Chờ đợi cơ hội

 
"Người ta toàn nói anh ấy lịch thiệp nhã nhặn, đúng thật.”
 
“Một ngôi sao cỏn con còn ngước mắt lên trời, anh ba nhà họ Thẩm lịch sự với chúng ta chứng tỏ gia phong rất tốt.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa phòng makeup mở ra.
 
Người quản lý nhận được tin tức ngẩng đầu lên: “Trời cho cơ hội, anh Thẩm vào hậu trường!"
 
Tô Vũ Đồng rất ngạc nhiên: "Tuyệt."
 
Hai người đều không nghĩ tới hướng khác, cũng không đoán được Thẩm Kinh Niên vào hậu trường làm gì, chỉ muốn đạt được mục đích.
 
Tô Vũ Đồng soi gương tô lại son, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.
 
Đúng lúc trông thấy nửa bên của người đàn ông, ngón tay thon dài rời màn hình điện thoại, cô ta bất giác nhìn sang, màu đỏ le lói đó cũng biến mất.
 
Góc nghiêng điển trai sáng sủa in lên đôi mắt của Tô Vũ Đồng, đường nét sâu sắc, ẩn chứa nét cười dịu dàng.
 
Tô Vũ Đồng tim đập thình thịch: "Anh ba."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ta biết hát nên biết cách làm giọng quyến rũ, chữ ‘anh’ mang một chút trẻ con, xuất sắc hơn bất kỳ lần bắt chước nào của cô ta trước đây.
 
Thẩm Kinh Niên nghiêng đầu nhìn: “Chuyện gì?”
 
Tô Vũ Đồng không nghĩ nổi đề tài nào, cô ta bắt gặp ánh mắt của anh và cảm nhận được khí chất của cấp trên, khiến cô đỏ mặt tới mang tai.
 
"Anh ba đi nhầm chỗ rồi sao?"
 
Cô khẽ cất cao giọng: "Đây là hậu trường, cần tôi đưa anh ra ngoài không?"
 
"Không cần."
 
Thẩm Kinh Niên phun ra hai từ súc tích.
 
Tô Vũ Đồng không nản lòng, thử lại: "Hay là anh đang tìm ai? Tôi cũng có thể giúp anh."
 
Cô ta đeo bám miệt mài, mục đích rõ như ba ngày.
 
Thẩm Kinh Niên mất kiên nhẫn, giọng điệu điềm tĩnh, thốt ra ba chữ.
 
"Tìm vợ tôi."
 
"Tìm vợ của anh, vậy tôi—" Tô Vũ Đồng buộc miệng theo phản xạ, sau đó chợt giật mình, kinh ngạc mở to mắt.
 
Vợ?
 
Anh Thẩm đã kết hôn?!
 
Ai là vợ!
 

Tô Vũ Đồng mở miệng, không thể nói tiếp câu đang dang dở.
 
Đúng lúc đó, cửa phòng makeup bên cạnh mở ra.
 
“Giám đốc Thẩm.” Trần Khả nói.
 
Quan Thanh Hòa đang cầm ly nước, môi anh đào ngậm ống hút, vừa mở cửa đã nghe giọng của Thẩm Kinh Niên.
 
Trần Khả liếc xéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Vũ Đồng, mặc dù không nghe nhưng cũng đã đoán được mọi chuyện trước đó, cười nói: “Cô chủ đang đợi anh đón.”
 
Quan Thanh Hòa ngậm một ngụm nước và sặc nước.
 
“Khụ khụ.” Cô nhả ống hút ho khan hai tiếng, đôi môi mấp máy.
 
Ánh mắt Thẩm Kinh Niên rơi xuống phía trên, rồi nhìn vào sâu trong mắt cô: “Là lỗi của tôi khi để cô Quan đợi lâu.”
 
"!"
 
Cả người Tô Vũ Đồng như đóng băng.
 
Cô Quan, vợ...
 
Quan Thanh Hòa là bà Thẩm!
 
Khó trách... khó trách người phụ trách của Vọng Nguyệt đối xử đặc biệt với cô, khó trách đạo diễn Vương luôn đối xử rất tốt với cô.
 
Khó trách, mặt nạ đó không cần phải trả lại.
 
Cho đến khi những người cạnh đó rời khỏi tòa nhà trống, chỉ còn lại hai người họ ở phía sau.
 
Người quản lý còn kinh ngạc hơn cả cô ra, nghẹn họng nhìn trân trối: “Là anh ba nhà họ Thẩm mà, lại xin lỗi vì chuyện nhỏ nhặt…”
 
Tô Vũ Đồng lẩm bẩm.
 
Đó là vợ anh, xin lỗi thì có là gì.
 
-
 
"Hồi nãy anh không nói gì với cô ta đâu đấy."
 
Sau khi lên xe, Thẩm Kinh Niên nói với giọng ấm áp.
 
Quan Thanh Hòa ngẩn người biết anh ám chỉ chuyện của Tô Vũ Đồng: “Chuyện này không cần nói.” cô biết mà.
 
“Nhất định phải nói.” Thẩm Kinh Niên phủ lên mu bàn tay của cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Vợ chồng cần thành thật với nhau, chuyện nhỏ nhặt không nói sẽ trở thành những chuyện lớn lao."
 
Anh nói: "Anh không muốn bà Thẩm nghe từ miệng người khác, thà anh tự mình nói với em."
 
Sự chú ý của Quan Thanh Hòa chuyển từ tay anh sang lời nói của anh.
 
Cô ngẫm nghĩ hai câu này, nói trong lòng không rung động thì không thể.
 

Trên thế này ngày nào cũng có tin tức kiểu này, Quan Thanh Hòa hiểu đàn ông không có mấy người tốt.
 
Thế mà gặp gỡ Thẩm Kinh Niên, anh không phải là người xuất chúng bình thường, và anh không có khuyết điểm của những người thành công.
 
Quan Thanh Hòa lại nghĩ đến Thẩm An, ngập ngừng nói: "Em chưa nói với anh, người theo đuổi em bị em từ chối là Thẩm An."
 
Cô chớp mi quan sát phản ứng của anh.
 
Thẩm Kinh Niên nghe vậy chợt cười: "Anh biết."
 
Quan Thanh Hòa mở to mắt: "Anh biết?"
 
Thẩm Kinh Niên ừm đáp, trong giọng nói mang theo chút trấn an: “Cô Quan tuyệt vời thế này, nó theo đuổi em trong khi không biết sự tình là bình thường.”
 
"Hơn nữa, em đã từ chối rồi. Em đã làm rất tốt."
 
Quan Thanh Hòa giương môi: "Còn tưởng rằng anh không biết."
 
“Nó làm ầm ĩ như vậy, bể chuyện nhanh thôi.” Thẩm Kinh Niên điềm tĩnh: “Thằng nhóc không hề che giấu cảm xúc, bữa cơm hôm nay không cần nhớ đâu.”
 
Quan Thanh Hòa ngoan ngoãn gật đầu.
 
Anh không thấy có vấn đề thì cô yên tâm.
 
Cốt là cô sợ rằng chú và cháu trai trở mặt thành thù vì cô - mặc dù điều đó khó xảy ra.
 
Thẩm Kinh Niên nhỏ giọng dỗ cô: “Tối nay đi nhà hàng mới.”
 
Quan Thanh Hòa bị đổi hướng chú ý, cô cong môi háo hức đáp lại: "Dạ."
 
-
 
Hôm nay Thẩm Kinh Niên đã đặt chỗ trong một nhà hàng Hồ Nam, chủ nhà hàng là người Tương Thành, chuyên về ẩm thực Hồ Nam chính thống, trong giờ ăn tối, nhà hàng đã kín chỗ.
 
Quan Thanh Hòa có chút ngạc nhiên khi thấy nó.
 
Bởi vì nhà hàng này có chút khác biệt với nhà hàng trước đó, giống như nhà hàng, bên trong đã có mấy bàn khách.
 
Theo cô, Thẩm Kinh Niên sẽ không thể đến đây.
 
Nhưng mà hắn không chỉ có tới, mà còn rất quen thuộc với anh, ngay cả chủ quán cũng biết anh, châm chọc: "Anh ba, cuối cùng anh cũng chịu dẫn bạn gái tới.”
 
Anh ta dẫn đường: "Mời lên lầu hai."
 
Thẩm Kinh Niên cười đáp: "Không phải bạn gái, là vợ."
 
Chủ quán kinh ngạc vội vàng nói: "Tối nay tôi đích thân xuống bếp, nhất định sẽ cho vợ anh nếm thử tay nghề của tôi! Cô ăn cay được không?"
 
Quan Thanh Hòa nhẹ giọng đáp: "Tạm thôi."
 

"Được, tôi sẽ cho ít hơn!"
 
Quan Thanh Hòa được Thẩm Kinh Niên dẫn vào trong, gọi món xong, cô mới không nén nổi tò mò: “Làm sao anh tìm được nơi này?”
 
Thẩm Kinh Niên rót trà cho cô, chậm rãi nói: “Quán này cũng là cửa hiệu lâu đời, kế thừa quán ăn của ông nội anh ta. Ông nội anh là khách ruột.”
 
Anh cũng vậy. Quan Thanh Hòa thầm nghĩ.
 
Tuy bảo rằng đồ ăn mặc hơi cay, nhưng cay khủng khiếp, rất kích thích vị giác, ăn xong cô uống liên tục mấy chén trà, chóp mũi chảy nước.
 
Thẩm Kinh Niên buồn cười, lấy khăn tay ra lau.
 
Quan Thanh Hòa không ngờ anh lại làm như vậy, cô khẽ chớp mắt, cảm nhận cử chỉ dịu dàng, khi anh rút tay lại cô vẫn cảm thấy có chút mất mát.
 
Cô véo dái tai, mím môi.
 
-
 
Khi cả hai về đến nhà thì trời đã tối.
 
Trong sân sáng tỏ ánh đèn ấm áp, quản gia pha một bình nước chanh đặt lên bàn, Quan Thanh Hòa vừa mới rót một ly thì có người gõ cửa.
 
Không chỉ đến một người, trên tay lỉnh kỉnh hộp gỗ, người đứng đầu cực kỳ quen mắt.
 
Giám đốc phụ trách Vọng Nguyệt Lâu, Chu Thượng.
 
Chu Thượng quét mắt nhìn, nhìn thấy anh ba đang nói chuyện điện thoại trên hành lang, anh ta thu ánh mắt, mở lời: “Đây là đồ của anh ba đã yêu cầu.”
 
Quan Thanh Hòa tò mò: "Cái gì?"
 
Chu Thượng nhìn cô gái ngây thơ động lòng người trước mặt, vô tình nhìn qua cổ tay mảnh khảnh của cô, lại nhớ tới lời của giám đốc Dung, độ hâm mộ của anh ta dành cho anh ba dần mỏng đi.
 
...Chắc sẽ không có mục đích sử dụng khác thật chứ?
 
Anh ta hắng giọng, mơ hồ nói: "Một số phụ kiện chuông."
 
Quan Thanh Hòa hỏi: "Sao trễ rồi còn đem tới?"
 
Chu Thượng liếc nhìn góc nghiêng của người đàn ông và nói: "Sớm còn hơn muộn."
 
Anh ta không dám ở lại lâu hơn, sợ cô lại hỏi mấy câu khó, liền sai người đặt hết hộp gỗ lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
 
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thẩm Kinh Niên trở lại sân.
 
Thấy Quan Thanh Hòa uống nước chanh, không mở hộp gỗ, anh hỏi: “Sao không mở?”
 
Quan Thanh Hòa ngẩng đầu: "Là của anh."
 
Thẩm Kinh Niên không trả lời, ngón tay thon dài của anh mở khóa, hộp gỗ mở ra, bên trong hiện lên một sợi dây tơ hồng, buộc với một chiếc chuông vàng nhỏ, trên chuông vàng có khắc hoa văn rất nhỏ.
 
Ni không phải là một chiếc chuông tròn thông thường, mà là một chiếc chuông mở, giống như một chiếc chuông nhỏ, tinh xảo và đẹp mắt.
 
Quan Thanh Hòa nói: "Cái vòng tay này đẹp quá."
 
Cô chưa bao giờ đeo phụ kiện kiểu như vậy.
 
“Không phải vòng tay.” Thẩm Kinh Niên cười sửa lại cho cô: “Là lắc chân.”
 
"Hả?" Quan Thanh Hòa không nhìn ra khác biệt.
 

“Thử đi.” Thẩm Kinh Niên lấy chuông vàng dây đỏ ra, ngồi xổm xuống.
 
Quan Thanh Hòa tim đập lỡ một nhịp, biết kế tiếp anh định làm gì, cô theo bản năng rụt chân lại, nhưng mắt cá chân lại bị giữ chặt.
 
Đầu ngón tay anh lướt trên làn da cô với cảm giác mát lạnh, sợi dây bện màu đỏ quấn quanh mắt cá chân trắng như tuyết của cô, được điểm bằng một chiếc chuông vàng.
 
Thẩm Kinh Niên giơ ngón tay rung chuông, âm thanh lanh lảnh khắp trong sân.
 
Khi anh đứng dậy, tiếng chuông dừng lại.
 
Quan Thanh Hòa không rõ, tặng cho cô hay là làm người mẫu?
 
Thẩm Kinh Niên biết cô đang nghĩ gì: “Em đeo nó, nó được gọi là chuông hộ hoa.”
 
Quan Thanh Hòa vốn định nói cô chuẩn bị rửa mặt, đeo cái này làm gì, nhưng vừa nghe lời này, lỗ tai nóng lên, gì vậy trời.
 
Cô hớp ngụm nước chanh để ổn định tinh thần, thắc mắc hỏi: "Chuông hộ hoa là cái gì?"
 
Thẩm Kinh Niên giải thích: "Những chiếc chuông nhỏ bằng vàng được buộc vào cành hoa vào thời xưa, tiếng chuông sẽ tự động vang lên khi những con chim bay đến, khiến chúng sợ hãi bỏ đi, điều đó có nghĩa là trân trọng những bông hoa."
 
Quan Thanh Hòa có chút xấu hổ.
 
Anh đang so sánh cô với một bông hoa chứ còn gì, lờn rồi.
 
Thẩm Kinh Niên nói xong lại cười, ngữ khí nghiêm túc: “Cô Quan đi vài bước, tôi nghe xem âm thanh hay không.”
 
Quan Thanh Hòa cúi đầu, sợi dây đỏ xứng với làn da tuyết, màu sắc rõ nét, cô không chịu nhúc nhích, đi rồi cả sân tràn ngập tiếng chuông thì sao.
 
Cô nhìn quản gia, xoay người rời đi ở cổng sân.
 
Quan Thanh Hòa mím môi, nhỏ giọng nói: "Không phải anh mới rung sao?”
 
Thẩm Kinh Niên nói: "Chỉ có một tiếng, không đủ chính xác."
 
"..."
 
Nghe có vẻ như một lời nói dối.
 
“Không chịu?” Thẩm Kinh Niên nhướng mày.
 
Quan Thanh Hòa do dự.
 
Thẩm Kinh Niên lại nói: "Vậy anh làm đấy nhé?"
 
Quan Thanh Hòa tưởng rằng anh lại giở trò với cô, không ngờ cô lại bị anh ôm ngay eo. Đôi chân ngọc ngà bay lên không trung, chuông vàng nho nhỏ xẹt qua không trung, leng keng inh ỏi.
 
Tiếng hô kinh ngạc của người đẹp trùng với tiếng chuông.
 
Bắp chân của Quan Thanh Hòa đung đưa ngoài khuỷu tay anh.
 
Cô nói: "Anh thả em xuống..."
 
Ai mà ngờ, Thẩm Kinh Niên lại đi vào sân chính.
 
Trong giọng điệu của anh lộ ra ý cười: "Nếu bà Thẩm không muốn, người chồng này làm giúp cho."
 
"..."
 
Gì mà chuông hộ hoa xua chim, sao không đuổi được con chim Thẩm Kinh Niên này chứ, còn nói thương hoa!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui