Chờ đợi cơ hội

 
Thẩm Kinh Niên mỉm cười: “Vừa khéo em chưa từng đến Vọng Nguyệt Lâu, đi thôi.”
 
Quán trà Như Mộng Lệnh nằm tại vị trí trung tâm thành phố, cho nên cách Vọng Nguyệt Lâu cũng không xa, nhưng xung quanh Vọng Nguyệt Lâu đa phần là nơi sầm uất nhất, không giống như chỗ quán trà là khu phố cổ, ngõ ngách khắp nơi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây, Quan Thanh Hòa chỉ ngồi xe đi qua chỗ này chứ chừa từng vào bao giờ.
 
Thẩm Kinh Niên hỏi: “Em thích kim cương màu gì? Hay là thích đính đá hơn? Hay là loại nào khác?”
 
Quan Thanh Hòa liếc nhìn biển hiệu của Vọng Nguyệt Lâu: “Sao cũng được.”
 
“Sao cũng được.” Thẩm Kinh Niên cười: “Nó giống như từ tùy ý vậy, một từ khó nắm bắt nhất.”
 
Quan Thanh Hòa cong môi: “Anh cũng không nắm bắt được sao?”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn cô: “Dù sao tôi cũng chỉ là một người bình thường.”
 
Người không bình thường nhất lại nói câu bình thường này khiến cho Quan Thanh Hòa cảm thấy hơi kì lạ.
 
Nhân viên ở Vọng Nguyệt Lâu đa phần đều là nữ, giống với đại đa số các cửa hàng trang sức khác, nhưng bất kể là bên trong trang trí như thế nào thì bầu không khí cũng hoàn toàn không giống chỗ khác, ở đây thiên về cổ điển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Kinh Niên đến nơi, tuy không chào chào hỏi trước nhưng mọi người đều nhận ra anh. Anh đi thẳng vào căn phòng bên trong cùng.
 
Quản lý cửa hàng ở đây đích thây ra đón bọn họ, ánh mắt đảo qua một vòng trên gương mặt xinh đẹp của Quanh Thanh Hòa, trong lòng lập tức hiểu rõ.
 
Trước đây cô ấy có từng nghe nói anh ba đang theo đuổi một mỹ nhân mặc sườn xám, chắn hẳn chính là cô gái có khí chất thanh cao lạnh lùng trước mặt này.
 
“Anh ba muốn xem gì vậy?
 
Thẩm Kinh Niên: “Nhẫn đính hôn.”
 
Quản lý hơi nheo mắt, ba chữ này đã thể hiện rõ là anh muốn mua gì, thì ra đã đến bước đính hôn rồi, cho nên cô ấy càng phải cẩn thận hơn: “Thiết kế trước đây anh đặt, tôi sẽ đem đến ngay.”
 
Sau khi cô ấy rời đi, Quan Thanh Hòa nhìn Thẩm Kinh Niên: “Anh biết tự thiết kế?”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn cô: “Không biết, tôi tự thiết kế sẽ tự mình giữ, sẽ không để ở cửa hàng.”
 
Quan Thanh Hòa gật đầu.
 
Thẩm Kinh niên đầy hứng thú hỏi: “Tò mò thiết kế của tôi?”
 
Quan Thanh Hòa nói khẽ: “Một chút.”
 
Quả thật, cô tò mò phong cách thiết kế của Thẩm Kinh Niên trông như thế nào, có kín đáo như con người của anh không?

 
Thẩm Kinh Niên hỏi: “Thì ra chỉ một chút thôi à?”
 
Quan Thanh Hòa thú thật: “Nhiều hơn một chút.”
 
Thẩm Kinh Niên cười khẽ, mặt tỉnh bơ liếc cổ tay cô: “Chờ đến lúc em nhìn thấy, em sẽ không ngạc nhiên.”
 
Quan Thanh Hòa lắc đầu: “Sẽ ngạc nhiên.”
 
Cô chưa từng nhìn cho nên lần đầu tiên nhìn thì sao không ngạc nhiên được? Trừ khi đồ anh thiết kế hết sức bình thường.
 
Nhưng Quan Thanh Hòa cảm thấy sẽ không đến nỗi như vậy.
 
Thẩm Kinh Niên nói: “Tin tôi.”
 
Lần này Thẩm Thanh Hòa không nghe anh nói nữa, kiên quyết nói: “Tự tôi cảm nhận, sao phải tin anh?”
 
Thẩm Kinh Niên hiếm khi thấy cô phản đối ý kiến của anh, hai mắt sáng rực đầy nghiêm túc, cúi đầu bật cười thành tiếng: “Cũng đúng.”
 
Quan Thanh Hòa nhìn anh, đôi mắt anh thâm thúy tựa như biển sâu.
 
Quản lý cầm theo mấy chiếc hộp đi tới, mở ra, từ loại kim cương trắng thường gặp nhất đến kim cương hồng đều đủ cả, dưới ánh đèn lấp lánh chói mắt.
 
Cô ấy cười: “Xin hỏi quý cô đây họ gì?”
 
Quan Thanh Hòa đáp: “Tôi họ Quan.”
 
“Ngón tay cô Quan thon dài, đeo nhẫn là đẹp nhất rồi, những chiếc nhẫn này đều là phiên bản giới hạn, không có chiếc thứ hai.”
 
“Tôi có thể xem cái đó không?”
 
Quan Thanh Hòa vừa nhìn đã chọn chiếc nhẫn kim cương màu hồng, mặc dù cô không thích màu hồng, nhưng rất khó để từ chối màu sắc thiếu nữ như thế này.
 
Quản lý nói: “Để tôi đeo giúp cô.”
 
Vì kích thước ngón tay Quan Thanh Hòa quá nhỏ nên nhẫn có hơi rộng một chút, nhưng không nhìn rõ lắm.
 
Cô ngước lên: “Thấy thế nào?”
 
Thẩm Kinh Niên đang uống trà, nhìn cô: “Cô chọn cái cô thích là được rồi.”
 
“Chiếc của nam cũng như vậy, rất hợp nhau.” Quản lý lấy chiếc còn lại ra: “Mặc dù không đẹp bằng chiếc của nữ nhưng rất dễ để nhận ra là một đôi.”
 
Thẩm Kinh Niên dùng hai ngón tay cầm nhẫn lên.
 
Anh quay sang nhìn Quan Thanh Hòa, lúc Quan Thanh Hòa đang chờ anh nhờ cô đeo giúp mình thì anh đã thong thả đeo xong.

 
Quan Thanh Hòa trừng mắt.
 
Thẩm Kinh niên nhìn thấy vẻ mặt của cô, khóe môi hơi cong lên: “Cô Quan thấy thế nào?”
 
Lần đầu tiên Quan Thanh Hòa đứng ở khoảng cách gần như vậy quan sát ngón tay anh, chúng rất đẹp, cũng rất khỏe khoắn, nếu đặt ở đó thì sẽ vô cùng thu hút ánh nhìn.
 
“Đẹp lắm.”
 
Quan Thanh Hòa lại nhìn ngón tay mình, thực sự rất dễ nhận ra đó là một đôi. Chỉ có điều tay của anh to hơn tay cô nhiều.
 
Cô tháo chiếc nhẫn của mình ra, trả về chỗ cũ, nhẹ nhàng hỏi: “Cho tôi hỏi chiếc này giá bao nhiêu tiền?”
 
Quản lý cửa hàng vốn dĩ không tiết lộ giá, cô ấy nhìn về phía Thẩm Kinh Niên, Thẩm Kinh Niên ra hiệu cho cô ấy cứ nói, bấy giờ cô ấy mới mở lời: “Chiếc này chỉ có giá hơn một nghìn vạn tệ.”
 
Chỉ có…
 
Con số này nằm ngoài dự đoán của Quan Thanh Hòa, cô hơi mím môi, nhìn về phía Thẩm Kinh Niên: “Xem vòng tay ngọc đi.”
 
Thẩm Kinh Niên không phản đối: “Được.”
 
Quản lý cửa hàng lại đem đến mấy chiếc, vòng ngọc ở chỗ này đa phần đều là ngọc phỉ thúy, như sợ Quan Thành Hòa xem không đủ, cô ấy lại lấy ra một chiếc vòng tay.
 
Vòng để đầy cả mặt bàn
 
Quan Thanh Hòa hoa cả mắt, bình thường cô sẽ không chọn những cái này, nhưng là vì căn bản không cần phải tự mua, mỗi năm nhà họ Thẩm đều sẽ tặng.
 
Cho nên cô quen tay cầm chiếc vòng ngọc quen thuộc nhất với mình.
 
Quan Thanh Hòa không đeo lên luôn, mà tiến lại gần Thẩm Kinh Niên, nói nhỏ: “Bình thường tôi đánh đàn tì bà nhiều, chiếc vòng ngọc này thích hợp hơn.”
 
Thẩm Kinh Niên nghe cô giải thích, không kìm được mà cười khẽ: “Vậy cô chọn vòng ngọc đi.”
 
Đang lúc thì thầm trước mặt quản lý, Quan Thanh Hòa chợt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nhìn lén của quản lý cửa hàng đang dời đi chỗ khác, gò má không khỏi ửng hồng.
 
Thẩm Kinh Niên đúng lúc này lại cúi đầu: “Vòng ngọc rất hợp với em.”
 
Mùi hương gỗ nhàn nhạt bay vào mũi, tựa như mang theo cơn say nhẹ của gỗ đàn hương. Hiện tại Quan Thanh Hòa ngửi lâu nên cũng quen rồi.
 
Dưới ánh đèn rực rỡ, da cô trắng đến chói mắt.
 
Quan Thanh Hòa bảo: “Vậy lấy cái này đi.”
 

Chiếc vòng ngọc này có giá tương đối vừa phải trong số các món trang sức trên bàn.
 
Thẩm Kinh Niên dời ánh mắt khỏi khuôn mặt ửng đỏ của cô, quay sang ghé vào tai quản lý, chọn chiếc nhẫn đó và chiếc vòng tay Quan Thanh Hòa chọn: “Gói hai cả hai chiếc lại cho tôi.”
 
Quản lý cửa hàng vâng một tiếng: “Là gửi đến Tịnh Viên sao?”
 
Nghe vậy, Thẩm Kinh Niên cong khóe môi.
 
Quan Thanh Hòa vừa mới lấy lại tinh thần: “Sao cả chiếc nhẫn anh cũng lấy?”
 
“Em chọn vòng ngọc, tôi chọn nhẫn, ai cũng giống nhau.” Thẩm Kinh Niên tỉnh bơ giải thích, lại nói: “Cô Quan, nói cho cô ấy địa chỉ của em.”
 
Giống nhau chỗ nào?
 
Vòng ngọc là cô tự đeo, hai chiếc nhẫn là hai người cùng đeo.
 
Quan Thanh Hòa không có cả cơ hội để hỏi giá.
 
Sau chiếc nhẫn đó thì quản lý cửa hàng cũng không nhắc gì về giá nữa, cho nên tận khi đến lúc bọn họ rời đi, cô cũng không biết Thẩm Kinh Niên đã tiêu hết bao nhiêu tiền.
 
Đại khái đây là đãi ngộ của bà Thẩm chăng?
 
Sau khi rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu, Thẩm Kinh Niên và Quan Thanh Hòa cùng nhau dùng bữa tối, lần này là tại một nhà hàng mới.
 
Quan Thanh Hòa nghi ngờ Thẩm Kinh Niên thật ra là một ông chủ, bởi vì đồ ăn ngon ở Ninh Thành ở đâu anh đều biết, nếu không tại sao thức ăn lại hề trùng nhau.
 
Thẩm Kinh Niên không biết cô nghĩ gì, hỏi: “Thứ sáu cô có rảnh không?”
 
Quan Thanh Hòa còn tưởng thời gian tổ chức tiệc gia đình nhà họ Thẩm đến rồi: “Rảnh, tầm chiều tối tôi có lịch diễn, nhưng trước sáu giờ là xong rồi.”
 
Thẩm Kinh Niên cười nói: “Không phải buổi tối, là ban ngày.”
 
Quan Thanh Hòa thắc mắc: “Ban ngày? Có việc gì sao?”
 
Thẩm Kinh Niên nhìn cô: “Chọn nhà tân hôn cũng được coi là một việc nhỉ?”
 
Phòng tân hôn? Quan Thanh Hòa rũ mi mắt, nói: “Thực ra không cần thiết chuẩn bị nhà mới riêng, chỗ đang ở bây giờ cũng được.”
 
Thẩm Kinh Niên nói: “Được.”
 
Tròng lòng Quan Thanh Hòa mắng bản thân rằng không thể đuổi anh đi, trừ khi bọn họ li hôn.
 
Thẩm Kinh Niên nói: “Em không thích nhà mới sao?”
 
Quan Thanh Hòa bảo: “Cũng không hẳn, tôi chỉ thấy là không cần phức tạp như vậy, nếu phòng hiện tại bây giờ vẫn ở được thì không cần thiết phải chi thêm tiền.”
 
“Nhà họ Thẩm không thiếu những cái này, có điều…” Thẩm Kinh Niên nhẹ nhàng: “Thế này đi, chờ cuối tuần em đến chỗ tôi xem thích chỗ nào hơn.”
 
Quan Thanh Hòa vẫn rất hiếu kì về nơi ở của Thẩm Kinh Niên.
 
Nhà ở nhà họ Thẩm là phong cách kiểu Trung Hoa pha trộn phong cách hiện đại, không biết nơi ở của Thẩm Kinh Niên như thế nào, đồ cổ của anh ấy có phải ở khắp nơi trong nhà hay không?
 
Thẩm Kinh Niên cười khẽ: “Nếu em không chọn nhà tân hôn, vậy chọn nhẫn kết hôn, chọn nhẫn kết hôn rất cần thiết, em không được từ chối.”

 
Quan Thanh Hòa theo bản năng nhìn tay mình.
 
Sạch nhẽ, thon dài, chưa từng đeo nhẫn cưới. Chiếc nhẫn đính hôn anh mua còn chưa có cơ hội đeo đã phải mua nhẫn kết hôn rồi.
 
“Được.”
 
Mười mấy phút sau đã đến ngõ nhà Quan Thanh Hòa, Thẩm Kinh Niên tay không đi vào cùng cô, áo vest anh đều để trên xe rồi.
 
Vào trong nhà, Quan Thanh Hòa muốn nói lại thôi: “Anh…”
 
Không mang theo bất cứ thứ gì sao?
 
Thật sự chỉ người đi không?
 
Cô còn chưa nói hết câu, cửa đang mở bị khép lại, có mấy người đang đứng bên ngoài cửa.
 
Quan Thanh Hòa còn chưa kịp nhận ra, một người dẫn đầu hơi đứng tuổi đã nhanh chóng đi tới, dừng trước mặt bọn họ, cung kính hỏi: “Ông chủ, nên để ở đâu ạ?”
 
Thẩm Kinh Niên nhướng mày: “Chú Lý, chú nên hỏi bà chủ.”
 
Quản gia lập tức quay đầu: “Đúng đúng, là tôi bận quá nên sơ suất.”
 
Ông cười với Quan Thanh Hòa: “Bà chủ, tôi họ Lý, bà chủ gọi tôi bằng gì cũng được, tôi nên để đồ đạc của ông chủ ở đâu ạ?’
 
Quan Thanh Hòa khẽ chớp làn mi dài, ngón tay thon dài chỉ vào bên trong: 
 
“Chú để ở phòng thứ nhất tính từ ngoài vào là được.”
 
Cô nhìn những người này cung kính chào mình, sau đó vào bên trong ngôi nhà.
 
Chẳng trách ban ngày không có động tĩnh gì, bởi vì chỉ cần thời gian trôi qua là có thể giải quyết xong việc, Thẩm Kinh niên thực sự không cần động tay, người của anh đến là được rồi.
 
Quan Thanh Hòa thở phào một hơi, rồi đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
 
Cô nghĩ đi nghĩ lại, nhìn Thẩm Kinh Niên bên cạnh, anh tùy ý cởi khuy áo sơ mi, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn.
 
Rõ ràng là một hành động bình thường, nhưng đêm nay đã trở nên khác biệt.
 
Quan Thanh Hòa dễ suy nghĩ lệch lạc, nhưng giây tiếp theo đã quay mặt đi. Thẩm Kinh Niên quay đầu lại hỏi cô: “Cô Quan, phòng thứ nhất là phòng mấy người?”
 
"Hai người..."
 
Quan Thanh Hòa đáp lại hai chữ.
 
Đuôi mày Thẩm Kinh Niên khẽ động.
 
Trong sân lại trở nên yên tĩnh, nhìn người đàn ông thong thả cởi chiếc cúc áo thứ hai, trong lòng Quan Thanh Hòa hơi xao động, không nhịn được mà hỏi: "Buổi tối sẽ... có những hành vi thân mật đó sao?"
 
Khi nói đến những chữ cuối cùng, cô gằn từng chữ gần như không nghe thấy tiếng
 
Thay vì cứ suy đoán, chi bằng biết sớm để kịp chuẩn bị.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận