Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Mạt Mạt lại nghĩ tới một lần ở Thiên đường & Địa
ngục An Nặc Hàn nói với Tiêu Vi những lời lạnh nhạt, cô bỗng hiểu rõ sự khoan
dung dịu dàng của An Nặc Hàn không phải dành cho mọi người, người có lỗi với
anh, anh lạnh lùng độc ác đến nỗi khiến người ta phát sợ.

...

Mạt Mạt không biết chính mình làm sao về được đến nhà,
cô không hề gõ cửa, hốt hoảng đi vào phòng An Nặc Hàn.

Hai tay An Nặc Hàn đang cầm tập album đứng bên cửa sổ,
nghe tiếng Mạt Mạt vào phòng, sửng sốt quay đầu lại.

"Vì sao anh lại thuê người lái xe đâm Tiêu
Vi?" Mạt Mạt hỏi anh.

Anh bình tĩnh gập quyển album lại, đặt vào trong giá
sách, không hề trả lời, dường như đã ngầm thừa nhận.

Cô đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hờ
hững của anh, bỗng nhiên thấy anh thật xa lạ. Lúc đầu nghe nói An Nặc Hàn dùng
tính mạng Tiêu Vi đe dọa Tiêu Thành, cô cho rằng anh chỉ nói thế thôi, sẽ không
thật sự làm vậy, hiện tại xem ra anh thật sự nói được thì nhất định sẽ làm
được!

"Vì sao anh lại cho người lái xe đâm Tiêu Vi?"
Cô không có cách nào tiếp nhận được sự ngầm thừa nhận của anh, cô nhất định
phải hỏi ra đáp án. "Cô ấy đã từng là người yêu của anh, chút tình cũ anh
cũng không nhớ tới sao? Cho dù anh đã không còn tình cảm với cô ấy, anh cũng
nên nhớ đến... cảm nhận của em. Cô ấy mà chết, em sẽ áy náy cả đời, anh có biết
hay không?"

"Anh biết, thế nên..." An Nặc Hàn đi tới
trước mặt cô, nở một nụ cười giễu cợt: "Anh muốn làm, sẽ trực tiếp thuê
người đâm chết Tiêu Thành, để lay tỉnh em bị thằng đấy đùa giỡn trở thành như
ngớ ngẩn thế này!"

"Anh?"

Trừ những lời này, anh không giải thích nhiều, lấy
chìa khóa xe từ trong ngăn tủ, rời khỏi.

Chờ Mạt Mạt phản ứng lại, đuổi theo, An Nặc Hàn đã đi
xuống tầng. "Anh nói rõ mọi chuyện đi, rốt cuộc có phải anh làm hay không?"

"Em cho là thế nào, thì chính là như thế."

***

Trên sàn nhảy, Tiêu Vi cố gắng uốn éo cơ thể xinh đẹp,
mái tóc đen dài như tơ lụa nhảy múa dưới ánh đèn nhấp nháy. Giữa đông đảo những
cô gái phương Tây tóc vàng mắt xanh, sự quyến rũ của cô vẫn là tiêu điểm của
ánh mắt đàn ông nơi này.

Nhảy đến khi mệt, Tiêu Vi ngồi trước quầy bar, nhấc ly
rượu brandy còn lại nửa chén nhấp một hớp, ngón tay thon dài trượt theo thành
ly. Lấy một dáng vẻ cô đơn đi chờ đợi người đàn ông sẵn lòng làm bạn với cô. Cô
thích để bản thân mình luôn luôn duy trì được sự gợi cảm, càng đau đớn càng
khiến bản thân quyến rũ, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp là thứ duy nhất cô có thể
xua đi trống vắng.

Rất nhiều ánh mắt đang quăng về phía phía cô, những
ánh mắt tràn đầy thú tính này khiến cô vô cùng chán ghét, đồng thời cũng khiến
cô cảm thấy bản thân mình không không đến nỗi quá bi ai.

"Một mình à? Tôi có thể ngồi đây không?"
Người nói chuyện là một người đàn ông Australia, thân hình cao lớn, tóc màu
nâu, đôi mắt xanh đậm, không được coi là đẹp trai, nhưng không xấu.

Vừa mắt là được, xem ra đêm nay cô sẽ không vô vị.

Ánh mắt của cô liếc xéo sang, cười nói: "Đương
nhiên là có thể!"

Người đang ông vui vẻ ngồi xuống, cùng cô nói chuyện
phiếm.

Chưa được vài câu, cơ thể người đàn ông đã nghiêng về
phía cô, bàn tay không thành thật lưu luyến trên bắp đùi cô.

Tiêu Vi vẫn tiếp tục cười, bưng ly rượu lên uống thêm
một hớp, mùi vị cay cay chảy xuống thực quản, tạm thời làm tê liệt cảm giác
chán ghét từ tận đáy lòng.


Mấy năm này, cô đã từng qua tay vô số đàn ông, muôn
hình vạn trạng, có người vì cô mà vung tiền như rác, có người khiến cô mơ mơ
màng màng trên giường, chỉ duy nhất không còn gặp lại một loại người --- thích
ngồi trên thềm đá ở công viên với cô, cùng quan sát cảnh đêm thành phố.

Cô lại uống thêm một hớp rượu, hương rượu brandy mát
lạnh chảy xuôi, tựa như lần đầu tiên của họ, mùi vị trên người anh...

Người đàn ông tóc nâu hỏi cô có muốn ra ngoài ăn gì đó
không, cô vừa định nói được...

Một đám đàn ông la hét ầm ỹ đi vào, bọn họ đều là
người Trung Quốc, lời nói đặc sệt giọng Quảng Đông...

Người đi sau cùng lùn lùn gầy tong teo, bề ngoài xấu
xi, nhưng chỉ cần là người đã từng gặp qua ông ta một lần, nhất định sẽ không
quên được đôi mắt sáng ngời khôn khéo kia của ông ta.

Tiêu Vi biết ông ta, tất cả mọi người đều gọi ông ta
là Bình ca. Ông ta là kẻ cầm đầu nhóm nhỏ tại bang Triều Châu của Australia,
chuyên môn làm buôn lậu, mấy năm trước "buôn lậu" lao động phát tài
rồi, gần đây lại buôn lậu hải sản tươi.

Từ mấy năm về trước, hai bang phái lớn ở Australia vì
báo thù lẫn nhau mà giằng co, khiến cho cả hai đều thiệt hại, một bang phái nhỏ
khác toàn bộ nhận rõ được tình thế, không hề vì những việc nhỏ tranh chấp nhất
thời, dùng hết khả năng liên hợp với nhau điên cuồng vơ vét của cải. Nhất là
những bang phái người Trung, bọn họ dồn hết sức nịnh nọt những Hoa kiều có khả
năng kinh tế hùng hậu, sau đó thu được càng nhiều lợi ích.

Tên Bình ca này gần đây "việc làm ăn" càng
làm càng phát đạt, có người nói là do bám víu vào một một ông chủ lớn nào đó.

"Cô chính là Tiêu Vi?" Bình ca dùng tiếng
Trung hỏi cô, rất khách sáo.

"Đúng vậy." Cô ngồi ở chỗ cũ không nhúc
nhích, vẫn còn đang duy trì tư thế mà cô cho là đẹp nhất.

"Có người muốn gặp cô."

"Gặp tôi? Là ai vậy?"

"An Nặc Hàn."

Nghe thấy tên này, Tiêu Vi lạnh từ trong lòng ra
ngoài.

Bình ca không đợi cô trả lời, trực tiếp nói với thuộc
hạ: "Đưa cô ta đi!"

...

Tiêu Vi có chút sợ hãi, muốn phản kháng, rồi lại nghĩ
lại, sợ cũng vô dụng. Thứ nhất chạy không thoát, thứ hai trốn không xong, không
bằng phối hợp một chút, làm những tên đàn ông tay chân to khỏe kia cáu lên lại
tự mình chuốc khổ.

Vài người dẫn cô lên một chiếc xe tải, chiếc xe chạy
được một đoạn đường, dừng lại.

Khi Tiêu Vi nhìn thấy công viên tĩnh mịch nhất trong
trí nhớ, trái tim tự cho là đã sớm chẳng còn cảm giác gì dần dần thắt chặt lại.

Cô đi xuống xe, đi từng bước trên con đường rừng đầy
cây râm mát, rất nhiều hình ảnh tốt đẹp vụn vặt được chắp vá với nhau một lần
nữa.

Trên thềm đá, cô lại thấy bóng lưng kia, bóng lưng cô
tưởng rằng mình sẽ không nhìn thấy lại nữa.

Cô âm thầm nắm chặt bàn tay, quyến rũ cười trong màn
đêm lạnh lẽo không gì sánh được: "Không phải anh nói không bao giờ muốn
gặp em nữa hay sao? Thế nào? Mới nhanh thế mà đã nhớ em à?"

An Nặc Hàn quay người lại, anh vẫn đẹp trai giống như
trước vậy.

Dưới ánh trăng trắng bạc, vùng giữa hai hàng mày của
anh nhăn lại tạo thành một lớp u sầu, thật khiến con tim người ta loạn nhịp.


"Đã lâu rồi không tới nơi này xem cảnh đêm, vẫn
đẹp như vậy đấy!"

Cô nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi. Nếu như thời
gian có thể quay trở lại những ngày xưa cũ, cô sớm biết đàn ông một người so
với một người lại càng xấu xa, cô nhất định sẽ ôm chặt người trước mặt, không
cho anh rời đi.

Anh chậm rãi mở miệng. "Vi... Tôi thừa nhận tôi
rất tàn nhẫn, cô từng bước đi tới ngày hôm nay, có trách nhiệm của tôi, không
trốn tránh được. Cô muốn tôi làm thế nào để bồi thường cô, nói đi."

Bồi thường cái gì cũng không thể khiến thời gian quay
ngược, khiến cô tìm lại được trái tim đập mạnh vì tình kia.

"Em chỉ muốn biết, anh có từng yêu em
không?"

"Từng yêu! Khi chúng ta ngồi ở chỗ này xem cảnh
đêm, em khi đó... thật sự rất đẹp."

"An." Trong lòng cô dấy lên hy vọng, vài
bước chạy đến trước mặt anh, nhào vào trong lòng anh: "Anh có thể thể tha
thứ cho em không?"

An Nặc Hàn lạnh lùng cười, từ từ đẩy cô ra.
"Những chuyện cô làm, bất kì người đàn ông nào cũng không thể tha thứ
được."

Ánh đèn thành phố thật mơ hồ, Tiêu Vi lảo đảo lùi về
sau hai bước.

"Vì sao anh chỉ có thể nhìn đến sự phản bội của
em, nhưng lại không nhìn thấy sự tổn thương anh gây ra cho em. Anh vì sức ép
của gia đình mà không thể không đồng ý lấy cô ta, em có thể hiểu. Nhưng anh
không phải như thế, cô ta gọi một cuộc điện thoại, anh lập tức đứng ngồi không
yên, cô ta vừa khóc, anh liền cái gì cũng không quan tâm, bỏ em lại trong cửa
hàng,... Hôm nay, nếu không phải vì Hàn Mạt, anh sẽ đến nhã nhặn xin lỗi em
sao?"

An Nặc Hàn nhìn về phía thành phố rực rỡ ánh đẹn dưới
chân, nói. "Mạt Mạt lớn lên trong lòng tôi, tôi dạy cô bé nói chuyện, dạy
cô bé bước đi, dạy cô bé viết chữ... Cô không hiểu được tình cảm của tôi đối
với cô bé sâu đậm thế nào. Cô ấy giống như em gái tôi, hoặc như con
gái..."

"Cô ta cũng không coi anh như anh trai, coi như
bố. Cô ta yêu anh!"

"Cô ấy là một đứa trẻ con! Bé gái khi bảy tuổi,
yêu búp bê vải, hai mươi bảy tuổi còn có thể yêu sao?"

Tiêu Vi không nói thêm nữa.

"Vi, tôi đã từng vô cùng hận cô, hận đến nỗi
không muốn giải thích với cô bất kì chuyện gì, cũng không muốn có bất kì cái gì
dính dáng với cô nữa. Thế nên mấy năm nay, trong lòng cô tích lũy rất nhiều thù
hận, không biết trút ra thế nào..." Giọng nói của An Nặc Hàn nghe chân
thành như vậy đấy. "Cô muốn trả thù, có thể hướng về phía tôi, chuyện của
chúng ta không liên quan đến Mạt Mạt."

Không liên quan? Nói thật đơn giản, không có Hàn Mạt,
An Nặc Hàn sẽ không mang trên vai hôn ước, cô sẽ không vì trong lúc nhất thời
say rượu phát sinh quan hệ với Jack, cô lại càng không đi tới bước này ngày hôm
nay.

Bây giờ cô giống như một đóa hoa héo tàn, mặc cho
người người giẫm đạp, dựa vào cái gì Hàn Mạt có thể được muôn vàn chiều chuộng
yêu thương!

Cô không cam lòng, cô không chiếm được An Nặc Hàn, cô
cũng không để Hàn Mạt đạt được.

Trong lòng oán hận, Tiêu Vi vẫn biểu hiện ra nụ cười
quyến rũ: "Anh đánh giá em rất cao rồi, cô ta có tiền có thế, ra ngoài đều
có người bảo vệ, em nào có bản lĩnh trả thù cô ta?"

"Cô không làm được, còn ai có thể làm được."
An Nặc Hàn cười giễu cợt: "Vi, cô có một người em trai tốt, vừa có tài lại

cũng thật lòng tốt với cô. Chẳng qua, tôi khuyên cô làm việc đừng có quá tuyệt
tình, một vừa hai phải thôi."

"Rất xin lỗi, em có thể ngăn cản Thành tiếp cận
Hàn Mạt, em không ngăn cản được Hàn Mạt đến quấy rầy Thành."

"Tôi chưa nói để Thành rời khỏi Mạt Mạt, thật ra
tôi coi Mạt Mạt là em gái tôi, so với bất kỳ ai tôi đều hy vọng cô ấy lấy được
một người thật sự yêu mình, sống cuộc sống vô ưu vô lo. Cô trở về nói với Tiêu
Thành giúp tôi, nếu như cậu ta lừa gạt Mạt Mạt, thì hãy lừa tới cùng, nếu để
tôi biết cậu ta làm tổn thương Mạt Mạt, đừng nói là hát, tôi sẽ khiến cậu ta
sau này ngay cả nói cũng không nói được..."

"Anh!"

"Còn nữa, nghe nói hôm nay cô thiếu chút nữa bị
xe đâm." Anh điềm đạm nói với cô: "Từ ngày mai trở đi tôi sẽ sai
người bảo vệ cô, miễn cho cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Mạt Mạt lại trách
móc tôi!"

"Vì sao?" Thấy An Nặc Hàn nói như vậy, Tiêu
Vi càng thêm ghen tị, càng cảm thấy thế giới này đối xử với mình không công
bằng, cô lớn tiếng chất vấn: "Cùng là phản bội, vì sao anh không thể tha
thứ cho em, nhưng lại khoan dung với Hàn Mạt như thế? Nếu trước đấy anh đối xử
với em chu đáo được bằng một nửa Hàn Mạt, em làm sao lại cùng Jack..."

"Lên giường?" An Nặc Hàn lạnh lẽo bổ sung
đầy đủ cho cô.

"Em.." Tiêu Vi nhìn về phương xa, những ngọn
đèn trong mắt cô mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ.

"So với chuyện cô và Jack lên giường..." An
Nặc Hàn bình tĩnh nói: "Tôi càng không thể tha thứ cho việc cô không tin
tôi. Trước kia tôi đã nói tất cả mọi chuyện với cô rất rõ ràng, cũng nói cho cô
quan hệ của tôi và Mạt Mạt, cô không những không tin tôi, còn cho rằng tôi muốn
gia sản nhà Mạt Mạt..."

An Nặc Hàn cười một cách châm biếm: "Luôn miệng
nói yêu tôi, trong suy nghĩ của cô, suy cho cùng tôi là dạng người gì?"

"..."

Tiêu Vi cảm thấy bản thân ngoại trừ việc rời đi không
còn điều gì khác để nói.

Cô quay người, đi dọc theo đường rừng trở về.

...

Không phải người con gái nào cũng may mắn giống Mạt
Mạt, sống trong thiên đường, chảy dòng máu của thiên sứ.

Ít nhất Tiêu Vi không phải như vậy, trước khi cô tới
Australia, cô và bố dượng sống với nhau. Bố dượng của cô là một thương nhân thủ
đoạn, biểu hiện ra với cô rất dịu dàng thương yêu, trong lòng lại vô cùng xấu
xa. Từ bố dượng cùng với bạn bè làm ăn bên người ông ta, Tiêu Vi đã nhìn ra đời
thật đáng ghê tởm, nhìn thấy quá nhiều đàn ông giả dối.

Thế nên trước đây An Nặc Hàn nói cho cô toàn bộ mọi thứ,
kể về sự bất dắc dĩ về trách nhiệm và tình thân, sau đó, đưa ra lời chia tay
với cô, cô căn bản không tin, cô giống như nổi điên mắng anh, đánh anh.

Anh không hề tránh né, không nói gì mà nhìn, để kệ cô
đánh tới mệt mỏi.

Về sau cho dù cô đa nghi, cô hận anh, cô cho rằng An
Nặc Hàn cũng giống như những người đàn ông khác, chỉ muối dùng lời ngon tiếng
ngọt lừa cô... Giữa mâu thuẫn yêu và hận, cô lại không kiềm chế được nỗi nhớ
nhung An Nặc Hàn, van xin anh trở lại bên cô...

Quãng thời gian chia sẻ một chàng trai với một cô gái
khác thật không tốt, nhất là khi nhìn họ quang minh chính đại đi cùng nhau, mà
chính mình đều phải trốn ở mội nơi kín đáo gần đấy lặng lẽ nhìn, giây phút đó,
Tiêu Vi luôn cho rằng bản thân mình mới là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của
người khác... Cô không rõ thế giới vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Cô không sai cái gì, là Hàn Mạt nhảy vào giữa bọn họ, giành mất người yêu của
cô, là An Nặc Hàn không đủ kiên định, cuối cùng lại quanh quẩn giữa hai cô gái.

Vì sao đau đớn cũng chỉ là một mình cô!

Mãi cho đến một ngày, An Nặc Hàn hoàn toàn từ bỏ cô,
một mình cô tại Thiên đường & Địa ngục mua rượu, trong lúc vô tình thấy hai
người đàn ông từ trong một phòng đi ra, trong đó có một người hình như là An
Nặc Hàn, cô đuổi theo.

"An! Anh nghe em giải thích."

Người đàn ông đó quay đầu lại, liếc cô một cái, khuôn
mặt thật giống An Nặc Hàn, lại lạnh lùng nghiêm nghị hơn An Nặc Hàn rất nhiều.

"Anh?" Cô dụi mắt, cho rằng bản thân mình
đang bị hoa mắt.

Người đàn ông trầm tĩnh quan sát cô một lúc, lắc đầu,

vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Người đàn ông đó dùng tiếng Trung nói với người đi bên
cạnh ông ta: "Ôi! Con trai em thẩm mỹ quan thật sự kém quá!"

Tiêu Vi lập tức rõ ràng người trước mắt là ai.

Tiêu Vi không chịu nổi loại sỉ nhục này, muốn nổi
giận, khi cô đón lấy ánh mắt sắc bén của người đàn ông, đột nhiên sống lưng rét
run, cơn tức gì đó cũng đều bị dọa đến chẳng còn.

Lúc Tiêu Vi nhìn hai người đàn ông được một đám người
rầm rộ theo sau rời đi, thấy tổng quản lý của Thiên đường & Địa ngục mang
vẻ mặt cung kính, cô mới biết rằng An Nặc Hàn không lừa cô, bố anh không phải
không phải là một huấn luyện viên quyền anh bình thường, đáng tiếc là quá muộn
rồi.

Đường còn có thể thể quay lại, nhưng cuộc đời thì
không.

Thấy bản thân mình gặp phải người không tốt đẹp, Mạt
Mạt lại được An Nặc Hàn che chở trong lòng bàn tay, trong lòng Tiêu Vi có chút
không cam chịu, muốn dùng mọi biện pháp chia tách Mạt Mạt và An Nặc Hàn, cho
rằng nhìn bọn họ đau khổ, trong lòng cô sẽ dễ chịu hơn ít nhiều.

Hiện tại mục đích của cô đã đạt được rồi, hóa ra đau
đớn vẫn chỉ mình cô nhận.

Mạt Mạt và An Nặc Hàn vẫn tiếp tục sống bình lặng,
không hề có thù hận lòng trời lở đất, cũng không có đau đớn tan nát cõi lòng.

Cô sai rồi!

Vắt hết tâm sức chia sẽ một đôi căn bản không hề yêu
nhau!

Nhìn bóng lưng Tiêu Vi càng đi càng xa, An Nặc Hàn
quay người, đi theo một hướng khác.

Đêm đó, An Nặc Hàn ở trong Thiên đường & Địa ngục
uống rất nhiều rượu, rượu brandy mát lạnh phản chiếu sự đau đớn rõ nét trong
đáy mắt anh.

...

Trên màn hình di dộng của anh đang phát một đoạn phim
ngắn, nhìn sản phẩm có người dùng máy quay phim cắm lỗ quay rất nhiều đoạn ngắn
rồi biên tập lại.

Có cảnh Mạt Mạt ngồi cùng Tiêu Thành nghe nhạc, cùng
ngâm nga hát.

Cũng có cảnh cô gọt vỏ táo, sau lại cắt thành từng miếng,
kiên trì cẩn thận.

Trong đó còn có một đoạn...

Tiêu Thành nói với Mạt Mạt: "Cô đi đi, tôi không
muốn lại nhìn thấy cô."

Mạt Mạt đang cầm một bát thuốc Đông y hơi nóng nghi
ngút, mỉm cười bưng lên cho cậu ta: "Anh lại thử thêm đi, nói không chừng
sẽ có ích!"

Tiêu Thành hất bay bát thuốc, nước thuốc bắn lên trên
da mặt non mịn của Mạt Mạt. "Đi! Tôi bảo cô đi, cô có nghe thấy
không."

Cô vẫn còn cười, trong đôi mắt đong đầy ánh nước:
"Thành, em sẽ không đi! Không ai có thể khiến em rời khỏi anh!"

Cậu ta ôm chặt lấy cô. "Xin lỗi!"

"Không sao, em không thể trách anh."

Đoạn phim ngắn này có người giấu tên gửi tới Anh, khi
đó anh vừa mới phẫu thuật xong, một mình nằm trong bệnh viện, bạn bè của anh
mang cuộn phim đến cho anh.

Những ngày một mình trong bệnh viện rất cô đơn, may mà
có "khuôn mặt tươi cười" của Mạt Mạt vượt qua cùng anh!

Khoảng thời gian đó, An Nặc Hàn nghĩ thông suốt rất
nhiều việc. Anh và Mạt Mạt tuy rằng cùng lớn lên như hình với bóng, nhưng giữa
hai người tồn tại chướng ngại khoảng cách và giao tiếp không có cách nào vượt
qua được. Anh không thể giải thích được suy nghĩ của Mạt Mạt, cũng như Mạt Mạt
không thể hiểu được suy nghĩ của anh vậy.

Cái này đại khái là sự khác biệt theo như lời mọi
người đi.

Mười tuổi, khoảng cách không thể nào vượt qua.

Bở lỡ, không phải là hai người không thể yêu nhau, mà
suy nghĩ của hai người không có cách nào bắt nhịp được với nhau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận