Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Sự quấy nhiễu của ánh mắt không còn, cảm giác lại càng
nhạy hơn, mỗi một động tác nhỏ của anh đều khiến cô cảm thấy sung sướng không
nói ra lời.

Cơ thể bị lấp đầy vô tình thít chặt lại, niềm khoái
cảm đến tê liệt bốc lên tận não...

Cơ thể đang lơ lửng, dần dần hòa vào không trung...

Sự ngứa ngáy tê dại trong nháy mắt khiến đầu óc cô
trống rỗng, cả người chảy đầy mồ hôi.

Nương theo nhịp điệu của anh, cô không nhịn được cất
tiếng rên, từng cơn sóng sảng khoái dạt dào đẩy cô lên tới đỉnh điểm...

Tay anh rút ra, sự dạt dào biến thành trống rỗng trong
tích tắc.

Mạt Mạt điều hòa hơi thở, cơ thể mềm mại chờ mong sự
lấp đầy lần thứ hai, không bao giờ rời đi nữa.

Lúc này một thứ nóng rực khác thường chầm chậm đi vào
cơ thể trống rỗng của cô...

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh thở dốc, tất cả
những nốt nhạc tuyệt vời mà cô đã từng nghe không bì kịp với tiếng hít thở của
anh bây giờ, động lòng người...

Cô mê mải lắng nghe âm thanh tuyệt vời ấy, cả thể xác
lẫn tinh thần đều bùng cháy theo sự nồng nhiệt, cơ thể không chỉ không thể
kháng cự lại sự đi vào của anh, ngược lại còn rất chờ đợi sự đau đớn tượng
trưng phải có...

Cuối cùng anh cũng đến một tầng cách trở, ngừng lại
một chút, muốn lùi ra ngoài...

"Đừng." Cô lí nhí nói.

Nghe thấy lời yêu cầu như vậy, An Nặc Hàn không thể
kìm nén được nữa, anh nắm chặt lấy bờ eo thon, trong tích tắc thẳng người đi
vào nơi sâu nhất của cô...

Cảm giác đau đớn vì bị xé rách chỉ có một giây. Khi
anh va chạm vào sâu nơi mềm mại nhất của cô một lần rồi lại tiếp một lần, Mạt
Mạt kêu lên một tiếng sợ hãi...

Không phải vì đau đớn, mà là một loại sảng khoái khiến
người ta mê muội bỗng nhiên chợt kéo tới. Cô ưỡn cao người lên, sa vào trạng
thái co thắt không cách nào kìm chế được...

"Mạt Mạt..." Anh ôm cô đang run rẩy dữ dội,
cơ trể tràn đầy mồ hôi, gọi tên cô: "Mạt Mạt... Anh yêu em!"

Cô trong lúc chìm nổi, bị những lời này đưa lên đến
đỉnh điểm.

Thì ra đây là mùi vị hạnh phúc nhất. Thì ra đây là sự
sung sướng cô mong chờ đã lâu.

Một giọt nước mắt trộn vào mồ hôi của cô, cảm giác
này... thật sự không hề khiến cô thất vọng.

Anh rút ra, cảm giác co thắt của cô gần như dừng lại,
anh có một lần đâm vào, dấy lên dư âm sung sướng.

"Anh Tiểu An..." Cô khó khăn thở dồn dập,
mỗi khi khoái cảm gần như lắng dần, lại bị anh đẩy từng đợt sóng lên thiên
đường.

Bầu trời vắng sao bỗng nhiên xẹt qua một ngôi sao
băng...

Ánh sáng hắt xuống, lờ mờ chiếu lên cơ thể người đàn
ông rắn rỏi ôm cơ thể mềm mại trắng như tuyết, ôm hôn triền miên...

Sau đó, thế giới lại tối như mực, chỉ còn lại tiếng
rên rỉ mảnh mai, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng lay động dữ dội của ván giường,
còn có... tiếng sóng biển trùng trùng điệp điệp phương xa...

Không ngừng không nghỉ...

***

Ngày hôm sau, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi vào phòng
ngủ, ánh sáng mặt trời màu tím nhạt phủ khắp giường.

Mạt Mạt trở mình, chiếc chăn mỏng trượt xuống theo làn
da trơn nhẵn, mấy chấm đỏ ửng trên cơ thể xinh đẹp vạch trần một đêm cuồng
hoan.

"Anh Tiểu An." Mạt Mạt nhắm mắt, đưa tay sờ
sang bên gối, không có một bóng người.

Cô đột nhiên mở to hai mắt, kinh hoàng nhìn quanh
phòng, quang cảnh quen thuộc, nhưng lại không thấy bóng người quen thuộc.

Phản ứng duy nhất của cô chính là hoảng sợ.

Cô sợ rằng đêm qua là một giấc mơ, lại chỉ là một cái
giấc mơ trêu chọc cô.

"Anh Tiểu An?" Cô hoang mang gọi.

Hoảng hốt, tâm tình cô không ngừng chìm xuống, rơi
xuống vực thẳm không biết nông sâu.

Nếu như mọi thứ ngày hôm qua chẳng qua chỉ là một giấc
mộng, cô nhất định sẽ phát điên mất...

Bỗng nhiên, phần dưới hơi đau một chút, Mạt Mạt vội
vàng nhấc chăn lên, mấy chấm đỏ trên giường tuyệt đẹp như khóm hoa bỉ ngạn nở
rộ...

Mạt Mạt đè lên lồng ngực đang đập dữ dội, thở phào một
hơi.

An Nặc Hàn rất nhanh đẩy cửa đi vào, đến bên giường
ngồi xuống, lo lắng xoa đầu cô: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

"Không ạ. Dậy không thấy anh đâu, tưởng rằng tối
qua..." Nhớ tới ngày hôm qua, gò má Mạt Mạt hồng lên. "lại là một
giấc mơ."

"Lại?" An Nặc Hàn tới sát cô, mờ ám hỏi:
"Trước kia đã mơ như thế sao?"

Câu hỏi này thật sự rất quá trớn.

"..." Mạt Mạt quấn chăn sát vào người, trùm
lên cả khuôn mặt đỏ bừng bừng. Đương nhiên đã từng mơ, chỉ là không hề vào sâu như
thế, không hề say đắm như thế, nhiều nhất cũng chỉ hôn hôn, ôm ôm.

Anh nhìn ra sự ngượng ngùng của cô, không truy hỏi
nữa. "Em nhất định đói bụng rồi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm."

"Bố mẹ em còn chưa về à?"

Hôm qua người hai nhà cùng nhau ăn trưa, Mạt Mạt vùi
đầu vào ăn cơm, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn An Nặc Hàn, thấy trong lòng nóng
rừng rực.

Cô muốn nói với anh vài câu, lại xấu hổ mở lời.


An Dĩ Phong đội nhiên nói ông biết một bãi tắm nước
nóng, cảnh vật đẹp lắm.

Ánh mắt lạnh ngắt của Hàn Trạc Thần giao với ánh mắt
của An Dĩ Phong hai giây, hàng mày nhíu lại.

Sau đó, Hàn Trạc Thần liếc sang Mạt Mạt, thấy cô đang
lén nhìn An Nặc Hàn, mơ hồ thở dài, nói: "Gần đây tôi cũng hơi mệt, đang
muốn đi nghỉ ngơi một chút, chiều nay cùng đi đi."

Vậy hai hai đôi vợ chồng cùng nhau đi ngâm suối nước
nóng, để Mạt Mạt và An Nặc Hàn ở nhà.

Khi ấy Mạt Mạt còn không hiểu vì sao bọn họ muốn đi,
trải qua đêm vừa rồi, cô đã hiểu.

...

"Về rồi." An Nặc Hàn nói: "Họ đi bệnh
viện kiểm tra rồi."

"À!" Mạt Mạt nói: "Vậy anh đi xuống
dưới tầng chờ em đi, em mặc xong quần áo đã rồi xuống."

"Không cần anh giúp sao?" Anh nói, ánh mắt
liếc qua cơ thể cô.

Giúp cô mặc quần áo?

"..."

An Nặc Hàn thấy cô không từ chối liền đứng dậy lấy ra
một chiếc váy từ trong tủ quần áo của cô, rồi lại lôi một bộ nội y màu trắng từ
trong ngăn kéo dưới cùng đưa cho cô.

"Vì sao anh lại biết rõ... quần áo của em để ở
nơi nào?"

An Nặc Hàn cười mà không nói, giật chăn của cô lại,
giống như lúc cởi quần áo, mặc cho cô từng thứ từng thứ một...

Không biết là cố tình hay vô ý, đầu ngón tay của anh
thường lướt qua giải đất mẫn cảm của cô, khiến cô đến cả lỗ tai cũng đỏ.

Khi mặc quần áo xong, cô kéo An Nặc Hàn xuống tầng,
Mạt Mạt bỗng nhớ tới một ngày cách đây nhiều năm.

Khí đó cô còn đang gấp quần áo, nghe thấy tiếng gõ cửa
của An Nặc Hàn, hỏi cô có ở trong phòng hay không. Cô nhất thời hoảng hốt nhét
đống nội y còn lại vào ngăn tủ cuối cùng, đóng lại.

Khi An Nặc Hàn vừa vào cửa, liếc nhìn ngăn kéo của cô
một cái, rời tầm mắt rất nhanh.

Cô lúc ấy mới phát hiện ra quần trong của mình lộ phân
nửa ra bên ngoài, mầu hồng nhạt mềm mại, còn có hoa văn hình cún Snoopy.

Cô đỏ mặt kéo ngăn tủ ra, nhét vào.

Khi nhớ lại những ngày đó, mặt cô lại đỏ lựng lên.

***

Trong nhà hàng Pháp, An Nặc Hàn gọi rất nhiều đồ ăn,
nói rằng cô rất gầy, càng không ngừng khuyên cô ăn nhiều thêm một chút.

"Không ăn đâu, em sợ béo." Mạt Mạt kiên
quyết đẩy đĩa gan ngỗng béo ra.

"Sợ béo? Chúng ta có thể gia tăng thêm chút vận
động."

"Chúng ta?" Lời vừa bật ra khỏi miệng, cô
ngay lập tức hiểu ra thâm ý trong lời anh nói, hận không thể vùi mặt vào trong
gan ngỗng béo, không muốn ngẩng đầu lên.

"Ăn xong thì muốn đi đâu?"

Cô không cần suy nghĩ đáp: "Công viên."

"Công viên?"

"Người ta hẹn hò toàn đi vào trong đó."

An Nặc Hàn xoa nắn khuôn mặt cô. "Theo anh thấy,
công viên trò chơi và vườn bách thú vẫn khá hợp với em."

"Em lớn rồi!"

"Đúng, lớn rồi!" Tối hôm qua anh đã chứng
kiến sự trưởng thành thật sự của cô.

Cũng không biết vì sao, trong mắt An Nặc Hàn cô luôn
luôn là một đứa trẻ.

Đương nhiên, ngoại trừ lúc ở trên giường...

Hàng cây cao ngất đứng sừng sững, con đường nhỏ đầy đá
cuội nằm chính giữa, cỏ dại mọc khắp ven đường.

Mạt Mạt kéo cánh tay An Nặc Hàn đi trên con đường nhỏ,
cô nhớ tới một vấn đề quan trọng.

"Anh Tiểu An, khi nào anh trở lại Anh?

"Anh đã từ chức rồi, vài ngày nữa sẽ đến làm ở
công ty bố em."

"Thật à?" Cô kích động nhảy lên trên người
anh, vòng chân qua eo anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn anh...

Càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên.

Trong nụ hôn dài đằng đẵng, chim bay đậu trên cành, lá
rơi rơi... nụ hoa dại dần dần hé mở...

Hôn đến khi gần ngạt thở, bọn họ mới lưu luyến tách
nhau ra, Mạt Mạt nhảy xuống từ trên người anh, quay người lại, nét cười trên
mặt cứng đờ...

Cô nhìn thấy cuối con đường nhỏ, trên đỉnh núi, có
bóng một người con gái.

Tóc đen tán loạn trong gió.

Chiếc váy màu trắng nhẹ bay giữa không trung.

Mạt Mạt vẫn không tìm được từ nào khác miêu tả sự xinh
đẹp của cô ấy ngoài trừ "nghiêng nước nghiêng thành"...

"Chị ấy sẽ không nhảy xuống đó chứ." Mạt Mạt
lo lắng nhìn sườn núi xa xa. Mặt dù sườn núi không dốc lắm, nhưng bụi gai rậm
rạp, đá sỏi lởm chởm, nếu nhảy xuống cho dù may mắn không chết cũng bị thương
khắp người.

"Cô ấy sẽ không!" An Nặc Hàn bình tĩnh nhìn
về Tiêu Vi đang đứng trên đỉnh núi, lắc đầu: "Không có một ai có thể khiến
cô ấy từ bỏ mạng sống của chính mình."

"Thế nhưng... vì sao chị ấy lại đứng chỗ

này?"

"Chúng ta đi thôi, thấy chúng ta ở đây, không
chừng cô ấy sẽ nhảy xuống thật."

Sau khi bọn họ đi xa, An Nặc Hàn lại quay đầu lại nhìn
đỉnh núi, Tiêu Vi vẫn còn đứng nơi đấy.

Nhìn phong cảnh dưới chân núi, anh biết Tiêu Vi vẫn không
vất xuống được khoảng hồi ức kia.

Thế nhưng cảnh vẫn còn như năm ấy, nhưng anh mãi mãi
sẽ không cùng cô đi xem được nữa.... bởi vì người đáng để anh bảo vệ, chỉ có
một người.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Mạt Mạt còn chưa tỉnh ngủ, An
Nặc Hàn đã lôi cô từ trong chăn ra.

"Chuyện gì đấy! Em còn chưa dậy mà!" Cô vùi
đầu vào trong chăn.

"Đưa em đi một nơi."

"Nơi nào?"

"Đi Hy Lạp, bỏ trốn!"

"Cái gì?" Mạt Mạt ngồi phắt dậy. "Anh
nói cái gì?"

"Suỵt! Thừa lúc bọn họ không ở đây, anh đưa em đi
Hy Lạp. Chỉ có hai người chúng ta..."

Mạt Mạt ngừng suy nghĩ trong ba giây, lập tức đứng dậy
mặc quần áo.

Sáng sớm tinh mơ ngủ dậy bỏ nhà trốn đi, thật quá lãng
mạn!

...

Tất cả tựa như một giấc mơ, dưới tán cây ngô đồng, ánh
sáng loang lổ, anh cầm tay cô đi qua con đường rừng nhỏ, đi vào một giáo đường
cổ kính. Bọn họ đứng dưới tượng thần Athena nắm chặt tay nhau.

Một hôn lễ đơn giản nhất, không có lễ phục, không có
hoa tươi, không có âm nhạc, không có tiếng vỗ tay, thậm chí không có cha xứ...

Thế nhưng hai người có tình yêu, tình cảm vĩnh viễn
không phai mờ...

Cho dù tương lai có ra sao, trong đường đời anh vững
vàng nắm tay cô, không xa cách.




Ngoại truyện tuần trăng mật

Hong Kong là một viên minh châu Đông phương trong
truyền thuyết.

Một trăm năm nằm dưới ách thống trị của thực dân,
khiến thành phố quốc tế này phần lớn có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ động
lòng người.

Đi trên con đường đông chật người, ngẩng đầu nhìn
những ngôi nhà chọc trời dày đặc xung quanh, Mạt Mạt sớm quen với cảnh
Australia trống trải hơi cảm thấy không quen, bám chặt cánh tay An Nặc Hàn, chỉ
sợ anh bị dòng người đẩy đi.

Hôm qua An Nặc Hàn đã đưa cô tới cảng Victoria, cảnh
đêm nơi ấy rực rỡ ánh đèn như thơ như mộng, khiến cô không kìm được khen ngợi
sự phồn hoa diễm lệ của Hong Kong.

Nơi này ngày hôm nay vô cùng hỗn loạn, người đi đường
ngập đầy hơi rượu.

Bên đường có một người phụ nữ ăn mặc rất lộ liễu, kẹp
trong tay một điếu thuốc, đôi mắt không ngừng đong đưa.

"Anh Tiểu An, đây là chỗ nào?" Mạt Mạt tò mò
nhìn xung quanh hỏi.

"Phố Portland." An Nặc Hàn nói với cô:
"Đây là nơi nổi tiếng rồng rắn hỗn tạp ở Hong Kong, nơi nổi tiếng về vui chơi
và gái.”

"À!" Cô nhìn mấy tấm biển muôn màu muôn vẻ
xung quanh, hộp đêm, quán mạt chược, khách sạn theo giờ.

"Vì sao muốn đưa em tới nơi này?" Ở đây cũng
không có chỗ nào thăm quan du lịch hết, chẳng lẽ An Nặc Hàn đưa cô tới nơi này
là muốn học tập chút kinh nghiệm phát triển sự nghiệp giải trí.

An Nặc Hàn nói với cô: "Em biết không, khi còn bé
anh thường lén chạy tới nơi này..."

"Vì sao?"

"Bởi vì nơi này từng có rất nhiều truyền
kỳ." An Nặc Hàn đưa Mạt Mạt vào một hộp đêm. Người đứng quầy pha chế rượu
đúng là một mỹ nữ thời thượng, mái tóc dài nhuộm vàng sáng bóng mềm mại, trên
người tản ra một thứ gì đó khiến người ta vui vẻ nhiệt tình...

"Muốn uống gì?" Người pha chế rượu hỏi.

"Lửa cháy đốt tình." Thấy người pha chế rượu
sửng sốt quay sang nhìn anh, An Nặc Hàn nói: "Có người nói loại rượu này
vô cùng đặc biệt, chỉ có hộp đêm các cô mới có."

"Đúng vậy, tôi phải nhắc nhở anh, rượu này rất
mạnh."

"Không sao, tôi rất muốn thử xem."

Không lâu sau, một ly rượu được bưng lên. Trên nền
rượu đỏ tươi đốt lên một ngọn lửa vàng rực.

Mạt Mạt lần đầu tiên nhìn thấy rượu như vậy.
"Rượu này thật đặc biệt!"

Mỹ nữ pha chế rượu cười nói: "Khi thầy tôi dạy
tôi cách pha chế nó còn kể cho tôi nghe chuyện xưa của An Dĩ Phong."

"An Dĩ Phong?” Mạt Mạt suýt nữa bật người dậy,
may là An Nặc Hàn lặng lẽ kéo tay cô.

"Mọi người ở Hong Kong đều từng nghe đến người
đàn ông này. Ông ấy là lão đại cấp bố già cuối cùng của Hong Kong. Sau khi ông
ta chết đi, Hong Kong biến thành một xã hội được cai trị bằng pháp luật chân
chính!"


An Nặc Hàn cười cười, nắm tay đặt lên trên ly rượu,
ngọn lửa vì không có oxy dẫn cháy nên dần tắt. Anh nâng ly rượu, uống hết một
hơi...

Mỹ nữ pha chế rượu thấy anh uống một hơi hết một ly,
tiếp tục nói: "Ông ta thích uống loại rượu này nhất, thường ngồi chỗ này
uống cả một đêm. Ông ấy nói loại rượu này đủ nóng bỏng, đủ hấp dẫn, cực kỳ
giống một người phụ nữ..."

"Phụ nữ?" Mạt Mạt nghe thế liền cảm thấy dạt
dào hứng thú. "Ông ấy thích người phụ nữ ấy sao?"

"Có người nói, ông ấy đã từng thích một nữ cảnh
sát. Vì nữ cảnh sát ấy mà ông ấy còn không muốn cả mạng sống. Thế nhưng nữ cảnh
sát đấy lại lừa ông ấy... Từ đấy về sau ông ấy không còn tin vào tình yêu...
Đàn bà đối với ông ta chỉ là phù du mà thôi."

"Thêm một ly nữa!" An Nặc Hàn nói.

Nhân lúc mỹ nữ pha chế rượu quay người đi pha rượu,
Mạt Mạt tới sát bên tai anh hỏi: "Nữ cảnh sát ấy có phải cô Tiểu Thuần
không?"

"Đúng." An Nặc Hàn nhỏ giọng nói.

Mạt Mạt đang cười thầm, chợt có một người phụ nữ tuy
tuổi không còn trẻ nhưng rất ý nhị đi vào.

Khi đi ngang qua hai người, bà nhìn chằm chằm vào Mạt
Mạt rất lâu, đảo mắt thấy An Nặc Hàn lại càng thêm hoảng hốt.

Nhưng bà ấy không nói một câu nào, đi vào bên trong.

Sau khi người phụ nữ ấy đi rồi, Mạt Mạt hỏi mỹ nữ pha
chế rượu. "Bà ấy là ai vậy?"

"Chị Thu là một người phụ nữ thép, bản thân có
rất nhiều cửa hàng, người Mạch Quảng. Chẳng qua bà ấy chưa từng kết hôn, bà ấy
luôn nói: mấy năm nay đàn ông tốt chết hết rồi! Có người nói bà thích Hàn Trạc
Thần, có phải thật hay không cũng không biết."

"Hàn Trạc Thần?"

"Đúng vậy, nghe nói ông ấy vô cùng đáng sợ, người
hai giới hắc bạch nghe thấy tên ông ta đều sợ đến rùng mình... Thế nhưng đàn bà
vẫn say đắm ông ta như thường, người trước ngã xuống người sau lại tiến
lên..."

Buổi tối hôm ấy, Mạt Mạt lại được nghe rất nhiều câu
chuyện từ hộp đêm. Cô chưa bao giờ biết bố cô lại là một người đàn ông vô cùng
đáng sợ, người hai giới hắc bạch nghe đến tên ông đều sợ đến phát run...

***

Do nghe kể chuyện quá say sưa, khi Mạt Mạt và An Nặc
Hàn trở lại khách sạn đã là quá nửa đêm.

Hong Kong vào ban đêm màu sắc long lanh huyền ảo, càng
thể hiện sức quyến rũ của thành phố tấc đất tấc vàng này.

Đứng trên ban công tầng ba sáu, gần như thu được hết
nửa hòn đảo nhỏ vào trong tầm mắt, cảnh vật quen thuộc dậy lên nhiều hồi ức thời
còn niên thiếu.

An Nặc hàn rất ít khi đề cập tới quá khứ của bản thân,
kể cả với Mạt Mạt cũng không biết anh đã từng là một đứa con riêng không có bố,
anh đã từng bị người đời chê cười, sỉ nhục... Anh còn từng khờ dại tôn sùng
người kia...

An Nặc Hàn cười tự giễu.

Một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, bàn tay nhỏ bé
vòng qua trước người anh đan vào nhau.

Mùi hương hoa hồng lan tỏa từ trên cơ thể mềm mại.

"Anh Tiểu An... Anh đang suy nghĩ gì thế mà nhập
thần đến vậy?" Sau lưng anh vang đến một câu hỏi khẽ khàng, giọng nói mềm
mại kéo luồng suy nghĩ hơi sầu muộn của anh quay về.

"Nhớ lại khi anh còn bé."

"Khi anh còn bé? Có chuyện gì thú vị sao?"
Mạt Mạt chớp mắt mong chờ nhìn anh.

An Nặc Hàn suy nghĩ thật lâu, cười nói: "Có! Có
một chuyện rất thú vị! Khi anh còn bé có một thần tượng, anh sùng bái người ấy,
thích người ấy, chỉ cần nghe tên người ấy thôi mà chẳng hiểu vì sao cũng có thể
hưng phấn. Năm anh chín tuổi, mẹ bỏ việc cảnh sát, muốn đưa anh rời khỏi Hong
Kong. Trước khi đi, chẳngvì lý do gì mà anh cứ muốn gặp người ấy, muốn người ấy
nói chuyện với anh, nói cái gì cũng được. Vì vậy anh bèn lén chạy tới phố
Portland, nơi người ấy thích đến nhất, lượn đi lượn lại ở cửa các hộp đêm liên
tục ba ngày, cuối cùng cũng đợi được người ta. Khi đó thời tiết vô cùng nóng,
anh thấy bóng lưng người ấy, phấn chấn đến nỗi máu cũng sôi trào. Anh vừa tới
vừa định nói với người ấy vài lời, một thuộc hạ dưới quyền người ấy đã kéo áo
anh hỏi anh muốn làm gì. Anh nói muốn người ấy ký tên cho anh... Thuộc hạ của
người ấy cười sằng sặc, quăng anh ra đến 3 mét bên ngoài. Đến khi anh đứng lên
thì người ấy đã đi xa rồi, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn anh một cái...
Nhưng anh lại vui vẻ cực kỳ, quấn quýt mẹ nói đi nói lại về cảnh tượng lúc ấy,
nói rằng người rất cool. Mẹ anh không hề nói gì, cúi đầu dùng nước khử trùng
lau vết máu trên đầu gối anh, băng bó vết thương...”

Khi nói tới đây, khóe miệng của An Nặc hàn nhếch lên
tạo thành một nụ cười.

Mạt Mạt cũng không nhịn được, cười nói: "Anh Tiểu
An, không ngờ anh cũng có lúc ngây thơ như thế, khó trách anh muốn tới phố
Portland? Có phải anh vẫn muốn tìm người ta ký tên cho không?"

An Nặc Hàn không hề trả lời.

"Người ấy tên là gì? Làm nghề gì?" Mạt Mạt
khờ khạo nghĩ: Cô nhất định phải giúp An nặc Hàn tìm được thần tượng của anh,
lấy chữ ký, thực hiên nguyện vọng của anh!

An Nặc Hàn nhìn về một nơi xa xăm, thong thả mở lời.
"Người ấy tên là An Dĩ Phong..."

Mạt Mạt ngây ngẩn, cố gắng thoát khỏi trạng thái hỗn
loạn để ngẫm nghĩ về thông tin mới nghe được

"Chính thế! Có phải là một chuyện rất thú vị
không?"

"Khi anh chín tuổi, chú Phong vẫn còn không nhận
ra anh?" Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc An Nặc Hàn không phải con ruột
của ông sao. Thế nhưng rõ ràng hai người rất giống nhau.

"Càng thú vị hơn là vào một buổi sáng, anh thấy
quần áo ông không chỉnh tề đi ra từ phòng mẹ anh... Ông nói cho anh biết ông là
bố ruột của anh."

Mạt Mạt nhìn An Nặc Hàn giống như lần đầu biết anh.

Cô phát hiện ra phía sau sự dịu dàng và cẩn thận của
anh hình như có rất nhiều vết thương không cách nào bù đắp được. Cô bỗng nhiên
nảy sinh ra một loại tình cảm đặc biệt, không đơn thuần chỉ muốn được anh che
chở chăm sóc, mà lại càng muốn bảo vệ anh, an ủi anh.

An Nặc Hàn quay người lại, vỗ vai Mạt Mạt. "Đã
khuya rồi, em chắc đã mệt. Đi ngủ đi!"

"Vậy còn anh thì sao?" Cô hỏi

"Anh đi tắm."

"Em giúp anh kỳ lưng."

...

Trong phòng tắm, dưới ánh sáng màu bạc, những giọt
nước rơi xuống sống lưng màu đồng, âm thanh huyền diệu trầm bổng.

Mạt Mạt xoa chất lỏng trong lòng bàn tay, xoa đến khi
nó biến thành bọt mới từ từ đặt tay lên tấm lưng trần vô cùng co dãn của anh,
nhẹ nhàng chà, nhẹ nhàng đến nỗi mỗi thớ thịt đều thả lỏng dần...

Mấy ngày nay, tất cả mọi thứ tựa như một giấc mơ, đếm
không nổi biết bao nhiêu lần đầu ngón tay anh mơn trớn cả người cô, bao nhiêu
lần đôi môi anh lướt qua từng phân da thịt của cô....

Vào mỗi lần anh đi vào trong cơ thể của cô, trong tích

tắc ấy cơ thể cô luôn bị hạnh phúc lấp đầy, không chứa được bất kỳ thứ gì khác.

Một lần rồi lại một lần, cô dần dần mê đắm sự thân mật
này, mê đắm anh khi thì dịu dàng, khi thì cứng rắn, đưa mọi cảm giác của cô lên
đến đỉnh.

Đang chìm đắm trong mơ mộng, cô bỗng nhiên thấy trên
cánh tay An Nặc hàn có một vết dẹo dài đến 20cm. Vết thương đã bình phục, chỉ
là màu sắc của vết sẹo đỏ hơn màu da, nhìn chắc cũng đã lâu rồi.

Vì mỗi lần An Nặc Hàn ở bên cô đều phải tắt đèn, thế
nên cô chưa bao giờ thấy.

Trái tim cô đau đớn, ngón tay cẩn thận vuối ve vết sẹo
trên cánh tay anh.

Vết thương sâu như thế, lúc ấy nhất định là rất đau.

"Sau lại bị thương thế này?"

"Vết mổ ấy mà."

"Mổ?" Mạt Mạt nghe rồi sửng sốt: "Mổ
cái gì? Sao em không biết?"

An Nặc Hàn không trả lời.

Cô vội vàng hỏi đến cùng: "Anh nói đi nào?"

"Khi ở Anh có một lần ngã bị thương ở khuỷu tay
phải mổ." An Nặc Hàn nói: "Anh sợ mọi người lo lắng thế nên mới không
nói."

Mạt Mạt nghĩ đến việc anh nằm một mình trong bệnh
viện, bên người chẳng có một ai hết lòng chăm sóc anh, trong lòng cô lại càng
khó chịu. "Chuyện xảy ra lúc nào?"

"Ba năm trước, sau hôm Tiêu Thành bị đánh, em có
nhớ không, chúng mình gọi điện thoại... nói được một nửa..."

Mạt Mạt nhớ lại, bọn họ cãi nhau trong điện thoại, cô
mới nói được một nửa thì đã dập máy. Sau đó gọi lại thì anh lại tắt máy.

Về sau cô gọi điện anh, anh từng nói: Đã lâu rồi
không rảnh rỗi như thế.

Cô cho rằng anh ở bên cô gái khác, thế nào cũng không
ngờ rằng khi đó anh đang nằm trong bệnh viện...

"Vì sao anh không nói cho em biết?"

An Nặc Hàn quay người nhìn cô...

"Bởi vì em đang ở trong bệnh viện chăm sóc Tiêu
Thành."

Cô cũng không nói nên lời, hai tay ôm lấy cổ anh, bờ
môi in lên môi anh.

Anh ôm cô, quay người đặt cô dựa sát vào tấm kính
trong suốt trong phòng tắm, điên cuồng hôn cô. Cùng lúc ấy, bàn tay to kéo dây
lưng chiếc áo ngủ của cô xuống, lật vạt áo của cô ra, để lộ cơ thể mềm mại bên
trong.

Hô hấp của anh pha trộn một chút hương rượu, ánh mắt
anh nhiễm ít men say, cơ thể thuần khiết trong ánh mắt anh mang màu sắc quyến
rũ.

Ngón tay anh trượt trên nước da của cô, bàn tay mạnh
mẽ cứng rắn cưng nựng bầu ngực trơn bóng.

"Ưm..." Hai đám mây đỏ rực đáp lên gò má Mạt
Mạt, cơ thể mảnh mai run rẩy.

Cô ưỡn thẳng người, đón ý lựa theo nụ hôn và sự vuốt
ve của anh, để anh không kìm chế gì mà nhấm nháp bầu ngực, bả vai cô... để tình
cảm mãnh liệt trong lúc cơ thể bọn họ quấn lấy nhau bùng cháy.

Những ngọn đèn của thế giới bên ngoài rực rỡ, dòng
nước chảy của thế giới bên trong dao động dập dềnh...

An Nặc Hàn dùng khuỷu tay đẩy hai chân cô ra, để dục
vọng đang trướng phồng đi thẳng vào.

"A!" Mạt Mạt ngẩng đầu, sự đau trướng dữ dội
khiến cả người cô mất cảm giác, bủn rủn dựa vào tấm thủy tinh sau lưng, chịu
đựng sự va chạm kịch liệt của anh...

Anh ôm thắt lưng cô, rút cơ thể ra, rồi lại một lần
nữa tăng tốc đi vào.

Một lần rồi lại một lần, va chạm long trời lở đất,
từng đợt sóng sảng khoái vô cùng kéo tới, hành hạ con người mềm mại cô. Cơ thể
mẫm cảm chưa hề nếm thử tình yêu dữ dội như vậy, một lần khuây khỏa lên tới đỉnh,
mỗi một lần dây thần kinh lại như muốn đứt đoạn trong sự căng chặt.

"Anh Tiểu An..." Mồ hôi tràn ngập toàn thân.
"A..."

Cô bám chặt vào cánh tay cường tráng của anh, không
ngừng co rút trong lúc anh tăng tốc ra vào, trong lúc ra vào kịch liệt...

Có lẽ vì do rượu, anh tựa như người mất lý trí phát
cuồng chiếm giữ cô, biến đổi hàng loạt các tư thế khác nhau, với mọi góc độ,
mạnh mẽ xâm nhậm, chạm đến nơi sâu nhất, rời đi rồi lại tiến vào...

Không ngừng không nghỉ...

Cuối cùng, khi cơ thể nóng bỏng dưới tiết tấu dữ dội
phóng vào cơ thể cô, Mạt Mạt cũng không duy trì thêm được, sự sung sướng tăng
vọt rồi mềm oặt trong lòng anh...

"Anh Tiểu An, em yêu anh, em rất yêu anh!"

An Nặc Hàn nâng cô dậy, bế cô lên giường. Anh phủ lên
người cô, tiếp tục khiêu khích cơ thể cô, mãi cho đến khi cô dấy lên nhiệt
tình, cuốn chặt lấy anh.

Anh tách hai chân của cô ra, lần thứ hai đi vào.

Không nhớ rằng đã làm bao nhiêu lần, sau đấy Mạt Mạt
quả thật quá mệt mỏi, ý thức trở nên mơ hồ...

"Mạt Mạt?"

Cô nghe thấy tiếng gọi của anh, mơ mơ hồ hồ mỉm cười:
"Em mệt quá rồi."

Sau đó, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lần tỉnh dậy tiếp theo, trời đã sáng.

Cô mở mắt, thấy bản thân đang ôm cánh tay anh.

Hai tay An Nặc Hàn ôm trọn lấy cơ thể cô từ phía sau,
ôm cô vào giữa cơ thể cường tráng của anh.

Cô di chuyển cơ thể mất cảm giác, ngoài ý muốn phát
hiện ra anh vẫn chưa rời khỏi cô, dùng sự ấm áp lấp đầy cô.

Mạt Mạt lặng lẽ dùng chân tìm kiếm chân anh, nghịch
ngợm dùng đầu ngón chân nhỏ nhắn ma sát ngón chân anh, lưng bàn chân, từng chút
một...

Thấy An Nặc Hàn không hề phản ứng lại, Mạt Mạt càng
làm tới, đầu ngón chân di chuyển về phía gan bàn chân anh, chạm nhẹ như có như
không.

Anh tránh đi một chút, cô tinh nghịch tiếp tục ma sát.

An Nặc Hàn đột nhiên mỉm cười...

Chân cuốn lấy chân cô, hai tay ôm eo cô...

"Còn muốn à?" Cô sợ hãi hỏi

"Không phải." Anh nâng khuôn mặt cô, khẽ hôn
một chút: "Là muốn tiếp tục chuyện tối hôm qua vẫn chưa làm xong."

Anh nắng sớm mai tươi đẹp, triền miên vẫn còn đang
tiếp diễn...

Cả đời làm sao đủ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận