“Cứ tưởng mình đã biết tất cả về anh.
Nhưng…rồi em bất chợt nhận ra… em không hiểu gì về anh cả.”
Thời gian thoắt trôi như thoi đưa, ngoảnh đi ngoảnhlại đã gần sắp tới Noel rồi! Thới gian cứ lẳng lặng trôi đi, những ngàycuối năm mỗi một người đều bận bịu với công việc của riêng mình, nhịpsống vốn đã trôi nhanh giờ lại càng trôi nhanh hơn với tốc độ chóng mặt. An Hạ cũng không phải là ngoại lệ.
Những ngày cuối năm với hàng tá dự án quảng cáo, phim rồi lại tới đĩanhạc của từng ca sĩ. Chưa kể đến là các show diễn thời trang mùa đôngcủa các nhà thiết kế đã ngỏ lời muốn hợp tác với các anh chàng, cô người mẫu của TCB từ đầu tháng Mười.
Sau một ngày hẹn hò, An Hạ quay lại với guồng máy làm việc cũ. Cứ tưởngđược trở thành “bạn gái Boss” thì sẽ được nhàn hạ hơn, nhưng đời mấy aibiết được chữ “ngờ”…. càng lúc cô càng bị áp bức, bóc lột sức lao động.Đã vậy, sức sống mà cô đã tích lũy trong hai mươi ba năm sống trên đờiđã bị vắt kiệt hoàn toàn chỉ sau một chuyến công tác bốn ngày. Nói làcông tác nhưng chỉ là chuyến đi hai người, có thể đối với Boss là bìnhthường nhưng đối với của cô nó….quả thật không bình thường chút nào! Từđầu cho đến lúc kết thúc chuyến công tác An Hạ đã không ngừng tưởngtượng ra bao nhiêu viễn cảnh. Tốt có, đen tối cũng có. Cô thật không ngờ đầu óc của mình lại phong phú đến mức đó.
Hôm nay, Boss đã đi đâu đó. An Hạ được nghỉ ngơi và đương nhiên cô sẽkhông phí hoài mấy giờ đồng hồ quý giá đó. An Hạ nằm dài trên bàn, miệng lẩm bẩm than thở.
“Tinh”
Nằm được một lát, tiếng thang máy kéo cô trở về thực tại. An Hạ nhổm dậy, uể oải nói:
-Anh vừa mới đi đâu thế?
Boss mỉm cười, cúi người đặt nhẹ một nụ hôn lên khóe mắt cô rồi anh mới đáp:
-Tôi đi ký hợp đồng. Dự án phim lần này sẽ do công ty The Sun tài trợ.
-The Sun? Nghe quen quen nhỉ?- An Hạ đi tới máy pha café vừa ngẫm nghĩ
Boss cười nhẹ. Em đã bao giờ để tâm đến mấy chuyện trong làng giải trí đâu mà biết ai?
-Chết! Hết café rồi! Đợi chút, em đi mua.
An Hạ chạy vội đi.
Phải công nhận một điều là An Hạ có thành tích đi mua café rất đáng nể,một gói café thôi mà cô đã đi mất nửa giờ đồng hồ. An Hạ lên đến tầngmười, đi được vài bước…đôi chân cô bỗng khựng lại trước cửa phòng Boss,cánh cửa hé mở, An Hạ dõi mắt vào…
Đôi mắt cô mở to, đồng tử dãn hết cỡ.
Boss… đang hôn một cô gái khác.
Chỉ với hai người, một nam một nữ trong một phòng. Boss, anh đang làm gì vậy?
Nhói, bỗng ở ngực cô có cái gì nhói lên, cảm giác như có một vật gì đósắc nhọn vô tình đâm thẳng vào. Đau, cô thấy tim mình đập nhưng cái đógiống như đó đang nhói đau lên từng cơn. An Hạ dùng tay che miệng đểkhông bật ra tiếng.
-Cô làm cái quái gì vậy?- Boss đẩy cô gái đó ra, lạnh lùng nói.
Cô gái đó cười nhẹ rồi dịu dàng đáp:
-Chỉ là một cách chào hỏi thôi mà!
-Trịnh Ánh Nhi, tôi không ngờ dạo gần đây cô sống thoáng thế đó?!- Boss nói bằng giọng đầy chế giễu.
Ánh Nhi cười, nhưng An Hạ cảm nhận đó là một nụ cười đầy chua chát, Ánh Nhi khẽ đáp:
-Sao thế? Vẫn không có chút tình cảm gì với em sao? Đã gần chín năm trời mà anh vẫn lạnh lùng với em như vậy sao?
-Lúc trước, lúc này hay cả về sau cô cũng đều không có nghĩa lý gì vớitôi cả. Giờ cô biết được điều mà cô muốn biết rồi, mời cô về cho!- Bossvẫn dán mắt vào màn hình máy tính, không ngước nhìn Ánh Nhi một lần.
Đã bao lần rồi nhỉ?
Ánh Nhi cũng không thể nhớ nỗi đã bao nhiêu lần cô bị anh xua đuổi chẳng khác một thứ dịch bệnh. Nhưng…. Cô vẫn mặt dày bám theo anh chỉ bởi bachữ “cô yêu anh”
Ánh Nhi nghĩ gì đó rồi mỉm cười, đáp:
-Em đáng ghét lắm sao?
-Cô như thế nào đối với tôi chẳng có gì quan trọng cả.
An Hạ dựa vào tường. Bao nhiêu câu hỏi xoay vòng trong đầu cô. Cô gái đó là ai? Cô ấy có quan hệ gì với Boss?
Đôi tay đặt hờ giữa không trung, chỉ cách nắm cửa vài milimet. Chỉ cần cô với tới chút nữa, mở nó ra và hỏi thôi…
Nhưng…
Từ phía sau, một bàn tay to lớn giữ chặt cả người cô lại, dùng một taybịt miệng cô. An Hạ bỗng hoảng sợ, đánh rơi gói bịch café. Người đó khẽcười nhẹ rồi thì thầm vào tai cô:
-Để họ có chút không gian riêng nào!
Vũ…. Phong….!
Hơi thở của anh phả vào tai cô, làm cô rùng mình. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, cô không biết họ còn đang nói gì trong đó. Thời gian trôi qua bây giờ thật lâu. Muốn thoát ra khỏi vòng tay của Phong nhưng sức khỏecủa một người đàn ông và một người con gái như cô khó mà để thoát ra. Cô dùng hết sức để gỡ tay của anh trên miệng xuống, cô vội vã nói:
-Buông em ra!
-Không, như vậy không tuyệt sao?- Phong cười rồi tì cằm lên vai cô.
An Hạ vùng vẫy. Nhỡ Boss ra mà thấy cảnh này thì sẽ ra sao chứ?
-Đừng đùa nữa Phong, buông em ra!
-Không!- Phong vẫn ương bướng ôm chặt cô.
An Hạ cố gỡ mạnh tay anh ra.
-Buông ra!- An Hạ hất mạnh tay anh, đôi mắt hằn lên sự tức giận.
Phong nhìn cô có chút ngạc nhiên rồi mỉm cười đáp:
-Ok bình tĩnh nào! Anh buông em ra rồi!
Vẫn là nụ cười đó nhưng… sao cô cảm thấy nó có gì thật khác.
An Hạ nhìn Phong bằng đôi mắt khó hiểu. Có phải do cô tưởng tượng quá không?
Nhưng…
Đây dường như không giống với Vũ Phong mà cô đã từng biết!
-An Hạ!- Tiếng của Boss vang lên.
An Hạ thu tầm mắt lại, quay lại.
Giờ An Hạ mới được nhìn ngắm rõ cô gái tên Ánh Nhi này… Cô ấy rất đẹp,một vẻ đẹp sắc lạnh, kiêu sa nhưng vẫn có chút gì đó thật dịu dàng, máitóc nâu xoăn nhẹ.
Đôi mắt…
Đôi mắt cô ấy. Cô ấy có một đôi mắt rất quen…
Ánh nhìn đó… cô đã thấy ở đâu… nó rất quen thuộc những tưởng như cô đã gặp rất nhiều lần…
Có một người…. người đó cũng có ánh nhìn như cô ấy.
Cô đã thấy, phải, cô đã thấy ánh nhìn đó ở đâu rồi. Đó là một cái nhìnlạnh lùng nhưng nơi đáy mắt vẫn đong đầy cảm xúc. Đôi mắt này, màu nâunhàn nhạt…
Không, chắc lại là do cô tưởng tượng thôi….
Ánh Nhi mỉm cười, tiến gần đến An Hạ nói:
-Chào cô! Tôi là Trịnh Ánh Nhi, rất vui được làm quen với cô.
-Tôi cũng rất vui được gặp cô, tôi tên là Trương An Hạ!- An hạ cười gượng đáp.
-Cô có thể đi được rồi!
Ánh Nhi định nói gì nhưng Boss cắt ngang, Ánh Nhi mỉm cười rồi đáp:
-Tôi sẽ đi mà! Phong, chị đi nhé!
-Vâng, thưa nữ hoàng. Chúc nữ hoàng thượng lộ bình an!- Phong cúi người cung kính chào.
Ánh Nhi bật cười, An Hạ thì hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Vũ Phong cũng biết cô gái này sao?
Ánh Nhi, cô ấy là ai?
-An Hạ, café đâu?- Boss hỏi khi Phong cũng đã quay xuống.
An Hạ mới giật mình, cúi người nhặt bịch café lên. Đầu óc cô vẫn quay cuồng với những câu hỏi, cô buộc miệng hỏi;
-Anh, cô ấy là ai?
-Đừng để tâm làm gì? Chỉ là một kẻ không gọi mà đến thôi!- Boss nhếch môi cười lạnh.
An Hạ không nói, tiến đến máy pha café, Boss nhìn cô nhíu mày rồi lên tiếng:
-Hôm nay em bị làm sao thế? Bình thường không dặn em cũng mua lần hai gói café về sao lần này lại mua có một gói thế?
-Á, em quên mất. Hì, để em đi mua thêm!- An Hạ cười trừ đáp.
-An…
Chưa kịp để Boss nói hết câu, An Hạ đã vụt chạy đi xuống dưới.
Cô đoảng ghê mà! Không hiểu làm sao nữa.
Lững thững đi ra cửa….
-An Hạ!
Tiếng một cô gái gọi cô, giọng nói này khá quen. An Hạ quay lại.
Mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên….
Đôi mắt màu nâu nhàn nhạt… có ánh nhìn khá sắc lạnh.
Nụ cười nhạt đã thường trực trên môi cô gái ấy từ lúc nào.
….
Quán café Góc phố.
Đây có thể xem là quán café có địa thế đẹp nhất. Nó tọa lạc trên conđường mới. Khuôn viên rộng rãi, cây cối được trồng khá nhiều khiến người ta bước vào có cảm giác như được hòa hợp với thiên nhiên. Quán được xây theo kiểu kiến trúc Việt Nam xưa, có âm hưởng hài hòa.
Ở một góc trong quán café.
Ánh Nhi và An Hạ ngồi đối diện nhau. Họ cứ im lặng như thế, An Hạ thìdùng ống hút nghịch nghịch ly bạc sỉu đá của mình, còn Ánh Nhi cứ hếtnhìn ly cam vắt lại dõi đôi mắt vào khoảng không. Bầu không khí im lặngnhư đè nặng lên hơi thở của hai người con gái. Nhịp thở đều đều dần trởnên gấp gáp. An Hạ vẫn thắc mắc, chẳng phải cô chỉ mới biết Ánh Nhi cách đây chưa đầy hai mươi phút sao?
-An Hạ!- Ánh Nhi khẽ lên tiếng.
-Dạ?
Ánh Nhi nhìn An Hạ bằng ánh mắt khó hiểu. Vẫn là ánh nhìn đó, cô cứ mãinghĩ nhưng vẫn không thể nhớ được cô thấy ánh nhìn đó ở đâu. Nó hữu hình nhưng sao cô lại khó nắm bắt đến thế? Hay phải chăng cô đã bỏ quên điều gì?
Đôi mắt Ánh Nhi cong lại, con ngươi màu cà phê sữa nhàn nhạt sáng lên. Ánh Nhi cười nhẹ rồi cất giọng hỏi:
-Cô là…. bạn gái của anh Nguyên.
-Dạ? Sao…sao chị biết?- An Hạ suýt sặc nước.
Ánh Nhi lại mỉm cười rồi đáp:
-Cô không cần biết đâu. Đúng rồi, cô đang hẹn hò với anh Nguyên.
-Dạ…- An Hạ đỏ mặt lí nhí trả lời.
Ánh Nhi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng nó đã sớm trở nên gượnggạo hơn trước. Có cái gì nóng, tạo cho Ánh Nhi cảm giác khó chịu tại nơi cuống họng. Ánh Nhi uống một ngụm cam vắt.
Đắng….
Nếu cô không hỏi thì chắc sẽ có câu trả lời và cô sẽ còn mơ đến ngàyngười con gái đi bên anh là cô chứ không phải cô gái đang ngồi đối diệncô.
-Cô yêu anh ấy không?
-Dạ… em và anh ấy đã trải qua nhiều chuyện, dở khóc dở cười. Ban đầu,em một mực phủ nhận tình cảm của mình, nhưng càng chối bỏ nó lại càngdấy lên. Đến giờ thì em biết rõ: em yêu anh Nguyên.
An Hạ mỉm cười ngọt ngào. Ánh Nhi bỗng bật cười. Biểu hiện của An Hạchẳng phải rất giống cô ngày đó sao. Đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nóiđầy yêu thương khi nói đến người mình yêu.
-Cô biết ngày mai là ngày gì không?
-Mai Noel!
Ánh Nhi mỉm cười lắc đầu, rồi nhìn thẳng vào An Hạ hỏi tiếp:
-Cô biết sinh nhật của Nguyên ngày mấy không?
-Sinh nhật? Em…. Em không biết!
-Cô nói cô yêu anh ấy mà đến cả ngày sinh nhật của anh ấy mà cô còn không biết sao.?!
An Hạ bỗng cảm thấy nhói lên trong tim. Phải chăng cô quá vô tâm, cô chỉ muốn được anh quan tâm, được anh che chở nên vô hình chung cô chỉ muốnđược che chở mà không quan tâm gì đến Boss.
-Nguyên sinh ngày 24/12, đúng hôm Giáng Sinh.
-…
An Hạ vẫn im lặng không nói. Nghịch nghịch ly nước.
-Tôi không hiểu “yêu” trong cô là gì? Đến ngày sinh nhật mà còn khôngbiết. Vậy cô biết gì về anh ấy? Cái tên, lai lịch, tuổi tác?
-….
Vẫn im lặng.
An Hạ không nói bởi vì Ánh Nhi nói đúng. Ngoài cái tên, gia thế, địa vịtrong xã hội, tuổi tác ngoài ra cô không biết gì về anh cả.
-À, chắc cô cũng thắc mắc lắm! Tại sao tôi lại quen biết bạn trai cô nhỉ?
Giờ thì Ánh Nhi đã khiến An Hạ phải ngước lên, đưa con ngươi đen láy,phẳng lặng như nước hồ thu nhìn Ánh Nhi. Khóe môi Ánh Nhi cong lên tạothành nụ cười nửa miệng. Đôi mắt ráo hoảnh vào không gian vô tận, giọngnhẹ nhàng như chìm vào mảnh ký ức.
Tất cả như một đoạn phim được tua lại chậm…
-Vào chín năm trước…. tôi và Nguyên….
….
Không biết tự bao giờ, khuôn mặt An Hạ chẳng còn nét tươi tắn như lúcsáng nữa. Nó bỗng đượm buồn, cô khẽ cụp mắt xuống, hàng lông mi dài chelấp đi đôi mắt để không ai biết cô đang buồn.
Ánh mắt thôi không phẳng lặng hay sáng lấp lánh nữa. U buồn bao phủ lên nơi đáy mắt của An Hạ.
I could go back to every laugh,
But I don
t wanna
go there anymore,
And I know all the steps up to your door,
But I don
t wanna
go there anymore.
Talk to the wind, talk to the sky,
Talk to the man with the reasons why,
And let me know what you find.
Bài hát Come in with the rain vang lên. An Hạ giật mình lôi điện thoại ra:
-Alo!
-Em đi mua café đến giờ là được gần một tiếng hai mươi tám phút rồi. Café khó tìm đến thế à?
-Dạ em xin lỗi! Em về liền!
An Hạ đứng dậy, cố mỉm cười thật tươi và nói:
-Chào chị em về!
-Nguyên không thích uống loại café đó đâu. Anh ấy thích uống loại caféEspresso của Ý. Còn loại của cô mua thì chỉ để uống như nước lã thôi!
An Hạ cắn chặt môi. Lòng nhói đau. Tim quặn thắt.
Rồi cô bước ra khỏi quán. Lững thững trên con đường về, cô không quênghé qua trung tâm thương mại để tìm loại café đó nhưng không có. Bước ra ngoài.
An Hạ vẫn chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Thanh âm từng câu chữ củaÁnh Nhi vẫn âm vang trong tâm trí cô. Từng chữ như đánh mạnh vào tim cô.
Bạn gái…
Có phù hợp không trong khi cô không hiểu gì về anh cả.
Cứ tưởng đã hiểu hết về anh… nhưng rồi mới chợt nhận ra… em không biết gì về anh cả.
Rầm!
Trong lúc vừa đi vừa suy nghĩ An Hạ đâm sầm một người, cô ngẩng mặt lên. Đó là khuôn mặt quen thuộc với ngũ quan hoàn hảo, cái vẻ lạnh lùng vẫnluôn thường trực.
Boss nhíu mày nói:
-Em bị làm sao thế? Đi không để ý gì hết là sao?
An Hạ giờ mới nhận ra là cô đã lên đến tầng mười từ lúc nào. An Hạ mỉm cười và khẽ nói:
-Xin lỗi!
Boss đưa tay kéo cô vào lòng, định đặt lên môi cô một nụ hôn….
Nhưng…
An Hạ nghiêng đầu sang chỗ khác và tránh, đôi mắt của Boss thoáng có chút ngạc nhiên và không vừa lòng. An Hạ đẩy anh ra và nói:
-Xin lỗi! Em hơi mệt!
Boss không nói, hai tay đút vào túi quần, lưng tựa vào tường. An Hạ vẫn chăm chú pha café.
Nếu cô biết được nhiều về anh hơn thì hay nhỉ?
Anh đối với cô vẫn là một ẩn số. Ánh Nhi…. Cô ấy biết rất rõ Boss.
Cô đã tự dặn lòng rằng do Boss và Ánh Nhi biết nhau lâu hơn, nhưng saolòng vẫn nhói đau. Câu chuyện chín năm về trước được An Hạ tái diễn mờmờ ảo ảo trong tiềm thức.
Ánh Nhi cũng yêu Boss….
-An Hạ!
-Dạ?- An Hạ như sực tỉnh, nhìn Boss.
Anh nhíu mày nhìn cô rồi đưa mắt nhìn sang bên cạnh. An Hạ cũng nhìn theo, cô bỗng giật mình nói:
-Ối! Xin lỗi em! Em lơ đãng quá.
-Hôm nay em bị làm sao thế?
-Hì, không có gì. Chắc tại em mệt thôi, mấy ngày nay đêm nào cũng tăng ca.
Boss đi tới, cầm tách café, nhìn cô rồi nói:
-Mai em nghỉ đi!
-Dạ?
-Nếu mệt thì ở nhà nghỉ, mai khỏi đi làm!- Boss lạnh lùng lặp lại.
-Không sao! Em ổn mà!
-Đây là lệnh!
An Hạ thở hắt ra. Nhìn theo bóng Boss bước vào phòng, cô nhấc từng bướcchân khó nhọc đi theo. Anh uống một ngụm café rồi dán mắt vào màn hìnhmáy tính. An Hạ đứng ngay cửa nhìn anh, đôi mắt không giấu được nétbuồn.
-Anh…!
Boss ngước lên nhìn cô. An Hạ cười nhạt rồi tiếp lời;
-Anh không thích loại café này đúng không?
-Ai nói em thế?
-Em hỏi đúng không mà!
Boss mỉm cười dịu dàng và đáp:
-Chỉ là café em pha thì loại nào tôi cũng thích hết!
-Em đúng là ngây ngốc mà!- An Hạ tự cười bản thân mình, rồi lại trầmngâm im lặng suy nghĩ, lát sau cô nói tiếp- Ngày mai, đi với em tới mộtnơi nha?
-Đi đâu?
An Hạ cười duyên dáng và nháy mắt. Boss cũng mỉm cười và nói:
-Ngày mai bảy giờ tôi sẽ đến đón em!
-Không, để em đến công ty đi!- An Hạ nhăn mặt nói.
Cô đang nghĩ nếu để ba mẹ cô thấy Boss xuất hiện trước nhà cô thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa?
-Được rồi!
An Hạ ném lại một nụ cười tươi và chạy biến đi.
o0o Ngày Giáng Sinh.
Dẹp hết những bộn bề lo toan của cuộc sống thường ngày, mọi người kéo nhauđi trên phố, tận hưởng những ngày cuối cùng của năm. Hôm nay, gió bỗngnổi mạnh, các cành cây đung đưa theo nhịp điệu của gió. Từng đôi, từngđôi khoát tay nhau đi trên phố trao cho nhau một chút hơi ấm của vị yêungày đông lạnh giá. Nhịp đường phố trở nên đông đúc nhưng lại không vồnvã.
Gió vẫn thổi lay, từng con người vẫn nắm tay nhau đi trên phố. Yêu thươnggiờ đây trở nên gần gũi và đong đầy hơn. Hôm nay, họ dành cho nhữngngười mình yêu những điều tuyệt vời, vật chất có mà về tinh thần cũngcó.
Tầng 10 của công ty TCB.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng dãy hành lang dài, mọi thứ đều chìm vào im lặng. Chỉ có tiếng giày cao gót như đếm từng bước chân của An Hạ vang lêntrong không gian im ắng đó.
An Hạ nuốt nước bọt, cô ghét phải đi một mình vào ban đêm nhất là nhữngnơi tối như thế này. Chân An Hạ sải nhanh tới phòng làm việc của Boss.Sống được hai mươi ba năm, cứ tưởng càng lớn sẽ càng không sợ ma nhưngtất cả chỉ là “tưởng”. Càng lớn cô thấy mình càng giống một con thỏ đếhơn.
Đến trước cửa phòng Boss, An Hạ mới khẽ thở phào. Chỉnh trang lại áo quần,trên môi An Hạ vẽ nên một nụ cười tươi, đẩy cửa bước vào, nói:
- Anh… hôm nay Giáng Sinh!
- Thì sao?- Boss hờ hững nói.
- Anh vẫn còn làm việc sao?- An Hạ nhăn mặt.
An Hạ tiến tới, kéo tay Boss và nũng nịu.
- Đi chơi với em! Chiều em đi mà!!!
Boss ngước lên nhìn An Hạ, nhíu mày nhưng nơi đáy mắt vẫn có một tia sáng lấp lánh lên, Boss nói:
- Hôm nay em làm sao vậy hả?
- Hì, không có gì! Đi với em đi!
Boss đứng dậy, tắt máy tính, môi vẽ nên một nụ cười dịu dàng nói:
- Tối nay, tôi sẽ hy sinh thời gian quý giá của mình cho em vậy!- Boss nhéo mũi cô.
An Hạ nhăn mặt, xoa mũi, lè lưỡi nói:
- Xì! Em không phải con nít mà cứ ngắt nhéo kiểu đó!
Boss bỗng bật cười.
An Hạ nhìn anh rồi bất giác cô cũng mỉm cười. Đôi mắt cong lại hình vầngtrăng khuyết, con ngươi sáng lên lấp lánh, dõi tia nhìn chất chứa đầyyêu thương đến người đối diện.
…
Chẳng phải em trở nên đáng yêu hơn trước mặt người ấy.
Đôi mắt em lại lấp lánh hơn trước mặt người ấy.
Ánh nhìn càng lúc càng nhiều yêu thương hơn nhưng không dành cho anh.
Người ấy cũng trở nên dịu dàng hơn bình thường khi đối diện với em.
Người ấy cũng cười nhiều hơn với em.
Người ấy cũng biết bông đùa nhiều hơn nhưng cũng chỉ với em.
…
Mọi thứ đã thay đổi hết rồi, An Hạ à.
Bóng người đứng ở cửa nắm chặt tay lại, gân xanh nổi rõ lên bàn tay. Bóngdáng đó dõi nhìn vào trong phòng một lúc rồi lại lẳng lặng quay đi, bóng người như trải dài theo cả dãy hành lang.
Lặng lẽ và đơn độc.
…
Boss và An Hạ chuẩn bị quay đi thì An Hạ bỗng lên tiếng:
- Anh…!
Boss quay lại, cái nhướn mày thay cho câu hỏi “gì?”, An Hạ lôi trong túixách ra một cái hộp quà nhỏ, được gói bọc cẩn thận bằng lớp giấy màu tím nhạt với một vài hình thù được trang trí cho tương xứng với hộp quà.Boss thoáng có chút ngạc nhiên anh nhìn món quà rồi lại ngước nhìn AnHạ, cô mỉm cười nói:
- Chúc mừng sinh nhật anh!
- À, cảm ơn em!
An Hạ bỗng nhìn Boss nhăn mặt, nói:
- Chỉ như thế thôi à?
- Chứ em muốn sao?
- Anh không còn biểu cảm nào khác hay hơn sao?
Boss nhìn An Hạ, nhếch miệng cười gian xảo rồi tiến lại gần An Hạ, trong khi An Hạ vẫn ngây ngô chưa định hình được vấn đề, Boss nói:
- À…. Có!
Nói xong, Boss kéo An Hạ về phía mình. Đặt lên môi hồng nhỏ nhắn của cô một nụ hôn, An Hạ ngạc nhiên.
Cô…bị cưỡng hôn.
Boss kéo dài nụ hôn ra. Không quá mãnh liệt, nó nhẹ nhàng ấm áp như một thứđể giữ ấm cho ngày đông. Vài giây ngạc nhiên đi qua, An Hạ nhắm mắt mởmiệng để đón nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn này có sẽ giúp hai người ấm hơn trong ngày Giáng Sinh lộng gió này.
o0o Ở một nơi khác.
Trong một căn nhà nhỏ được bài trí một cách thú vị và phong phú, không gian khoáng đạt, yên tĩnh.
Ngoài sân.
Ánh Nhi ngẩng mặt lên bầu trời. Gió chợt nhẹ lùa qua, cô đưa tay siết chặt áo khoác hơn thêm chút nữa.
Giờ này…
Chắc An Hạ đang ở bên cạnh Nguyên nhỉ? Hạnh phúc nhỉ- cái hạnh phúc mà cô chẳng bao giờ níu được ình.
Đôi mắt nâu nhàn nhạt lại cứ mãi ráo hoảnh, tia nhìn cứ tìm đến nơi xa xôitrên bầu trời với một bóng hình xa vời. Ánh Nhi khẽ mỉm cười…
Vui vẻ nhé, An Hạ!
o0o
Sau khi vào nhà ga của công ty lấy xe, Boss và An Hạ hòa vào dòng ngườitrên phố. Gió vẫn vô tình thổi, để lại không khí giá lạnh những nơi mànó đi qua.
-Em muốn ăn món Tây anh món ta?
-Tùy anh ạ!
Boss không nói gì, quay xe vào một nhà hàng Pháp sang trọng, không gianđược bài trí một cách tinh tế, An Hạ ngó quanh rồi lẽo đẽo theo sau anh. Boss nói gì với nhân viên phục vụ sau khi đã bước vào nhà hàng, anh tagật đầu rồi quay đi. Boss mỉm cười, An Hạ nghiên đầu tỏ vẻ không hiểu.
Lát sau, bồi bàn đem nến ra, cùng với chai rượu vang đỏ. An Hạ khôngkhỏi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ánh đèn vụt tắt, thay vào đó là ánh nến lập lòe, mờ mờ ảo ảo. Không gian chìm vào yên tĩnh, bóngcủa hai người in lên lên tường, không khí yên tĩnh gtaj đi mọi ồn àonhường chỗ cho sự lãng mạn. Rót rượu ra ly xong, nhân viên phục vụ cúingười, nói câu cửa miệng quen thuộc:
-Chúc hai vị ngon miệng!
Khi anh ta đi rồi, An Hạ nhìn Boss rồi nói giọng trầm buồn:
-Hôm nay là sinh nhật anh! Đáng ra em mói là người nên làm những việc này, thế mà….
-Em có chắc làm được không?- Boss nói giọng trêu đùa.
An Hạ không nói, tay vân vê gấu áo, Boss cười dịu dàng tiếp lời:
-Chỉ cần ngày hôm nay em ở đây với tôi là được rồi!
An Hạ ngước nhìn Boss, đôi mắt cô trong phút chốc sáng rực lên dưới cái phản chiếu của ánh nến, An Hạ buột miệng nói:
-Anh có nhận ra không…?
-Nhận ra gì?- Boss hỏi.
An Hạ mỉm cười đáng yêu và nói:
-Không có gì! Ăn thôi!
Anh có nhận ra không?
Anh không giống như anh ngày đầu em gặp.
Anh ngày đó lạnh lùng, luôn thích trêu chọc em, chỉ thích dồn em vào đường cùng, cho đến khi em đưa tay xin hàng mới chịu thôi.
Anh bây giờ, trở nên vô cùng dịu dàng, dù có đôi lúc vẫn không ngừng trêu chọc em.
Đâu mới là con người thật của anh? Có lẽ, anh trong em vẫn là một ẩn số.
Ngoài trời, vài hạt mưa lất phất bay, đậu lên vai, lên tóc của người qua đường. Dòng người trở nên vội vã hơn, mưa nhẹ bám trên tấm kính nhàhàng, che khuất đi tầm nhìn của An Hạ, từng giọt mưa lại nhẹ đáp lên các lá cây, rồi rơi xuống và thấm vào lòng đất. Gió vẫn mải miết thổi không ngừng. An Hạ chống cằm nhìn ra ngoài.
-An Hạ!- Tiếng Boss vang lên.
-Dạ?- An Hạ giật mình.
-Không ăn đi nhìn gì thế?
An Hạ tặc lưỡi, đáp lời Boss:
-Ngoài đó, chắc lạnh lắm anh nhỉ?
-Ừ!
-Mà sao anh không tổ chức sinh nhật sao?
-Mọi năm có, năm nay không.
-Tại sao?
Boss đặt thìa xuống, nhìn An Hạ rồi nở nụ cười nửa miệng, đáp:
-Nếu tổ chức thì tôi có được buổi tối thế này với cô ngốc này không?!
-Hì!- An Hạ mỉm cười.
Bữa tối kết thúc, An Hạ và Boss bước ra ngoài, khí lạnh chợt xộc đến, An Hạ co ro siết chặt áo khoác của mình lại. Vài giọt mựa vừa đáp trên vai cô chưa lâu thì gió đã vô tình cuốn nó đi.
-Lạnh lắm hả?- Boss ân cần hỏi.
-Cũng có chút chút nhưng không sao đâu mà!- Nói rồi An Hạ rướn ngườikéo chỉnh lại áo khoác cho Boss, cô dịu dàng nói tiếp- Anh cũng cần giữấm đấy!
Boss nhìn An Hạ, bất giác nở một nụ cười. Anh chợt nhận ra rằng đêm nay anh đã cười rất nhiều. Anh nói:
-Đợi đó, tôi đi lấy xe!
An Hạ bỗng níu tay Boss lại, nói:
-Để xe ở đó đi anh! Em muốn đi tản bộ một lúc.
-Ừ!
Boss bước đi trước, An Hạ chạy theo sau, đuổi kịp anh, cô lấy tay mìnhkhoát tay Boss, anh nhìn cô một lúc rồi lại bước đi, để yên cho cô khoát tay mình. An Hạ mỉm cười đi theo.
Ở phía xa.
Trong chiếc xe Audi màu trắng, có đôi mắt rực lửa nhìn theo hướng Bossvà An Hạ, đôi bàn tay trắng thon dài nắm chặt vô lăng đến mức gân xanhnổi rõ lên. Cô gái nghiến răng lại, cắn chặt môi.
Chỗ đó là của mình!
Chiếc xe Audi quay đi hướng khác, phóng với một tốc độ nhanh.
o0o
Càng về khuya, đường phố càng trở nên đông đúc, đồng hồ phía nhà thờđiểm lên vài hồi chuông báo đã 10 giờ, mọi người ùa ra đường để bắt đầuđi lễ, An hạ và Boss vẫn thong thả bước đi trên vỉa hè. Trời càng khuya, gió thổi mạnh hơn, các cành dao động một cách dữ dội. Nhưng bao nhiêuđó vẫn không làm tác động gì đến người đi đường hay cặp đôi này, An Hạdõi mắt ra xa, hàng lông mày nhíu lại suy nghĩ.
-Anh…!- An Hạ lên tiếng.
-Hử?
-Hôm trước…em đã gặp chị Ánh Nhi!- An Hạ nói.
Bước chân của Boss bỗng khựng lại, anh nhìn cô. Thoáng chốc, cô thấy đôi mắt anh bỗng dậy sóng.
-Em gặp cô ta làm gì?
-Em và chị ấy chỉ nói một vài chuyện thôi mà.
-Nói gì?
-Chị ấy nói…. Mà thôi, anh không cần biết đâu! Nhưng em phải cảm ơn chị ấy, nhờ chị ấy em mới nhận ra rằng em nên quan tâm đến anh hơn. Em chỉmuốn được anh quan tâm, chăm sóc mà vô hình chung em ỷ lại nên quên mấtanh cũng cần được yêu thương.
Thanh ấm của An Hạ càng lúc càng nhỏ dần rồi từ từ tan vào hòa cùngtiếng gió xì xào. Boss cứ nhìn cô, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc,Boss lát sau mới đáp:
-An Hạ nè! Em vẫn nhớ lời tôi nói chứ? Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta luôn tin tưởng nhau.
-Dạ vâng!- An hạ siết chặt cánh tay Boss, mỉm cười đáp.
-Còn nữa, em không phải cố gắng làm gì cả, em cứ là em. Tôi thích em là em hơn, không ai thay thế được con người em cả. Cứ tin tưởng vào bảnthân mình.
-Không thay đổi, cho anh bắt nạt em à?! Em đâu có ngu!- An Hạ nhăn mặt lè lưỡi.
Boss bật cười, tiếng cười sảng khoái vang vọng trong gió. Boss lát saulại nở nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo, đôi mắt nhìn cô thì thầm:
-Em đang quyến rũ tôi?
Boss ghé sát mặt mình với mặt An Hạ, cô bỗng đưa hai tay lên chặn lại và nói;
-Khoan!
Boss dừng lại hành động, An Hạ cười dịu dàng nói:
-Nụ hôn là bí mất của các cặp đôi…- dừng lại một lúc, cô dùng một ngóntay của mình đặt lên môi Boss, tiếp lời- Nên không thể tùy tiện được.
Boss thoáng ngạc nhiên…. Anh mỉm cười…. nụ cười xua tan đi mọi ưu tư của ngày đông.
Trên vỉa hè của một đoạn đường dài, dưới lòng đường xe cô, con người vẫn đông đúc. Các cột đèn ở bồn hoa phân cách hai làn đường sáng lên bởithân cột đèn được quấn các sợi dây ánh sáng màu, mỗi cột đèn là một màukhác nhau, vô cùng sinh động. Trên vỉa hè, các cây dừa được trồng chạydọc theo con đường, thân cây dừa cũng được quấn bởi dây ánh sáng màuvàng. Cả đoạn đường dài với các dây màu như thế không khỏi làm người điđường cảm giác như mình đang được đi vào đường hầm ánh sáng với nhiềumàu sắc hòa quyện làm cho ngày Noel thêm phong phú, ấm áp hơn bao giờ.
Vẫn trên vỉa hè, Boss dang tay ôm lấy An hạ. Cô cũng mỉm cười, ở yên trong lòng anh.
Phải,
Nụ hôn là bí mật của mỗi cặp đôi…
Yêu có nhiều cách để yêu. Không chỉ duy nhất có nụ hôn mới có thể thể hiện được mọi yêu thương.
Cuộc sống muôn màu…. Nhưng không phải lúc nào cũng cần đến sự hoa mỹ, mỹ lệ. Muôn màu của cuộc sống là muôn mặt, muôn góc cạnh. Tình yêu cũngvậy, đôi lúc hãy giữ lại nụ hôn để tạo nên bí mật cho sự bất ngờ củanhững cặp đôi.
Đôi khi,
Chỉ cần một cái ôm- một cái ôm đủ để ấm áp, sưởi ấm lòng cho qua đi những ngày giá buốt.
Chỉ cần một cái ôm để lau đi những giọt nước mắt tràn mi.
Chỉ cần một cái ôm đơn giản đủ để biết được rằng….
Tôi yêu người ấy nhiều như thế nào…!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...