Nghiêm Noãn mở thẳng trang cuối nội dung sách.
“Tìm ra manh mối chạy trốn Cố Úc để lại.”
Cố Úc là nhân vật chính của câu chuyện bạo lực học đường. Cô ấy đã phải chịu bạo lực cho tới chết. Trước khi qua đời, cô ấy còn lên kế hoạch trốn khỏi trường hoang vui trên núi. Vì trốn thoát mà cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều. Đáng tiếc, còn chưa kịp dùng tới đã go die(1).
(1)Cách phát âm của từ 狗带 gần giống với từ go die trong tiếng Anh. Nó được Hoàng Tử Thao dùng trong một bài rap.
Và bọn họ phải dùng những gì Cố Úc đã chuẩn bị để chạy thoát khỏi “phòng kín lớn” này.
Nghiêm Noãn xem xong, những người khác lần lượt tiến lên lật xem. Trương Kì Thụy nhát gan không xem. Vừa vặn nhìn thấy ảnh nữ sinh cười âm hiểm trên tài liệu đã vội vàng lùi về sau, không dám… nhìn thêm lần nữa. Dương An An thì không đi lên xem luôn.
Hai nam sinh tới đây là có có vai trò dẫn đầu. Họ kiên trì xem hết quyển lịch sử trường học rồi thuật lại cho mấy nữ sinh chút chuyện xưa.
…
Tề Tử Khâm: “Bây giờ chúng ta phải tìm được manh mối Cố Úc lưu lại lúc chạy trốn.”
Tống Phi ngờ vực: “Mặt cuối cùng nói chúng ta phải tìm manh mối nhưng hoàn toàn không có hướng dẫn. Phải tìm thế nào đây?”
Lúc họ đứng trên bục giảng xem sách, Nghiêm Noãn đã đi lung tung khắp phòng. Bảng đen ở phía cuối phòng học dùng nam châm màu lam dán rất nhiều giấy A4. Đó đều là những thông báo của trường. Trong đó có một tờ là phiếu điểm. Cô lướt qua một lượt, sau đó tập trung nhìn vào cái tên đứng thứ 32, Cố Úc.
“Bên này có phát hiện.”
Cô gỡ phiếu điểm xuống, ra hiệu với mấy người phía trước bằng cách vẫy tờ giấy. Thấy họ còn vây quanh quyển sách lịch sử tìm manh mối, cô lười chờ, tự mình đi thẳng về bục giảng.
Thấy phiếu điểm, mọi người cùng đi qua.
“Cố Úc… Người này, Cố Úc là người đứng thứ 32.” Khương Khương chỉ vào tên, nhíu mày, “Kỳ quái, môn toán cô ấy được điểm tối đa, nhưng tiếng Anh lại chỉ được 47 điểm.”
Có lẽ Tống Phi muốn làm sinh động bầu không khí, nên nói: “Chênh lệch thế này lớn như biển Thái Bình Dương luôn. Lúc còn đi học tôi cũng học lệch, trừ môn thể dục ra còn lại môn nào cũng kém, ha ha ha ha.”
…
Nghiêm Noãn quả thực không biết phải nói gì.
Đại ca, tất cả mọi người đều mệt mỏi, thầm nghĩ tìm xong manh mối để trở về ngủ, có thể đừng tán gẫu được không? Anh không thấy bầu không khí này còn lạnh hơn cả băng à.
Không ai đáp lại Tống Phi. Tề Tử Khâm thì tiếp lời của Khương Khương, “Đúng, thành tích có thể là manh mối quan trọng. Hẳn là trong phòng học còn một số vật dụng khác, chúng ta cùng nhau tìm xem.”
Mặc dù Nghiêm Noãn không thích Tề Tử Khâm nhưng vẫn khá tán thành với cách làm này.
Cô dẫn đầu đi xuống, cẩn thận xem xét dọc theo hàng ghế xiêu vẹo.
Trương Kì Thụy và Dương An An đều cảm thấy Nghiêm Noãn đáng tin hơn hai nam sinh kia nên đi theo cô.
Lối đi nhỏ hẹp có ba người chen lấn. Trương Kì Thụy không cẩn thận đạp phải chân của Dương An An đi đằng trước, bị vấp lùi về sau, vừa vặn va phải bàn học bên cạnh, làm vật gì đó ở trên bàn rơi xuống đất.
Giờ dây thần kinh của cô ta trở nên cực kỳ mẫn cảm. Vốn cô ta đã rất khẩn trương còn bất ngờ bị dọa một cái, hét to lên: “AAAAAA!!!!!!!!!!!!”
…
Nghiêm Noãn cảm thấy, nếu mình không ra ngoài được thì không phải là do quỷ dọa, cũng không phải không tìm được đáp án mà là bị tiếng hét chói tai của mấy cô gái này dọa cho tinh thần suy nhược.
Cô mệt tim quá! Vốn cô muốn tỏ ra chân thành, xinh đẹp và lương thiện, làm một đóa hoa nhỏ an tĩnh nhưng vì sao lại để cô gặp phải mấy con gà yếu ớt đã không giải quyết được vấn đề, chỉ biết tạo phiền toái này?
Nếu cô còn ra vẻ yếu ớt thì hẳn là khi chương trình lên sóng, cô sẽ bị người xem phun nước bọt chết luôn. Cô còn thay khán giả nghĩ cả lời thoại nữa: Một đám nhát như chuột tham gia trò chơi trốn thoát, quả thật đã làm giảm chỉ số IQ của giới giải trí.
Trong nội tâm Nghiêm Noãn tuy có hàng vạn chữ chạy qua nhưng cô vẫn định tiến lên an ủi dồng đội. Nhưng vừa quay đầu lại, cô bất ngờ phát hiện ra Trương Kì Thụy làm rơi hết mấy cuốn sách cùng hộp nhỏ xuống đất.
Cô lùi hai bước, nhặt đồ vật rơi xuống đất lên.
Đây đều là sách tiếng Anh. Hộp nhỏ có mật mã quay số. Tất cả con số mật mã trên mật mã hiện là con số không, tạm thời không mở được.
Cô tiện tay mở sách tiếng Anh ra xem, thở nhẹ: “Đây là sách tiếng anh của Cố Úc.”
Mấy người đang tìm manh mối ở những chỗ khác cũng đi qua cùng xem.
Tống Phi nghi ngờ: “Không phải cô ấy rất giỏi môn toán sao? Sao đây toàn sách tiếng Anh vậy?”
Trong ngăn kéo không có đồ vật nào khác. Khương Khương lấy một quyển sách tiếng Anh lật xem, không có gì đặc biệt cũng không có ghi chép.
Dương An An ngập ngừng một lúc rồi nói: “CADAE có phải từ vựng tiếng Anh không… Hay là tên tiếng Anh của cô ấy?”
Lời cô nói làm mọi người chú ý tới mặt sau của mấy quyển sách tiếng Anh đều có từ CADAE.
Tề Tử Khâm lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy từ tiếng Anh này. Đây đâu phải từ vựng đâu.”
Có phải từ vựng không Nghiêm Noãn không biết vì cô còn chưa thi qua nổi kỳ tiếng Anh sát hạch. Vậy nên, trình độ của cô là trình độ gà mờ. Nhưng cô có ấn tượng với từ tiếng Anh này, bởi vì cô từng nhìn thấy cái giống như vậy ở nhà núi băng nhỏ.
Nhà núi băng nhỏ có rất nhiều sách, cả ban công cũng đặt một chồng. Lúc ấy cô tò mò lật xem, phát hiện đó toàn là sách chuyên ngành. Phía trên tiêu đề “Hỗ trợ thiết kế máy tính và công trình phân tích” có viết mấy chữ giản thể CAD/CAE.
Nhưng chắc không liên quan gì tới cái ở đây.
Bối cảnh trường học quỷ quái là trường cấp ba mà. Cô nhìn núi băng nhỏ là biết hồi đó anh học vượt cấp. Hơn nữa, tổ chương trình chắc không đánh giá quá cao chỉ số IQ của bọn họ đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, Nghiêm Noãn không nói gì.
Tề Tử Khâm nhìn hộp nhỏ có mật mã kia, lắc lên, có tiếng vang.
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Tống Phi vội vàng cầm lấy, thuận tay thử mấy mật mã. Nào là 66666, 88888, 12345, tất cả đều không đúng.
Ngay lúc này, Khương Khương nhắc nhở: “Có khi nào liên quan tới thành tích không?”
Cô ta vừa nói xong, Dương An An và Trương Kỳ Thụy liếc nhìn nhau rồi chủ động đi lên bục giảng lấy phiếu điểm tới. Hai người họ vẫn còn chút lý trí. Nếu cả quá trình họ không làm gì, đợi tới lúc chương trình được phát sóng sẽ bị mắng chết. Dù sao thì, bục giảng cách đó không xa.
Phiếu điểm được đưa tới, các cô đối chiếu thành tích mấy môn học của Cố Úc sắp xếp tổ hợp mò vài lần mật mã nhưng vẫn không đúng.
Tống Phi không còn kiên nhẫn, đề nghị: “Hay là chúng ta đập nó đi?”
…
Chỉ số IQ kiểu gì thế?
Tề Tử Khâm ho khan: “Như vậy không tốt lắm đâu. Nhỡ chúng ta làm hỏng manh mối bên trong thì sao? Có điều, khóa này cạy được. Nhưng trong này không có cái gì làm công cụ để cạy khóa.”
Trong lúc mọi người thảo luận, Nghiêm Noãn lại suy nghĩ tới thứ khác. Cô nghĩ, tổ chương trình sẽ không đánh giá cao chỉ số IQ của bọn họ. Người có học vấn cao trong giới giải trí hiếm như lông phượng, sừng lân. Những người ở đây thì phần lớn chỉ số EQ sẽ cao hơn IQ. Nếu câu đố quá phức tạp, mọi người sẽ không giải ra được. Hơn nữa, nó mà quá khó, người xem không hiểu thì phải làm sao.
Nghiêm Noãn tin rằng đáp án chắc chắn đã gần ngay trước mắt nhưng mọi người chưa bước một bước nhỏ đó để đột phá tư duy.
Cô tiếp tục lật xem mấy quyển sách tiếng Anh. Bên trong không có mảnh giấy nhỏ hay ghi chép. Cái kỳ quái chỉ có mỗi chữ tiếng Anh CADAE được viết bằng tay này.
Thay vì nói nó giống từ vựng tiếng Anh, Nghiêm Noãn càng thấy nó giống cách làm bài thi trắc nghiệm hơn. Bình thường thì đáp án đề trách nghiệm chỉ có bốn, E là chữ đứng thứ năm…
Thứ năm?
Trong đầu Nghiêm Noãn lóe lên tia sáng.
Đúng đúng đúng, bảng chữ cái.
Vị trí CADAE ở trên bảng chữ cái tương ứng với 31415. Nếu cô nhớ không nhầm, vài số lẻ đằng trước của số Pi là 3,14159. Cái này hoàn toàn đúng với thân phận học sinh giỏi toán của cô ấy.
Nghiêm Noãn càng chắc chắn hơn.
Nhân lúc mọi người còn đang thảo luận thử thế nào, cô lấy hộp mật mã trong tay Tống Phi ra, thử một lần.
Tiếng “lạch cạch” vang lên, khóa mở ngay lúc Tề Tử Khâm còn đang nghiêm túc nói.
Bầu không khí đột nhiên im lặng. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Nghiêm Noãn cũng sửng sốt mất một lúc mới nhớ ra mà giải thích với mọi người.
Hộp mật mã rất nhỏ. Bên trong hộp chỉ thả mấy tờ giấy linh tinh, còn có… Một cái núm v ú cao su?
Mọi người quan sát tới quan sát lui vẫn không nhìn ra cái núm v ú cao su này có gì đặc biệt. Giờ thì tiêu điểm của họ lại tập trung trên đống giấy vụn.
Này là muốn chơi ghép tranh sao?
Có cả thảy bảy mảnh nhỏ. Mọi người hí hoáy trên bàn học một lúc, xếp khớp mép các mảnh giấy lại nhưng vẫn thiếu một mảnh ở giữa. Lục lại trong hộp, bọn họ chẳng thấy mảnh thiếu đâu. Đây là bản đồ trường học, chỗ trống hình như là…
“Nơi này hình như là văn phòng chúng ta vừa đi qua.” Tống Phi chỉ vào chỗ đó. Mọi người gật đầu.
Chĩa về phía phòng làm việc là có ý gì, cả núm v ú cao su nữa, những cái khác… Nghiêm Noãn cứ cảm giác chỗ thiếu là hình vẽ gì đó nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra.
Đúng lúc này…
Trương Kì Thụy với Dương An An không hẹn mà cùng hét ầm lên.
“A a a!!!”
“A! Tôi có bùa hộ mệnh!”
Hai người bị dọa đến tái mét mặt mày, chạy ra phía sau phòng học. Cả đường đi còn đụng phải mấy cái ghế.
Nghiêm Noãn cảm giác… tim mình đã ngừng đập trong giây lát.
Các chị ơi, em quỳ xuống với các chị có được không. Có chuyện gì hãy nói tử tế, không cần hét có được…
“A!!!”
Nghiêm Noãn giương mắt, hộp trên tay “bộp” một tiếng rơi xuống đất. Cô mở to mắt, không ngừng lùi ra sau.
Khương Khương cũng bắt đầu la lên, xô đẩy Nghiêm Noãn chạy về phía sau. Còn Tề Tử Khâm đứng đưa lưng về phía cửa lúc này cũng quay người lại, run chân, thấp giọng mắng “Con bà nó!”
Tống Phi tóm lấy hắn lui về phía sau, nói năng lộn xộn, “Chị hai à, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Chị đứng đó đi, đừng tới đây. A! Đừng đừng đừng…”
Không biết từ lúc nào “nữ quỷ” với một thân áo trắng tóc đen, sắc mặt trắng bệch, tươi cười quỷ dị đã đứng trước cửa nhìn bọn họ. Ánh mắt đó rất là khiếp người.
E là hình ảnh này sẽ khiến Nghiêm Noãn cả đời khó mà quên được. Cô cảm thấy mình có thể trả lời cho câu hỏi: Khi nữ quỷ xuất hiện trước mặt bạn, bạn có cảm giác ra sao?
Với ánh mắt kia, cô tình nguyện chạy 100 km cùng núi băng nhỏ!
Hẳn là tổ chương trình cố ý chỉnh bọn họ. Radio bắt đầu phát ra giai điệu u ám nặng nề cùng với tiếng khặc khắc của quỷ. Đến cả hai nam sinh cũng run chân.
Trương Kì Thụy sắp phát điên tới nơi. Cô ta giơ bùa hộ mệnh ở trước ngực ra, kêu: “Tôi có bùa hộ mệnh! Tôi có bùa hộ mệnh!”
Khương Khương và Dương An An bị ảnh hưởng bởi tiếng hét của cô ta, cũng la theo mình có bùa hộ mệnh.
Nữ quỷ bị treo đứng rất là chuyên nghiệp, không chế nhạo mà xoay xoay cổ, nụ cười càng lúc càng quỷ dị.
Nghiêm Noãn nổi da gà toàn thân. Cô bị mấy cô gái đẩy ra phía trước chắn, cách nữ quỷ gần nhất, “Người đẹp à… có chuyện gì từ từ nói. Khuya vậy rồi còn phải làm việc đúng là rất vất vả a… A!!!”
Ngay tại thời điểm cô có ý đồ lôi kéo làm quen, tay áo nữ quỷ tung bay, đập vào mặt cô. Ngay cả đầu ngón chân Nghiêm Noãn cũng run lên. Núi băng nhỏ! Mau tới cứu cục cưng tiên nữ của anh này!
Vào thời khắc quan trọng mà có hai bạn nam vẫn rất có tác dụng. Tuy chân Tề Tử Khâm mềm nhũn ra nhưng vẫn cố chạy qua mở cửa sau. Mở mỗi cái cửa thôi mà đầu hắn chảy đầy mồ hôi. Thấy cửa được mở, mọi người chạy ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
Trương Kì Thụy với Dương An An chạy nhanh nhất, chạy thẳng một đường tới chân cầu thang rồi lại thét chói tai chạy về. Ở phía dưới cầu thang có một con quỷ nam tóc ngắn đang đứng với khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu đỏ sẫm, nét mặt quỷ dị.
Mọi người vừa hét vừa chạy về hướng cầu thang khác, không quản dáng vẻ mình ra sao mà chạy thẳng về phòng ngủ.
Tề Tử Khâm cùng Tống Phi vẫn còn có chút lương tâm, đưa mấy cô gái lên tầng hai trước. Tề Tử Khâm dặn dò: “Đêm nay… đêm nay tạm ngủ ở đây đã, đừng đi ra. Sáng ngày mai, chúng ta đi ra tìm manh mối sau.”
Mọi người gật đầu.
Vào phòng ngủ, Dương An An cuống quýt đóng cửa, khóa chặt lại rồi dùng ghế chặn ở đó. Trương Kỳ Thụy đi ra đóng cửa sổ, tiện khóa lại luôn.
Nghiêm Noãn vỗ ngực: “Mọi người không cần hoảng, không có gì đâu, đều là giả cả.”
“Ngày mai chúng ta thừa dịp buổi sáng tìm ra manh mối thật nhanh rồi chạy đi, không cần hoảng.”
….
Cô cũng hét không nhỏ đâu.
Đêm nay đã được định trước là không ngủ ngon. Mọi người chẳng ai ngủ không được nhưng không dám nói chuyện phiếm. Dù sao thì họ vẫn còn đang trong chương trình, nơi nơi đều có máy quay. Các cô không thể oán hận ai được. Là tự mình tới ghi hình chương trình thực tế, có quỳ cũng phải làm xong.
Nghiêm Noãn có cầm theo một cái gối ôm hình con cá voi nhỏ tới đây rồi còn xịt cả nước hoa hương muối biển nữa. Bây giờ được ôm nó, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nhớ lại hình ảnh nữ quỷ trong phòng học nhếch miệng cười âm hiểm cô vẫn thấy khiếp đảm.
Cô âm thầm thề mình không được ngây ngốc ở chỗ này 72 tiếng đồng hồ. Ngày mai cô sẽ chạy thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này! Nhớ núi băng nhỏ quá! Nhớ cá chiên anh làm và cả hương muối biển trên người anh nữa! A a a!
***
Ngày hôm sau, bầu trời âm u tạo điều kiện tốt cho tổ chương trình. Mây đen che lấp mặt trời, làm cho không khí ở trường học quỷ càng thêm âm u.
Cũng may là cả đêm không có chuyện gì xảy ra. Các cô gái rời giường, ngồi trang điểm trong ký túc xá.
Bình thường, dù thế nào thì các cô cũng sẽ bàn luận về đồ trang điểm, đồ chăm sóc da. Nhưng hôm nay, cả bốn cô gái không có chút xíu tâm trạng nào. Ngay cả Trương Kì Thụy ngày thường trang điểm diêm dúa cũng chỉ làm qua loa, son cũng không tô màu đỏ.
Mọi người thu dọn sơ qua rồi ăn một iys đồ. Tới 11 giờ họ tập hợp với mấy bạn nam, tới phòng học đêm qua.
Vì chuyện tối qua đã dọa cho bọn họ quá sợ hãi nên hộp mật mã họ tìm được bị rơi xuống mặt đất. Cũng may là đồ trong hộp vẫn còn.
Tuy thời tiết âm u nhưng ban ngày vẫn an toàn hơn ban đêm. Mọi người sốc lại tinh thần, lần nữa ghép lại mấy mảnh giấy. Sau nhiều lần xác nhận, họ quyết định đi đến chỗ bị thiếu trên bản đồ. Nó chính là văn phòng cách đây không xa.
Tề Tử Khiêm đi tuốt ở đằng trước, gõ gõ lên cánh cửa gỗ mục nát. Hắn chuẩn bị tâm lý xong, nói với mấy người ở phía sau: “Tôi mở cửa đây.”
“Cót két” một tiếng, cửa được Tề Tử Khiêm nhẹ nhàng mở ra.
Gian phòng được mô phỏng lại trông cũng ra gì lắm. Bàn làm việc, máy tính bị hư hỏng, tủ hồ sơ, còn có chồng sách thật dày.
Nhưng nơi này không có cửa sổ, trông rất u ám. Trương Kì Thụy chủ động xin đi giết giặc: “Tôi…. tôi với An An canh ở ngoài cho. Bên trong tối quá, chúng tôi phụ trách giữ cửa.”
Cũng biết hai người này không làm ăn được gì nên để cho canh giữ ở ngoài cũng ổn. Nếu quỷ tới, hai người họ có thể phát hiện ra ngay. Tiếng hét của họ mạnh mẽ quá mà.
Trương Kì Thụy và Dương An An canh giữ bên ngoài, bốn người còn lại vào đi xung quanh trong căn phòng nhỏ hẹp.
Trong lúc vô tình, Nghiêm Noãn chú ý tới bản đồ thế giới được treo trên tường. Nhìn đến khu vực Tây Âu, đột nhiên cô nhớ ra phần bị thiếu ở trên bản đồ họ ghép. Không chỉ ở bản đồ trường học mà hình dạng phần bị thiếu cũng y hệt nước Đức trên bản đồ.
“Mọi người mau tới đây xem này. Lúc chúng ta ghép hình, trên đó bị thiếu một mảnh, căn cứ vào những chỗ xung quanh mảnh ghép thì chúng ta tới được căn phòng này. Nhưng mọi người có để ý không, phần bị thiếu kia, hình dạng rất giống nước Đức.” Nói tới đây, cô chỉ vào nước Đức trên bản đồ.
Mọi người vây lại. Tống Phi cau mày, đặt các mảnh giấy trong tay xuống bàn và ghép lại lần nữa, sau đó kinh ngạc hô lên: “Đường nét giống y như đúc luôn. Ôi trời! Chẳng lẽ manh mối ở nước Đức?”
…
Giờ tiêu chuẩn IQ của tiểu thịt tươi ngày càng thấp, những lời này nó ra khỏi miệng chẳng lẽ hắn không thấy ngại sao? Nói chuyện cũng phải dùng não chứ.
Hiển nhiên, Tề Tử Khâm thông minh hơn Tống Phi: “Tôi nhớ trong sách địa lý cấp ba có phần địa lý khu vực. Tìm thử trong chồng sách kia đi.”
Nghiêm Noãn và Khương Khương gật đầu.
Mọi người lấy sách địa lý từ trong chồng sách, dựa theo mục lục tìm ra chương Tây Âu. Khương Khương hô lên: “Đức!”
Cô ta chỉ tay lên đúng phần nước Đức trong chương địa lý khu vực. Quả nhiên, ở đây có gợi ý khác.
Phần thể hiện lãnh thổ nước Đức đã biến thành một bức tranh. Tranh có hình rất kỳ quái, có ngục giam, giường, cầu thang, dao…. ơ, còn có cả chìa khóa.
Tống Phi: “Cái chìa khóa này hẳn là mấu chốt. Chúng ta phải đi tìm chìa khóa này sao?”
“Ngục giam, giường, cầu thang.” Nghiêm Noãn thì thào tự hỏi: “Trường học quỷ chỉ có hai tòa nhà, làm sao có được ba món đồ này?”
Tống Phi trả lời không chút do dự: “Thanh sắt của ngục giam không phải giống cửa trường à? Cầu thang với phòng ngủ thì cũng có. Chỗ chúng ta toàn giường đấy thôi. Cầu thang thì chỗ nào chả có.”
Không đúng, trên cái giường này có treo một chiếc đèn. Trông nó giống như là… giường của phòng phẫu thuật.
Khương Khương chần chừ một lúc mới lên tiếng: “Tại sao lại đánh dấu ở văn phòng? Nếu chỉ muốn cho chúng ta biết phần bị thiếu giống lãnh thổ nước Đức trên bản đồ thì chúng ta có thể tìm ở sách giáo khoa địa lý trong phòng học mà. Đâu nhất định phải để chúng ta đến văn phòng tìm sách địa lý, chỉ vì muốn chúng ta thấy bức tranh này?”
Tê Tử Khâm lên tiếng: “Có khi nào những thứ đó có ngay trong văn phòng này không?”
Dương An An cùng Trương Kì Thụy đứng ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy hơi sợ hãi.
Khương Khương: “Mặc kệ, chúng ta tìm ở đây xem còn đồ vật nào khác không đã.”
Cô ta nhìn ra cửa, chỉ vào tủ hồ sơ nói với Dương An An và Trương Kì Thụy: “Mọi người cùng nhau tìm đi, hai người tìm ở đây.”
Dương An An cùng Trương Kì Thụy liếc nhìn nhau, gật đầu.
Không bao lâu sau, Trương Kì Thụy khẽ hô: “Đây là đường ngầm sao?”
Cô ta chỉ vào cánh cửa ở phía dưới tủ hồ sơ, nhìn những người khác.
Tổ chương trình đỉnh thật đấy! Còn làm cả đường ngầm.
Trên cửa đường ngầm có một bảng mật khẩu số sáng lên. Ở đó dùng mật mã bốn số. Này là cái quỷ gì thế?
Tống Phi chống cằm, cau mày: “Mật khẩu là gì? Có phải là kinh độ và vĩ độ của Đức không?”
Tống Tử Khiêm lắc đầu, “Kinh độ và vĩ độ đâu chỉ có bốn con số. Hơn nữa, nước Đức rất lớn, chúng ta phải lấy kinh độ và vĩ độ ở điểm nào?”
“Đương nhiên là ở thủ đô rồi.”
Khương Khương cũng lắc đầu phủ nhận: “Có lẽ không phải đâu.”
Lúc này Trương Kì Thụy đứng bên cạnh thuận miệng nói: “Hay đó là số trang?”
Cô ta vừa nói xong, cả văn phòng im bặt. Khương Khương nhìn sách. Số trang ở hai trang sách có tấm bản đồ đó gộp lại vừa vặn bốn chữ số.
Nghiêm Noãn cúi người thử nhập mật khẩu. “Lạch cạch” một tiếng, cửa mở.
Bọn họ có thể thấy rất rõ một không gian rộng lớn được nối liền ngay sau tủ hồ sơ. Bên trong có ánh đèn màu xanh biếc mờ ảo lần lượt thay đổi và cả cầu thang rất dài.
Tim mọi người cùng nảy lên. Im lặng trong chốc lát, Tề Tử Khâm nói: “Tôi đi trước, sau đó đến Tống Phi, mọi người theo sát nhau đi vào, thế nào?”
Lại một đợt im lặng nữa bao trùm. Quỷ mới biết trong đó có điều gì đang chờ bọn họ. Nhưng mà không đi vào thì chương trình không thể ghi hình được nữa. Trương Kì Thụy với Dương An An không muốn đi vào nhưng những người khác đều gật đầu đồng ý. Nếu chỉ có hai người ở ngoài thôi thì cũng rất đáng sợ.
Chần chừ mất một lúc mọi người mới khom lưng đi theo Tề Tử Khâm xuống.
Tề Tử Khâm: “Mọi người cẩn thận chút, cầu thang hơi dốc.”
Ở đây có rất nhiều bậc cầu thang, Nghiêm Noãn ôm tâm trạng căng thẳng đi xuống, còn im lặng đếm 45, 46, 47,…
Này so với bậc thang đi xuống tầng một còn nhiều hơn. Vì vậy giờ chắc là bọn họ đang ở phía dưới tầng một. Hoặc có thể gọi nói …. nơi này có tầng hầm.
Tầng hầm gì đó, nghe đã thấy đáng sợ rồi.
Bọn họ đi xuống phía dưới. Không gian nơi đây rất nhỏ, đối diện có một phòng giam.
Có thể thấy rõ, trong phòng giam có một cánh cửa nhưng đã bị khóa. Sao đi vào được đây?
Tống Phi liếc mắt đã thấy: “Chìa khóa trên mặt đất!”
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ. Đúng là có chiếc chìa khóa nằm trên mặt đất. Phải ngồi xuống với qua khe hở lan can mới lấy được nó mà với không tới, còn kém một đoạn nữa.
“Có cái gì làm dây không?” Nghiêm Noãn hỏi.
Tề Tử Khâm: “Dây giày của tôi được không?”
Cúi đầu họ phát hiện ra, mấy người đi giày thể thao ai cũng có dây giày.
Nghiêm Noãn: “Chúng ta tháo dây giày ra rồi buộc chúng lại với nhau.”
Dương An nhịn không được nói: “Dây giày nhẹ lắm, không kéo được chìa khóa đâu.”
Nghiêm Noãn thản nhiên thu dây giày, buộc chúng lại với nhau. Sau đó cô lấy từ trong túi ra một cái núm v ú cao su nhỏ, chính là đồ vật bên trong cái hộp mật mã kia.
“Tôi thấy trọng lượng cái núm v ú cao su nhỏ này khá và rồi vô tình phát hiện ra nó giống một cái nam châm.”
Nói xong, cô dùng dây giày cột chặt vào đầu núm v ú cao su, Tống Phi chủ động xung phong: “Tôi quăng cho.”
Hắn tay dài. Nghiêm Noãn gật gật đầu.
Quả nhiên, núm v ú nhỏ chính là nam châm. Chỉ cần ném đến gần chìa khóa, nó đã nhanh chóng bị hút lấy.
Bọn họ dùng chìa khóa mở cửa ngục giam. Mở cửa ra rồi, bọn họ phát hiện bên trong còn có phòng khác.
Dựa theo nội dung chương trình viết thì đây là một sự kiện bạo lực học đường cực kì ác độc.
Nơi nơi đánh gạch chéo màu đỏ, vải trắng bay bay, đèn xanh lam xanh lá cây liên tục nhấp nháy. Ở trong bóng tối càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị. Nghiêm Noãn nhận ra, hình như đây là nơi vọng ra tiếng nói, bởi vì hiệu ứng âm thanh 3D bắt đầu vờn quanh.
Cô giật mình ý thức được đây mới đúng là phóng kín!
Dường như cả trường học quỷ đã thu nhỏ thành nơi này. Bọn họ chỉ có thể đi về phía trước. Lối đi rất hẹp.Sau khi đi vào thì thấy đó là phòng ngủ với chiếc giường có khăn trải giường màu đỏ, trên tường treo di ảnh…
Ôi mẹ ơi! Đây mới thật sự là trường học quỷ!
Đi qua gian phòng ngủ là tới dãy nhà vệ sinh dài đầy vải trắng bay và những gạch chéo đỏ. Có tới bảy tám phòng, lối đi cực kỳ nhỏ, không thể đi song song được. Mọi người như chơi domino, nắm lấy áo của người đằng trước mà đi.
Đột nhiên, phòng giam phía trước có người đi ra… Không! Là quỷ! Chặn đường đi của bọn họ. Thoáng chốc, tất cả mọi người hét toáng lên, “A a a!”
Tất cả mọi người lui về sau. Một con quỷ khác cũng bước ra từ gian phòng phía sau, chặn bọn họ lại.
Mấy người bị buộc trốn ở lối đi nhỏ hẹp, la to. Họ run bần bật. Quỷ lần này còn giống thật hơn cả quỷ tối qua. Bởi vì không gian nhỏ hẹp tối om nên nó càng phát huy tốt hơn. Dưới lòng bàn chân bọn họ bốc khói trắng. Không khí càng lúc càng giống.
Nghiêm Noãn không nhìn rõ hình dáng quỷ ra sao, chỉ biết đại khái đã la to theo bọn họ.
Trong hoàn cảnh này, mọi phòng tuyến tâm lý bị đánh tan. Mấy cô gái nào ai còn nhớ mình đang ghi hình chương trình. Dương An An bị dọa khóc. Ngay cả hai nam sinh cũng bị dọa cho không nói thành lời. Cái gì mà không sợ quỷ còn gõ cửa đều là gạt người, nói lời trái lương tâm hết! Thật sự muốn kéo người tới để họ cảm nhận thử xem! Mọi người liều mạng co thành một đám. Anh xô tôi đẩy, cánh tay Nghiêm Noãn cũng mất cảm giác.
Hai con quỷ một trước một sau dồn mọi người vào một góc, sau đó tự tay đi bắt người.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới lời nói trước khi tiến vào căn phòng đen nhỏ…
Ba người có bùa hộ mệnh hô lên như điên, “Tôi có bùa hộ mệnh! Đừng có bắt tôi! Không cần giam vào phòng tối!”
Hai con quỷ nhe răng cười, bỏ qua hai tên nam sinh, kéo Nghiêm Noãn vào trong một gian nhà vệ sinh.
Nghiêm Noãn sợ sắp không trụ được, hét lớn: “A a a! Đừng có bắt tôi! Buông ra!!!”
Những người khác bị dọa đến choáng váng, không ai dám tiến lên cứu cô.
Bên trong nhà vệ sinh có phòng khác. Một lát sau, lúc Tề Tử Khâm vén màn trắng lên bên trong không có ai.
Trong lòng mọi người đều biết Nghiêm Noãn đã bị bắt đi, giam vào phòng tối. Phòng tối này dọa người tới mức nào, bọn họ không dám tưởng tượng.
***
Lúc này, trong phòng theo dõi của chương trình
Nhân viên công tác hứng thú nhìn những ngôi sao bị dọa đến mặt mày tái mét, khóc ra tiếng mà cười không dừng được. Trong lúc bọn họ đang tán gẫu thì có người đi vào.
“Tiên sinh, anh là ai? Chúng tôi đang ghi hình chương trình, anh…”
Người tới mặc một bộ âu phục nhàn nhã, môi mỏng khẽ nhếch, sắc mặt không rõ buồn vui.
Anh đứng ở trước màn hình theo dõi nhìn khoảng một phút. Thấy Nghiêm Noãn bị kéo vào phòng tối, sau đó bị hai con “quỷ” buộc vào bàn phẫu thuật, cô la to, kích động.
Trình Sóc Xuyên mở miệng: “Cô ấy ở đâu?”
Nhân viên công tác thấy anh khí thế lẫm liệt nhưng không biết là thần thánh phương nào, cũng không dám trực tiếp đuổi người, “Xin hỏi anh là?”
Ánh mắt Trình Sóc Xuyên lạnh như băng, “Tôi là tổng giám đốc công ty giải trí Khải Trình, Trình Sóc Xuyên. Tổ chương trình làm trái với nội dung hợp đồng nghiêm trọng, không có tinh thần hợp tác. Hành vi quá đáng của mấy người đã làm cho nghệ sĩ công ty tôi gặp tra tấn về cả tinh thần lẫn thể xác một cách nghiêm trọng. Tôi đại diện cho công ty giải trí Khải Trình, giữ nguyên quyền lợi truy cứu trách nhiệm pháp luật. Mặt khác, giải trí Khải Trình sẽ cân nhắc về việc rút vốn đầu tư và đình chỉ chương trình. Bây giờ tôi muốn đưa cô ấy đi, mấy người ai có ý kiến?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...