Chờ Em Bước Đến Bên Anh


Cố Ngọc Như bị Triệu Vi hất ra, ngã sõng soài ở trên sàn nhà.

Quần áo của cô xộc xệch, nhìn nhếch nhác vô cùng.
Triệu Vi bước đến phía cô, giáng cho cô một cái tát điếng người.

Đây là lần thứ hai cô bị tên đàn ông thô bạo sử dụng bạo lực trên người cô, cô ăn hai cái tát của hắn.

Cô rất hận.

Hận hắn tát cô thô bạo, cũng hận chính bản thân mình quá yếu đuối không thể tự bảo vệ bản mình.

"Mày dám cắn tao, mày chính là muốn tao xử mày phải không con khốn này." Triệu Vi nắm lấy cổ áo của cô, vải áo nhăn nhúm không còn hình dạng được ủi phẳng phiu, đẹp đẽ.
Vết thương trên má cô bị hắn tát đau quá, má cô sưng tấy lên một cục, cô có lẽ giờ đây không còn cảm thấy sợ nữa, trừng mắt lại đối diện với ánh mắt của hắn.
"Mày trừng tao cái gì hả?" Triệu Vi nhìn biểu cảm của cô, càng sôi sục sự bực tức trong lòng: "Mày chán sống rồi phải không?"
Lại kéo cô đứng lên, đi theo hắn về gặp ông Triệu, mặc ông Triệu xử lí, "Mày mau đứng lên.

Nhanh.

Hôm nay tao không đem theo mày đi thì tao không phải là Triệu Vi nữa."

"Anh bỏ tôi ra.

Tôi không đi đâu hết." Cố Ngọc Như tức nước vỡ bờ, cô ném tất cả các đồ vật mà cô có thể với tay cầm lấy ném về phía Triệu Vi.
"Mày đúng là điếc không sợ súng mà." Ý định sẽ tát vào má phải của cô thêm lần nữa nhưng không thể thực hiện.
Một bàn tay cản lấy cánh tay đang chuẩn bị lực va vào mặt của Cố Ngọc Như.

Là Cố Hải Đăng.

Anh chắn trước mặt Cố Ngọc Như, mắt đối diện với Triệu Vi: "Anh Triệu Vi hôm nay đến ghé thăm chúng tôi à?"
Cố Ngọc Như bây giờ mới biết người đàn ông từ lần trước đến ngày hôm nay, cố gắng bắt ép cô đi cùng hắn về gặp ông Triệu tên là Triệu Vi, cô thầm nghĩ, hẳn người đàn ông thô bạo này có họ hàng gì với ông Triệu, chủ nợ của ba cô.

Triệu Vi nhếch miệng cười, nhìn Cố Hải Đăng lần trước bị hắn đánh đến gục xuống đất, không khỏi buồn cười thành tiếng: "Đúng là vậy.

Nhưng mà cô em gái của mày có vẻ không biết điều lắm nhỉ?"
Cố Ngọc Như bị điểm mặt chỉ tên, đứng phía sau Cố Hải Đăng không khỏi run lên, cô cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng mặt Triệu Vi.
"Để anh chê cười rồi, Tiểu Như còn nhỏ, không biết cách tiếp đãi anh chu đáo." Cố Hải Đăng nhún nhường Triệu Vi, có ý định mời Triệu Vi ngồi xuống bàn, uống một ly nước, "Hay là để tôi thay em gái tôi tiếp đón anh trịnh trọng chút vậy."
"Vậy thì khỏi."
Triệu Vi dơ tay lên, ý bảo không cần sự tiếp đón gì đó của Cố Hải Đăng, hắn nhìn ra phía sau Cố Hải Đăng, nhìn cô nhóc đang run sợ trước hắn, đứng thấp thỏm, không nói năng gì thì lại càng thú vị.


Hắn trong lòng nghĩ rằng chắc hôm nay không thể giao con nhóc này đến trước mặt chú Triệu rồi.
Quay về chuyện chính, "Tao không có ý định ngồi với mày uống một ly nước, chỉ là đến thông báo, ông Triệu không đợi nổi tụi mày nữa rồi, có ý muốn tao dẫn con nhóc nhà mày đi để nhà mày nhanh chóng trả xong nợ thôi."
"Nhưng mà con nhóc này nó quả là rất cứng đầu, tao đã đánh nó mấy cái, có vẻ rất là đau đấy."
Cố Hải Đăng đen mặt khi nghe Triệu Vi nói, quả thật là lời của hắn nghe như đấm vào tai người ta, "Vậy xin thứ lỗi, số nợ hai vạn cộng thêm lãi tôi sẽ trả đủ cho ông Triệu, không cần em tôi ra mặt trả nợ cho nhà tôi đâu."
"Vậy thì bọn tao phải đợi bao lâu chứ? Hai vạn, gì nữa nhỉ, tiền lãi cũng khá nhiều đấy, để tao về tao chuyển phát nhanh cho tụi mày tổng cộng số tiền tụi mày phải trả nhá."
Tiền, quả thật bây giờ nhà cô không có mà có thể xoay xở kịp, Cố Ngọc Như rất sợ nếu không nhanh chóng trả hết nợ thì lãi mỗi ngày càng tăng thêm, chỉ sợ là nhà cô sẽ phải trả nợ cả đời mà không trả hết được.
Triệu Vi hắn cũng giấu diếm nhà cô rằng đã tìm được tên Uy Ca cùng với số tiền nợ mà trong đó có tiền nhà cô trả.

Nếu mà hắn nói ra thì không phải nhà cô sẽ bớt lo lắng đi một chút sao?
Mà hắn có muốn nói cũng không được.

Do Triệu Lỗi đã ra lệnh cho hắn không được phép nói ra.
Vậy thì há chả phải nhà cô vẫn phải trả đủ hai vạn tiền nợ lẫn tiền lãi sao?
Thật khốn khiếp mà!
"Tôi sẽ cố gắng đến hết tháng này sẽ trả được phần nào hay phần đó.

Anh về chờ đi." Cố Hải Đăng nói.
Triệu Vi nhướng mày hứng thú nhìn Cố Hải Đăng, bước đến tay vỗ vỗ mấy cái vào mặt anh, vẻ cười nhạo xuất hiện trên gương mặt đáng ghét của hắn: "Được thôi, đến hết tháng này, đem cho ông Triệu một vạn đi.


Nếu mày làm được, bọn tao cũng sẽ không xuất hiện hay lảng vảng trước mặt tụi mày nữa."
Cố Ngọc Như đứng hình, gì chứ, cuối tháng này đem một vạn đến sao? Làm sao có thể, anh của cô làm sao có thể kiếm được từng đấy tiền trong khoảng thời gian từ giờ đến hết tháng mười một mà đưa cho ông Triệu chứ? Triệu Vi hắn chính là ép người quá đáng mà.

Cô bức xúc, "Sao anh không thể nói chuyện có lí lẽ vậy? Một vạn..."
Chưa nói xong thì đã bị Cố Hải Đăng chen ngang lời cô nói, "Được, một vạn, tôi nhất định sẽ đưa đến tận tay cho ông Triệu, hi vọng các người nói lời phải giữ lấy lời."
Cố Hải Đăng đây là muốn ám chỉ việc nếu hết tháng này mà trả một vạn nhân dân tệ đến cho ông Triệu, thì bọn chúng không được phép quấy rầy hay lảng vảng trước mặt người nhà của anh nữa.
Sau khi Triệu Vi đi, Cố Hải Đăng nhìn vệt đỏ ở trên mặt cô thì rất tức giận, hắn thế mà dám đánh em gái của anh, đúng là tên khốn chết tiệt mà.
Hai anh em trò chuyện quan tâm nhau.
Cố Hải Đăng: "Em không sao chứ?"
Cố Ngọc Như lắc lắc đầu: "Em không sao." Lại nghĩ đến lời bảo đảm chắc nịch vừa rồi của Cố Hải Đăng, cô hỏi anh: "Đến hết cuối tháng này, làm sao mà anh có thể xoay sở mà trả hết một vạn trong một lần chứ?"
Cố Hải Đăng: "Em đừng lo." Giọng điệu tỉnh bơ, bình thản như không có gì, "Em mau về phòng đi.

Mẹ phải về bên nhà bà ngoại một chuyến rồi, có lẽ mấy ngày nữa mới về."
Dường như anh đã thành công lôi kéo sự chú ý của Cố Ngọc Như, khi nghe thấy tin mẹ Cố không về nhà thì cô phản ứng lại, "Bà ngoại có vấn đề gì sao?"
"Người già lắm bệnh, không phải lo, có mẹ rồi."
Cố Ngọc Như không nói gì, lặng lẽ xoay người về phòng, chuẩn bị đi tắm rửa.
Khi tắm rửa xong, trời bất ngờ đổ mưa.

Cơn mưa nặng hạt trút xuống như thể là tiếng khóc, ai oán.
Cô lau khô đầu, sấy khô tóc, chuẩn bị đi làm bữa cơm tối.
Làm cơm tối không lâu lắm, cô đã quen việc nên làm rất nhanh tay nhanh chân, thoáng chốc đã có cơm ăn cho hai anh em.
Cố Hải Đăng quan tâm hỏi han: "Thứ sáu này em sẽ thi đúng không?"

"Phải."
"Đừng lo lắng quá, còn ba ngày nữa là đến ngày thi rồi.

Đừng để tâm chuyện nợ nần, em cứ quan tâm việc của em, cố gắng đoạt giải nhất, đem về sự tự hào cho chính bản thân em."
Cố Ngọc Như gật gật đầu, không đáp lại, ngồi vừa ăn cơm vừa nghe Cố Hải Đăng khuyên nhủ.
Thật ra ban đầu cô không có quá nhiều áp lực hay lo lắng mình sẽ không đoạt được giải nhất, dành lấy năm vạn tiền thưởng, nhưng dần dần thời gian dần trôi, cô càng có nhiều áp lực, cô lo sợ rằng mình sẽ không thể đạt giải nhất của cuộc thi.

Cô đã cố gắng luyện đề, cũng như học rất nhiều các từ vựng mới, trau dồi thêm các kĩ năng cơ bản để chuẩn bị cho cuộc thi học sinh giỏi cấp thành phố này, cô đã rất chăm chỉ, cố gắng rất nhiều.

Tất cả là vì giải nhất, không chỉ riêng nhận được tiền thưởng mà còn là một cơ hội rất tốt để có thể có được vào được một trường đại học tốt.
Chính vì thế cô đã cố gắng rất nhiều, công sức cô bỏ ra cho cuộc thi này không phải ngày một ngày hai mà là một khoảng thời gian từ khi mà cô được thầy Trần ưu ái cho cô đại diện Chí Quang đi thi học sinh giỏi môn tiếng Anh.
"Em về phòng đây."
Về phòng, cô vội vàng ngồi vào bàn luyện thêm mấy đề.

Tiếng giấy lật qua lật lại, tiếng viết bài phát ra từ cây bút chì của cô ma sát với tờ giấy in đề thi thử tạo ra tiếng sột soạt.
*Thì thầm cùng tác giả: ASMR viết bài, âm thanh đảm bảo nghe rất chill nha!!
Cô cắm cúi, hì hục làm bài, quên đi thời gian đã trôi qua.

Bất giác, ngày mới đã đến, đã qua 0 giờ rồi, trời vẫn đổ mưa, nước mưa bắn vào kính cửa sổ, cô như quên mất mình đã ngồi học bài đã được lúc lâu rồi.
Tầm nhìn trước mắt bỗng mờ lại, cô không thấy rõ nhưng câu chữ trong tờ đề thi thử, cảm tưởng mình đã học đến nỗi quá mệt, nhìn đồng hồ thì phát hiện ra mình đã ngồi học được lúc lâu vậy rồi, chậm rãi dừng bút, cô lê thân mình mệt mỏi lên giường nằm.
Thoải mái quá, hi vọng sau giấc ngủ này cô sẽ cảm thấy khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận