Cho em một nửa trái tim anh nhé!

Trùng hợp cái gì chứ? Cô thà chẳng có sự trùng hợp này thì hơn!!!
Boss vẫn nhếch mép cười, đôi môi cong lên tạo thành một đường cong hoàn hảođến mức tuyệt diệu. nụ cười đó làm bao nhiêu cô gái trong nhà hàng ngắmnhìn đên mê mẩn chỉ thiếu là phụt máu mũi và đo đất thôi! Một chị phụcvụ đứng nhìn Boss, mắt long lanh sáng rõ lên, còn vài người thì thì thầm to nhỏ với nhau, giọng đầy thán phục.
Còn các quý ông? Vâng, các quý ông vừa ghen ghét với Boss, vừa đắm say AnHạ. Cô vẫn cúi người, tay càng lúc càng bấu chặt gấu váy. Hôm nay, An Hạ trưng diện một chiếc váy màu thiên thanh làm tôn lên nước da trắng hồng của cô, mái tóc màu nâu bồng bềnh trên bờ vai , rũ xuống che một bênmặt càng làm cho An Hạ trở nên xinh đẹp bội phần, khiến cô trông thật bí ẩn, huyễn hoặc. Đôi môi hồng, đầy đặn đang mím lại lộ rõ vẻ sợ sệt, đôi mắt long lanh như ngân ngấn nước mắt. Nếu nhìn vào thì chẳng khác tiênnữ đang du chơi dưới trần. Quả là một đôi trai tài gái sắc!
Không nói gì, nhịp thở An Hạ bắt đầu dồn dập, Boss sẽ làm gì cô đây??? Trảthù, hay đuổi việc? Không! Cô thà bị trả thù còn hơn bị đuổi việc nữa!Làm ơn! Cô tu được mười kiếp mới có được công việc tốt như thế!!!
Nhưng… sao….
Boss cứ nhìn cô cười hoài vậy??? Boss có uống nhầm thuốc không thế? Hay…biến thái…???
Lát sau, Boss thôi mỉm cười thì lên tiếng tiếp:
- Thật vui là gặp cô ở đây! Đây có thể được gọi là “hữu duyên thiên lí năng tương ngộ” không nhỉ?
Cái gì mà “hữu duyên thiên lí năng tương ngộ” chứ! Nếu là “vô duyên đốidiện bất tương phùng” thì hay hơn nhiều! An Hạ im lặng không nói, vẫnmím chặt môi. Biết nói gì đây? Cô chỉ muốn mau mau thoát khỏi cảnh này,trái tim cô sẽ bị dập cho đến chết mất!!!
An Hạ đánh bạo ngước nhìn lên người đàn ông ngồi trước mặt, cô nuốt nướcbọt trong vô thức, đây quả là một người đàn ông tuấn tú, ngũ quan hoànhảo đến từng nét. Khuôn mặt làm đổ gục bao nhiêu trái tim bé nhỏ củanhững cành phù dung… nhưng giờ đây…. Khuôn mặt anh tuấn này lại là nỗiám ảnh của An Hạ. An Hạ chỉ ước có cái lỗ nẻ nào cho cô chui xuống dướimà thôi! Giờ cô chỉ muốn độn thổ!!! Mọi việc xảy ra trong chớp nhoáng,mới ban chiều vô duyên vô cớ đá vào bộ hạ của Boss, cứ xem như là cô đã trả thù đi!
Nhưng quả thật ông trời không thương cô mà! Mới chiều còn lo sợ rồi lại tựhào về hành động “anh hùng” của mình thì giờ đây cô như con rùa rụt cổ,rõ ràng cô đã tu đủ kiếp mà sao còn phải gặp chuyện ngang trái này! Kiếp trước cô có ân oán gì với Boss sao??? Anh nhìn An Hạ rồi nói:
- Chào cô Trương An Hạ! Chúng ta đã gặp nhau rồi nhỉ? Chắc cô cũng biết tôi là ai, tên tôi là gì rồi chứ?
An Hạ gật gật, cô nuốt nước bọt ừng ực, cô liếc nhìn lên thăm dò cảm xúcđối phương, biết thế ngay lúc đầu cô nên hỏi mẹ là đi đâu, gặp ai thìkhông xảy ra cớ sự này!
Rồi không biết từ đâu, Boss lôi ra một tập hồ sơ như hồ sơ xin việc của cô. An Hạ lại nuốt nước bọt, lòng thấp thỏm lo âu, có cả màn này nữa sao?Cái này chắc chắn không phải do cô điền, như vậy chỉ còn…mẹ cô!!!
Mẹ ơi! Mẹ hại chết con rồi!
Boss liếc mắt qua một hồi, theo như lời kể của các chị làm trong công ty lâu năm thì Boss có một trí nhớ rất tốt, chỉ cần nhìn qua là nhớ ngay, vớilại cô là thư kí của Boss thì một tiểu nhân vật như cô không muốn nhớcũng phải nhớ thôi!
Chết rồi, kiểu này là cô chết chắc rồi! Giờ cô chỉ muốn đâm đầu vào tườngthôi! Cô đã làm Boss bị thương, sáng nay còn trốn việc, giờ thì lại bắtgặp cấp trên của mình trong tình cảnh này! Cho dù giờ cô có bịa ra hàngvạn lí do thì cũng không thể thoát tội được! Mà có lí do gì để bịa chứ,có nói gì cũng chẳng ai tin. Nghĩ đến đây thôi, mồ hôi An Hạ túa ra nhưtắm, tay run run nắm không chặt gấu váy. Boss nhìn cô rồi nói:
- Trương An Hạ! Theo tôi biết thì năm nay cô hai mươi ba tuổi, sao trong này côlại ghi là năm nay đã hai mươi chín tuổi? Có phải tôi nhớ nhầm không hay hồ sơ này có vấn đề thật? Mà tôi chỉ mới được hai mươi bảy tuổi, chẳnglẽ cô lớn hơn tôi như thế sao? Tôi không có xu hướng lấy vợ lớn tuổi!
An Hạ túa mồ hôi, cô biết mẹ cô thích chém gió nhưng không ngờ lại chémbừa bãi như thế, người ta khi đi coi mắt thì rút bớt tuổi cho trẻ lại,còn mẹ cô thì khiến cô già thêm, còn già hơn cả Boss nữa! Cô chỉ mới cóhai mươi ba tuổi mà vụt chỉ trong nửa ngày cô đã lên hai mươi chín tuổi.
Dã man! Quả thật là quá dã man mà!
An Hạ lắp bắp, tay cứ bấu chặt lấy gấu váy làm nó càng lúc càng nhăn nheo lại:
- Cái này… cái này thì… do mẹ tôi ghi…chắc có thể do bà nhầm lẫn!
- Vậy sao? Mẹ có thể nhầm lẫn tuổi con gái sao?
An Hạ gật gật, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc chỉ muốn tiếp nước. Linước ở ngay trước mặt nhưng không dám với tay tới lấy, cô sợ chỉ mìnhrời khỏi gấu váy thôi thì cô sẽ bị bắt thóp liền, cô cảm giác mình cứnhư tên trộm đang trộm đồ và bị chủ nhân của nó biết được và đang lénlút giấu giếm, trốn tránh. An Hạ lại liếc nhìn Boss, vẫn là khuôn mặtkhông chút cảm xúc đó, đôi mắt vẫn lạnh lùng nheo lại. Quả thật đây làtình huống cấp bách nên cô không thể nghĩ ra được lí do nào khác, nhưngkhi nói ra rồi lại muốn rút lại không được. Quả là lý sự cùn mà!
Boss lại tiếp lời:
- An Hạ à! Tôi nhớ là cô làm trong công ty của tôi tên là TCB mà sao trongnày lại ghi là công ty nước ngoài Ever Blue, có công ty dó sao?
An Hạ không biết nói gì, cô không biết mẹ cô lại chém bừa như thế, mà đãvậy còn chém ác nữa chứ! An Hạ cố nhớ lại, quả thật lúc trước cô khôngnói rõ tên công ty mình đang làm việc ẹ bởi vì càng nói càng bị bác bỏ. Tiêu chí của mẹ cô là con gái lo ở nhà chăm lo gia đình hơn là cứra ngoài xã hội làm việc. Bởi vì mẹ cô luôn giữ cái suy nghĩ cổ hủ đónên dù bà có chiều chuộng An Hạ thế nào thì khi bàn đến vấn đề đó cũngkhông tránh khỏi tranh cãi, bố cô là người trung gian nên lúc nào cũngđau đầu nhất. Nhưng không lẽ mẹ cô cũng chả thèm hỏi bố cô về công ty cô làm sao?
Mẹ ơi sao mẹ vô tâm thế vậy???
An Hạ không biết mẹ cô đào đâu ra cái công ty Ever Blue đó nhưng theo tìmhiểu của cô thì cái công ty đó chỉ là công ty trong tưởng tượng của mẹcô! Mẹ cô tưởng mình đang đánh lừa con nít lên ba sao?
Mẹ ơi! Đây là Boss, là CEO của một công ty lớn đó mẹ ơi!!! Không phải con nít đâu mẹ ơi!!!!!!!!
Boss tiếp tục tra khảo cô, An Hạ không dám đánh động gì nhiều, cô chỉ muốnuống nước thôi, cổ họng cô càng ngày càng khô khốc lại.
- Còn nữa! Tôi nhớ trong đơn xin việc của cô thì cô ghi là muốn trở thành một người tài giỏi, và đưa công ty tôi đi lên. Đặc biệt tôi vẫn nhớ rõ câu“Tuy tôi chưa có kinh nghiệm thực tập nhưng tôi tin tôi sẽ làm tốt côngviệc bằng tất cả tài năng của mình” vậy tại sao trong này lại ghi là đãcó trên ba năm kinh nghiệm thực tập? Cô Trương An Hạ cô có thể giảithích được không?
An Hạ ầng ậng nước mắt, sao mẹ cô lại chém bừa bãi thế này chứ??? Cô đã có tí kinh nghiệm thực tập nào đâu. Nhờ trí thông minh, chăm học và địa vị của bố nên cô ra trường năm hai mươi hai tuổi.
An Hạ an phận thủ thường ở nhà một năm để bố nuôi rồi đến năm nay mới đixin việc làm! Nếu cô có kinh nghiệm thực tập thì chả phải chật vật chạytới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược để xin việc như thế đâu!
Boss nhìn An Hạ mỉm cười, anh tuy là người lạnh lùng ít nói nhưng không hẳnanh đã bỏ qua cú đá chí tử của cô, đã vậy còn cho anh lên tầng thượngđứng, lúc đó anh không biết mình bị mất hình tượng như thế này, anh lạitiếp tục hỏi:
- E hèm! Cô An Hạ trong một tờ giấy tôi nhận được thì cô có ghi là muốn trở thành một nhà đào tạo cho các ca sĩ, diễn viên nổi tiếng nhưng tại sao trong này lại ghi là muốn trở thành người vợ tốt, chăm lo cho gia đình.
An Hạ lại bí thế, biết nói gì đây???
- À! Cái này… là…tôi muốn thành công trong công việc và cả trong đời sống gia đình mà!
- Ồ! Cô thật là đa tài!
Boss mỉm cười, anh cố nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng, thật ra trong đó đâu có ghi như thế đâu, sự thật trong đó chỉ ghi là: “ Tôi muốnvừa thành công trong công việc nhưng người phụ nữ nào cũng muốn có mộtmái ấm gia đình nên tôi chắc rằng tôi sẽ vừa làm tốt công việc và trởthành người phụ nữ của gia đình tuyệt vời.”

Một câu văn hay và trôi chảy của mẹ An Hạ đã được Boss biến tấu lại thànhcâu của mình, anh lắc đầu không ngờ cô gái này lại ngốc như vậy!!!
Những lúc sau đó, An Hạ cẩn thận trả lời từng câu hỏi của Boss, cô cố gắngtrả lời sao cho thật khôn khéo để không bị đưa vào “đường cùng” như bannãy nữa. Đã nửa giờ trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt cuộc “phánxét” này. Trong khi các bậc phụ huynh vẫn huyên thuyên đủ chuyện, còn có cả chuyện cuộc sống của An Hạ và Boss sau khi cưới nhau và họ còn địnhđể An Hạ và Boss sinh mấy con, sinh như thế nào!
Ôi! Những bậc phụ huynh thật biết lo lắng cho con! Nhưng không biết cô còn sống sót sau cuộc gặp gỡ này không nữa?
An Hạ lại ngước lên nhìn, thấy Boss đang cầm một bảng và check, vài dòngchữ, và vài ô vuông, An Hạ há hốc tại sao hết hồ sơ xem mắt lại đếnchuyện này nữa là sao? Boss nhìn vào đó rồi lắc đầu, lật mặt sau giấytrắng và hí hoáy ghi. An Hạ run sợ, không biết Boss đang ghi gi đấy, cầu mong đừng làm mất mặt cô trước các bậc phụ huynh!
Sau khi hí hoáy ghi, Boss lại tiếp tục hỏi, vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng. An Hạ hít thật sâu vào rồi lấy chút dũng khí non nớt của mình nhìn lênBoss để nhanh chóng kết thúc cuộc xem mắt này.
Nhưng…
Khi ngẩng lên thì An Hạ khựng lại, không biết nói gì và phải phản ứng rasao. Vẫn là vẻ lạnh lùng thường trực trên khuôn mặt đó nhưng trong mắtBoss có ánh lên ý cười, đó không phải là cái cười bình thường mà là ánhcười thích thú, chứng tỏ có âm mưu.
Boss đang tìm thấy điều gì sao? Không! Kinh nghiệm xương máu mấy tháng qua nói cho cô biết không đơn giản như thế!
Nhưng… cách cười như thế khiến cho Boss trở nên biến thái.
Bỗng An Hạ cảm thấy rùng mình, nổi cả da gà da vịt lên, lấy hơi An Hạ nói:
- Thưa Boss! Bao nhiêu thông tin nãy giờ đã đủ để Boss hiểu về tôi chưa ạ?
Boss nhướn mày nhìn An Hạ, rồi nheo mắt lại nói:
- Ồ! Tôi nghĩ là đủ rồi! Cô cảm thấy phiền sao?
An Hạ bắt đầu run sợ, cái dũng khí cuối cùng cô đã dùng nốt, cô lắp bắp:
- À….không….!!!
Cuối cùng thì thời khắc kết thúc buổi gặp mặt, hai bên gia đình chào nhauvui vẻ và ra về, An Hạ vẫn ngồi trên ghế với một ấn tượng bị tra khảo.Mẹ cô hỏi:
- Con thấy thằng Nguyên thế nào? Tuyệt quá đúng không?
An Hạ lấy hơi, rít lên từng chữ:
- Mẹ ơi! Mẹ chọn nhân vật tuyệt quá!
- Sao vậy? Nó tuyệt thế mà!- Bà trầm tư, bố An Hạ cũng tán đồng.
Chỉ riêng An Hạ ầng ậng nước mắt, nói:
- Mẹ ơi! Mẹ hại chết con rồi!
Trong chiếc xe BMW nhà Boss, người phụ nữ trung niên sang trọng đập vai Boss rồi nói:
- Nguyên! Thấy bé An Hạ nhà ông bà Trương thế nào? Tuyệt đúng không? Mẹ luôn muốn con bé đó làm dâu nhà mình!
- Ừ! Con bé đó được đó con, nhìn cũng thông minh sáng lạn!- Bố Boss cũng gật gù.
Riêng Boss không nói gì, trên môi thấp thoáng nụ cười.
- À! Con có check như mẹ nói không? Đưa mẹ xem nào!
Boss đưa bản check ra như lời mẹ anh. Bà cầm lên, vẫn không thấy gì, lậtngược ra sau. Bà nhìn qua một hồi, khuôn mặt từ bình thường sang tímtái, rồi từ tím tái sang đỏ lên vì tức và cuối cùng là há hốc vì ngạcnhiên.
Boss với nụ cười vẫn đang thường trực trên môi, anh lôi điện thoại ra soạn một tin nhắn rồi gửi tới một dãy số.
o0o

An Hạ trở về nhà, nằm vật ra ghế sofa, nhìn lên trần nhà. An Hạ không tin được là mình còn sống sót sau cuộc xem mắt này!

An Hạ thấp thỏm lo âu, không biết Boss sẽ nói thế nào về cô đây? Tinh thần khí thế của cô đang ở mức thấp nhất, đáng báo động.
- An Hạ à! Chẳng lẽ con không thích thằng Nguyên nhà ông bà Lâm sao? Thằngđó được mà! Thời đại bây giờ khó kiếm được thằng nào như vậy lắm!
An Hạ nghe xong, ngồi bật dậy liền gắt lên:
- Mẹ ơi! Mẹ hại chết con rồi!!! Tha cho con đi! Mẹ tìm đâu ra cái vụ xem mắt nữa? Còn cả cái hồ sơ xem mắt quái quỷ kia nữa! Nào là con năm nay haimươi chín tuổi mà trong khi Boss chỉ có hai mươi bảy tuổi, mẹ xem có vợnào mà lớn tuổi hơn chồng không?
Từ “vợ chồng” được An Hạ buột miệng phát ra làm mắt của mẹ An Hạ sáng rực lên, đôi môi mấp máy muốn nói.
- Con…con…đồng ý… thằng Nguyên rồi hả?

- Con… con…đồng ý cái gì chứ?- An Hạ hét lên, đỏ mặt.
Rồi phụng phịu quay mặt chỗ khác làm ra vẻ hờn dỗi. Thấy thế, ông Trương liền vội tới vỗ vai An Hạ:
- Con gái ngoan nào! Đừng giận mẹ mà! Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con đang nói tới đâu rồi nói tiếp cho bố nghe xem nào!
An Hạ quay lại, hít thật sâu lấy hơi rồi nói tiếp:
- Mẹ à! Cái hồ sơ xem mắt quái quỷ của mẹ làm con sống dở chết dở đấy! Mẹ đã tăng tuổi con rồi đã vậy mẹ còn chém gió bừa bãi con làm trong công tyEver Blue. Mẹ đào ở đâu ra cái công tỷ quái quỷ đó vậy! Đã vậy mẹ cònnói con có kinh nghiệm thực tập trên ba năm rồi con cả cái việc con muốn làm người phụ nữ của gia đình nữa chứ! Tất cả là sao hả mẹ?
An Hạ nói mộ tràng dài không nghỉ rồi mới dừng lại hít thở không khí. Mẹ An Hạ trân trối nhìn cô, lát sau bà mới lên tiếng:
- Từ từ đã bé Hạ! Con nói gì, mẹ không hiểu? Cái gì mà hồ sơ xem mắt… mẹ còn không biết hình dáng nó ra sao nữa! Mà con mới hai mươi ba tuổi mà! Mẹcòn nhớ như in, đâu có bị mất trí đâu? Mẹ chả hiểu con nói gì cả?

Đứng hình!

Ngạc nhiên!

Bàng hoàng!

An Hạ há hốc, mắt trợn tròn không biết phải nói sao? Nếu mẹ cô không viết thì cái hồ sơ chết tiệt đó ở đâu ra cơ chứ???

Chẳng lẽ nó từ trên trời rơi xuống à?

An Hạ cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng rối tung rối mù lên, cái hồ sơchết tiệt đó đã làm cô bán sống bán chết rồi, giờ thì không biết ai đãviết nó nữa!

Ông Trời ơi! Người đang làm gì con thế này? An Hạ ngẩng đầu lên than thở.

- Con về phòng gọi điện cho Thu Phương đây!- An Hạ thất thểu bước lên lầu.
Nằm dài trên giường, An Hạ chỉ muốn cho thời gian quay lại để cô có thể đốt nát cái hồ sơ đó.

Lát sau, An Hạ lấy điện thoại gọi cho Thu Phương thì vô tình thấy một tin nhắn….

Từ… Boss…

An Hạ nuốt nước bọt, tay run run mở ra xem… khuôn mặt cô biến chuyển…từbình thường sang tái mét… từ tái mét sang ầng ậng nước mắt.
“Cuộc xem mắt hôm nay rất thú vị, tôi phải cảm ơn cô nhiều đấy An Hạ. Khôngngờ cô “thần kì” như vậy! Chỉ trong nửa ngày cô thay đổi chóng mặt! Thứhai cô được nghỉ đó!”

Cái này…cái…này…được gọi là trêu ngươi cô mà!

An Hạ bực bội ném mạnh cái điện thoại xuống giường, quên luôn cả cái ý định gọi cho Thu Phương.

An Hạ vùi mặt vào gối, cầu mong ình sẽ sống sót sau ngày thứ ba đi làm!!!


- Bé Hạ ơi! Có ai tìm con này!!! Bé Hạ!- Tiếng mẹ cô gọi vọng lên.
- Nói con ngủ rồi!- An Hạ uể oải đáp, cô giờ chả muốn tiếp ai cả.
- Họ đang đứng trước nhà rồi đây này!
An Hạ chán nản ngồi dậy, ai lại tìm cô lúc đêm khuya này chứ! Bạn bè thìcó liên lạc được với mấy ai đâu! Còn Thu Phương thì biệt tích phươngnào! Hay…là… Boss.

Nghĩ đến đó, An Hạ cảm thấy cái gì chạy dọc sống lưng mình! Cô thầm cầu nguyện đừng là Boss.

Lời cầu nguyện của cô có vẻ như đã linh ứng, dưới nhà không phải là Boss mà là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc khá đơn giản,còn dắt theo một đứa bé trai kháu khỉnh khoảng bốn năm tuổi, nước datrắng bóc như búng ra sữa.

Nhìn người phụ nữ ấy rất quen nhưng An Hạ không biết đã gặp ở đâu rồi, đôimắt người phụ nữ cứ đảo quanh căn nhà như để tìm kiếm ai. Còn đứa bécũng thế nhưng là ngắm vẻ sang trọng trong căn nhà, đôi mắt sáng rực lên đôi lúc còn thốt lên khen ngợi.

Mẹ An Hạ có vẻ thích thằng bé, bà cứ ôm lấy nó rồi bẹo má nó liên tục, AnHạ bước xuống, người phụ nữ vội vã đứng dậy cúi chào cô.
- Chào chị…chị là…
- An Hạ!- Người phụ nữ nhẹ nhàng lên tiếng.
- Nhưng…xin lỗi chị là ai ạ?
- Em không nói chị sao?- Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng.
An Hạ nhìn, quả thật khuôn mặt chị ấy rất quen nhưng cô không nhớ là đã thấy ở đâu.

Mái tóc đen dài, đôi mắt một mí, khuôn mặt này…. rất giống với…
- Chị Thu Hà!- An Hạ bất ngờ reo lên.
Phải, cuối cùng An Hạ đã nhớ ra người phụ nữ này tên là Thu Hà, chị gái củaThu Phương. Trước đây, khi đến nhà Thu Phương chơi chị ấy tiếp đón An Hạ rất nồng hậu, còn An Hạ lúc nào cũng quấn lấy chị ấy.

- Chị ngồi đi! Sao hôm nay lại đến nhà em thế? À! Chị uống gì không?- An Hạ mừng rỡ hỏi liên tục.
- Cho chị ly nước trắng được rồi!
- Cô tám ơi! Cho cháu ba cốc nước lạnh nha!
An Hạ tươi cười nói:
- Lâu quá rồi hai chị em mình không gặp nhau! Cũng mười năm rồi chị nhỉ?
- Ừ! Mà An Hạ à…- Thu Hà ngập ngừng, đôi mắt vẫn đảo quanh ngôi nhà.
- Có chuyện gì vậy chị?- An Hạ ngơ ngác hỏi.
- Thật sự thì chị không biết phải nói sao cả? Chị chỉ muốn hỏi là Thu Phương có qua đây không?
- À! Có chị à! Nhưng bạn ấy đi công tác rồi!
Thu Hà thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, rồi chị nói tiếp:
- Chuyện của Thu Phương….em… em…
- Em biết rồi chị à!- An Hạ nhẹ nhàng đáp.
- Em biết rồi sao?
An Hạ gật đầu, nãy giờ cô vẫn không hiểu chị Thu Hà nói gì, Thu Hà nhìn vào An Hạ rồi nói:
- Chị qua đây chỉ muốn nhờ em một việc…. là…em có thể để thằng bé này ở đây với em một thời gian được không?
An Hạ nhìn qua thằng bé, thằng bé đó nhìn thấy An Hạ liền chạy qua cô, đulấy chân An Hạ ra vẻ nũng nịu đòi bế. An Hạ mỉm cười, bế thằng bé ngồitrong lòng mình. Còn mẹ An Hạ nãy giờ đang chơi vui thì thằng bé bỏ đi,bà xịu mặt xuống.
- Thằng bé này là con ai hả chị?
- Thằng bé này…thằng bé này… em cứ giữ nó giúp chị đi! Rồi chị sẽ nói với em sau!
- Em… em…
An Hạ lưỡng lự không biết phải trả lời sao. Nếu giữ thằng bé này thì đượcthôi nhưng chẳng phải cho nó về với bố mẹ nó thì được hơn sao?

Bỗng…


Thu Hà quỳ xuống trước mặt An Hạ, liền dập đầu xuống, chị nói bằng giọngnghẹn ngào, trong giọng nói có đầy sự thương cảm, đau khổ.
- Coi như chị cầu xin em đi An Hạ! Em hãy cho nó ở đây một thời gian rồi chịsẽ giải thích với em mọi chuyện… em cho nó ở lại đây thì em bảo chị làmgì chị cũng làm. Chị xin em đấy An Hạ à!
An Hạ bất ngờ không biết nói sao, lát sau vội vàng đỡ Thu Hà đứng dậy, mẹ An Hạ thấy thế liền xen vào.
- Cháu cứ bình tĩnh đi! Không sao đâu! Rồi sẽ có cách giải quyết mà!
- Mẹ em nói phải đó, chị đứng dậy đi. Em sẽ để thằng bé ở đây mà! Chị yên tâm đi!
- Em…nói thật sao? Chị cảm ơn em! Chị cảm ơn em nhiều lắm!- Thu Hà nắm lấy tayAn Hạ, nước mắt ngắn nước mắt dài lăn trên gò má chị.

Tiễn Thu Hà về, rồi dỗ dành cho thằng bé này nín khóc cũng làm An Hạ phát bệnh, An Hạ bắt đầu hỏi:
- Nhóc! Mẹ cháu là ai?
Thằng bé rúc đầu vào ngực An Hạ lắc lắc đầu rồi nói:
- Dì Thu Hà dặn là dù có ai hỏi cũng không được nói mẹ cháu là ai!
- Nói đi nào nhóc! Cô sẽ mua thật nhiều siêu nhân vào bánh kẹo cho cháu.
- Không! Dì Thu Hà dặn phải nghe lời người trong nhà, không được nghe lời người ngoài.
An Hạ không biết nói sao, thằng bé này còn nhỏ mà kín miệng gớm!
- Cô cũng là người trong nhà mà!
- Cô chỉ là người giữ trẻ, không phải người trong nhà!
An Hạ há hốc, cô chỉ là người giữ trẻ! Nghe sao mà nó chói tai thế này!

An Hạ thở dài, thôi vậy không nên tra hỏi thằng bé nhiều! Không khéo nókhóc rồi chả biết phải dỗ sao nữa! Thằng bé thì nghịch nghịch mấy lọntóc của An Hạ, lát sau ngẩng đầu lên nhìn An Hạ và nói:
- Cô An Hạ ơi!!!- Giọng thằng bé có ý đầy nũng nịu.
- Gì cháu!
- Cô thật là xinh đẹp!
An Hạ đỏ mặt, thằng bé này còn nhỏ mà sao miệng lưỡi cứ xoăn tít lên. Mới mấy tuổi đầu mà đã biết nịn nọt.

Thôi kệ! Dù gì cũng vui vui!

An Hạ mỉm cười một mình, không phải trước giờ cô không được ai khen hết.Rất nhiều người khen là đằng khác, nhưng cô biết rằng những lời khen đóchỉ là khen cho lịch sự mà thôi!

Còn con nít, người ta thường nói con nít không bao giờ nói dối. Nên nhữngđứa con nít là những đứa ăn nói ngây ngô nhưng rất dễ thương, lời nàocũng thật…vì thế An Hạ không thể nào không sung sướng.
- Cảm ơn cháu! Mà cháu tên gì?
- Ở nhà dì Hà gọi cháu là Bin ạ!
An Hạ mỉm cười xoa đầu thằng bé rồi nói;
- Bin nào! Khuya rồi Bin ngủ đi nha!
- Vâng ạ! Nhưng mà cô xinh đẹp ơi! Cho Bin gọi cô bằng mẹ được không ạ?
An Hạ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại nghĩ chắc thằng bé không được gặp mẹ nên mới ham muốn được gọi mẹ một lần như thế, An Hạ cũng vui vẻ gậtđầu.

Thằng bé vui ra mặt, liền nằm trong vòng tay An Hạ vòi vĩnh cô kể chuyện cổtích như dì Hà của nó đã làm, An Hạ vui vẻ chấp nhận.

Đưa thằng bé chìm vào thế giới màu hồng của cổ tích rồi đến khi thằng béngủ An Hạ mới ngủ, một đêm dài cứ từ từ như thế mà trôi qua.

Nhưng…

An Hạ không biết rằng, sự xuất hiện của thằng bé này sẽ là một mớ rắc rối tiếp theo kéo đến với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui