé sát mặt mà hỏi:
-Tôi mong cô nói thật!
An Hạ tự hỏi đây có phải là hàm ý không nhỉ? Chắc là không đâu! Anh lạicó dịp nhìn gần cô. An Hạ cũng lại có dịp nhìn Boss, vẫn là khuôn mặtgóc cạnh, làn da ngăm rắn chắc. Cô muốn được đưa tay vuốt theo từng góccạnh khuôn mặt đó, sống mũi cao…
Hàng lông mày rậm rất đẹp….



-Trương An Hạ!- Tiếng Boss khẽ gọi cô.
An Hạ như bừng tỉnh khỏi cơn mê, giật mình nhìn tình cảnh hiện giờ, cô đỏ mặt. Liền vội đứng cách ra.
Trời ơi! Xấu hổ quá!!!!!!!
Tình hình là lúc đang mơ màng nhìn ngắm khuôn mặt của Boss thì An Hạ đưa tay vuốt mặt của Boss trong vô thức, đôi bàn tay nhỏ ấm áp của cô vuốttheo từng góc cạnh khuôn mặt của Boss, cô cứ tiến tới đưa tay vuốt, dẫmphải chân Boss chao đảo ngã.
Nhưng…
Anh đã nhanh chóng giữ được cô, đôi tay cứng rắn vòng qua ôm lấy eo cô,cả người nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay anh. Biết như thế này gọi là biến thái nhưng sao anh chẳng muốn buông ra, đến khi nhìn thấy thang máy gần lên đến tầng mười anh mới khẽ gọi.
An Hạ đỏ mặt không biết nói sao, sao cô lại có thể làm chuyện mất mặtnhư vậy chứ? Tại sao cứ đưa tay vuốt mặt của Boss như thế chứ???
Boss nhìn An Hạ chăm chú rồi nhếch môi cười nhạt, anh đút tay vào quần lạnh lùng nói rồi quay đi:
-Tôi biết tôi đẹp mà! Cô không cần biểu hiện thái quá đâu!
An Hạ ngẩng người, đây có được gọi là tự kỉ không nhỉ? Sau này An Hạ đã rút ra được một điều: Boss biến thái!!!
Sau khi sự việc như thế xảy ra, An Hạ nguyên ngày chẳng dám nhìn thẳngvào mặt Boss, cô lúc nào cũng cúi đầu và một ngày như thế cũng trôi qua, An Hạ thất thểu về nhà.
o0o
Buổi tối.
Gió thổi hiu hiu, các cành cây khẽ lay động trong gió, An Hạ sau khi ăncơm xong thì liền mở máy tính lên chat, bắt gặp nick cô bạn, An Hạ liềnnhảy vào than thở.
[Thiên sứ tình yêu]: hi cưng! Mấy ngày nay vẫn ổn chứ?
[Cánh đồng bồ công anh]: ổn cái gì mà ổn, đang bị đè đầu cưỡi cổ đây!
[Thiên sứ tình yêu]: sao thế? Ai mà lại gan cùng mình dám trèo lên cổ bé Hạ nhà tao ngồi thế? Ai ai, nói tao nghe xem nào?
[Cánh đồng bồ công anh]: mày đang bênh tao hay mày đang chế giễu tao thế?
[Thiên sứ tình yêu]: đâu nào! Tao đâu có ý đó, nói tao nghe xem ai chọc mày thế?
[Cánh đồng bồ công anh]: thì cũng toàn là ông sếp của tao không? Tao kể ày nghe…
[Thiên sứ tình yêu]: có chuyện đó thật à? Mày bị lây bệnh mê trai từ tao rồi hả?
[Cánh đồng bồ công anh]: mày còn phát ngôn bậy bạ gì nữa là tao off đấy!
[Thiên sứ tình yêu]: ấy ấy, bình tĩnh nào cô nương của tôi, tao không nói nữa. Được chưa? Mà An Hạ này… tao nghĩ chắc ông sếp của mày…
[Cánh đồng bồ công anh]: ông sếp của tao làm sao?
[Thiên sứ tình yêu]: thì ông sếp của mày…
[Cánh đồng bồ công anh]: mày học cách ăn nói lấp lửng ở đâu thế? Sếp của tao làm sao? Nói nhanh coi!!!
[Thiên sứ tình yêu]: thì…tao nghĩ chắc là ông sếp của mày…yêu mày rồi đấy!
Một từ “yêu” đập mạnh vào mắt An Hạ. Cô ngỡ ngàng trong giây lát, mặc kệ cho người bạn đang hỏi tới tấp và buzz liên tục.
Rồi như chợt tỉnh, An Hạ nhìn vào màn hình máy tính và lạch cạch gõ…
[Cánh đồng bồ công anh]: mày lại nói vớ vẩn, làm gì có chuyện đó! Anh ấy là sếp, đẹp trai, lãng tử còn tao là nhân viên quèn làm sao làđược! Trong khi hàng tá cô chân dài vây quanh đấy thôi! Tao không muốnlà đũa mốc chòi mâm son đâu mày!
[Thiên sứ tình yêu]: mày không tin tao thì thôi! Tao nói thật, mày cứ giả ngây giả ngô thế à? Hay là mày ngốc thật?
[Cánh đồng bồ công anh]: mày ăn nói vớ vẩn, tao off đấy!
An Hạ thật sự không tin, nhưng trong cô vẫn luẩn quẩn cái từ “yêu” mà cô bạn đưa ra. Nếu thật sự Boss yêu cô thì sao?
Không thể nào!!!
Dù cho bố mẹ có đưa cô đi xem mắt với nhà Boss nhưng cô và anh không thích, không yêu thì làm sao được!!!
[Thiên sứ tình yêu]: An Hạ! Tao nói thật, mày phải nhìn nhậnthẳng vào vấn đề đi chứ. Anh ta hình như bắt đầu say mày rồi!!! Cưa anhta đi cho tao! Tao không ngờ An Hạ lại có thể câu được con cá lớn nhưthế!!!
Cánh đồng bồ công anh đã thoát khỏi Yahoo Messenger.
An Hạ bực bội thoát ra, nằm úp mặt vào gối, rồi quay qua nhìn thằng béBin đang ngủ ngon lành. Từ chiều khi cô về nhà đã nũng nịu đòi cô bón ăn và cuối cùng sau trận nghịch phá đã đi ngủ ngon lành. Con nít vô tưthật!
Cô bạn của An Hạ ngẩng ra nhìn khung chat rồi phì cười, đúng là anhchàng sếp kia đã say nàng An Hạ nhà cô rồi! Cô ta đứng dậy, pha một cốccà phê rồi từ từ nhâm nhi, đôi mắt dõi ra bên ngoài, thành phố về đêmthật đẹp.
-Cô An Hạ, có khách đến nhà ạ!- Dì Tư liền gõ cửa phòng An Hạ.
-Ai vậy dì?
-Tôi không biết, nhìn họ lạ lắm ạ!
-Được rồi!
An Hạ bước xuống và bắt gặp…
Một ánh mắt quen thuộc… một khuôn mặt âm trầm.
Trong đầu cô vang vọng một giọng nói với ngữ khí đầy lạnh lùng, cái cảmgiác ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng cô. Bên cạnh người đó- người contrai có dung mạo tuyệt đẹp và mẹ anh với nụ cười vẫn thường trực trênmôi, ánh mắt trìu mến nhìn An Hạ…
An Hạ cố bám chắc thanh lan can để không ngã, bước chân từ từ đi xuống, cô nuốt nước bọt ừng ực…
Người đó chẳng phải là… Boss… và mẹ anh sao…?!


-An Hạ à! Ngồi đây! Ngồi đây!- Mẹ của Boss cứ vẫy vẫy An Hạ ngồi cạnh.
Trong khi còn cô thì cứ nuốt nước bọt lo sợ, nhìn đâu cũng thấy sát khí, còn Boss thì vẫn im lặng không nói.
Cô sợ…sợ là Boss nói với mẹ anh về thằng bé Bin…
Cô sợ bà biết… rồi gia đình cô còn mặt mũi nào mà gặp mọi người nữa chứ?!
An Hạ cố quan sát mẹ Boss nhưng bà vẫn tươi cười như không biết chuyệngì cả, còn Boss thì quan sát biểu hiện của cô thì anh biết cô đang lolắng chuyện gì.
Bỗng…
Anh kéo tay cô lại gần anh. Không kịp phản ứng, An Hạ chao đảo ngã người về phía Boss.
Khuôn mặt anh ghé sát tai cô, hơi thở của anh đều đều như làn gió nhẹmát lạnh thoáng qua tai. Khuôn mặt An Hạ bỗng đỏ bừng lên, Boss lêntiếng thì thầm:
-Tôi biết cô đang nghĩ gì! Đừng lo về thằng bé, mọi chuyện rồi sẽ ổnthôi! Tôi cũng chả nói ẹ tôi đâu nên cô hãy cư xử sao cho thật tốttrước mặt bà là được.
An Hạ ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lời Boss nói….phải chăng là lời đe dọa?
Vậy… thật sự là Boss vẫn chưa nói ẹ anh về bé Bin?
An Hạ ngẩng ra, mắt vẫn nhìn Boss, còn anh thì chỉ nhếch môi cười.
Nhưng…
Tại sao anh lại bảo cô phải cư xử thật tốt trước mặt mẹ anh? Cô đã phạm sai lỗi gì sao?
An Hạ cố lục lọi lại trí nhớ của mình, cô chỉ nhớ là gặp mẹ anh một lầnvà hôm đó cô không làm điều gì thất lễ cả! Vậy ý của Boss là sao? An Hạcàng nghĩ càng không hiểu, cô chưa từng làm gì và Boss cũng chưa nói gìvề thằng bé Bin…
Hay…
Boss thật sự không tin lời giải thích của cô? Nếu quả thật đúng vậy thìgay to rồi! Thanh danh của cô đang bị hủy hoại dưới cái mác “chưa chồngkhông con” kia rồi sao?
Càng nghĩ càng rối, An Hạ muốn đập đầu vào tường chết ngay tức khắc!
-Ôi ôi! Chị Trương xem này, coi hai đứa thân mật chưa kìa? Ban nãythằng Nguyên nhà tôi còn kéo bé Hạ thì thầm gì đó nữa kìa!- Mẹ của Bossreo lên đầy vui sướng.
-Đúng rồi! Chắc hai đứa bắt đầu hiểu nhau rồi đấy chị nhỉ?- Mẹ An Hạ hùa theo.
An Hạ cúi đầu, ngượng ngùng không nói. Hai bà mẹ hí hửng nói chuyện trên trời dưới đất.
-Ôi! Chị Trương nhìn này, thằng Nguyên nhà tôi đang nắm tay bé Hạ kìa! Ôi! Tôi hạnh phúc quá!- Mẹ của Boss trở nên phấn khích.
-Sao hai đứa tiến tới mức này mà không báo cho hai bà mẹ này biết? Thật là con hư!- Mẹ An Hạ mắng yêu.
-Đúng đó! Hai đứa này, ngại ngùng gì nữa?! Hai bên gia đình đã đồng ý rồi còn gì!
An Hạ lúc này mới nhận ra là Boss vẫn còn nắm tay cô, An Hạ cố rút ranhưng…sao Boss lại nắm chặt quá! Cô vẫn cố sức rút tay mình ra…lát sau,Boss mới nhẹ nhàng buông tay cô ra.
An Hạ thương xót cho cái cổ tay của mình, mặt đỏ vì những suy luận không căn cứ của hai bà mẹ.
-Con ra ngoài át đây!- Boss lạnh lùng đứng dậy bước ra.
An Hạ dõi mắt theo bóng anh ra ngoài, lòng cô rối bời, đầu óc không tập trung vào một chuyện.
Lời Boss nói, hành động của anh và sự xuất hiện bất ngờ của mẹ Boss ởđây và cả…. cô vẫn thắc mắc là Boss có thật sự tin cô không?
Tại sao cô lại để tâm đến chuyện đó? Thị phi nói gì thì kệ họ, miễn saocô không như họ nói là được rồi! Nhưng…nói một đằng nhưng sao thực hiệnkhó quá!
-An Hạ! Ra ngoài với thằng Nguyên đi!- Mẹ An Hạ huých tay vào cô.
-Dạ?- An Hạ ngẩng ra.
Mẹ An Hạ nhìn cô lắc đầu, đánh yêu vào tay cô và nói:
-Con bé ngốc này! Ra ngoài với nó đi! Cháu còn ngại ngần gì nữa?
-Dạ…thôi…để anh ấy có không gian riêng mình ạ!- An Hạ cúi đầu nói khẽ.
-Con ơi là con! Đây là cơ hội tốt cho con trò chuyện và tìm hiểu nó đấy! Ra đi!- Mẹ An Hạ nói.
-Vâng!
An Hạ chuẩn bị đứng đậy ra ngoài theo sự thúc giục của hai bà mẹ, khi An Hạ quay đi hai bà nhìn nhau cười tươi.
Bên ngoài.
An Hạ nhẹ nhàng bước ra, Boss đứng lặng, mắt dõi ra xa hai tay bỏ vàotúi quần. Phong thái thật nhẹ nhàng, khoáng đạt. An Hạ bấu chặt hai tayvào nhau và tiến tới.
Thấy có người, Boss quay lại và nhìn cô bằng cái nhướn mày đầy cao ngạo, anh quay lại vị trí cũ và nói:
-Ra đây làm gì?
-Tôi…tôi…ra đây hóng mát!- An Hạ ấp úng.
-Vậy thì tự nhiên!
Rồi không ai nói gì, gió nhẹ nhàng thổi qua, cô không thể nhìn ra xa như Boss. An Hạ cứ liếc mắt nhìn anh, miệng muốn nói nhưng sao câu nói cứdừng lại cổ họng rồi thôi!
An Hạ đánh bạo trút tiếng thở dài rồi nhìn ra ngoài. Không khí im lặng bao quanh hai người…

Cô lại thở dài, đầu óc rối bời.

Thở dài…



-Có chuyện gì sao?- Boss lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
-Dạ?- An Hạ giật mình.
Boss quay qua nhìn cô, anh khựng lại trước đôi mắt to tròn và sáng củacô. Đôi mắt đó sáng lấp lánh trong đêm đen, con ngươi màu đen nhìn thậtsâu, dường như chiều sâu của đôi mắt này là vô hạn.
Anh nghe người ta nói, ai mà mang đôi mắt có chiều sâu vô cùng thì người đó là một người rất hay suy nghĩ và vô cùng nhân ái. Giờ đây, anh đãnhìn thấy được đôi mắt này, có nên tin không nhỉ?
-Cô cứ thở dài liên tục? Có chuyện gì à?
-À! Tôi… tôi… cũng không có gì đâu!- Câu hỏi cũng chỉ được cô nuốt lại vào trong.
-Sao?- Boss vẫn dùng ánh mắt tra hỏi để nhìn cô.
An Hạ thở dài lần thứ n rồi mới dám nhìn Boss và hỏi:
-Boss!... chuyện thằng bé Bin…anh có tin tôi không?
Thì ra là chuyện này! Thảo nào cô ngốc này cứ thở dài liên hồi! Boss thầm nghĩ.
-Nói thật thì tôi vẫn không thể tin cô được!
An Hạ sững người, tim như bị đè nặng thêm. Thì ra Boss vẫn chưa tin cô?
An Hạ cười buồn và nói khẽ, lời của cô như hòa cùng gió:
-Không sao! Ai trong hoàn cảnh này đúng khó mà tin được! Tôi hiểu mà!!!
-Nhưng… tôi vẫn đang cố để tin! Suy cho cùng thì lời cô nói vẫn có vàiđiều nghe thật hoang đường! Đây là cuộc sống chứ đâu phải phim truyềnhình!
-Vâng!
An Hạ càng buồn bã hơn, câu chuyện của bạn cô quả thật cứ như trong phim vậy! Khó mà để tin!
-Tôi vào đây!- An Hạ khẽ nói.
-Cô vào đi, lát tôi sẽ vào sau!
-Vâng!
An Hạ ủ rũ bước vào nhà, hai bà mẹ vẫn đang vui vẻ trò chuyện. Bà Lâmnhìn thấy bộ dạng An Hạ biết là có chuyện, bà đoán chắc là thằng contrai của bà đã làm cho An Hạ buồn. Bà thầm suy tính, chắc đã đến lúc lôi bảo bối thần dược của bà rồi!
Con trai à! Con phải chịu khổ một chút rồi!
-An Hạ! Cho bác xin hai cốc nước nha cháu!- Mẹ An Hạ tươi cười nói.
-Vâng!
Khi thấy An Hạ đã vào bếp rồi mẹ Boss cũng đi theo sau, bà tới gần An Hạ hỏi.
-Thằng Nguyên làm con buồn à?
-Dạ không có đâu bác! Tại con hơi mệt!
Mẹ Boss nhẹ vuốt đầu cô và nói:
-Vậy cố nghỉ ngơi nha cháu! À! Cháu đổ cái này vào ly thằng Nguyên nha!
Mẹ Boss đưa An Hạ một hủ nhỏ màu trắng sữa, An Hạ ngạc nhiên nhìn và hỏi:
-Gì vậy bác?
-À!.... là thuốc cho thằng Nguyên đó mà! Cháu đổ vào giúp bác!
An Hạ cầm lấy, mẹ Boss tươi cười rồi trở về phòng khách.
An Hạ nhìn hũ nhỏ lòng thắc mắc, đây là cái gì, thật sự là thuốc sao? Boss bị bệnh gì à?
Có nên làm theo lời mẹ anh, bỏ vào ly anh không?
An Hạ đắn đó một lúc, nhìn đi nhìn lại hũ nhỏ trên tay mình một hồi lâu…
Thôi kệ! Cứ đổ vào theo lời bác ấy vậy!
An Hạ liền đổ vào ly nước của Boss!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui