Lần trước là lần đầu Quan Thanh Hòa tới nhà họ Thẩm, đó là để hủy hôn. Dù nhà họ Thẩm giàu có ra sao cũng không liên quan đến cô.
Lần này cô thay đổi thân phận nên khó tránh khỏi tình huống bất đồng, cô cảm thấy hơi lo lắng. Một lát nữa hẳn là phải chào hỏi mọi người, cũng không thể đối xử một cách bình thường nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Kinh Niên thấp giọng: “Nếu tối nay ăn cơm xong quá muộn thì có thể ở lại nhà tổ một đêm.”
Đến tận bây giờ, Quan Thanh Hòa vẫn chưa ở chung với nhiều người như vậy.
Nhà họ Quan ít người, cô và ông nội chung sống quanh năm, những anh em họ khác đều đã rời khỏi thành phố Thanh Giang.
Thẩm Kinh Niên nhìn vẻ mặt của cô: “Nếu em không muốn thì thôi.”
Quan Thanh Hòa không thẳng thắn từ chối: “Cũng không phải không muốn, chẳng qua ở lại có phải sẽ qua đêm với những người khác không?”
“Sao anh biết được?” Thẩm Kinh Niên thờ ơ nói: “Chúng ta lên lầu, mặc kệ bọn họ đi, quan trọng là bà nội rất thích em, có thể cho chúng ta ở lại một đêm.”
Quan Thanh Hòa nghĩ tới cụ bà dịu dàng, vẻ mặt thả lỏng: “Nếu bà nội đề nghị, vậy không thể để bà thất vọng.”
Hơn nữa, ở nhà tổ có lẽ Thẩm Kinh Niên sẽ không làm chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như vậy ở lại một đêm dường như rất có lợi cho cô.
Quan Thanh Hòa cảm khái: “Nếu ông nội cũng ở đây thì tốt quá.”
Thẩm Kinh Niên đặt tay lên mu bàn tay cô: “Lần sau đến Thanh Giang thì ở lại một khoảng thời gian ngắn.”
Động tác của anh thân mật, nhưng sự chú ý của Quan Thanh Hòa lại không ở đây: “Công việc của anh rất bận rộn, một mình em về được rồi.”
“Không bận, anh có thời gian.” Thẩm Kinh Niên nói: “Cũng đã kết hôn rồi, sao có thể để em một thân một mình trở về khu dân cư, bị các dì vây quanh được?”
Vừa nhắc đến việc này, Quan Thanh Hòa lại cảm thấy buồn cười.
Cô lắc đầu: “Lần trước anh đã xuất hiện rồi, ai cũng biết, sẽ không đâu.”
Thẩm Kinh Niên lại nói: “Biết đâu nếu anh không xuất hiện, sẽ lại có scandal khác, mọi người cứ thích đoán lung tung mà.”
Quan Thanh Hòa suy nghĩ, anh nói nhiều như vậy chính là muốn trở về cùng cô.
Được rồi, trở về thì trở về, cũng không phải chuyện lớn gì.
Không lâu sau, tài xế mở miệng nhắc nhở: “Đến rồi ạ.”
Thẩm Kinh Niên bước xuống, Quan Thanh Hòa tay cầm sườn xám, chậm rãi xuống xe, ngẩng đầu lên thì thấy cánh tay anh khẽ giơ lên.
Bóng đêm và ánh đèn xen lẫn, tướng mạo của người đàn ông cũng được phác họa vô cùng dịu dàng, ánh mắt ấm áp nhìn cô, ý tứ rõ ràng.
Quan Thanh Hòa cụp mắt, nhẹ nhàng đưa tay lên.
Trừ những lúc trên giường, thật ra bọn họ có rất ít thời gian gần gũi, ngày thường cũng không nắm tay. Lúc này, đầu ngón tay cô tiếp xúc với quần áo anh, lúc đi lại vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc nơi cánh tay anh.
Nhà tổ của nhà họ Thẩm là một cái sân cũ, nhưng xe có thể chạy thẳng vào. Từ hành lang phía bên kia đi vào sân, vượt qua cổng tròn của sân là chỗ ở chính.
Đèn sàn trải dài một đường đến tận cửa, bọn họ còn chưa đi vào, đèn trong sân đã bật sáng như ban ngày.
Sau đó, vòng qua cây chuối tây đã ra lá, Quan Thanh Hòa lập tức thấy trước cửa khu nhà đèn đuốc sáng trưng có vài người đang đứng.
Quan Thanh Hòa không khỏi siết chặt tay Thẩm Kinh Niên, nhỏ giọng nói: “Sao người nhà của anh còn đứng ở bên ngoài vậy?”
Thẩm Kinh Niên liếc qua: “Có lẽ là bọn họ tò mò, anh vẫn chưa nói cho họ biết, bao gồm cả chuyện hôn ước.”
Quan Thanh Hòa gật đầu.
Cô mơ hồ thấy trước cửa sổ sát đất phía trên hình như cũng có một người.
-
Hai bóng người, một cao một thấp từng bước đến gần khu nhà. Ánh đèn chiếu rọi xuống, dung nhan cũng dần dần hiện rõ.
Thẩm An đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa tươi đẹp.
Đã mấy ngày không gặp, nhưng cậu ta vẫn chưa quên khuôn mặt của Quan Thanh Hòa, nhưng bởi vì bị từ chối thẳng thắn nên cậu ta không đến quán trà nữa.
Mà bây giờ, người cậu ta ngày nhớ đêm mong đang khoác tay chú ba của mình.
Cậu ta đứng sau cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh kia đặt trên cánh tay chú ba, hai người cùng nhau đi về phía cậu ta.
Thẩm An ngơ ngác.
Lý do từ chối của bà chủ là cô ấy đã kết hôn rồi!
Hôm nay, mục đích của buổi tiệc gia đình chủ yếu là việc chú ba muốn giới thiệu thím ba với bọn họ!
Nhưng vì sao hai người này là một chứ?
Tuần trước cậu ta còn gióng trống khua chiêng theo đuổi bà chủ, chẳng phải là đang theo đuổi thím ba của mình sao?
“Mẹ nó.”
Thẩm An chết máy tại chỗ, cậu ta cực kỳ khó xử, hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui xuống. Chắc chú ba không biết chuyện này đâu nhỉ? Lúc gặp mặt, lỡ bà chủ lỡ miệng nói ra thì sao?
Những suy nghĩ này nhảy lung tung trong đầu khiến cậu ta quên luôn câu hỏi của anh trai.
Tôn Văn Tú quay đầu nhìn, không nhịn được cười lên: “Là rất đẹp hay bình thường ta? Nhìn Tiểu An hoảng hốt vậy kìa.”
Tôn Văn Tú uống trà, thở dài trong lòng.
Lúc trước, khi tin tức Thẩm Kinh Niên theo đuổi một vị mỹ nhân sườn xám truyền tới, nhà mẹ đẻ lập tức truy hỏi là chuyện gì.
Nếu người Thẩm Kinh Niên chọn không thể so sánh với con gái trong nhà mẹ đẻ của cô ta, vậy thì cũng quá…
Mã Bội Chi nói: “Mắt nhìn của em ba thì khỏi phải bàn, nhất định là mỹ nhân, còn phải xem là người đẹp thế nào, trên đời này không nhiều đại mỹ nhân, nhưng tiểu mỹ nhân thì ở khắp nơi.”
Những lời nói bóng gió của cô ta khiến Tôn Văn Tú nghẹn lời: “Cũng chỉ còn mấy bước chân nữa thôi, chút nữa là thấy.”
Thẩm Thiên Minh nhíu mày: “Nếu để người ta nghe được thì không biết sẽ nghĩ thế nào, thảo luận về bề ngoài có gì hay đâu chứ?”
“Không phải do quá tò mò à?” Mã Bội Chi bĩu môi: “Không nói, không nói, cũng không biết em ba giấu thiên kim nhà nào mà kĩ như vậy.”
Chuyện của bọn họ đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.
Gia đình kia kết thân với Thẩm Tam lại im ắng như vậy, không tiết lộ một lời về cô gái nhà mình.
Chẳng lẽ không phải ở Ninh Thành mà ở nơi khác sao?
Nghĩ như vậy, bọn họ không biết cũng là chuyện dễ hiểu.
-
Thẩm An nhìn Quan Thanh Hòa và chú ba mình dưới hành lang, cuối cùng cũng hoàn hồn, hồn bay phách lạc ngồi lại trên ghế sô pha.
Thẩm Bách hỏi: “Sao thế?”
Thẩm An ngồi im lặng, không lên tiếng, dùng gối ôm che lại: “Đừng hỏi.”
Một chút động tĩnh truyền tới từ bên kia cửa chính, cùng với tiếng nói chuyện của quản gia và người giúp việc, hai người qua lối vào, rẽ vào phòng khách bên này.
Những người đang ngồi trong phòng khách đều nhìn qua theo âm thanh.
Dưới ánh đèn rực rỡ, một cô gái mặc sườn xám thân hình thướt tha, duyên dáng đứng bên cạnh người đàn ông cao ráo và thẳng tắp, màu trắng bắt mắt dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.
Giống như một đóa dạ quỳnh trắng nở rộ vào ban đêm, đẹp mắt và tinh xảo.
“!”
“Là cô ấy!”
Mấy người trong phòng khách không kịp thưởng thức vẻ đẹp của Quan Thanh Hòa đã kinh sợ nhìn cô. Đây không phải là cô gái nhà họ Quan kia sao?
Tôn Văn Tú và Mã Bội Chi gần như đồng thời co rút đồng tử.
Sao lại là con gái nhà họ Quan!
Đối tượng kết hôn của Thẩm Kinh Niên là nhà họ Quan!
Lần trước, bọn họ nghe tin Quan Thanh Hòa từ hôn, vừa vui mừng không lâu. Quan Thanh Hòa dường như coi thường nhà họ Thẩm, thật ra thì bọn họ cũng không coi trọng gia đình sa cơ thất thế của cô.
Sau chuyện này, bà cụ cũng không đề cập về chuyện hôn ước nữa, trong lòng bọn họ thoải mái, cho rằng đời này cũng chỉ có một lần như vậy thôi.
Vậy mà Thẩm Kinh Niên lại cưới đối phương!
Tôn Văn Tú trố mắt đứng nhìn về phía Thẩm Kinh Niên, Thẩm Kinh Niên chỉ khẽ mỉm cười, giọng nói ôn tồn: “Chị dâu cả.”
Trong lúc nhất thời, cô ta không cách nào mở miệng.
Không khí trong phòng khách bỗng trở nên bất thường.
Thẩm Thiên Hồng tỉnh hồn đầu tiên: “Kinh Niên, đây…”
Trán Thẩm Kinh Niên giãn ra, không nhanh không chậm mở miệng: “Đây là vợ em, Quan Thanh Hòa.” Sau đó, anh giới thiệu Quan Thanh Hòa.
Thật ra Quan Thanh Hòa đã biết họ từ lâu, nhưng mà lần này cô đến với thân phận khác, cô chào hỏi từng người: “Anh cả, chị dâu cả.”
“ ... Ừm.”
Tôn Văn Tú nhìn hai cánh tay đan vào nhau, cảm thấy trà vừa uống thật đắng nên khàn giọng một hơi.
Cô ta và Mã Bội Chi hai mắt nhìn nhau, cả hai đều ngẩn ra.
Lúc Quan Thanh Hòa chưa tới, cô ta còn đang suy nghĩ nên cư xử như thế nào, nếu gia thế tốt hơn bọn họ, thái độ dĩ nhiên sẽ khác.
Không ai nghĩ nó sẽ như thế này.
Thẩm Kinh Niên vậy mà cướp đoạt hôn ước của cháu mình.
Đến phiên chị dâu thứ hai, Mã Bội Chi há hốc, khó khăn nói ra một câu: “... Ha ha, thì ra em dâu là cô à.”
Quan Thanh Hòa cười yếu ớt: “Mọi người cứ gọi em là Thanh Hòa.”
Về phần Thẩm Bách đang ngẩn người, cô đã quên mất cậu ta đã từng đến quán trà một lần. Một cậu con trai khác đang chôn mặt ở dưới gối có lẽ là một người cháu khác của Thẩm Kinh Niên.
Thẩm Kinh Niên quét mắt sang người đang co lại trên ghế sô pha: “Thẩm An, Thẩm Bách.”
Mà ở một bên, Thẩm Bách thở ra một hơi, cuối cùng cũng biết vì sao vừa rồi em trai có thái độ như vậy, cậu ta cũng rất khó tiếp thu.
“Thím ba.” Cậu ta khó khăn mở miệng.
Cũng may ban đầu cậu ta nhường em trai, không vì một chút rung động mà theo đuổi cô, nếu không bây giờ sẽ rất khó xử.
Giọng Quan Thanh Hòa dịu dàng: “Ừm.”
Đây là lần đầu tiên cô có một cháu trai kém mình một tuổi, cảm giác này thật kỳ diệu.
Cái gối trên mặt Thẩm An bị ba của mình giật đi: “Tiểu An, thằng nhóc này, người lớn đến mà không biết chào hỏi à?”
“...”
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Thẩm An né tránh.
Quan Thanh Hòa vốn tưởng rằng là một thiếu niên phản nghịch, lúc này mới phát hiện cậu ta là cháu của Thẩm Kinh Niên, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh theo bản năng.
Trước đây nam sinh này còn theo đuổi mình…
Kịch tính quá, trước đây Quan Thanh Hòa muốn hủy bỏ hôn ước với cháu của nhà họ Thẩm. Ngày đó cô tới nhà họ Thẩm, hai cậu con trai đều không muốn ở nhà.
Kết quả, cậu ta lại đến quán trà kiên trì theo đuổi mình.
Sắc mặt Thẩm An tái nhợt, không dám nhìn cô: “Thím… Thím ba.”
Thảo nào ngày nào chú ba cũng chạy đến quán trà, thì ra đã theo đuổi đối phương từ lâu.
Lúc cậu ta ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của chú ba nhà mình, rõ ràng chú ba đang cười một cách dịu dàng nhưng trong lòng cậu ta lại cảm thấy lạnh lẽo.
Quan Thanh Hòa chỉ đáp lời, cũng không nhìn biểu cảm này của cậu ta nữa, dù sao thì cô cũng đã thẳng thắn từ chối cậu ta, không thẹn với lương tâm.
-
Bởi vì lần trước hủy hôn, trong lời nói ám chỉ có chút không vui, hơn nữa đối tượng kết hôn của con trai đột nhiên trở thành em dâu.
Hai chị dâu trầm mặc hơn rất nhiều, yên lặng nhìn bầu không khí giữa Quan Thanh Hòa và Thẩm Kinh Niên.
Bọn họ phát hiện mặc dù Quan Thanh Hòa vẫn yên lặng như lần trước, nhưng rõ ràng đã khác, Thẩm Kinh Niên vẫn cúi đầu nói chuyện với cô.
Vợ chồng đang thì thầm với nhau, ngay cả người khác cũng trở nên ngại ngùng.
Tôn Văn Tú nhắm mắt, lần trước cô ta còn xem thường cô. Trong nháy mắt, cô đã trở thành vợ của Thẩm Kinh Niên, thậm chí còn là vợ của người đứng đầu nhà họ Thẩm.
Môi của cô ta gần như mím thành một đường thẳng.
Vị trí phu nhân của người đứng đầu nhà họ Thẩm sớm muộn cũng có người ngồi, đây là nhận thức chung của Tôn Văn Tú và Mã Bội Chi, nhưng bọn họ suy đoán nhất định là một tiểu thư khuê các, như vậy thì bọn họ cũng sẽ tin tưởng và nghe theo.
Kết quả lại là Quan Thanh Hòa!
Cô gái mà trước đây họ còn không thèm nhận làm con dâu!
So với việc Quan Thanh Hòa chủ động yêu cầu hủy hôn, chuyện bây giờ cô đã là nữ chủ nhân nhà họ Thẩm càng khiến họ không thể nào tiếp thu được.
Bà cụ đã lớn tuổi, niệm Phật không quản chuyện, sau này chuyện trong nhà chắc chắn sẽ giao cho vợ của Thẩm Kinh Niên, điều này có nghĩa là sau này cả đời bọn họ đều phải chịu sự quản lý của cô.
Họ phải dựa vào người vai dưới.
Mã Bội Chi đụng Tôn Văn Tú một cái, thấp giọng: “Chị dâu cả.”
Tôn Văn Tú cũng đang không ngừng uống trà, giả bộ không hiểu ý cô ta: “Chuyện gì?”
Mã Bội Chi cúi đầu liếc mắt.
Còn hỏi tôi, lúc đầu cô đã coi thường đối phương mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...