Biểu diễn xong, Tô Vũ Đồng không nhìn khán giả trên khán đài mà chỉ chăm chú nhìn vào hàng ghế đầu, ngoại trừ giám khảo, ba người kia đang trò chuyện.
Tất cả đèn sân khấu đều được bật lên, người dẫn chương trình lại bước ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quản lý vẫn đợi ở lối đi, nhìn thấy Tô Vũ Đồng quay trở vào, cô ta hỏi: "Thế nào rồi? Tôi thấy cô đàn tốt lắm."
Khi Tô Vũ Đồng di chuyển, các phụ kiện trên người cô ta va chạm kêu leng keng vang cả lối đi yên tĩnh, âm vang mãi.
Cô ta bực bội, muốn tháo xuống hết.
Quản lý thấy ý định của cô ta, mí mắt giật giật, vội vàng nói: "Đừng nhúc nhích, hư thì đền không nổi đâu!"
Tô Vũ Đồng sực nhớ, vội vàng buông tay, sau khi chắc chắn không có cái nào bị tháo mới thở phào, bực dọc trả lời câu hỏi của cô ta: "Thẩm Tam nghe tỳ bà là vậy, nhưng vốn không hề mở mắt coi tôi múa!"
Quản lý ngạc nhiên, suy đi nghĩ lại cũng không ngờ được tình huống này: "Đây là thói quen gì vậy, nghe nhạc không nhìn người?"
Tô Vũ Đồng lắc đầu: "Ai biết."
Bản thân chọn trang phục Hồ Cơ này cứ tưởng một mũi tên trúng hai con nhạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người không nói mấy câu thì nhân viên makeup ra dặm lại lớp trang điểm. Theo người dẫn chương trình giới thiệu, Tô Vũ Đồng lại bước lên sân khấu.
Lần này, tất cả các đèn đều sáng.
Mà hai người đàn ông quý phái nhất dưới sân khấu, một người đang nhìn cây quạt, người kia thì đang lật tờ giấy trong tay.
Tô Vũ Đồng nhìn chằm chằm bên kia, suýt chút nữa không nghe câu hỏi của người dẫn chương trình, may mà anh ta nhắc lại mới không có chuyện gì.
Một phần trong tập hai đã quay xong.
Nét mặt Vương Anh Kiệt không được tốt lắm, lên thẳng sân khấu, nhỏ giọng khiển trách: "Cô làm sao vậy? Ra sân khấu còn lơ đãng?"
Sắc mặt Tô Vũ Đồng hơi tái nhợt, không cách nào phản bác.
Người quản lý trấn an: “Có lẽ là quá căng thẳng…”
"Tôi mời cô quay, không phải để cho có chuyện." Vương Anh Kiệt vỗ thứ trong tay: "Tập thứ hai buộc phải hoàn tất trong hôm nay, tôi không muốn thấy cô giở chứng lần nào nữa, không thì quay suốt đêm cho tôi.”
Ông ta phất tay bảo Tô Vũ Đồng đi.
Đúng là không yên tâm, tưởng ông ta không thấy mắt cô ta đang hướng về đâu? Nếu còn không thấy thì anh ta không cần làm đạo diễn nữa rồi.
Vương Anh Kiệt quay đầu: "Đi mời cô Quan, mười phút sau sẽ bắt đầu."
-
"Sắp quay rồi, cô chủ."
Trần Khả cài một chiếc trâm bạch quả lên sườn xám của Quan Thanh Hòa, bạch quả vàng kim tô điểm thêm màu sắc tươi sáng cho sắc gấm trắng.
Quan Thanh Hòa cầm tì bà.
Hôm nay có hơn trăm khán giả cũng không tính là gì, phòng trà của cô mỗi ngày đều có mấy chục người nghe.
Trần Khả thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, nói: "Cô bình tĩnh thật đó."
Quan Thanh Hòa đặt tay lên đàn tỳ bà, cười nhẹ trả lời cô ấy: "Nếu tôi căng thẳng thì sao vào nghề này được?"
Trần Khả nghĩ cũng phải, cô ấy nhắc lại một lần nữa: "Thẩm gia ngồi ở hàng đầu tiên."
Quan Thanh Hòa gật đầu tỏ ý đã biết.
Từ hậu trường bước lên sân khấu, vào thứ năm, cô đã tiết lộ phong cách múa mà cô muốn, Vương Anh Kiệt nghĩ cô sẽ chọn những kiểu mà ông ta đã đánh dấu, mãi sau này mới biết đó là một bài gốc.
Vương Anh Kiệt giữ bí mật cho đến ngày hôm nay, không nói với bất kỳ ai khác, ngay cả Trần Khả cũng chỉ biết vào ngày hôm nay.
Quan Thanh Hòa bước ra ngoài, một loạt tiếng đàn vang lên.
Bài cô sẽ biểu diễn hôm nay là “Du Tần Hoài” do ông nội và bà nội của cô đồng sáng tác, ở giữa có chêm tiếng Ngô.
Trần Khả nghe vậy, nhìn Quan Thanh Hòa đang điều chỉnh vị trí của cây đàn tỳ bà, cảm xúc trên gương mặt cũng theo đó mà thay đổi, thật kiều diễm.
Khán giả nghe khúc dạo đầu nhỏ dần, sau đó một ánh đèn rọi lên sân khấu, một mỹ nhân thướt tha ngồi ở trên ghế đẩu.
Phía sau cô là cảnh đêm Tần Hoài cổ kính, dưới mái hiên treo đèn lồng giấy, phủ đầy ánh đèn màu, người qua lại tấp nập.
Ngay cả khi ngồi cách một đoạn, họ vẫn ngạc nhiên trước Quan Thanh Hòa.
Đoạn dạo đầu dừng lại, tiếng tỳ bà bỗng vang lên, cô gái trên sân khấu mặc một bộ sườn xám màu trắng đính hạt cườm, ngón tay thon thả, cô chơi đàn điêu luyện bằng đôi bàn tay mộc mạc, đôi bông tai đeo trên tai cũng theo đó mà lắc lư.
Ánh mắt giám khảo sáng lên, khẽ gật đầu.
So với Tô Vũ Đồng vừa rồi thì người này trông chuyên nghiệp hơn, không chỉ xinh đẹp bẩm sinh, makeup nhẹ nhàng và giản dị mà đàn cũng rất hay.
Âm thanh lảnh lót xuyên qua khán phòng, như thể đưa mọi người băng qua màn đêm trên sông Tần Hoài, khiến mọi người phải đắm chìm.
Dung Tiễn tặc lưỡi: "Thẩm Tam, cậu có phúc thật đó."
“Không cần ghen tị.” Những ngón tay thon dài của Thẩm Kinh Niên đặt trên đùi, thản nhiên đáp: “Cậu cũng không tệ.”
"Chứ gì nữa." Dung Tiễn quay mặt sang một bên, chấp nhận việc khoe khoang trong kinh doanh, Khúc Nhất Mạn và Quan Thanh Hòa là những người đẹp có tính cách hoàn toàn khác nhau.
"Tôi chỉ cảm thấy một cô gái xuất sắc như vậy lại bị cậu bắt mất.”
Anh ta nói một tràng mới nhận ra anh bạn chí cốt không buồn nhìn mình, chỉ lo ngắm nghía người đẹp đang đắm mình trong màn trình diễn trên sân khấu.
Thẩm Kinh Niên chỉ nói: "Im nào."
Ảnh hưởng anh nghe.
Đúng lúc này, tiếng đàn tỳ bà dừng lại, mọi người đều tưởng rằng nó dừng lại đột ngột là do gặp trục trặc thì một tiếng hát êm dịu cất vang.
"Ta hát Tần Hoài ca, đưa người đi Tần Hoài."
Vương Anh Kiệt trước ống kính sốc đến óc.
Ông ta chợt ngẩng đầu, nhìn về sân khấu cách đó không xa, thấy Quan Thanh Hòa diễm lệ, cười tươi đẹp làm sao.
Nhìn xuống khán phòng dưới sân khấu, tất cả đều lộ vẻ say sưa và kinh ngạc, thậm chí có người còn rướn người về trước.
Câu hát này, tuyệt diệu làm sao.
Ngay cả khi một số người không hiểu ‘Ngô nông nhuyễn ngữ (tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô) cũng nghe giống nhạc thần tiên.
Vương Anh Kiệt kinh ngạc đến run cả tay, năm đó mời Quan Thanh Hòa, ông ta còn sợ là cá nhân liên quan, cá nhân liên quan gì chứ, đến đây mới là không biết trọng người tài.
Khi câu từ cuối cùng vừa dứt, dây đàn chuyển động gấp rút, cuối cùng trở lại vẻ yên tĩnh, những ngón tay nõn nà thon thả ấn vào dây đàn khiến người ta có dư vị vô tận.
-
"Có nghe gì không?"
Tô Vũ Đồng bước ra phòng makeup, không thể ra đằng trước, cô ta chỉ có thể nghe loáng thoáng: "Hình như tôi chưa từng nghe qua đoạn này."
Người quản lí nói: "Có khá nhiều bài mà cô chưa nghe bao giờ. Có lẽ cô ta đã chọn bài không nổi.”
Tô Vũ Đồng cau mày: "Tôi đã nghe tất cả các bài hát trong danh sách tham khảo, trừ khi cô ta không chọn mà tự mình lấy bài ở ngoài."
Người quản lí cũng ý thức được vấn đề: "Thảo nào! Hôm nay cô ta không ló mặt ra hậu trường!"
Từ đầu đến giờ, họ không mảy may hay biết thông tin hoạt động của Quan Thanh Hòa.
Đang nói, cô ta thoáng nhìn thấy bóng người trước mặt, ôm đàn tỳ bà, e thẹn có độ, quản lý bước đến dặm lại makeup cho cô.
Quan Thanh Hòa cảm giác có người đang nhìn mình, cô nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của Tô Vũ Đồng và người quản lý rồi gật đầu chào.
Trần Khả gom khăn giấy: "Nãy họ còn ở trong phòng makeup, nghe cô hát mới ra đó.”
Quan Thanh Hòa không xem màn trình diễn của Tô Vũ Đồng, nhưng Trần Khả biết và kể là tỳ bà kết hợp múa, vậy thì cô hát độc một câu, không quá nổi trội.
"Lát nữa bình chọn rồi."
"Cô chủ phải là số một."
Quan Thanh Hòa liếc mắt: "Mong là như vậy."
Staff ra hiệu cho cô lên sân khấu, cô gật đầu rồi quay lại sân khấu, lần này là giới thiệu bản thân, cô nhìn về phía khán giả.
Một nửa khán phòng chìm trong bóng tối.
Cô đứng nơi cao, Thẩm Kinh Niên ngồi chỗ thấp.
Thấy cô nhìn mình, Thẩm Kinh Niên mỉm cười làm động tác vỗ tay.
Cả hội trường chỉ có một mình anh làm vậy, Quan Thanh Hòa khó tránh khỏi có chút luống cuống, cô quay đầu nhìn đi chỗ khác, hai gò má ửng hồng, càng thêm mị hoặc.
"Xin chào mọi người, tôi là Quan Thanh Hòa, một nghệ sĩ biểu diễn bình đàn đến từ quán trà Như Mộng Lệnh."
Lần này, cô nhìn thẳng về phía khán giả trước mặt, khẽ cười, mọi người chăm chú.
"Hóa ra không phải tay tỳ bà chuyên nghiệp, mà là nghệ sĩ diễn bình đàn."
"Ngay cả tên của quán trà cũng rất nghệ."
"Hát rất hay, ngày mai tôi nghe bình đàn ngay."
Người dẫn chương trình lại nói cái gì đó, có giám khảo không đợi được hỏi: "Bài mà cô vừa diễn hình như chưa từng nghe qua, là bản gốc?"
Quan Thanh Hòa khẽ gật đầu và nhẹ nhàng giải thích: "Là ông bà nội của tôi đồng sáng tác, và chưa bao giờ được tiết lộ công khai."
Giám khảo nói: "Xem ra ông bà nội của cô ẩn sâu bậc thầy tỳ bà dân gian rồi.”
Khúc Nhất Mạn chớp mắt, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: "Tôi muốn bình chọn quá đi.”
Sau đó, Tô Vũ Đồng cũng bước lên sân khấu.
Hai phong cách đối lập hoàn toàn, một gợi cảm, một thanh nhã, Hồ phục đỏ chói không thể làm lu mờ vẻ sang trọng của chiếc sườn xám trắng bên cạnh.
Lần này, Tô Vũ Đồng phát hiện anh Thẩm đang hướng về sân khấu.
Cô đứng thẳng người, khoe ra dáng người xinh đẹp, lại phát hiện hướng nhìn của anh là ở bên cạnh cô ta!
Trong lúc bàng hoàng thì kết quả bình chọn đã được công bố.
Ngoại trừ một giám khảo được điều hành bởi công ty ban đầu của Tô Vũ Đồng, bốn người còn lại đã bỏ phiếu cho Quan Thanh Hòa.
Người dẫn chương trình đọc to số phiếu trên màn hình lớn.
"Tô Vũ Đồng, 9 phiếu."
"Quan Thanh Hòa, 91 phiếu!"
-
Khi Tô Vũ Đồng nghe kết quả mà cả người chết trân, cô ta chưa bao giờ nghĩ mình lại nhận được số phiếu bầu một chữ số.
Không chỉ cô ta mà ngay cả những khán giả đã bỏ phiếu bình chọn cũng rất ngạc nhiên.
Hóa ra ai cũng giống mình, đều thích màn trình diễn của người đẹp thứ hai kia!
Người dẫn chương trình nói: "Sau đó sẽ có bình chọn trực tuyến, đến lúc đó sẽ công bố kết quả chính thức, hiện tại vẫn chưa biết."
Tất nhiên, đây chỉ là nói cho có lệ.
Mộ trăm phiếu bầu tại hội trường được phân chia rõ ràng như vậy, trừ khi Tô Vũ Đồng giành chiến thắng áp đảo trong cuộc bỏ phiếu trực tuyến mới có cơ hội đè bẹp Quan Thanh Hòa.
Rõ ràng là bất khả thi.
Tô Vũ Đồng bàng hoàng rời khỏi sân khấu, người quản lý được cho biết kết quả, cả hai đều xị mặt.
Quản lý vừa nghe ban giám khảo chỉ ra Tô Vũ Đồng không theo kịp tiết tấu mở màn, ánh mắt liền tối sầm lại: "Sao còn chơi sai?"
Tô Vũ Đồng nói: "Vậy thì tôi phải làm gì đây! Mới nãy anh ba nhà họ Thẩm nhìn lên sân khấu rồi, nhưng từ đầu đến cuối đều nhìn cô ta!”
Quản lý xoa trán: "Nhận tội đi."
Cô ta nhìn Quan Thanh Hòa đang được Trần Khả dìu đi: "Tôi mới phát hiện, sườn xám đó làm bằng gấm Vân Nam, chắc là đồ mượn."
Tô Vũ Đồng không biết câu này có nghĩa là gì.
"Lời đồn có lẽ cũng có phần đáng tin. Anh ấy thích người đẹp mặc sườn xám." Người quản lí bình tĩnh nói: "Lát nữa có thể Quan Thanh Hòa sẽ không mặc nữa."
“Nếu anh Thẩm còn chưa đi, cô mau thay sườn xám lúc đầu đi, đừng nói với tôi là cô không biết mặc.”
"Thua gameshow cũng không sao, vớt được nhà họ Thẩm, cô muốn bay thế nào chẳng được.”
-
Quan Thanh Hòa trở lại hậu trường và nhận được tin tức từ Thẩm Kinh Niên.
[Gặp em nhé?]
Quan Thanh Hòa suy nghĩ, hậu trường không có mấy người, đều bận hết rồi, staff thì cũng đã thấy.
Cô trả lời: [Ok]
Một lúc sau, tin nhắn của Thẩm Kinh Niên lại hiện lên: [Đến rồi]
Quan Thanh Hòa thầm nghĩ, đến thì đến chứ, nhắn tin làm gì nữa.
Cũng không biết anh có đi guốc trong bụng cô hay không, nhận một câu trong lòng: [Chắc cô Quan không đang thay đồ đâu nhỉ?]
Quan Thanh Hòa: [Hôm nay em không cần thay đồ]
Thẩm Kinh Niên tách khỏi Dung Tiễn và đến hậu trường một mình.
Các staff khi nhìn thấy người đàn ông cao quý thì lần lượt chào hỏi, anh mỉm cười nhẹ, chờ anh đi xa họ mới to nhỏ bàn luận.
"Anh ba nhà họ Thẩm dịu dàng ghê."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...