Cho Dù Là Thiên Kim Giả Cũng Phải Dũng Cảm Buông Thả Kệ Đời


Mặc dù hiện tại Thẩm Nguyệt có vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn anh ấy, một bộ dáng vì tốt cho anh ấy, anh ấy cũng biết vị em gái này chỉ là muốn lợi dụng anh ấy, anh ấy không muốn bị lợi dụng.

Thẩm Nguyệt bị Thẩm Dật Trần âm thầm từ chối.

Trong thoáng chốc cô nhớ tới bản năng sợ hãi của mình đối với anh cả này, nhưng sợ hãi rất nhanh đã bị đè xuống.

Thẩm Nguyệt - trước mặt cơm và cực khổ lao tù, hết thảy sợ hãi đều sẽ trở nên bé nhỏ không đáng kể.

"Anh cả, em thật sự không thích ăn thứ này, thay vì để em ăn cải trắng, còn không bằng để em trực tiếp chết đi!" Thẩm Nguyệt giả khóc, nước mắt không có một giọt, giọng ngược lại không nhỏ.

Thẩm Dật Trần xoa xoa huyệt thái dương, lạnh mặt răn dạy, "Đừng khóc, còn ra dáng gì nữa!”
Quỷ khóc sói tru, không biết còn tưởng rằng anh ấy đã làm chuyện gì quá đáng.

Nhưng mà, lời răn dạy trăm thử trăm linh này đối với Trầm Nguyệt cũng không có tác dụng, cô thậm chí gào càng lớn tiếng, cuối cùng đưa tới mọi người Thẩm gia đang ăn cơm ở phòng khách.

Cửa phòng bị mở ra, cha Thẩm dẫn đầu đi tới, thấy Thẩm Nguyệt còn đang gào khóc, lạnh mặt hỏi, "Chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Dật Trần đang muốn trả lời, Thẩm Nguyệt đã ngừng gào thét, trả lời hết sức bình thường, "Anh cả không giúp con ăn cải trắng, con đang uy hiếp anh ấy.



Ba Thẩm:!
Thẩm Dật Trần:!
Mọi người vây xem:!
Ông Thẩm thở dài một hơi, nói với Thẩm Nguyệt: "Nhỏ giọng uy hiếp thôi.

" Rồi đóng cửa lại rồi đi.

Lúc này Thẩm Nguyệt mới nói với Thẩm Dật Trần, "Vậy em tiếp tục?”
Thẩm Dật Trần không nói gì, chỉ nhận lấy cải trắng trên tay Thẩm Nguyệt, ăn một miếng.

Thẩm Nguyệt im lặng.

Ăn xong cải trắng, Thẩm Dật Trần hỏi, "Em muốn ăn gì?”
Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng lên, không hổ là người làm ăn, nói: "Muốn ăn tôm hùm!”
“Không được.


"Muốn ăn thịt bò.

"
“Không được.


“Muốn ăn muối.


“Không được.


“Muốn ăn! ! ”
“Không được.



Cuối cùng, bữa cơm tối hôm đó của Thẩm Nguyệt, vẫn chỉ có cải trắng.

Khác nhau chỉ là, Thẩm Dật Trần và cô ăn cùng một món ăn.

Ngày hôm sau, Thẩm Nguyệt vốn chuẩn bị hưởng thụ nằm trên giường vui vẻ thật tốt, lại bị ép rời giường lúc 6 giờ bắt đầu thu dọn chuẩn bị đi học.

Cô nhắm mắt lại để dì mặc quần áo, nhắm mắt lại đi tới bàn ăn, nhắm mắt lại ăn chút gì đó, cuối cùng nhắm mắt lại ngồi lên xe.

Trong lúc hoảng hốt, cô cảm giác được xe dừng lại, vì thế mở to mắt hỏi, "Đến chưa?”
“Đến Thượng gia rồi.


Thượng gia? Đầu óc rỉ sét của Thẩm Nguyệt bắt đầu chuyển động, Thượng gia, Thượng Quân Vũ, một cậu nhóc cô rất thích nhưng ở trong trí nhớ lại cho tới bây giờ không xem cô ra gì.

Có nên nói, cậu nhóc từ nhỏ đã rất đẹp trai, cô rất thích hay không.

Nhưng mà, dù sao cũng là người đàn ông cô nhất định không chiếm được, còn làm chó liếm cái rắm, bỏ.

“Chú Trương, trực tiếp lái xe, sau này không cần tới nữa.


Chú Trương có hơi kinh ngạc, tuy rằng hai người Thẩm Nguyệt và Thượng Quân Vũ tuổi còn nhỏ, nhưng Thẩm Nguyệt sùng bái và thích Thượng Quân Vũ bọn họ đều nhìn thấy trong mắt, ban đầu cũng là Thẩm Nguyệt khóc nháo rất lâu, Thẩm gia mới ra mặt hòa giải, sắp xếp hai người mỗi ngày cùng nhau đi học.


Hôm nay là! ! đứa nhỏ cãi nhau?
Chú Trương không hỏi nhiều, sau khi lặng lẽ xin chỉ thị của cha Thẩm, rồi lái xe đi.

Thẩm Nguyệt nhìn những nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện chuyện sắp xảy ra.

Hôm nay, sẽ có người vu hãm cô, bao gồm Thượng Quân Vũ ở trong đó, không có người đứng ở bên chỗ cô.

Vì thế Thẩm Nguyệt lại bắt đầu tự hỏi.

A, thật phiền, học cái rắm, thời gian tốt đẹp nếu không phải dùng để làm ăn cơm và ngủ sẽ không có ý nghĩa gì.

Đợi lát nữa sau khi bị vu khống vừa vặn lấy cớ ngày mai bắt đầu không đi học.

Cô thật đúng là một quỷ cơ linh nhỏ, hắc hắc.

  *
Nhắc nhở ấm áp, quyển truyện này có cp, cp là nam nữ, không phải bách hợp cũng không phải không cp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận