Chờ đợi cơ hội

 
Nghe Thẩm Kinh Niên nói, Quan Thanh Hòa hơi giật mình.
Những lời này hơi mập mờ, dù sao ngữ cảnh như vậy thường chỉ xuất hiện trong cuộc sống vợ chồng, hiếm khi gặp trong cuộc sống hàng ngày.
Sau đó, cô tự động hiểu là anh muốn đến xem gameshow ghi hình, dù sao giám đốc Dung cũng đến, anh đến cũng không kì lạ.
Quan Thanh Hòa gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Em còn tưởng rằng ngày nào anh cũng bận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kinh Niên lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn rắn rỏi của anh che khuất khung cảnh trước mặt cô, cất lời: "Nếu ngay cả ngày nghỉ phải làm việc thì làm sếp còn gì vui."
"Cô Quan có nghĩ vậy không?"
Quan Thanh Hòa không thể phản bác: "Đúng vậy."
Trên khuôn mặt điển trai của Thẩm Kinh Niên hiện lên nét cười dịu dàng, giọng nói ấm áp êm dịu: "Cô Quan là bà chủ của Như Mộng Lệnh, hôm nay coi như tăng ca."
Quan Thanh Hòa nghĩ cũng đúng.
Cô thường dành thời gian riêng cho mình vào cuối tuần, ngày cuối tuần của hai tuần này cô đều dành cho việc quay gameshow.
Thời gian hẹn của Trần Khả và Quan Thanh Hòa là chín giờ, tám giờ năm mươi cô đến nhà, định gõ cửa thì cửa đã mở.
Thấy Quan Thanh Hòa và Thẩm Kinh Niên xuất hiện chung với nhau, cô ấy vội chào hỏi.
Trong suy nghĩ của cô ấy, hai người họ tách ra ở đầu ngõ, đường ai nấy đi, việc ai nấy làm.
Trần Khả nhớ tới một chuyện: "Giám đốc Thẩm, tài xế của anh chưa tới."
Thẩm Kinh Niên bước đi chậm rãi, theo tốc độ của Quan Thanh Hòa, thong thả nói: "Hôm nay đi xe của vợ tôi."
Quan Thanh Hòa ngẩn người, cô cứ tưởng hôm nay mình sẽ đi xe thường ngày của Thẩm Kinh Niên, không ngờ anh đã suy nghĩ trước cô.
Cô nói: "... Thì xe này cũng là của anh mà."
“Giờ là của em.” Thẩm Kinh Niên cười đáp.
Trần Khả lẳng lặng nhìn hai người đang tranh luận xem xe của ai, vợ chồng còn chia ra của anh, của em, dù gì xe cũng không phải của cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quan Thanh Hòa không cãi lại anh, vén váy định lên xe.
Thẩm Kinh Niên đưa tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay nâng cổ tay cô lên, mềm mịn.
“Sao em không đeo chiếc vòng đó?” Anh hỏi.
Quan Thanh Hòa giải thích: "Hôm nay Vọng Nguyệt Lâu có tài trợ, em đeo cũng phải tháo ra.”
Thẩm Kinh Niên nhẹ giọng nói: "Không đẹp bằng ở nhà."
Quan Thanh Hòa: "..."
"Không phải vòng tay ở nhà cũng là của Vọng Nguyệt Lâu sao?"
Thẩm Kinh Niên dùng đầu ngón tay không cẩn thận lướt qua làn da của cô, ánh mắt sáng tỏ dừng ở trên mặt cô: “Không giống, cái ở nhà là độc nhất.”
Quan Thanh Hòa chưa từng được biết.
Cô nhẹ giọng nói: "Em còn tưởng cái anh tặng em hằng năm là mẫu mới của Vọng Nguyệt Lâu chứ.”
Thẩm Kinh Niên khẽ cong môi, đốt ngón tay thon dài đẹp đẽ di chuyển, chạm vào mạch máu của Quan Thanh Hòa, anh có thể cảm nhận nhịp đập của cô.
"Quà sinh nhật cho bà Thẩm là độc nhất vô nhị."
-
Sau khi lên xe, Quan Thanh Hòa không đụng chạm thân mật với Thẩm Kinh Niên.
Cô sờ cổ tay trống rỗng của mình, vẫn chưa quen, những năm qua cô đã quen với việc đeo quà của nhà họ Thẩm.
Thẩm Kinh Niên vừa nói rằng tất cả chúng đều là độc nhất, Quan Thanh Hòa khó tránh khỏi cảm giác nhà họ Thẩm rất coi trọng mình - tất nhiên không bao gồm người khác.
Tuổi mười tám năm đó là lần rực rỡ nhất.
Dù gì cũng là lễ trưởng thành nên rất đặc biệt.
Sau hai mươi tuổi, những món trang sức cô nhận được bắt đầu trở nên tinh xảo và tỉ mỉ, phong cách cũng khác với những kiểu trang sức trước đó.

Quan Thanh Hòa nhớ hình như lần trước đến Vọng Nguyệt Lâu, đúng thực cô không thấy mẫu mã nào giống với cái cô từng đeo.
Ngoại trừ những loại vòng tay bằng ngọc bích, ngay cả chất liệu vòng tay cũng khác, trừ khi sự khác biệt rõ như ban ngày, nếu không cô cũng khó lòng phân biệt.
Hơn nữa, nghe những lời anh nói, cô luôn cảm thấy chúng có ý nghĩa thâm sâu.
Quan Thanh Hòa không đoán ra, cô nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, một tia sáng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt tao nhã, lịch sự như ngọc của anh.
E rằng không ai biết rằng anh có thể thốt ra những lời ‘gạ gẫm’ lúc thân mật.
Quan Thanh Hòa còn chưa kịp quay đầu lại đã bị người trong cuộc phát hiện, Thẩm Kinh Niên mím môi: "Cô Quan phát hiện được gì rồi à?"
"Không có gì."
"Không tiện nói trên xe sao?"
Quan Thanh Hòa liếc nhìn Trần Khả ngồi trước mặt, may mà cô ấy không nghe thấy, cô quay đầu nói với người đàn ông: "Không có, anh đừng suy đoán lung tung."
Thẩm Kinh Niên đáp: "Được."
Một lúc sau, anh lại thấp giọng: "Vậy thì, sau khi về nhà, lúc chỉ còn hai chúng ta thì tiện nói chứ?”
Quan Thanh Hòa: "..."
Cô quay mặt đi, người gì vậy chứ?
Con người nhã nhặn, lịch thiệp cô từng quen nay chỉ còn ‘giả danh tri thức’.
-
Khi họ đến nhà hát lớn, có rất nhiều người hâm mộ đang ngồi đó, các cánh truyền thông đang quay chụp bên ngoài, Trần Khả lái xe chạy thẳng vào trong.
"Ai mới chạy vào trong vậy, mọi người có biết không?"
"Không biết, chiếc xe này không rẻ đâu nha."
Một số người bên ngoài xì xầm, tiếp tục ngồi đợi, hy vọng chụp được Khúc Nhất Mạn, sẽ là tin nóng hổi đấy.

Mà không ai hay tin nóng hổi nhất vừa mới xoẹt qua.
Trong “Quốc Nhạc Vô Song” có nhiều loại nhạc cụ, đàn tỳ bà là một mục, vì công việc của Quan Thanh Hòa nên chỉ quay hai lần vào cuối tuần.
Vào giữa tuần đã bắt đầu các phần khác.
Vì vậy lần trước Thẩm Kinh Niên đã nói với Quan Thanh Hòa thời gian ra mắt sẽ rất nhanh, vì việc quay phim và chỉnh sửa có thể hoàn thành trong tháng này.
Xe bảo mẫu của Tô Vũ Đồng cũng vào sau đó mười mấy giây, nhìn thấy đuôi xe đằng trước: “Bọn họ đến trước chúng ta.”
“Đến trước hay sau cũng không quan trọng.” Quản lý bó tay, gặp phải loại nghiệp dư ngoài ý muốn như vậy, cô ta có thể làm sao được, chỉ có thể nằm yên một chỗ.
Tô Vũ Đồng nhìn chằm chằm phía trước: "Tôi rất tò mò cô ta sẽ chọn cái gì, lát nữa xuống xe rồi hỏi."
Trước khi xuống xe, cô ta nhìn thấy mấy người trên chiếc xe đó bước xuống qua cửa kính, trừ Trần Khả và Quan Thanh Hòa, còn có một người đàn ông cao lớn.
Hầm đậu xe tối mờ không nhìn rõ.
Nhưng cô ta có thể thấy sau khi người đàn ông xuống xe, anh đưa tay về phía Quan Thanh Hòa, bàn tay đó mảnh khảnh, hiện rõ khớp xương.
Bàn tay của Quan Thanh Hòa thực sự rất nhỏ.
Quan hệ giữa người đàn ông cao lớn và cô rất thân thiết.
Dù đứng ở khoảng cách xa, Tô Vũ Đồng vẫn cảm nhận được phong thái xuất thần của người đó, lòng càng khó chịu.
Tự dưng tham gia gameshow, bộ làm nghiệp dư thôi không được à?
Từ bãi đậu xe đi thang máy thẳng lên, đến lúc vào trong, Quan Thanh Hòa ngẩng đầu lên: "Hay... hay là anh vào trước?"
Hôm nay, không chỉ có các đội ngũ nhân viên trong hội trường, còn có hơn một trăm khán giả trực tiếp do tổ chương trình tuyển chọn, cô không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Thân phận của anh quá dễ nhận ra.
Thẩm Kinh Niên có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô, lòng bàn tay anh đẩy nhẹ vai cô, nhẹ giọng nói: “Đi mau.”
Quan Thanh Hòa bị câu nói ấm áp này lấp đầy bên tai, theo anh đi vào.
Mãi đến khi bước vào nhà hát lớn, cô mới giật mình quay đầu nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, trên môi nở nụ cười nhẹ.
Tim của Quan Thanh Hòa hẫng một nhịp.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, đã có người vây lấy cô: "Cô Quan đến rồi! Lại đây!"
Thẩm Kinh Niên nhìn Quan Thanh Hòa bị kéo đi, đút tay vào túi, rũ mắt thở dài, đường đi còn dài.
"Là người đàn ông khi nãy."

Tô Vũ Đồng vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy người đàn ông đứng ở đó, lần này thấy góc nghiêng của người đàn ông đó rất rõ, đường nét rõ ràng, mặt mũi nhã nhặn, chỉn chu, cao quý.
Quản lý thấp giọng thốt lên: "Là anh ta!"
Tô Vũ Đồng cũng hoàn hồ, nhanh chóng nói: "Vọng Nguyệt Lâu tài trợ cho chương trình này, giám đốc Thẩm đích thân đến cũng là chuyện bình thường!"
Hai mắt quản lý lóe sáng: “Thật trùng hợp, quả nhiên giám đốc Thẩm đúng như lời đồn, đời tư trong sạch, dù là hotgirl hay ngôi sao nữ cũng chỉ thoáng qua như mây khói, như một viên ngọc vô tình. Cô coi, hôm nay đến xem ghi hình cũng một mình.”
Đây là một sự thật đã được công nhận, Tô Vũ Đồng cũng biết điều đó.
Nói thế nào nhỉ? Ai cũng biết tỷ lệ thất bại là 100% nhưng luôn có người tin chắc rằng mình là người đặc biệt nhất.
Tô Vũ Đồng cắn môi: "Nhưng trước đó anh ấy đang theo đuổi một người."
Quản lý đáp: “Thì là lời đồn mà, không có hình ảnh, không có nhân chứng, có khi chỉ tình cờ gặp một cô gái sườn xám thôi, sườn xám của người đó đẹp vậy mà.”
"..."
"Hôm nay cô cũng mặc sườn xám, cơ hội tốt đấy."
Tô Vũ Đồng bị lay động, nhưng khi cô ta nhìn lên thì gương mặt điển trai đó đã biến mất sau cánh cửa và bước vào nhà hát.
“Anh ấy đi rồi.” Cô ta không giấu được nỗi thất vọng trong giọng nói.
Người quản lý nói: "Không sao, lát nữa cô lên sân khấu ghi hình, mặc trang phục nhà Hồ nhảy múa. Đàn ông mà, đều yêu bằng mắt, chọn bài này là chuẩn khỏi chỉnh!”
-
Thẩm Kinh Niên bước vào nhà hát, anh lướt nhìn đội ngũ nhân viên đang tất bật chuẩn bị rồi nhìn thoáng qua Dung Tiễn, bất giác lắc đầu.
Quả đúng là ‘mâm nào cũng có mặt’.
Sau khi Quan Thanh Hòa đến hậu trường, cho nhân viên biết ca khúc cô chọn. Trần Khả đi theo anh, sau khi chắc chắn rằng anh đã nói chính xác với Vương Anh Kiệt, cô ấy mới yên tâm quay lại.
Vương Anh Kiệt đang chuẩn bị cho buổi ghi hình ngày hôm nay.
Đột nhiên, nhân viên phấn khích nói: "Giám đốc Thẩm đến rồi!"
“Hả?” Kịch bản trong tay Vương Anh Kiệt suýt chút nữa bị điếu thuốc ông ta đang hút dở làm cháy, ông ta vội vàng dập thuốc, ném kịch bản cho nhân viên.
Ông ta đi sang phía bên kia sân khấu, quả nhiên Thẩm Kinh Niên đang nói chuyện với giám đốc Dung.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui