Chờ đợi cơ hội

Nếu nói Thẩm Kinh Niên cố ý hỏi hình như cũng không giống lắm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời thốt ra khỏi miệng, Quan Thanh Hòa lại cảm thấy dường như quá mức thẳng thắn: "Thì là… một số sở thích tương đối ít người có.”
 
Cô cân nhắc dùng từ, hai má nóng bừng.
 
Thẩm Kinh Niên tỏ ra tự nhiên: "Tôi nghĩ có lẽ tôi không có."
 
Quan Thanh Hòa: "Ừm.”
 
Cô chỉ cảm thấy bàn tay của anh quá giống với bàn tay trong giấc mơ kia, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, cũng không phải cùng một người.
 
Chủ đề này dường như cứ trôi qua đơn giản như thế, nhưng trong phòng khách vẫn còn sót lại sự ám muội và lúng túng như có như không.
 
Nếu Thẩm Kinh Niên trả lời có, Quan Thanh Hòa thật sự không biết bản thân nên trả lời như thế nào, có lẽ phải chùn chân ngay tại chỗ.
 
May mắn thay, anh không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Kinh Niên cầm giấy đăng ký kết hôn, nở nụ cười: "Cô Quan, em còn có câu hỏi đặc biệt gì muốn hỏi không?"
 
Quan Thanh Hòa: "..."
 
Cô khẽ lắc đầu: "Không có."
 
Tạm thời thì không có, những thứ khác có lẽ phải sau này mới có thể nghĩ ra.
 
"Vậy thì tôi cầm giấy đăng ký kết hôn về nhà." Thẩm Kinh Niên nhìn cô: "Một khi viết tên tôi, hôn ước của chúng ta sẽ lập tức xác định."
 
Quan Thanh Hòa hoảng hốt, cụp mắt xuống.
 
Mấy chữ "hôn ước của chúng ta" nghe có vẻ rất chính thức, cô đã xây dựng tâm lý tốt: "Được."
 
Thẩm Kinh Niên buộc dây lại lần nữa, đặt lại trong hộp gỗ.
 
Quan Thanh Hòa bỗng nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, ông nội tôi ở thành phố Thanh Giang, sau chuyện này anh có thể trở về với tôi một chuyến được không?"
 
Thẩm Kinh Niên điềm đạm đáp: "Đương nhiên là được, tôi cũng cần gặp ông cụ."
 
Quan Thanh Hòa cong môi, sắc mặt nhàn nhạt, lại nhớ tới nội dung cuộc điện thoại hôm nay với ông nội, cô hỏi: "Anh Thẩm, tôi mạo muội hỏi một chút, ông nội và bà nội anh cách nhau bao tuổi thế?"
 
Thẩm Kinh Niên trả lời: "Mười lăm tuổi."
 
Hai vợ chồng già thật sự cách nhau rất nhiều tuổi cho nên ông cụ Thẩm qua đời sớm như thế, ông nội mới đau buồn như vậy sao?
 
Quan Thanh Hòa cảm thấy cần phải nhắc Thẩm Kinh Niên chuẩn bị tâm lý tốt, nhẹ giọng mở miệng: "Nếu như ngày đó, những lời ông nội tôi nói không tốt, xin anh thứ lỗi."
 
Nói không chừng ông nội không vui, cảm thấy Thẩm Kinh Niên lớn hơn cô chín tuổi thì không tốt nên tỏ ra không tốt đối với anh.
 
Thẩm Kinh Niên nhíu mày, có thể đoán được ý của cô là gì một cách dễ dàng, thế nhưng anh không hỏi, mà nói: "Em yên tâm, tôi vẫn luôn nghe lời của trưởng bối."
 
Quan Thanh Hòa cong mày: "Ông nội tôi tuy rằng cố chấp nhưng cũng nghe khuyên giải."
 
Giải quyết xong chuyện hôn ước, Quan Thanh Hòa nhẹ lòng không ít, có thể dành phần lớn thời gian và sức lực vào quán trà.
 
Quan Thanh Hòa là một người có tính cách chậm nhiệt nên rất nhiều người từng theo đuổi lúc bắt đầu đều tấn công mãnh liệt, song cô chỉ cảm thấy phiền não.
 

Ở chung giống như gió nhẹ mưa phùn thì cô thích hơn, cũng thoải mái hơn.
 
Thẩm Kinh Niên nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt thản nhiên, anh hỏi: "Cô Quan, buổi tối hôm nay chi bằng cùng nhau ăn cơm đi, ăn xong tôi đưa em về, thế nào?"
 
Quan Thanh Hòa ngơ ngác.
 
Số lần cô và Thẩm Kinh Niên ở riêng với nhau cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều ở trong quán trà, hiện giờ đã chót lưỡi xác định hôn ước, quả thật phải ở chung nhiều hơn.
 
Quan Thanh Hòa do dự hai giây, khẽ gật đầu.
 
Thẩm Kinh Niên cong khóe môi: "Em thích ăn món gì? Món ăn vùng này? Hay là hương vị bên Thanh Giang?"
 
Quan Thanh Hòa nói: "Món ăn vùng này là được rồi."
 
"Được."
 
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng sách. Sắc trời mờ tối, đèn lồng mọi nhà đã sáng lên, ánh sáng lờ mờ chiếu lên tường trắng ngói đen.
 
Tiểu Tô đang ngồi ở phía sau quầy hàng ăn quà vặt, nhìn thấy hai người cùng nhau đi ra, vội vàng cuống quýt giấu tay ra sau lưng, ngoan ngoãn ngồi yên.
 
"Anh Thẩm, chị Thanh Hòa."
 
Quan Thanh Hòa dặn dò: "Buổi tối đóng cửa sớm hơn, nghỉ ngơi sớm một chút."
 
Tiểu Tô: "Dạ."
 
Cô ấy nhìn hai người cùng nhau bước ra cửa, bóng lưng hòa hợp, bỗng nhiên nhận ra… đây là đi ra ngoài hẹn hò hay là sao?
 
 -
 
Thẩm Kinh Niên đặt nhà hàng tư nhân yên tĩnh, ẩn mình trong ngõ nhỏ, giống như quán trà Như Mộng Lệnh, không cách nào để xe tiến vào, cần tự đi một đoạn đường mới có thể vào trong.
 
Nhân viên phục vụ chờ ở cửa, khom người nói: "Tam Gia."
 
Nghe xưng hô này, Quan Thanh Hòa đoán chừng anh là khách quen ở nơi đây.
 
Lúc cô suy nghĩ thì ánh mắt của nhân viên phục vụ cũng len lén đặt ở trên người cô, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Tam dẫn phụ nữ tới.
 
Còn là một người đẹp xinh đẹp như này.
 
"Anh Dung cũng ở đây ạ." Nhân viên phục vụ dẫn đường ở phía trước, thấp giọng nói một câu.
 
Thẩm Kinh Niên ừ một tiếng: "Không cần nói với cậu ấy."
 
Nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ xưa trang nhã, từ gian phòng đến hành lang, hầu như tất cả đều là gỗ, trong sân có hòn non bộ, cây cầu nhỏ và dòng chảy, xen lẫn tiếng đàn ống trúc.
 
Căn phòng cũng không phải kiểu quá lớn, hai người ngồi rất thoải mái, một tấm bình phong ngăn cách cửa với bàn ăn, đuôi bàn bày một bồn cây Văn Trúc.
 
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn trong tay ra.
 
"Đưa cô ấy." Thẩm Kinh Niên tỏ ý với Quan Thanh Hòa: "Cua ngâm rượu của nhà hàng này có mùi vị rất ngon, chỉ có điều tháng sau mới là mùa ăn cua."
 
Bởi vì hai người ăn không được nhiều nên Quan Thanh Hòa tùy ý gọi hai món xào khác nhau, tôm nõn rang muối và hải sản thập cẩm.
 
Thẩm Kinh Niên hỏi: "Không gọi nữa sao?"
 
Anh gọi thêm một phần cá quế chiên xù và mứt ngó sen.

 
Quan Thanh Hòa nói: "Gọi nhiều ăn không hết đâu."
 
"Chỗ này lượng đồ không nhiều lắm." Thẩm Kinh Niên nói: "Nếm thử xem, ăn thêm vài miếng, đến Ninh Thành lâu như vậy, đã ăn quán khác chưa?"
 
Quan Thanh Hòa suy nghĩ một chút: "Quán mì sợi nhỏ có tính không?"
 
Thẩm Kinh Niên: "Tính."
 
Quan Thanh Hòa hỏi: "Anh có thích ăn mì không?"
 
"Thỉnh thoảng ăn một lần, không thích mì lắm." Thẩm Kinh Niên thuận thế hỏi: "Hình như tôi quên hỏi, ông nội cô có sở thích hay ghét gì không?"
 
Nói đến đây, Quan Thanh Hòa nói nhiều hơn, mỉm cười bảo: "Bình thường ăn cơm xong ông sẽ xuống lầu tản bộ, nói chuyện phiếm với các ông bà quen biết, hứng thú thì sẽ gảy đàn tỳ bà ở chỗ nhảy trên quảng trường."
 
"Ngoài ra, ông cũng thích câu cá, nhưng bây giờ mắt không tốt, câu cá trên cơ bản là vô ích."
 
Thẩm Kinh Niên mỉm cười: "Vậy tôi có thể hẹn ông đi câu cá."
 
Quan Thanh Hòa lắc đầu nói: "Nếu ông câu không bằng anh thì sẽ so sánh, rồi ngột ngạt trong lòng."
 
Thẩm Kinh Niên nhã nhặn xắn cổ tay áo, tao nhã lịch sự nói: "Vậy tôi sẽ làm Khương Thái công một lần, không thả mồi câu."
 
Quan Thanh Hòa không nhịn được cười, mặt mày dịu dàng.
 
Cái gọi là dưới ánh đèn thấy mỹ nhân chính là như thế. Đèn trong phòng màu ấm, chiếu rọi khiến cô giống như từ trong tranh cổ phương Đông bước ra.
 
Thẩm Kinh Niên nhìn thêm mấy lần.
 
Quan Thanh Hòa nhìn người đàn ông dịu dàng chín chắn đối diện, bỗng nhiên hỏi: "Anh Thẩm, tôi có thể hỏi tại sao anh lại chọn đề xuất hôn ước với tôi không?"
 
So với những thiên kim hào môn kia, cô gần như không giúp đỡ gì được nhà họ Thẩm.
 
Thẩm Kinh Niên biết sớm muộn gì cô cũng sẽ hỏi vấn đề này: "Cô Quan, có lẽ em không rõ, em đứng ở nơi nào, nơi đó chính là một phong cảnh."
 
Quan Thanh Hòa không ngờ anh sẽ đánh giá mình như vậy.
 
Chỉ có điều, những lời này nghe có vẻ khen ngợi dung mạo của cô nhiều hơn.
 
"Trên người em có thứ tôi yêu thích." Thẩm Kinh Niên không nhanh không chậm lên tiếng: "Ví dụ rõ ràng nhất là những gì em có thể nhìn thấy, tôi thích bình đàn, còn em biểu diễn bình đàn."
 
"Quan Thanh Hòa tôi quen biết là một người có rất nhiều điểm thu hút ánh nhìn người khác, nhưng bản thân cô ấy lại không phát hiện ra."
 
Quan Thanh Hòa khó tránh khỏi ngượng ngùng.
 
Nhân viên phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên, xong xuôi rồi lặng lẽ rời đi.
 
"Nếm thử đi." Thẩm Kinh Niên hơi hạ cằm: "Tôi nghĩ nếu cháu trai tôi gặp em, có lẽ bọn họ sẽ không bỏ qua giấy kết hôn này."
 
Quan Thanh Hòa ăn miếng tôm: "Không đến mức đó chứ?"
 
Thẩm Kinh Niên cười hỏi: “Em không tin sao?"
 
Quan Thanh Hòa hơi ngượng ngùng xua tay: "Quá khoa trương rồi."
 

Thẩm Kinh Niên không nói nhiều nữa, trên thực tế, Thẩm An đã từng gặp cô, hơn nữa còn bày tỏ sự yêu mến và khen ngợi cô.
 
Anh uống một ngụm trà, có một số điều không nhất thiết phải nói ra.
 
 -
 
Quan Thanh Hòa không giỏi nói chuyện phiếm với người khác, song Thẩm Kinh Niên lại rất thành thạo chuyện này, anh dẫn dắt cô bắt đầu một chủ đề mới.
 
Ví dụ như liên quan đến trà, đến nhạc dân gian, còn có một số chuyện nhỏ anh gặp được khi điêu khắc, thậm chí ngay cả vẽ tranh và thư pháp anh cũng biết một chút.
 
Quan Thanh Hòa ăn món xào, vô cùng hoài nghi "biết một chút" trong miệng Thẩm Kinh Niên có lẽ đã đạt tới trình độ bậc thầy.
 
Thẩm Kinh Niên cũng mời cô có cơ hội thì đến Vọng Nguyệt Lâu điêu khắc thứ mình thích, có thể lén cất giữ.
 
Quan Thanh Hòa hỏi: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"
 
Dù sao ngọc thạch và gỗ của Vọng Nguyệt Lâu thường dùng để bán. Thẩm Kinh Niên nhướng mày: "Cô Quan, em sẽ là bà Thẩm, nữ chủ nhân của Thẩm thị, em có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi, với nhà họ Thẩm."
 
Hai má Quan Thanh Hòa nhuộm sắc đỏ.
 
Mỗi lần nghe cách gọi bà Thẩm này, đặc biệt là từ trong miệng anh nói ra, cô đều có một loại cảm giác khó nói thành lời.
 
Thời gian kết thúc bữa tối chỉ vừa mới tám giờ rưỡi, không tính là quá muộn, rất nhiều khách cũng từ trong phòng đi ra.
 
Quan Thanh Hòa và Thẩm Kinh Niên cùng bước vào hành lang, gặp được rất nhiều người đều có thái độ chào hỏi Thẩm Kinh Niên rất tốt.
 
Mọi người đều chú ý tới Thẩm Kinh Niên xách túi xách của cô.
 
Trong giới thượng lưu của Ninh Thành đều hiểu Thẩm Tam không yêu nữ sắc, yêu thích đồ cổ, người khác đập tiền theo đuổi tình yêu, còn anh ra giá cao bán đấu giá đồ cổ.
 
Một loại suy đoán gần đây thậm chí là Thẩm Tam có lẽ cả đời sẽ không kết hôn, mà chỉ làm bạn với đồ cổ.
 
Ai cũng không nghĩ tới lại dễ dàng gặp anh dẫn theo một người đẹp mặc sườn xám cổ điển trong trẻo lạnh lùng đi ra ngoài dùng cơm.
 
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt bọn họ đều là rất kinh ngạc, hiền hòa hỏi: "Anh ba, phu nhân này là?"
 
Thẩm Kinh Niên nhìn về phía Quan Thanh Hòa.
 
Anh không trả lời trực tiếp, khom lưng về phía cô, thấp giọng hỏi: "Cô Quan, tôi có thể giới thiệu em là vợ sắp cưới của tôi không?"
 
Vị hôn thê?
 
Lời nói gần bên tai giống như thì thầm, ở trước mặt nhiều người như vậy bỗng nhiên hơi thân mật, vành tai Quan Thanh Hòa dần dần nóng lên, cô ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh.
 
Thẩm Kinh Niên cười trả lời bọn họ: "Người tôi đang theo đuổi."
 
Những người khác liếc nhìn nhau, trong lòng sóng to gió lớn, khiếp sợ không thôi… bất kể là vợ sắp cưới vừa mới nghe thấy hay là hai chữ theo đuổi đều rõ ràng không thể nghi ngờ.
 
Cô Quan này không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai?
 
Quan Thanh Hòa không ngờ Thẩm Kinh Niên lại trả lời như vậy.
 
Không tính là thật, cũng không tính là giả.
 
Nhưng với thân phận Thẩm Kinh Niên, mở miệng giới thiệu như vậy, nâng vị trí của cô lên một chỗ rất tốt, người bên ngoài không có cách nào khinh thường cô thêm nữa.
 
Lúc cô không trả lời, anh cũng không trực tiếp dùng xưng hô vị hôn thê, mà là đổi lời, trong lòng Quan Thanh Hòa khẽ rung động.
 
-
 
Sau đó, họ gặp lại những người khác, Thẩm Kinh Niên đều dùng xưng hô giống nhau giới thiệu Quan Thanh Hòa, chờ bọn họ rời khỏi phòng ăn, Dung Tiễn vừa hay đi ra.
 
Dung Tiễn nghe thấy người khác thảo luận, trái lại không kinh ngạc, gửi tin nhắn cho Thẩm Kinh Niên.
 
[Toàn bộ Ninh Thành đều biết Thẩm Tam đang theo đuổi một người đẹp.]
 

Thẩm Kinh Niên đang ở trong xe, ánh quang liếc nhìn Quan Thanh Hòa yên tĩnh, đầu ngón tay khẽ chạm: [Rất tốt, đỡ phải tuyên truyền.]
 
Dung Tiễn im lặng: [Anh ba, cậu cũng quá đắc ý, theo đuổi mà thôi.]
 
Thẩm Kinh Niên lười biếng trả lời: [Cậu yên tâm, sẽ sớm kết hôn.]
 
Dung Tiễn: [?]
 
Thẩm Kinh Niên nhếch môi, chỉ trả lời: [Đến khi cậu theo đuổi được Khúc Nhất Mạn, có lẽ cả thế giới đều biết giám đốc Dung theo đuổi vợ thành công.]
 
Lời này vừa nói ra, Dung Tiễn lập tức thay đổi thái độ, giống như lời hay không cần tiền: [Cảm ơn lời hay ý đẹp, chúc cậu trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử. ]
 
Thẩm Kinh Niên: [Cảm ơn.]
 
“Cô đi gặp cô giáo Chương có chuyện gì sao?” Thẩm Kinh Niên tắt điện thoại di động, hỏi.
 
"Ừm." Quan Thanh Hòa hoàn hồn: "Hôm nay, lúc trên phát sóng trực tiếp, Phó Thu Vân tính bôi nhọ cô giáo Chương, ám chỉ cô ấy làm chuyện không tốt, chuyện này khiến cô ấy phải ra mặt xử lý."
 
Thẩm Kinh Niên nghịch điện thoại di động: "Cô giáo Chương quá mềm lòng."
 
"Nhưng mà, sau khi mềm lòng sẽ càng lạnh nhạt." Anh nói.
 
Thẩm Kinh Niên đã trải qua và có kinh nghiệm, mặc dù kém chín tuổi, cũng không nhìn ra lớn tuổi hơn cô quá nhiều, khí chất toàn thân nhã nhặn và sâu lắng, giống như một khối ngọc ấm thượng hạng.
 
Quan Thanh Hòa dời tầm mắt: "Như vậy là tốt nhất."
 
Tránh cho cô phải tìm cách thuyết phục.
 
Đang suy nghĩ thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, dĩ nhiên là ông nội gọi tới, Quan Thanh Hòa nhận máy: "Ông nội, ông còn chưa ngủ sao?"
 
Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông xa lạ: "Xin hỏi, cô là cháu gái của Quan Kiến Tường sao?"
 
Quan Thanh Hòa trong lòng bất an, nhíu mày: "Phải, ông nội tôi đâu?"
 
"Ông nội cô không có việc gì, chỉ là không mở miệng nói chuyện." Người bên kia nói: "Chuyện là như thế này, chúng tôi nhận được báo động của nhân viên bến xe, ông cụ sau khi xuống xe buýt bị lạc trong bến xe, lại không chịu để cho người nhà đến đón, không nói muốn đi đâu, không cho phép liên lạc với gia đình, nên chúng tôi đã đưa ông ấy đến đồn cảnh sát." Quan Thanh Hòa có dự cảm không tốt: "Đồn cảnh sát ở đâu?"
 
Đầu bên kia báo địa chỉ, ấy vậy lại đang ở Ninh Thành.
 
Ông nội âm thầm tới, cô cũng không biết một người già làm sao đi xe tới đây, trên đường có gặp phải điều gì hay không.
 
Quan Thanh Hòa nói cảm ơn, lòng nóng như lửa đốt.
 
Thẩm Kinh Niên hơi liếc mắt, đúng lúc hỏi: "Đến đồn cảnh sát trước?"
 
Quan Thanh Hòa gật đầu, hiện tại đương nhiên không có khả năng đến nhà cô giáo Chương nữa, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Tự mình tôi đi là được rồi."
 
"Cô Quan, đã trễ như vậy, tôi không thể yên tâm để cho cô đi một mình được." Thẩm Kinh Niên dịu giọng mở miệng: "Vừa lúc gặp ông nội em."
 
Anh dừng lại: "Lần này với một thân phận mới."
 
Quan Thanh Hòa nghĩ thầm, ông nội tôi nói ông nội anh lớn hơn bà nội anh rất nhiều tuổi, hai chân vừa đạp thì người mất, để lại vợ già.
 
Nếu như bây giờ nói chuyện hôn ước đổi người, lỡ như nói anh...
 
Đôi mắt Quan Thanh Hòa đen nhánh sáng ngời, nhẹ nhàng đề nghị: "Vẫn là thân phận trước kia đi."
 
Thẩm Kinh Niên thở dài: "Cô Quan, em cảm thấy khi nào kết hôn thì tốt hơn?"
 
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Quan Thanh Hòa ngẩn người: "Kết hôn?"
 
Thẩm Kinh Niên tỏ ra ung dung, ngữ điệu bình tĩnh: "Dù sao kết hôn thì sớm xác định danh phận, để tôi có thể gặp gỡ mọi người."
 
Quan Thanh Hòa: "..."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận