Chờ đợi cơ hội

 
May mắn thay, người giúp việc giải vây cho hai người, đi từ lối vào đến để nhắc nhở: “Cô Thiên Tranh và cậu Tần đến ạ.”
 
Bầu không khí trong phòng khách lúc này mới đột nhiên thay đổi, lại nhộn nhịp lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Bội Chi trong lòng vui vẻ, mặc dù ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã cười nói: “Thanh Hòa còn chưa gặp Thiên Tranh, nó là con của nhà chú hai.”
 
Đúng là Quan Thanh Hòa chưa từng gặp.
 
Cô ngẩng đầu nhìn về phía lối vào, chỉ thấy một người đàn ông khôi ngô mặc âu phục đi tới, sau đó anh ta nghiêng người sang dắt tay một cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục, cô ấy có vẻ ngoài rất quyến rũ.
 
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
 
Rõ ràng hình ảnh rất đẹp, nhưng Quan Thanh Hòa nhìn ra một loại cảm giác giả tạo, cô cảm thấy giống như đang xem phim trên tivi.
 
Cô thấy suy nghĩ này thật tội lỗi, lập tức lắc đầu một cái, sau đó thì thấy Thẩm Kinh Niên ngậm cười nhìn mình.
 
Quan Thanh Hòa che giấu: “Nhìn em làm gì vậy?”
 
Thẩm Kinh Niên hỏi: “Cô Quan lắc đầu làm gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Các anh trai, chị dâu đều ở trước mặt, bọn họ ở một bên, hoặc có lẽ là vì không để cho bọn họ nghe thấy nên anh cách cô rất gần.
 
“Hai người họ rất tình cảm.” Quan Thanh Hòa mặt không đổi sắc.
 
Thẩm Kinh Niên nghe vậy thì bực bội cười: “Ừm, quả thật rất tình cảm, là vợ chồng điển hình trong nhà họ Thẩm chúng ta.”
 
Anh dừng lại một chút: “Nhưng mà cô Quan cũng không cần hâm mộ bọn họ.”
 
Quan Thanh Hòa có thể đoán được ý của anh.
 
Ví dụ như, chúng ta đã đủ tình cảm.
 
Ví dụ như, bọn họ không tình cảm bằng chúng ta.
 
May thay, Thẩm Kinh Niên thường sẽ không nói thẳng ra mà để cho cô tự suy nghĩ, nếu không Quan Thanh Hòa sẽ nổi hết cả da gà.
 
Lúc trước Thẩm Kinh Niên đã từng nói với cô.
 
Nhà họ Tần ở Bắc Kinh kết thông gia với nhà họ Thẩm ở Ninh Thành, nhưng cô chưa từng nghĩ hai vợ chồng này sẽ là đôi vợ chồng điển hình của nhà họ Thẩm.
 
Không điển hình lắm…
 
“Đây chính là chị dâu sao?” Thẩm Thiên Tranh ngước mắt nhìn sang, lập tức ung dung thản nhiên rút tay từ người kia về.
 
Trong tay Tần Tắc Sùng trống không hạ xuống, thờ ơ liếc mắt nhìn vợ vạt váy tung bay rời đi rồi dời mắt.
 

Quan Thanh Hòa hình như rất có sức thu hút với các cô gái.
 
Khúc Nhất Mạn là một, Thẩm Thiên Tranh cũng vậy, hai người đều sáng ngời và rạng rỡ, nhưng đều tỏ ra thân thiện với Quan Thanh Hòa.
 
Thẩm Thiên Tranh nói: “Anh họ thật là có phúc.”
 
“Tắc Sùng cũng vậy.” Thẩm Kinh Niên đáp, hứng thú nhìn về phía Tần Tắc Sùng.
 
Thẩm Thiên Tranh liếc anh một cái, người đầu tiên trong gia đình này có thể thấy họ giả vờ là một đôi vợ chồng son trong mỗi bữa tiệc gia đình là anh họ Thẩm Kinh Niên.
 
Tần Tắc Sùng ung dung không mở miệng: “Ừm, cưới được Thiên Tranh là may mắn của em.”
 
Tầm mắt của Thẩm Thiên Tranh và anh ta chạm nhau, bên trong dòng nước ngầm khẽ động, trên mặt hai vợ chồng cùng lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất.
 
Quan Thanh Hòa nhìn đi nhìn lại: “Hai người cười rất giống nhau đó.”
 
“Anh ấy học em.” 
 
Thẩm Thiên Tranh nói, nói một câu nhưng lại bằng tiếng địa phương Ninh Thành: “Anh ấy thích em lâu rồi.”(*)
 
(*) Nguyên văn: 夷乎喜吾老长辰光了
 
Quan Thanh Hòa tự nhiên có thể nghe hiểu cô ấy nói là: Anh ấy thích em lâu rồi.
 
Cô liếc nhìn người đàn ông đang nói chuyện với Thẩm Kinh Niên, gần như sau khi những lời này phát ra, ánh mắt của người kia lập tức dừng lại trên người Thẩm Thiên Tranh.
 
Còn Thẩm Thiên Tranh thì đang nhìn Quan Thanh Hòa.
 
Thẩm Thiên Tranh giải thích, Tần Tắc Sùng là người gốc Bắc Kinh, không hiểu tiếng địa phương Ninh Thành nên cô ấy có thể dùng tiếng địa phương làm rất nhiều chuyện.
 
Hơn nữa… Cô vừa nhìn thấy ánh mắt kia, chồng cô ấy không nghe hiểu chút nào sao?
 
Mặc dù nhỏ nhưng vẫn ở cùng một không gian, ai cũng có thể nghe thấy, mọi người đều nhìn sang Tần Tắc Sùng ở bên kia, thấy vẻ mặt anh ta vẫn như thường.
 
“Tiếc thật, anh họ em biết tiếng Ninh Thành, chị dâu không giống em.”
 
Quan Thanh Hòa nghe lời này, đột nhiên cảm thấy cụm “làm rất nhiều chuyện” vừa rồi rất đáng để suy nghĩ sâu xa.
 
Cô suy ngẫm một lát: “Chị có thể nói giọng Thanh Giang.”
 
Thẩm Thiên Tranh: “Vậy chị mắng anh ấy, anh ấy cũng không hiểu gì.”
 
Quan Thanh Hòa: “...”
 
Quả nhiên, điều cô vừa nghĩ hoàn toàn đúng.
 
Quan Thanh Hòa hỏi: “Sao em biết anh họ không biết tiếng Thanh Giang? Lỡ anh ấy biết thì sao?”
 
Thẩm Thiên Tranh: “Anh ấy cũng chỉ đến Thanh Giang mấy lần, sao có thể biết được ạ? Phải mất một khoảng thời gian mới học được một loại tiếng địa phương, có thiên phú cũng phải mất mấy ngày.”

 
Quan Thanh Hòa suy tư một lát, hình như đúng là vậy.
 
Nhưng mà cô cũng không mắng chửi người khác được, trừ khi Thẩm Kinh Niên chọc cô tức giận. Khi cô tức giận thì có thể thốt ra tiếng Thanh Giang dễ dàng.
 
Đề nghị này không tệ, sau này không chừng sẽ dùng tới.
 
-
 
Người đến đông đủ, hiển nhiên phải bắt đầu dọn cơm.
 
Trên đường đến phòng ăn, Thẩm Bách gửi tin nhắn cho Thẩm An chậm chạp không chịu động đậy đang đi cuối cùng: [Chú ba biết không?]
 
Thẩm An đương nhiên biết cậu ta nói về chuyện gì: [Có lẽ là chưa biết… Em cũng không chắc.]
 
Thẩm Bách: [Thắp nhang đi.]
 
Thẩm An: [Em không biết rõ tình hình, sao lại trách em chứ!]
 
Thẩm An: [Ui, em vừa mới động lòng, vậy là chẳng còn gì nữa. May là ban đầu anh không theo đuổi, nếu không thì hai đứa mình đều sẽ lúng túng hết.]
 
Trái tim của một thiếu niên đã tan vỡ như thế này.
 
Trong lòng Thẩm Bách nghĩ thầm, ban đầu em trai đã mở lời, mình không thể tranh giành với em trai không có nghĩa là mình không động lòng, dù sao thì Quan Thanh Hòa cũng quá xuất chúng.
 
Bây giờ, sự rung động tựa cơn gió này cũng chỉ có chính mình biết.
 
Thành viên lớn tuổi nhất trong nhà họ Thẩm là cụ bà, tiếp theo là chú hai của Thẩm Kinh Niên và mẹ Thẩm. Thế hệ tiếp theo có tên đệm là “Thiên”, chỉ có Thẩm Kinh Niên là đặc biệt, không lấy chữ “Thiên” trong tên.
 
Quan Thanh Hòa và Thẩm Thiên Tranh là hai người nhỏ nhất trong thế hệ này.
 
Một bàn ngồi đầy đủ, thức ăn phong phú.
 
Bà cụ nói: “Trước đây các cháu bận rộn, hôm nay cuối cùng cũng hội tụ đầy đủ. Sau này, Thanh Hòa sẽ là một thành viên trong nhà chúng ta, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mấy cháu không được phép ăn hiếp nó đâu nhé.”
 
Mẹ Thẩm cũng gật đầu.
 
Những người khác cũng có thể nhìn ra bà cụ cực kỳ hài lòng với cháu dâu út Quan Thanh Hòa này.
 
Bà cụ cười nhạt: “Tất cả ăn cơm đi.”
 
Thời gian này chính là mùa cua, mùi hấp bốc lên thơm ngùn ngụt. Quan Thanh Hòa vừa nâng tay lên đã bị Thẩm Kinh Niên ngăn lại.
 
“Không cần động tay, chỉ cần ăn thôi.”
 
Anh múc thịt cua bỏ vào trong chén của cô.

 
Quan Thanh Hòa trải nghiệm cảm giác làm hoàng đế một lần, lẳng lặng nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng kia của Thẩm Kinh Niên bóc vỏ cua.
 
Thật là cảnh đẹp ý vui.
 
-
 
Sau khi ăn cơm xong, bà cụ kêu chú hai của Thẩm Kinh Niên và mẹ Thẩm, còn có Quan Thanh Hòa và Thẩm Kinh Niên lên lầu.
 
Không phải chuyện gì khác, mà là chuyện hôn ước giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Quan nên không mời người khác đến.
 
Những người còn lại vừa đợi vừa nói chuyện phiếm.
 
Thẩm Thiên Tranh cầm một trái cam, đưa dao cho Tần Tắc Sùng: “Lột.”
 
Tần Tắc Sùng nhìn lướt qua mắt cô ấy, giọng rất nhỏ: “Đây là thái độ em nhờ anh giúp đỡ à?”
 
Thẩm Thiên Tranh nhắc nhở: “Nhưng chúng ta là đôi vợ chồng điển hình của nhà họ Thẩm, lột vỏ cam là chuyện mà anh phải làm.”
 
Tần Tắc Sùng đưa tay ra, không nhận lấy quả cam mà là trượt đến cổ tay cô ấy: “Vậy thì không làm vợ chồng điển hình gì đó nữa, dù sao thì cũng chỉ là lợi ích của bà Tần mà thôi.”
 
Bà Tần.
 
Thẩm Thiên Tranh ra hiệu ngầm: “Về nhà rồi nói.”
 
Tần Tắc Sùng buông tay cô ấy ra, khoan thai nhận lấy quả cam, ung dung thong thả dùng dao bóc vỏ: “Vỏ chanh dày, ngược lại ruột nhiều nước và ngọt.”
 
Nghe thấy lời này, Thẩm Thiên Tranh cảm thấy ngượng ngùng.
 
Nhiều người như vậy mà nói ra những lời này.
 
“... Mọi người đều ở đây, bớt nói mấy lời cợt nhả, chú ý hình tượng quý công tử của anh đi.” Ngón tay thon dài của Thẩm Thiên Tranh véo anh ta một cái.
 
Tần Tắc Sùng xoay tròn dao gọt trái cây, động tác rất đẹp, anh ta đưa quả cam tới cô ấy, cười như không cười: “Bà Tần trong đầu toàn nghĩ chuyện không đứng đắn.”
 
Thẩm Thiên Tranh: “ ...”
 
Anh đứng đắn, anh thanh cao!
 
Cô ấy đoạt lấy quả cam, tựa vào người Tần Tắc Sùng, xem anh ta là gối dựa rồi hỏi: “Tiểu An, Tiểu Bách, sao hôm nay hai đứa im lặng vậy? Không phải bình thường rất hoạt bát à?”
 
Mã Bội Chi nói: “Có lẽ là do tất cả người lớn đều ở đây nên hai đứa không dám ồn ào.”
 
Thẩm An nhìn cầu thang trống rỗng, nhỏ giọng nói: “... Dạ.”
 
Nói xong, cậu ta lại cảm thấy nhẹ người, vốn dĩ bà chủ đã từ chối mình, chú ba không cưới thì mình cũng không theo đuổi được.
 
Thẩm An an ủi chính mình: “Lần đầu tiên gặp thím ba, nên muốn gây ấn tượng tốt.”
 
Thẩm Thiên Minh nghe được câu này thì nói thẳng: “Ai bảo lần trước các con không ở nhà, nếu không đã có thể gặp rồi.”
 
Lần trước? Thẩm An nghi hoặc.
 
Nhưng mà cậu ta chỉ cho rằng lần Quan Thanh Hòa tới, cậu không có ở đây mà thôi, không biết ngày mình trèo tường là ngày đó.
 
“Là lần em không tới đó sao?” Thẩm Thiên Tranh hỏi: “Em không ngờ anh họ sẽ là người thực hiện hôn ước với nhà họ Quan.”
 

Cô ấy cũng biết về hôn ước giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Quan, nhưng ba cô ấy sinh ra cô ấy là con một nên không thực hiện được.
 
Trước đây, cô ấy luôn nghe rằng bọn Thẩm An sẽ thực hiện hôn ước này, ai ngờ lại là Thẩm Kinh Niên, nhưng mà họ rất xứng đôi.
 
Còn bọn Thẩm An lại không thích hợp.
 
Cùng lúc đó, ở cầu thang truyền đến một tiếng động.
 
“Thím ba cũng không phải là người của nhà họ Quan đó, mặc dù cũng họ Quan, nhưng chỉ là trùng hợp.” Thẩm An đang nói chuyện.
 
Thẩm Thiên Tranh nghi ngờ: “Hóa ra không phải à?”
 
“Phải.” Tôn Văn Tú cuối cùng cũng mở miệng, thở ra một hơi: “Chính là nhà họ Quan đính hôn với chúng ta.”
 
Mã Bội Chi gật đầu: “Lần trước Thanh Hòa tới, mọi người đều không có mặt nên mới không gặp.”
 
Thẩm Bách kinh ngạc: “Mẹ, mẹ nói gì?”
 
Thẩm An ngây người, trợn mắt: “Cùng một người?”
 
Cùng một người... Đây chẳng phải là, bọn họ đã từng có cơ hội kết hôn với đối phương, kết quả là mình đã lãng phí cơ hội trời ban này sao?
 
Hai anh em cùng ngơ ngác.
 
Cô gái quê mùa nhà họ Quan mà trước đây bọn họ không muốn kết hôn là cô?
 
Chẳng phải nói ở Thanh Giang nhỏ bé đó, nhà họ Quan ở nông thôn sao? Nên bọn họ cũng cho rằng cô gái nhà họ Quan là đồ nhà quê!
 
“Hai đứa nói cái gì?” Mẹ Thẩm bước vào phòng khách.
 
Đằng sau bà, Quan Thanh Hòa đang khoác tay Thẩm Kinh Niên, cô mặc một chiếc sườn xám hoa màu trắng hình lưỡi liềm, tôn lên vóc dáng mảnh mai của người đẹp.
 
Thẩm An và Thẩm Bách nhìn sang.
 
Quan Thanh Hòa cười nhẹ, không biết chú ba cúi đầu nói cái gì với cô mà cô cong môi, mặt mày sáng ngời.
 
“Quá đẹp mắt, quá xứng đôi.” Thẩm Thiên Tranh khen: “Đúng không?”
 
Câu này hoàn toàn đâm một nhát vào ngực Thẩm An.
 
Nếu cậu ta biết thì sao có thể chạy chứ!
 
Thẩm Bách thì suy nghĩ nếu biết đối tượng kết hôn là cô thì cậu ta sẽ không nhường cho em trai, ban đầu bản thân đã có cơ hội.
 
Trước đây, bọn họ trăm phương ngàn kế không đồng ý, ngay cả mặt mũi người ta cũng không muốn nhìn thấy, kết quả trời xui đất khiến, còn động lòng với đối phương.
 
Rõ ràng cơ hội đã ở ngay trước mắt!
 
Nếu như ngày đó bọn họ không trốn, bây giờ người đứng bên cạnh cô chính là mình!
 
Hai anh em đồng thời nghĩ đến chuyện này.
 
Nghĩ đến đây, hai người đều cảm thấy rất khó chịu, hai mắt đỏ lên.
 
Người khoác tay cô đáng lẽ phải là mình!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui