Một người là Thẩm Tam chín chắn kiên định, một người là công tử quyền quý hiếu chiến liều lĩnh, vậy mà cả hai là bạn bè nói đủ thứ chuyện.
Vương Anh Kiệt kính sợ đi tới: “Tam gia, giám đốc Dung, sao hai người đứng đây vậy? Mau lên đằng trước.”
Nhìn thấy cây quạt của Dung Tiễn, ông ta sững người.
Hôm nay, Dung Tiễn đã đổi quạt, trước đó là quạt núi sông, nhìn như công tử thế gia, nay là quạt chữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một mặt viết ‘thượng thượng tiêm’.
Mặt kìa viết ‘châu về hợp phố.'
Vương Anh Kiệt nhìn chằm chằm không nói nên lời, giám đốc Dung cố ý đổi chăng? Công tử xứng với kiểu này cũng quá thẳng thắn...
Dung Tiễn vui vẻ phẩy quạt, không chút để ý: "Đi."
Khán giả còn chưa vào, quảng trường cũng không nhiều người, đều là nhân viên họ thấy đạo diễn cẩn trọng kính nể cũng biết là không thể đắc tội với người này.
Tất cả đều nín thở khi đi qua hàng đầu tiên.
Dung Tiễn hỏi: "Không đi chung với vợ à?"
Thẩm Kinh Niên phủi tay áo, chậm rãi: “Ai nói không đi chung chứ?”
Dung Tiễn ‘ồ’ một tiếng.
Thẩm Kinh Niên liếc nhìn cây quạt của anh ta, ánh mắt dè bỉu rõ như ban ngày: “Lấy đâu ra hàng loại hai này vậy?”
Dung Tiễn bác bỏ đánh giá này: "Tôi có phải người cổ lỗ sĩ đâu? Cây quạt bình thường thôi, đừng có phán xét bằng con mắt nhà thẩm định."
Anh ta nói: "Tôi nhờ Tắc Sùng viết đấy."
Tần Tắc Sùng thạo thư pháp, thường không dễ xin chữ, phải lấy vật đổi vật mới được.
Thẩm Kinh Niên hỏi: "Cậu đổi cái gì thế?"
Dung Tiễn nói: "Quạt xếp thêu Quảng Đông thời cuối nhà Thanh, hình như vợ cậu ta múa dạ hội, gần đây đang tìm quạt xếp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ý nghĩa của chữ này đúng là lãng phí nét chữ nét mực, Thẩm Kinh Niên hời hợt đáp: “Cậu ta đổi nghề bói toán rồi à?”
Dung Tiễn trải ra mặt khác: "Tự tôi bói, ngày hôm nay phải là ‘thượng thượng tiêm’, trong ‘tiêm’ chính là ‘châu về hợp phố.’."
Thẩm Kinh Niên cười: “Né xa tôi ra.”
Dung Tiễn khép quạt giấy và cười một cách tùy tiện: "Không chịu đấy."
Vị trí này là tốt nhất, cũng gần Khúc Nhất Mạn nhất, dĩ nhiên anh ta không muốn đi.
-
Người quản lý đi từ hậu trường ra phía trước, nhìn thấy hai người nổi bật trên khán đài, giám đốc Dung không có cơ hội rồi, toàn bộ giới giải trí đều biết anh ta đang theo đuổi Khúc Nhất Mạn.
Nhưng giám đốc Thẩm thì khác, anh độc thân và có địa vị cao.
Cô ta trở lại phòng thay đồ sau hậu trường, nhân viên trang điểm đã rời đi. Tô Vũ Đồng vừa thay trang phục nhà Hồ mà cô ta vừa chuẩn bị, phần trên giống áo ống, phần dưới là váy lộ ra mắt cá chân.
Ban đầu, trang phục có màu xanh và đỏ, cô ta đặc biệt chọn màu đỏ.
Là một thần tượng, việc kiểm soát cân nặng là điều phải làm.
Vì vậy Tô Vũ Đồng rất tự tin, lớp trang điểm của cô ta hôm nay rực rỡ, đến lúc đó mua hẳn top tìm kiếm, tạo độ hot nhan sắc.
“Giám đốc Thẩm vẫn còn ở đây."
"Nói đạo diễn là tôi lên đầu chưa?"
"Rồi, anh ấy đi hỏi người trước mình rồi."
Quản lý dựa vào bàn trang điểm: "Người ta nói, dễ thương không đáng một đồng khi đứng trước vẻ gợi cảm, dù người trước mình xuất thần đến đâu, cô cũng sẽ không bị dìm.”
Tô Vũ Đồng: "..."
Nghe kiểu gì cũng thấy sai sai.
Trong phòng trang điểm bên cạnh, Vương Anh Kiệt đang hỏi: "Bọn họ muốn ra sân khấu đầu tiên, cô Quan thấy thế nào? Nếu cô cũng muốn lên đầu thì đổi vậy.”
Trần Khả nhìn Quan Thanh Hòa.
Hôm nay, Quan Thanh Hòa không mặc trang phục cổ trang hay Hán phục như họ đoán, mà là bộ sườn xám gấm Vân Nam.
Chúng được may từ loại vải lụa độc nhất trong nước, mang nét đặc sắc truyền thống và tay nghề, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng khéo léo.
Đây là quà sinh nhật mà ông nội đã nhờ người bạn già làm trước sinh nhật năm nay của cô.
Quan Thanh Hòa ngồi quay lưng lại, Vương Anh Kiệt không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, chỉ có vòng eo thon thả và tấm lưng mảnh mai, xinh đẹp của cô.
"Để cô ta lên đi." cô nói.
Dù nghe thế nào, Vương Anh Kiệt cũng cảm thấy âm thanh rất dễ chịu, ông ta lại thấy hối hận, đáng lẽ nên viết trước một bài bình đàn trong kịch bản, một bài hay hay.
Hôm nay Thẩm Tam đến đây chắc là để xem cô biểu diễn.
“Được.”
Ông ta rời đi, Trần Khả vuốt cằm: "Lên sân khấu đầu tiên không có lợi gì mấy, sao họ lại muốn chứ?"
Suy cho cùng, người bình thường sẽ cho rằng tiết mục cuối cùng để lại ấn tượng sâu sắc nhất, nhận bình chọn từ khán giả đông đảo nhất.
Quan Thanh Hòa đoán: "Có lẽ rất tự tin."
Trần Khả nói: "Chắc vậy, dù sao đối với cô chủ cũng không phải chuyện xấu."
Cô ấy lại xoa bóp các ngón tay của Quan Thanh Hòa, đảm bảo chúng được thả lỏng và thoải mái nhất, Quan Thanh Hòa từ chối cũng vô ích.
-
Sau thông báo của Vương Anh Kiệt, một trăm khán giả đã được chọn lần lượt ngồi vào chỗ của mình, cả hội trường trở nên ồn ào.
Nhà hát này có hai lầu để quan sát, nhưng cả Dung Tiễn và Thẩm Kinh Niên đều không đi.
Khi Khúc Nhất Mạn vừa xuất hiện, hội trường càng thêm huyên náo, rất nhiều người nhận ra cô ấy.
Dung Tiễn xòe quạt ra, đối diện với cô ấy, khẽ mỉm cười.
Khi Khúc Nhất Mạn thấy dòng chữ trên cây quạt, mí mắt cô ấy giật giật: "..."
Gì vậy trời?
Khúc Nhất Mạn nói: "Đây là gameshow, anh muốn hại tôi à?"
“Mới cho em xem thôi.” Dung Tiễn chuyển qua mặt ‘thượng thượng tiêm’: “Họ chỉ thấy cái này.”
Vai trò của Khúc Nhất Mạn thay đổi: "Bình thường chút đi."
Dung Tiễn thở dài: "Lúc quay anh sẽ cất."
"Tôi không thể tin lời hứa của giám đốc Dung." Khúc Nhất Mạn nhắm mắt làm lơ, cô ấy quay mặt đi, Dung Tiễn ngày càng trở nên trắng trợn.
Thư ký Ngô ngồi ở hàng thứ hai thấy vậy thì cúi đầu, cẩn thận ghi lại cử chỉ ghét bỏ của cô ấy.
Các giám khảo khác đang cười cười nói nói, thấy người đàn ông ngồi cạnh giám đốc Dung, họ nhỏ giọng dần.
Nhà tài trợ đích đã thân đến.
Tính tình Thẩm Tam nho nhã, không biết liệu họ có cơ hội bắt chuyện không.
Vương Anh Kiệt đến để bàn giao việc ghi hình, dò hỏi: "Tam Gia, giám đốc Dung, hai người không lên lầu hai dành cho khách vip thì có thể xem ở đây.”
Không phải là có thể mà là chắc chắn, vì quá gần ban giám khảo.
Dung Tiễn nói: "Không sao, không cần để ý, cậu ta cũng vậy."
Như vậy tốt quá, sau này khi lên sóng sẽ không phải lo lắng về rating, không phải đau đầu về chủ đề, trên mặt của Vương Anh Kiệt tràn đầy sự vui mừng:
"Được! Người biểu diễn đầu tiên là Tô Vũ Đồng, với khúc nhạc 'Phá Trận Nhạc'."
Ông ta dặn dò, mười phút nữa bắt đầu bấm máy.
“Bắt đầu rồi.” Quản lý nhìn Tô Vũ Đồng: "Hôm nay cố gắng hết sức, quan trọng lắm đấy.”
Tô Vũ Đồng tự nhủ: "Tôi vừa chơi vừa nhảy, không tin cô ta giỏi hơn tôi. Tôi hỏi rồi, cô ta không biết nhảy.”
Hôm nay Quan Thanh Hòa đến sớm, cả buổi không ra khỏi phòng trang điểm nên cô ta không biết Quan Thanh Hòa ăn mặc thế nào, ngay cả bài hát cô chọn cũng không biết.
Vì Vương Anh Kiệt đã nói phải bảo mật, hôm nay là vòng cạnh tranh, thể hiện tốt bản thân là được.
Tô Vũ Đồng bê đàn tỳ bà bước ra sân khấu.
Ca khúc cô ta chọn lần này là “Phá Trận Nhạc”.
Khi ánh đèn sân khấu bật sáng, một Hồ Cơ đại Đường gợi cảm xuất hiện trước khán giả.
Tô Vũ Đồng nghiêng cây đàn tỳ bà lên đầu, đi chân trần trên sân khấu. Cái chuông đeo trên người vang lên, sau đó cô ta ngước mắt nhìn về phía trung tâm sân khấu, không khỏi sửng sốt.
Người đàn ông cô ta muốn thu hút nhất hôm nay thậm chí không nhìn lên sân khấu, lông mày và đôi mắt anh tuấn đang nhắm nghiền, giống như ngủ quên trên ghế.
Khoảng dừng này suýt chút nữa làm loạn tiết tấu của cô ta, nốt nhạc đầu tiên bị trễ một giây, mặc dù Tô Vũ Đồng nhanh chóng điều chỉnh nhưng giám khảo đã ghi lại.
-
"Nghe thế nào?"
Đàn được nửa đoạn, Dung Tiễn quay đầu, phát hiện anh bạn tốt đang nhắm mắt dựa vào ghế, anh ta cạn lời: “Thẩm Tam à, có cần làm lố vậy không?”
Không thèm coi mấy cô khác biểu diễn luôn à?
Giữ kỹ ‘nam đức’ thế này, mình phải học hỏi thôi. Nếu mình có tư tưởng này, Mạn Mạn sẽ chấp nhận mình sớm thôi.
Quá xảo trá.
Anh ta bảo: “Bây giờ vợ cậu đâu thấy được.”
Thẩm Kinh Niên không để ý tới lời nói của anh ta, chỉ đáp ngắn gọn: "Rối."
Dung Tiễn biết anh trả lời cho câu đầu tiên: "Tôi thấy cũng được, cũng xem như là một người có kỹ thuật cao trong giới giải trí, rối chỗ nào chứ?’
Thẩm Kinh Niên hờ hững đáp: "Cậu biết nghe thì bây giờ đã ngồi ghế giám khảo, quay chung với Khúc Nhất Mạn rồi.”
Dung Tiễn: "..."
Cậu biết nghe, cậu giỏi rồi.
Thẩm Kinh Niên điềm tĩnh nói: "Có quá nhiều phụ kiện, âm thanh lẫn lộn với tiếng tỳ bà.”
Nếu là Quan Thanh Hòa, cô sẽ không làm như vậy, để không làm ‘giọng khách át giọng cha’, cô sẽ cho người ta nghe tiếng đàn tỳ bà đơn mộc nhất có thể.
Nhất là tiếng chuông, nó quá to, hóa ra lại dở.
Anh mở mắt ra, hỏi người phụ trách bên cạnh: “Vọng Nguyệt Lâu có chuông không?”
Hôm nay người phụ trách Vọng Nguyệt Lâu mang trang sức đến, anh ta thấy anh đang ngồi đằng kia mà không bước đến, ngồi lại chỗ này.
Người đó sững người, giải thích: "Không có, cô Tô tự chuẩn bị, chúng tôi chỉ chuẩn bị vài món thông thường.”
Dù sao tiết mục được xác định ngay tại chỗ, những phụ kiện như chuông quá đặc biệt nên Vọng Nguyệt Lâu không mang theo.
Thẩm Kinh Niên phớt lờ vế câu cuối của anh ta: "Vậy tức là có."
Người phụ trách gật đầu: “Đúng vậy, đa số là kiểu trẻ em, xỏ bằng dây đỏ, có làm theo con giáp bằng vàng, phụ huynh thích mua cho con vì ngụ ý hay."
Thẩm Kinh Niên ừm đáp.
Người phụ trách tưởng mọi chuyện đã kết thúc, cho đến khi nghe thấy một tiếng nói lanh lảnh: "Người lớn thì sao?"
Anh ta mấp máy môi, cảm nhận được điều gì đó nhưng khó nắm bắt quá, chỉ đáp: "Có dây chuyền, lắc tay, lắc chân."
Chỉ có thiết kế trang sức chính của Vọng Nguyệt Lâu mỗi mùa mới qua mắt Thẩm Kinh Niên, còn lại sẽ do cấp dưới kiểm soát.
Kiểu này không nằm trong số chính đó.
Anh ta hỏi: "Anh coi hình không, tôi có."
Dung Tiễn cười khẩy, thản nhiên nói: "Còn coi cái gì nữa, đưa thẳng đến nhà cậu ấy, chưa hiểu hả.”
Anh ta nói thêm: “Chọn thêm vài kiểu, không khéo Thẩm Tam không đủ xài.”
Câu này ý nghĩa sâu xa.
Người phụ trách thầm vặn lại, anh ba là người cương trực, đoàng hoàng hết sức, đâu như anh, giỏi giở trò.
Cho đến khi, Thẩm Kinh Niên nói với anh ta: "Làm theo giám đốc Dung."
Người phụ trách: "... Dạ được."
Mà đâu dùng cho mục đích không đứng đắn nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...