“Em mong chờ một mùa xuân của những cảm xúc và sự bay bổng…
Một mùa xuân có anh bên đời em.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, những ngày cuối năm đang đến gần trời bắt đầu trở lạnh, những cơn mưa cứ rả rích rơi kéo dài từngày này sang ngày khác và dường như không có dấu hiệu muốn dừng, khôngkhí lạnh cứ quấn quyện rồi len lỏi qua các lớp áo rồi vào da thịt củacon người. Dù đã khoác một cái áo khoác khá dày nhưng An Hạ vẫn run cầmcập. Hiện giờ An Hạ đảo mắt ngó nghiêng lung tung để tìm kiếm một hìnhảnh quen thuộc nhưng mãi không thấy. An Hạ rút điện thoại ra xem giờ,chưa đầy hai mươi phút nữa là đến giờ làm. Hôm nay, Boss đến trêc hơnmọi hôm, bình thường anh luôn là người đúng giờ nhưng sao hôm nay lạithế? An Hạ bỗng thở dài. Tính đến giờ, An Hạ trở thành người yêu củaBoss đã được một tháng nhưng việc đó chỉ có họ biết và để mẹ cô khônglên cơn đau tim, An Hạ đã phải giấu nhẹm đi và với gia đình Boss cũngvậy… Nhưng còn một vấn đề nữa, không giống như bao cặp đôi khác, nếu cóai hỏi là trong thời gian quen nhau họ có đi xem phim, mua sắm, dulịch,… câu trả lời là không! Đôi lúc, An Hạ ngẩng đầu lên than rằng: Ông Trời ơi, người đang đối xử với con kiểu gì vậy??? Con chỉ muốn một cuộc tình bình thường, hết sức bình thường mà thôi!!!
Cuối cùng thì chiếc xe BMW màu đen quen thuộc trong mắt An Hạ tiến tới.Chiếc kính kéo xuống để xuất hiện một khuôn mặt với ngũ quan hoàn hảo,khuôn mặt góc cạnh đến từng nét. An Hạ chăm chú nhìn khuôn mặt anh, timbỗng đập nhanh hơn. Boss bước ra nhìn cô rồi đưa tay ân cần vén tóc côrồi nói:
-Xin lỗi, tôi đến trễ. Em đợi lâu không?
An Hạ mỉm cười e lệ đáp. Có thể do phần vì ngượng cũng có thể do trờilạnh mà hai gò má cô ửng hồng trông vô cùng đáng yêu. Cô không biếtrằng, vẻ dịu dàng đó đã khiến một con người ngẩn ngơ.
-Sao anh đến trễ vậy?- An Hạ hỏi.
Boss nhíu mày rồi nhếch môi cười nhẹ đáp:
-Tôi phải làm một vài việc! Lên xe đi!
An Hạ vào xe, chiếc xe BMW hòa vào dòng người.
o0o
Càng ngày An Hạ càng phải tin tưởng vào câu nói: Boss là một con cáo già chính hiệu. Việc không đi chơi riêng nhưng tình nguyện đưa đón cô đilàm mỗi sáng chẳng xuất phát gì từ tấm lòng của anh cả, đều là mưu đồ.An Hạ đã ngây ngốc lọt vào cái bẫy Boss giăng ra mà không mảy may nghingờ gì.
Cô đúng là ngốc mà! Đáng lẽ cô không nên tin lời Boss nói và càng khôngnên tin rằng anh sẽ làm theo đúng yêu cầu của cô. Đâu dễ gì mà Boss lạichấp nhận giữ bí mật mối quan hệ của hai người. Nếu có chăng thì Bossquá thông minh thể hiện mối quan hệ của họ mà không cần phải phát ngônbằng miệng.
Hằng ngày, đi làm chung với Boss được đặc cách đi thang VIP, thỉnhthoảng Boss đưa tay ôm lấy eo An Hạ một cách thân mật. Chỉ như thế thôi, chẳng khác gì họ đang công khai mối quan hệ của mình.
An Hạ tự đánh vào đầu mình, thầm mắng mình ngốc. Đến khi nhận thức đượcvấn đề thì gần như nửa công ty đoán được chín phần về mối quan hệ của cô và Boss.
Hừ! Cô phải đi tính sổ kẻ gây ra mọi chuyện!
Nghĩ là làm, An Hạ đứng dậy tiến thẳng vào phòng làm việc của Boss, cứ đà xông thẳng mà không thèm gõ cửa.
Boss vẫn đang làm việc, nghe tiếng động anh ngước mắt nhìn thân ảnh nhỏnhắn trước mắt mình, hàng lông mày nhíu lại, anh cất tiếng hỏi;
-Chuyện gì?
-Lý do?- An Hạ bực bội hỏi.
Boss lại nhíu mày, buông bút hỏi tiếp:
-Lý do gì?
-Anh Nguyên… chẳng phải anh đã nói là giữ bí mật chuyện của chúng ta sao?
-Thì tôi có nói với ai đâu?- Boss nhún vai.
-Trời ơi! Chứ hằng ngày anh cứ đưa em đến công ty, em được đi thang VIP, như thế chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này sao?
Cô gái ngốc này phát hiện ra rồi sao?
Boss nhếch môi cười, đứng dậy ôm lấy cô rồi nói:
-Vậy sao? Vậy từ ngày mai đi bộ nhé!
-Không!
An Hạ liền không đồng ý. Cô đâu có ngốc, bỗng có tài xế không công, côđâu có điên mà từ chối. Mặc dù bố cô vẫn hay đề nghị là đưa cô đến côngty nhưng để ông đến công ty cô ư? Đó là việc làm ngu ngốc nhất và kéotheo cả một hệ lụy và điều điển hình nhất ở đây là mối quan hệ khôngbình thường giữa cô và Boss.
-Chứ em muốn sao?
An Hạ đẩy Boss ra, chống nạnh và nói bằng giọng ra lệnh:
-Hừ! Từ ngày mai, anh phải giữ khoảng cách, không được quá thân mật. Trước mặt mọi người cách xa em hai mét, nghe rõ chưa?
-Rồi!- Boss mỉm cười đáp.
Boss lại kéo cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô và hỏi:
-An Hạ, chủ nhật này em rảnh không?
-Chủ nhật? Dạ rảnh.
-Dành cả ngày cho tôi nhé?- Thanh âm dịu dàng vang lên trong căn phòng.
-Dạ?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh có ánh nhìn sắc bém, lạnh lùng. Tim An Hạ lại xao xuyến.
Còn Boss cũng không thể dứt ra được, vẫn là đôi mắt phẳng lặng như nướchồ thu nay lại ánh lên những ánh nhìn lấp lánh, con ngươi đen láy tạomột chiều sâu cho đôi mắt.
Nhìn người ta là không tốt, An Hạ cụp mắt xuống, suy nghĩ lại lời Boss nói.
…
“Dành cả ngày cho tôi nhé?”
“Dành cả ngày cho tôi nhé?”
Đây… đây chẳng phải là một lời mời hẹn hò sao?
-Đồng ý không?- Boss hỏi.
-Dạ… dạ… vâng!- An Hạ đỏ mặt, lí nhí trả lời.
Boss lại cười và lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô.
-Tám giờ sáng, tôi sẽ đến đón em.
An Hạ nép vào lòng Boss. Đây là cuộc hẹn đầu tiên của cô, chắc sẽ có nhiều điều thú vị lắm!
Cô mong tới chủ nhật quá!!!
o0o
Tại một chung cư cao cấp.
Một cô gái có khuôn mặt thiên thần đang loay hoay dưới bếp pha chế mộtthứ nước uống, cô vừa pha vừa vui vẻ hát. Một lúc sau, mùi thơm từ hồngtrà bốc lên nghi ngút, cô đặt lên bàn ăn, gọi to:
-Nhi ơi, nghỉ tay chút đi!
Từ trong phòng, cô gái tên Nhi bước ra, mái tóc xoăn nhẹ ôm lấy khuônmặt, đôi mắt đeo kính áp tròng màu nâu. Cô gái có gương mặt thiên thầnấn bạn mình ngồi xuống, cười vui vẻ nói:
-Ánh Nhi, thử hồng trà mình mới pha đi!
-Ừ!
-À mà Nhi nè! Bạn định ở đây bao lâu mà đem nhiều hành lý thế?
Ánh Nhi đặt tách hồng trà xuống, mỉm cười đáp:
-Chắc khá lâu đấy! Bảo Lam, bạn không cần ở lại với mình đâu.
Bảo Lam nhăn mặt, nói:
-Sao thế được? Mình không ở lại thì lấy ai chăm sóc cho bạn, bảo vệ cho bạn?
Ánh Nhi ngả người ra ghế, lườm cô bạn mình, nói:
-Hừm! Ai mới chăm số ai, bảo vệ ai đây?
Nghe thế, Bảo Lam liền cười trừ và đáp:
-Ừ thì là bạn!
Ánh Nhi cười, đôi mắt bỗng ráo hoảnh vào khoảng không, giọng nhẹ nhàng nói:
-Mình muốn tìm lại yêu thương ngày xưa!
Nghe thế, bỗng khuôn mặt Bảo Lam thoáng buồn, cô mím môi lại. Một đoạn ký ức chợt xuất hiện trong tâm trí Bảo Lam.
Ánh Nhi! Bạn là đồ ngốc!
o0o
Sáng chủ nhật.
Có thể ông Trời còn nhận ra rằng trên đời này còn tồn tại một người tênlà Trương An Hạ, có lẽ ông vẫn còn chút tình thương với cô nên hôm naydù trời không nắng nhưng đã không còn bao phủ bởi một gam màu xám xịt,mây đen không còn vần vũ trên bầu trời như mọi khi. Ánh nắng dìu dịu,heo hắt và hiếm hoi của ngày đông nhẹ chiếu xuống mặt đất. Bầu trờitrong xanh không một gợn mây, quả là một ngày thích hợp cho việc hẹn hò.
An Hạ loay hoay nãy giờ không biết phải mặc gì, hôm nay cô cố tình dậyrất sớm để sửa soạn nhưng nửa giờ đồng hồ trôi qua An Hạ vẫn không biếtphải mặc gì. Uể oải, An Hạ ngồi phịch xuống giường nhìn lại “chiến tích” của mình, tay vớ lấy hết bộ này rồi lại ném xuống giường cầm một bộkhác lên. Đến bộ thứ tư, An Hạ ngắm nghía, lát sau đôi môi mỉm cười, côcầm và đi vào thay đồ.
Địa điểm vẫn là đầu đường ở nhà cô, An Hạ vừa tới thì đã thấy một hìnhảnh quen thuộc. Cô mỉm cười, chân sải bước nhanh hơn. Đôi mắt Boss cũngđã dừng lại, anh đã tìm được điều mà anh muốn tìm.
Hôm nay, An Hạ mặc một chiếc váy với hai màu xanh và trắng làm chủ đạo,phần trên ngực màu trắng với tay bồng trông vô cùng dễ thương, cổ áotròn trên đó đính hạt cườm màu xanh làm cho người mặc có nét trẻ trung.Phía dưới phần thân váy ôm lấy người, nền vải màu xanh nhã nhặn, trẻtrung nhưng cũng mang một chút hơi hướng cổ điển. Đai váy ôm sát eo làmnổi bật vòng eo nhỏ gọn, chân váy hơi xòe. Chiếc áo măng- tô màu trắngkhông dài quá đầu gối được khoác ngoài. Mái tóc màu đen của cô hôm nayđược buông xõa tự nhiên, bồng bềnh trên vai. Đây là lần thứ hai Bossthấy An Hạ xõa tóc, hai gò má ửng hồng giữa tiết trời giá lạnh. Tất cảhòa lại tạo nên vẻ đẹp dịu dàng ở cô, khiến cho Boss ngẩn ra vài giây.
An Hạ nhìn Boss mỉm cười, hỏi:
-Anh thấy sao?
-Đẹp lắm!- Boss mỉm cười dịu dàng- Lên xe đi.
Chiếc xe lăn bánh đi qua từng con phố, từng đoạn đường và ra khỏi thành phố.
Tránh xa cái vè ồn ào, huyên náo của thành phố. Con đường An Hạ đang điqua hiện giờ vô cùng yên tĩnh, ở phía xa mặc biển nằm yên lặng phơi mình giữa đất trời. Một chút ánh sáng hiếm hoi của những ngày đông chiếuxuống, tạo nên những sắc lấp lánh như kim cương dưới lòng biển. Biển hôm nay không còn cái màu u buồn như mọi hôm, nó phủ lên mình một màu xanhtrời đầy mát mẻ, thoáng đãng. Ngó nghiêng một lúc, An Hạ vẫn chưa địnhhình được mình đang đi đâu, cô quay sang hỏi:
- Anh, chúng ta đang đi đâu?
Boss nhếch môi cười, chậm rãi đáp:
-Một nơi, em sẽ thích!
-Em thích?- An Hạ ra chiều suy nghĩ, lẩm bẩm nói- Là nơi nào ta?
Cuộc trò chuyện dừng lại tại đó, không gian trong xe im lặng chỉ cótiếng cô phát thanh viên trong radio vẫn vang lên đều đều, chiếc xe vẫnchuyển động qua từng đoạn đường. Đó là dấu hiệu duy nhất cho biết rằngtrong xe vẫn còn có người. An Hạ rất muốn nói, nói nhiều là đằng khácnhưng căn bản thì Boss lại không thích nói nhiều, mà nếu có nói thì biết phải nói gì đây?
Hai con người…. bản thân họ vẫn còn thấy ngại…. đó có phải là khoảng cách giữa họ?
Cuối cùng xe cũng dừng lại sau hơn hai tiếng chạy trên đường dài, Bossnhìn sang An Hạ, cô đã ngủ lúc nào, anh khẽ lay cô dậy bằng thanh âm dịu dàng của mình:
-An Hạ, dậy đi! Đến nơi rồi!
An Hạ đụi dụi mắt, cô đã ngủ thiếp đi lúc nào, mắt đảo xung quanh miệng lên tiếng hỏi:
-Đến rồi sao?
An Hạ bước ra ngoài, khuôn mặt cô liền hiện lên một vẻ tươi tắn, hạnhphúc. Đôi mắt lấp lánh lên. Trước mắt cô là một bãi biển xanh ngắt, sóng vỗ nhẹ vào bờ hòa với lớp cát trắng. Đó là cát trắng, An Hạ thích thúguồng chân chạy xuống cát.
A! Cảm giác thật mịn màng, tháo giày vứt tại đó chạy tung tăng dưới cátnhư một đứa trẻ. Boss ung dung đút tay vào túi quần đi xuống, cúi ngườinhặt giày cho An Hạ.
-Anh, xuống đây đi!- An Hạ cười tít mắt vẫy vẫy tay.
Boss chỉ mỉm cười. An Hạ đang nghịch nước, trời hôm nay nắng ấm nên nước biển cũng không quá lạnh, mặt biển dập dềnh vài con sóng, xô vào bờ vàvỗ vào chân An Hạ, ướt sũng. Boss đi xuống, kéo cô lại và ôm vào lòng.
Anh cũng không hiểu, nhưng anh rất thích ôm người con gái này vào lòng.Mùi thơm của hoa oải hương dìu dịu cứ nhẹ nhàng xộc thẳng vào mũi, manglại cho người khác cảm giác nhẹ nhàng, tinh khiết. Boss vùi mặt mình vào mái tóc của cô, anh nói:
-Đừng nghịch nữa! Cảm bây giờ!
Còn An Hạ thì vẫn chưa quen với cái cách thân mật với người khác, cô đỏ mặt, ấp úng nói:
-Anh, buông em ra! Người ta thấy bây giờ!
-Không có ai cả đâu!- Vừa nói, vòng tay Boss càng siết chặt cô lại.
An Hạ không biết nói gì, chỉ im lặng đứng yên để anh cứ ôm chặt lấy cô.Một cảm giác lạ dâng lên trong lòng cô, An Hạ đặt tay lên tim trong vôthức.
Nó…đập rất nhanh… cô đang hồi hộp…?
Cảm giác này….có phải là hạnh phúc?
Cứ như thế, thời gian cứ chầm chậm trôi qua, gió nhẹ nhàng vờn đùa trênbầu trời. Sóng biển đã lặng yên như sợ làm phiền đến hạnh phúc nhỏ nhoicủa hai con người này.
Trên bãi biển, bóng một người con trai và một con gái. Chàng trai đangôm lấy cô gái giữa bãi cát rộng mênh mông, họ trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết. Nhưng tình cảm họ dành cho nhau… chẳng bao giờ là nhỏ bé cả!!! Ánh mặt trời đã dần ló dạng sau đám mây, hắt lên hai con người này, bóng họ trải dài trên bãi cát trắng.
Không biết họ đã đứng như thế bao lâu, lát sau Boss mới buông An Hạ ra, anh vẫn nụ cười dịu dàng, hỏi cô:
-Đi thôi! Đây không phải là tất cả tôi dành cho em hôm nay.
-Dạ?- An Hạ không hiểu.
Trả lời cho câu hỏi của An Hạ, Boss kéo tay cô đi về phía trước.
Đến nơi, Boss dừng lại. Còn An Hạ thì vô cùng ngạc nhiên với quang cảnh trước mặt.
Đến nơi, Boss dừng lại. Còn An Hạ thì vô cùng ngạc nhiên với quang cảnh trước mặt.
Một ngôi nhà nhỏ nằm gần biển , được phủ lên một màu trang nhã, bình dịnhưng nó vẫn không mất đi nét nổi bật của riêng mình giữa bãi cát trắngchạy dọc bờ biển. Một cây cầu gỗ nhỏ được nối từ phía ngôi nhà ra nơisóng biển dừng chân. Đậu trước đó là một du thuyền màu trắng sang trọng. Một cảm xúc hạnh phúc dâng trào lên trong An Hạ một cách mạnh mẽ, côvẫn không thể tin trước mắt, tất cả như một giấc mơ. Boss….làm tất cảnhững điều này là vì cô. An Hạ quay sang nhìn Boss với đôi mắt đong đầycảm xúc, còn Boss thì chỉ mỉm cười đáp lại ánh nhìn của cô.
-Hey, giám đốc!- Một người đàn ông trung niên từ trong thuyền bước ra, đập vai Boss.
Vẻ dịu dàng vụt mất, Boss trở lại với dáng vẻ đạo mạo hằng ngày nhưngđiều đó vẫn không làm giảm đi sự thân thiện quá mức của người đàn ôngtrung niên đó với Boss. Người đàn ông đó liếc mắt nhìn An Hạ rồi cườivới Boss:
-Giám đốc, giới thiệu đi! Cô gái xinh đẹp này là ai? Bạn gái giám đốc à?!
Boss nhướn mày, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nửa miệng.
-Ừ! Cô ấy là bạn gái tôi.
An Hạ thoáng đỏ mặt, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Còn người đàn ông trung niên bỗng bật cười, rồi tiếp lời:
-Không ngờ có một ngày giám đốc Lâm cũng tìm được bạn gái ình! Thôi, không làm phiền hai người nữa, mời hai vị lên thuyền.
Người đàn ông gập người, ra dáng đang cung kính cúi chào. Boss lên tàurồi giúp An Hạ lên, người đàn ông vào khoang lái nhưng vẫn ló đầu ratrêu đùa:
-Hai người cứ tự nhiên, đừng để ý đến tôi. Tôi không thấy gì đâu! Ha ha!
Boss nhếch môi cười, vòng tay ôm lấy eo An Hạ kéo về phía mình, An Hạ rúc đầu vào vòng ngực của Boss. Cô ngượng.
-Chúng tôi sẽ tự nhiên!- Boss đáp.
Chiếc thuyền nhẹ nhàng chuyển động, mặt nước khẽ dao động. An Hạ và Boss đứng trên boang tàu, khi cảm thấy không còn tiếng người thứ ba, An Hạngẩng mặt lên, đánh nhẹ vào người Boss và nói:
-Sao anh lại nói cho anh ta biết, em là….bạn gái….của anh?
-Ừ thì em là bạn tôi, chẳng lẽ em không có giới tính à?
-Nhưng đâu nhất thiết phải nói rõ ra thế?- An Hạ lầm bầm.
Boss vuốt tóc cô rồi nói:
-Đừng lo, anh ta chỉ làm việc ở đây thôi không liên quan gì đến công ty đâu!
-Vâng!
-Anh ta tên là Trung, em cứ gọi tên đi! Giờ em muốn làm gì trước nào?- Boss mỉm cười hỏi.
Làm gì trước?
An Hạ ngẫm nghĩ một lúc rồi cười tươi đáp:
-Em muốn ăn!
Bụng cô sáng giờ chưa có gì cho vào và giờ nó đang biểu tình đòi ăn.Boss mỉm cười rồi để An Hạ ở đó, anh tiến vào bên trong khoang thuyền.An Hạ không để mình phải nhàm chán, cô quay sang đảo mắt nhìn mọi thứ,bốn bề là mặt biển xanh, con thuyền nhẹ nhè lướt đi trên mặt biển. Mùimằn mặn của biển cả quấn quyện vào không gian đậm vị tinh khiết, tronglành của đất trời. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, làm cho cô cócảm giác thật là xa vời a.
Gió nhẹ nhàng vờn đùa mái tóc đen bồng bềnh trên vai của cô, luồn quagáy của cô làm cho An Hạ có cảm giác mát lạnh. An Hạ nhắm mắt, khuôn mặt thả lỏng một cách tự nhiên , đôi vai để buông thõng cùng với hai cánhtay.
Khoảng trời yên bình của An Hạ bỗng bị mùi thơm từ thức ăn làm mất đi.An Hạ hí hửng quay lại, thấy Boss với một bàn thức ăn, Boss không quantrọng mà quan trọng ở đây là cái bàn thức ăn đó có thể lấp đầy cái bụngrỗng của cô, An Hạ ngồi xuống rồi vui vẻ đáp:
-Vậy em không khách sáo nhé!
An Hạ cầm thìa lên ăn, vừa ăn An Hạ vừa cười tít mắt. Đúng là khi đói,ăn gì cũng ngon. Còn Boss, anh không ăn chỉ lặng ngắm An Hạ với niềm vui bé nhỏ của riêng mình.
Một lát sau.
-Oa! No rồi!- An Hạ xoa xoa cái bụng đã được làm đầy của mình.
Rồi như bỗng chợt nhớ cái gì, cô quay sang hỏi Boss:
-Ủa, sao nãy giờ anh không ăn?
Boss bật cười, nói bằng giọng trêu đùa cô:
-Còn gì cho tôi ăn sao?
An Hạ đỏ mặt, ước có cái lỗ nẻ nào cho cô chui xuống. Ăn xong rồi mới hỏi người ta. Boss mỉm cười rồi nói tiếp:
-Thôi, tôi không đói!
-Anh, em muốn bơi!
-Bơi?- Boss nhướn mày.
An Hạ mỉm cười, gật gật:
-Vào trong khoang, có tủ đồ đó!- Boss chỉ vào.
Tủ đồ?
Boss chuẩn bị hết cho cô?
Đừng nói là bikini a? Đừng đùa cô chứ???
An Hạ lắp bắp hỏi:L
-Anh…chuẩn bị đồ…cho em!
Boss nhướn mày, khóe môi giật giật nhếch lên.
-Không! Là vợ Trung.
Thỉ ra là vợ của anh ta. Phù! Một phút trước đầu óc cô bỗng đen tối, cô thấy mình thật biến thái a.
An Hạ vào khoang, mở tủ đồ. Đó là một chiếc áo phông màu vàng cùng mộtchiếc quần sooc jeans. Cô mừng là không phải mấy bộ đồ biến thái kia,bên cạnh còn đặt một dây buộc tóc đồng màu với màu áo. Cô gái đó thậtchu đáo!
Thay đồ, vấn tóc cao. An Hạ giờ đã sẵn sàng để bơi lội. Nhưng… vừa bướcra, An Hạ lại thấy không vui, Boss vẫn trong bộ Âu phục với áo sơ mi màu trắng, tay áo xắn lên cao, không caravat, cổ áo mở rộng tạo ở anh mộtvẻ lãng tử.
-Sao anh không thay đồ?- An Hạ hỏi.
-Tôi không muốn bơi!- Boss đáp.
An Hạ nhăn mặt, dùng tay đẩy anh về phía khoang thuyền, nói:
-Vào thay đồ đi!
Boss chỉ cười rồi lại hôn vào trán cô, thanh âm trầm ấm vang lên, hòa vào làn gió biển dịu mát.
-Em cứ xuống bơi đi. Tôi….
-Hả?- An Hạ ngây ngốc.
-Không có gì!
An Hạ cũng thôi không hỏi nữa, cô từ trên mui thuyền nhảy xuống nước,Boss đứng trên mui thuyền, nhăn mặt nhìn xuống nước, nói vọng:
-Nè! Em biết làm như thế là nguy hiểm lắm không?
An Hạ ngoi lên từ mặt nước, cười tươi và đáp:
-Hì, không sao đâu! Đừng giận, lần sau em không thế nữa!
Nói rồi không kịp để Boss trả lời, An Hạ lặn xuống nước, giấu mình dướilàn nước trong xanh. Lát sau, An Hạ mới vùng mình lên, từng giọt nướccũng bắn lên không trung, ánh nắng hắt nhẹ lên cô bỗng chốc rực rỡ trong mắt ai đó. An Hạ lại cười tươi rồi nói:
-Nước mát lắm! Anh xuống đây đi!
Boss lắc đầu, quay lại với công việc ngắm nhìn cô. An Hạ phụng phịu bơivề phía thang và leo lên thuyền. Ra khỏi nước, khí lạnh chợt bủa vây lại quanh cô, An Hạ run cầm cập. Boss cầm một cái áo tới và khoác lên chocô, ngồi xuống ghế, An Hạ hỏi:
-Sao anh không bơi?
-Tôi không thích!- Boss nhún vai đáp.
-Ít ra xuống cùng với em chứ?!- An Hạ lắc lắc cánh tay của anh.
-Tôi…- Boss ngập ngừng.
-Dạ?- An Hạ nghiêng đầu hỏi.
Boss chỉ mỉm cười rồi đáp bằng giọng trầm ấm:
-Không có gì!
Rồi anh đứng dậy, về phía mui thuyền để tận hưởng gió trời, An Hạ cởi bỏ áo xuống ghế, nói:
-Em đi bơi đây!
-Không được chơi nghịch nữa!- Boss dặn.
An Hạ nhìn về phía anh, một ý nghĩ vụt qu trong đầu cô. An Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía anh.
Hai tay đưa thẳng về phía trước, chân cứ nhẹ nhàng tiến đến….
Đôi môi vẽ nên một nụ cười…
-Bơi cùng em nhé!- An Hạ cười to.
Ùm!!!
Tiếng một vật rơi xuống nước bỗng vang lên… Boss đã rơi xuống nước do không để ý và bị An Hạ nghịch ngợm đẩy xuống…
Nhưng…
Trái với suy nghĩ của cô, Boss ngoi lên nhưng lại chìm xuống, cả ngườiquẫy đạp dưới nước, khuôn mặt có chút hoảng sợ, miệng không ngừng gọitên cô:
-An Hạ! An Hạ!!!
Bỗng nhiên linh tính chẳng lành trỗi dậy trong cô, An Hạ cố nặn ra một nụ cười để xóa đi cái linh tính đó.
-Anh đừng đùa em nữa! Bơi đi!!!
-An Hạ! An Hạ!
Nhưng đáp lại câu hỏi của An Hạ, vẫn là cái cách Boss gọi tên cô… có chút sự hốt hoảng.
Lần này, An Hạ không thể cười được nữa, trong đầu cô dần định hình đượcchuyện đang diễn ra nhưng đến khi nhận thức được rõ mọi chuyện thì…
Mặt biển đã thôi dao động, không còn ai đó đang quẫy đạp và gọi tên cô.
Mặt biển đã ôm trọn người con trai đó vào bên trong lòng của nó. An Hạbắt đầu thực sự cảm thấy bấn loạn, hoảng sợ, cô thảng thốt gọi to:
-Anh Nguyên! Anh Nguyên!!!
Im lặng…
-Anh Nguyên! Anh Nguyên….
Im lặng….
-Anh Nguyên! Anh Nguyên! Trả lời em đi! Anh Nguyên! Đừng đùa nữa!!!
Đáp lại tiếng gọi của An Hạ vẫn chỉ là sự im lặng, mặt biển vẫn bìnhlặng như thế, bầu trời vẫn trong vắt không một gợn mây, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua. Chiếc thuyền đã dừng lại từ nơi này…rất lâu rồi. Ngườiđàn ông tên Trung đó chạy ra.
-Cô An Hạ, có chuyện gì thế?
An Hạ quay lại. khuôn mặt trắng bệch, khóe mi ngân ngấn nước, miệng lắp bắp, tay run run chỉ xuống nước:
-Anh Trung! Anh… anh Nguyên!
An Hạ nấc lên, Trung nhìn xuống khuôn mặt liền sa sầm liền nói:
-Trời! Cô An Hạ ơi, cô không biết sao? Giám đốc… không biết bơi!!!
Boss…. Không biết bơi!!! An Hạ giờ mới vỡ lẽ ra, nhịp tim bỗng nhói lên. Anh Trung trấn an An Hạ:
-Cô An Hạ! Cô đứng dây, tôi đi tìm.
Ùm!!!
Tiếng động đó lại vang lên lần nữa, anh Trung hét lên:
-Cô An Hạ! Cô An Hạ!!!
Không, làm sao cô có thể đứng đó chờ đợi được chứ?! Con người mà cô yêuquý kia đang bị đại dương vô tình nuốt vào. Lòng cô rạo rực như có cáigì thôi thúc, rồi nhảy xuống. Từng giây, từng phút này cô không thể đứng được nữa. Bản thân cô chính là người đã nghịch ngợm đẩy anh xuống.
…
…
Dưới làn nước xanh, An Hạ cố bơi để tìm lại anh. Cô phải tìm được anh, cô nhất định phải tìm được anh.
Anh Nguyên! Em xin lỗi!!!
Bơi một lúc, An Hạ thấy chàng trai đang nằm trong lòng đại dương, đôimắt nhắm lại, An Hạ cố bơi nhanh… cô bắt đầu cảm thấy khó thở nhưng vẫncố để bơi tới. Cô sợ là chậm trễ chỉ một giây thôi cô sẽ không cứu đượcanh. Càng lúc áp suất của nước càng đè nặng lên phổi. An Hạ càng lúccàng cố bơi về phía anh. Phổi cô như càng lúc càng bị ép chặt lại. Khóthở, nhưng cô phải cố.
Một chút nữa thôi… chỉ cần một chút nữa.
An Hạ cứ bơi, bơi đến phía thân ảnh đang lững lỡ giữa lòng nước của đại dương kia.
Một chút nữa… Khó thở quá!!! Cô thật sự thấy rất khó thở.
Chỉ một chút nữa…
Một chút nữa….
Ào!!!
An Hạ từ dưới mặt nước ngoi lên, mái tóc được vấn cao giờ đã rũ rượi,dây buộc tóc đã rơi ra từ lúc nào. An Hạ thở dốc để hít không khí mà nãy giờ cô đã hao tốn. Cánh tay nhỏ mảnh của cô vẫn cố giữ một người đànông cao lớn. Anh ta vẫn nhắm tịt đôi mắt lại, nước rũ từ tóc xuống mặt.Trên thuyền, Trung lo lắng gọi to:
-Cô An Hạ! Cô không sao chứ?
-Tôi…không sao!- An Hạ nói trong hơi thở.
An Hạ thở mạnh hơn, cô đưa mắt nhìn Boss trong tay mình. Anh giờ đâykhông còn với dáng vẻ đạo mạo của thường ngày nữa, anh…thật thê thảm,yếu đuối…
Tim An Hạ bỗng nhói lên, nó đập hẫng đi một nhịp. Cô khẽ thì thầm vào tai anh:
-Em…xin lỗi…anh Nguyên!- An Hạ ngẩng đầu nói với Trung- Anh Trung, cho thuyền vào bờ đi!
-Hả…à vâng!
An Hạ một tay giữ chặt lấy cả người Boss, tay kia cố bơi vào bờ… Đến bờ, cô đặt anh trên cát, thở dốc, cũng may nhờ sức nâng của nước nên khôngmất sức bao nhiêu, du thuyền đã cập bến lúc nào. Anh Trung chạy đến, hốt hoảng hỏi:
-Cô An Hạ! Giám đốc sao rồi?
An Hạ không trả lời, cô để hai tay mình chắp lên nhau rồi đặt lên ngực trái của anh, cách vị trí của tim hai đến ba mét.
Cô ấn xuống….mỗi lần ấn, người Boss giật nhẹ lên. Nước từ khóe miệng tuôn ra.
Tỉnh lại đi!
Tỉnh lại đi…! Xem như em van xin anh! Tỉnh lại đi…!
-Khụ… Khụ…- Boss ho sặc sụa.
-Sắp tỉnh rồi! Một chút nữa thôi! Cô An Hạ, hô hấp nhân tạo đi!- Anh Trung lay An Hạ nói.
-Hả?- Tay An Hạ khựng lại, mắt mở to hết cỡ.
-Hô hấp nhân tạo đi!- Trung lặp lại.
An Hạ nhìn Boss, anh vẫn nhằm đó, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Đầu óc An Hạsuy nghĩ chậm hơn mức bình thường. Lát sau, An Hạ với khuôn mặt vẫn cònhơi ửng đỏ, cô hít mạnh để nén không khí, mắt nhắm lại rồi cúi xuống.
…
…
Đôi mắt An Hạ mở to đầy ngạc nhiên, cô nhớ là….cách đây chưa đầy mộtphút trước, môi cô và môi Boss vẫn còn cách nhau một khoảng không quágần nhưng cũng không quá xa nhưng sao giờ đây…
Đôi môi hai người quấn lấy nhau, Boss chà xát đôi môi mỏng của cô, đôimôi hai người quấn lấy nhau. An Hạ vùng vẫy đẩy anh ra nhưng Boss càngvòng tay ôm chặt lấy cô, áp cả người cô vào vòm ngực anh. Còn Trung ,thì lấy tay bịt mắt miệng cố nhịn cười, anh nói giọng trêu đùa:
-Úi! Tôi không thấy gì! Không thấy gì đâu nhá!
An Hạ cảm thấy mặt mình nóng bừng, cô càng cố vùng vẫy thì Boss lại càng siết chặt vòng tay hơn.
Đôi môi An Hạ mềm mại, ấm nóng, môi Bos mát lạnh. Tất cả hòa quyện tạo một vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi.
Một lúc sau, Boss buông An Hạ ra, đôi môi nhợt nhạt bỗng vẽ nên một nụcười. Anh Trung đỡ Boss ngồi dậy, An Hạ thì vẫn còn đứng hình, Boss hokhẽ , An Hạ giật mình, rồi đánh mạnh vào ngực anh, nói:
-Anh…
-Em đang đánh người bị thương đấy!- Boss trêu đùa.
An Hạ giờ mới như sực nhớ ra, cô cuống quýt hỏi:
-Em…em xin lỗi! Anh không sao chứ?
-Tôi không sao!
-Được rồi, giám đốc vào tắm đi kẻo bị cảm ạ!- Nói rồi Trung đỡ Boss vào nhà, An Hạ lẽo đẽo đi theo.
Trong lúc Boss đi tắm, An Hạ ngồi trên sofa đăm chiêu suy nghũ. Trung từ ngoài bước vào, nói:
-Cô An Hạ! Nếu không có đồ thì cô cứ lên lầu lấy tạm đồ vợ tôi.
An Hạ gật đầy lấy lệ rồi chìm vào lại trong dòng suy nghĩ, rồi…cô bỗng cất tiếng:
-Anh Trung…!
Trung quay lại.
…
Thời gian thấm thoắt trôi, một ngày hẹn hò của An Hạ cũng sắp hết. Trờibắt đầu nổi gió mạnh, các cành cây bị lay động, vài hạt mưa lất phấtrơi. Suốt quãng đường, An Hạ không nói gì, cô cứ dõi mắt ra phía ngoài.Boss thấy lạ, anh cất tiếng:
-An Hạ!
Không trả lời…
-An Hạ!
Không trả lời….
Chẳng phải mọi khi cô nói nhiều lắm sao?
Boss dừng xe lại. Do dừng đột ngột nên theo quán tính An Hạ ngã chúi vềphía trước, Boss đưa tay ra đỡ, An Hạ quay nhìn anh, Boss cất giọng hỏi:
-Chuyện gì?
-Dạ?
-Em không thấy nãy giờ em lạ lắm sao?
Một thứ cảm xúc bỗng xuất hiện nơi đáy mắt An Hạ, cô khẽ nói:
-Anh…
Boss nhướn mày chờ câu nói tiếp theo, nhưng… An Hạ bỗng đưa tay đánh mạnh vào người anh, lên giọng trách mắng:
-Anh là đồ ngốc! Là một tên ngốc! Anh biết… biết… em lo cho anh lắm không!- Một giọt nước mắt vô tình lăn xuống gò má An Hạ.
Phải, đến giờ đôi bàn tay cô vẫn còn run. Tim vẫn đập nhanh khi nghĩ lại việc xảy ra lúc sáng, cô không thể tưởng tượng được, nói đúng hơn làkhông dám nếu sự việc diễn ra theo chiều hướng xấu hơn thì sao?
Khóe mi đọng nước mắt, cô cảm thấy sống mũi mình cay xè.
-Tại sao không nói? Không nói là anh không biết bơi, tại sao vẫn thảnnhiên để em đẩy xuống? Tại sao???- Từng câu nói là từng giọt nước mắt cứ rơi xuống, vô tình. Đau, cô đau lắm.
Sợ, cô cũng sợ lắm! Cô sợ mất anh. Tình yêu của cô chỉ vừa mới chớm nở.Cô vẫn còn ước mơ, mơ như bao cô gái khác. Mơ về một cuộc sống với mộtgia đình nhỏ, một cuộc sống điều viên… Cô vẫn còn mơ về những ngày tháng hạnh phúc.
Boss từ nãy giờ im lặng không nói, đôi mắt vẫn phẳng lặng không gợn lênmột chút cảm xúc, vì nó thật sự không có cảm xúc hay do lớp sương mờ che phủ nên không thể thấy được cảm xúc bên trong đó. Boss đưa tay kéo côvào lòng, An Hạ ngoan ngoãn rúc đầu trong lòng Boss.
Im lặng…một bầu không khí im ắng bao trùm không gian trong xe. Không quá nặng nề, cũng không hẳn nhẹ nhàng. Không gian im ắng được hòa với nhịpthở đều đều của hai con người.
Lát sau, Boss mới cất tiếng:
-Không sao! Mọi chuyện ổn rồi! Không phải lỗi của em đâu. Em nên nhớ rằng dù có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ luôn ở bên em mà!
An Hạ nguầy nguậy đầu như ra chiều đã hiểu.
Reng…reng.
Tiếng chuông điện thoại Boss vang lên phá vỡ bầu không khí, An Hạ giật mình thoát khỏi vòng tay của Boss, khuôn mặt ửng đỏ lên.
-Alo!... Mẹ?- Boss nói có phần ngạc nhiên.
-…
Thoáng chốc, khuôn mặt Boss có chút sa sầm, đôi mắt bỗng dậy sóng, đến một lúc sau, anh mới lên tiếng đáp một cách khó nhọc:
-Được rồi, con sẽ về liền!
Dập máy, Boss khẽ thở dài. Quay qua, đã thấy đôi mắt lấp lánh đang nhìn mình, An Hạ cất giọng lo lắng hỏi:
-Anh, có chuyện gì sao?
Boss kéo cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn. An Hạ giờ đây cũng khôngphản kháng, cô nhắm mắt lại đôi môi khẽ mở như để đón nhận nụ hôn củaanh. Nhưng… nụ hôn lần này không giống như mọi lần, nó gấp gáp và An Hạcảm thấy như đang có gì lo lắng.
Lát sau, Boss mới buông An Hạ ra, khẽ nói:
-Hứa với tôi! Dù có chuyện gì, thì chúng ta phải luôn tin tưởng nhau.
-Vâng! Em sẽ luôn tin tưởng anh!
Boss không nói gì, chỉ tiếp tục lái xe về nhà. Trời cũng đã chập choạngtối, trời cũng bắt đầu nổi giông như báo hiệu một thời tiết xấu, mộtchuyện chẳng lành sẽ đổ bộ đến.
o0o
Nhà họ Lâm.
Boss đút tay vào túi quần, thong dong bước vào.
Phòng khách.
Boss đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhếch mép cười lạnh.
Tề tụ đông đủ nhỉ?!
Ngoài bố mẹ Boss, Phong còn có hai người con gái. Một người với mái tócxoăn nhẹ, đôi mắt đeo kính áp tròng màu xanh, người con gái còn lại sởhữu một vẻ đẹp thiên thần, chiếc váy trắng khiến cô trở nên thanh thoáthơn như không vướng bụi hồng trần.
-Anh hai! Về rồi à?! Ngồi đây!- Phong tươi cười nói.
Ánh mắt của những người khác đồng nhất quay qua nhìn anh. Ánh Nhi nhìn anh đầy yêu thương, khẽ thốt lên:
-Vũ… Nguyên.
Nhưng đáp lại yêu thương của Ánh Nhi chỉ là cái nhìn hờ hững và giọng nói lạnh băng, không chút cảm xúc của anh:
-Chưa chết à?!
-Anh hai! Anh nói gì vậy?- Phong hốt hoảng nói.
-Nguyên, con sao thế?
Mẹ Boss cũng lên tiếng, giọng bà run run. Tay bà nắm chặt lấy tay chồngmình, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Chứng tỏ bà đang rất lo lắng.
Còn Ánh Nhi cúi mặt sau câu nói của Boss, sống mũi cay xè. Từng chữ phát ra từ miệng anh như từng nhát dao cứa sâu vào trái tim của cô. Lát sau, Ánh Nhi ngước lên, nuốt nước bọt rồi nở một nụ cười ngượng ngạo, côđáp:
-Ừ! Chết rồi! Và hồn đang hiện về đây đấy!
Còn Bảo Lam, thì chồm người thì thầm gì đó vào tai Boss và anh nhếch mép cười, khẽ đáp lại:
-Chuyện xưa à?! Hãy nói lại với cô ta là, cô ta chẳng đáng để tôi nhớ. Và cả cái quá khứ xuẩn ngốc mà cô ta cho là đẹp đẽ đó.
Đôi mắt Bảo Lam ánh lên nét hốt hoảng, có chút hằn học rồi lại quay sang nói gì đó với Ánh Nhi nhưng cô chỉ cười.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, có một cái gì đó thật nặng nề bao trùm lên nơi đây. Không một tiếng nói, mỗi người chìm trong một luồn suynghĩ riêng của mình.
-Chị Ánh Nhi! Chị về đây là định ở lại luôn hay chỉ chơi mấy ngày rồiquay về Mỹ?- Phong vui vẻ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
-Chị cũng không biết nữa!- Ánh Nhi mỉm cười đáp.
-Ánh Nhi! Dạo này thấy cháu hay tham dự nhiều hội thảo nhỉ?!- Bố Boss hỏi.
-Dạ, thật ra cũng có một phần công sức của Bảo Lam, vì cháu mà bạn ấychạy đôn chạy đáo rấy nhiều. Bảo Lam nhìn thế chứ giỏi lắm đấy ạ!
Bảo Lam nghe được thế cười hì hì. Bố Boss liền tán dương Ánh Nhu. Rồimọi người cứ xoay quanh hỏi Ánh Nhi và Bảo Lam nhưng tuyệt nhiên khôngcó tiếng của Boss, anh vẫn điềm nhiên ngồi quan sát họ nói chuyện.
Cứ thế, kẻ hỏi người trả lời một cách ngượng ngạo, thời gian cứ lặng lẽtrôi qua. Dường như không thể chịu được cái không khí căng như dây đànnày, Boss liền đứng lên nói:
- Mẹ, đây là lý do phải không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...